Chương 129:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(29)
Vì vậy, hãy để lại cho cậu bé câu chuyện của em.
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật một tuổi, dù bây giờ con chưa hiểu gì nhưng mẹ vẫn muốn viết bức thư này. Khi mẹ nghĩ đến con nằm trên mặt đất, với đôi mắt to tròn mở to, nhìn mảnh giấy này một cách bối rối.
Mẹ không nhịn được muốn cười.
Con có biết tháng ba ở Hoài Thành luôn mưa nhưng ngày mẹ sinh con lại là một ngày nắng hiếm hoi.
Các loài hoa trong bệnh viện đều đang nở rộ, có hoa đào, hoa mai, hoa anh đào, hoa nhài mùa đông, hoa mộc lan, cả thành phố tràn ngập hương thơm của các loài hoa.
Thật tuyệt vời khi thành phố Hoài Thành mưa dầm liên miên đã biến thành thành phố mùa xuân vì sự xuất hiện của con!
Xem ra thế giới rất thích con, mẹ mong con cũng thích thế giới.
Chúc mừng sinh nhật con của mẹ.
Sự xuất hiện của con là may mắn lớn nhất trong cuộc đời mẹ. 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ năm.
Mẹ luôn muốn gửi cho con một thứ gì đó, nhưng vì lý do nào đó, mẹ không còn cách nào khác là phải từ bỏ.
Bây giờ Tiểu Thất đã bắt đầu đi học mẫu giáo chưa? Bé đã có bạn mới ở trường chưa? Giáo viên thế nào? Họ có nghiêm khắc không? Ở trường mẫu giáo, bé có ăn đúng giờ, đi ngủ đúng giờ và có ngoan ngoãn không?
Còn một điểm rất quan trọng nữa, Trình Tiểu Thất, đừng kén chọn đồ ăn của mình! 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười ba. Mười ba tuổi là một độ tuổi tuyệt vời, dường như mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, mọi thứ dường như đang nảy mầm. Tiểu Thất có học tập chăm chỉ không? Con có sở thích gì đặc biệt không? Khi mẹ bằng tuổi con, mẹ rất thích viết truyện. Khi đó, mẹ cảm thấy việc đến trường mỗi ngày thật nhàm chán nên mẹ đã chắp cánh cho mình trong những câu chuyện, háo hức bay đi ra ngoài. Nhưng khi mẹ thực sự lớn lên và bay ra khỏi lớp học, mẹ đặc biệt ghen tị với những người bên trong cửa sổ.
Vì vậy Tiểu Thất, hãy học tập chăm chỉ, người ta chỉ thực sự hiểu được tuổi thơ là gì khi thực sự đánh mất tuổi thơ. 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu. Mẹ tự hỏi liệu Tiểu Thất của mẹ có trở thành kiểu cậu bé nhạy cảm và kiêu hãnh, ngơ ngác một mình nhìn ra ngoài cửa sổ hay không. 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ ba mươi lăm, trong nháy mắt con sẽ tròn ba mươi lăm tuổi. Sự nghiệp, gia đình, con cái, tất cả những ngọn núi khổng lồ này đang đè nặng lên con và con bắt đầu trở thành một mớ hỗn độn. Cuộc hôn nhân của mẹ diễn ra rất không tốt, có thể mẹ không thể đưa ra lời khuyên nào nhưng cuộc sống là một quá trình khó khăn. Nếu đây là người vợ mà con chọn, đồng thời con đảm nhận trách nhiệm làm chồng, Tiểu Thất, hãy luôn tin tưởng cô ấy. 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ 80. Sức khỏe của con thế nào? Răng của con thế nào? Cuối cùng, Tiểu Thất của mẹ cũng đã bắt đầu nghĩ đến đám tang và cái chết. 】
......
【 Thân gửi Tiểu Thất:
Chúc mừng sinh nhật lần thứ 100. Đã trăm năm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, không biết khi gặp lại con có nhận ra bức thư này không, mẹ muốn viết rất nhiều nhưng dường như mẹ không thể bắt đầu viết được.
Tiểu Thất, mặc dù mẹ không tham gia vào cuộc sống của con nhưng khi viết những bức thư này, mẹ dường như đang thực sự nhìn thấy một đứa trẻ chập chững bước về phía mình trên bậc thang thời gian năm này qua năm khác. Từ tiếng khóc đầu tiên, đến bập bẹ tập nói, rồi xách cặp đến trường. Đến tuổi mới lớn tùy ý nổi loạn, đến sự bối rối khi tốt nghiệp ở ngã ba đường, đi làm để kết hôn. Sau này, con đã có gia đình riêng và bắt đầu lo lắng cho con cái. Đến khi sức khỏe suy giảm từng ngày, những người xung quanh biến mất từng người một.
Cuối cùng, con đã đi đến cuối cuộc đời. Đến nơi này gặp mẹ.
Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Thất.
Mẹ hy vọng con thực sự thích thế giới này. 】
Chiếc xe buýt số 13 rất vắng, ngoài tài xế, bên cạnh chỉ có hắn và một người phụ nữ.
Thế giới bên ngoài là một mảnh đẫm máu, trong thành phố hiện đại, logo đôi môi đỏ như máu trở nên sống động, biến thành những cái miệng ngoằn ngoèo màu đỏ tươi, thè ra những chiếc lưỡi khổng lồ và làm đảo lộn thế giới. Những tòa nhà trong thành phố này rất cao, bây giờ dưới ánh trăng, chúng tối đen như mực, giống như những chiếc quan tài nhô lên khỏi mặt đất.
Đêm ở Hoài Thành có mưa.
Cơn mưa mỏng mang theo máu tươi chảy qua cửa kính.
Trình Tiểu Thất cầm chiếc hộp nhìn ra ngoài, khuôn mặt của người thanh niên gầy đến kinh ngạc, xương gò má và quai hàm cực kỳ rõ ràng.
Người phụ nữ bên cạnh có vẻ tâm tình không tốt, vừa lên xe đã bắt đầu ngủ trên ghế của mình. Cuối cùng, chiếc xe buýt đi qua chỗ lõm và va chạm mạnh, người phụ nữ tỉnh dậy.
Bà đau đớn xoa xoa thái dương rồi hỏi lớn: "Tôi có thể hỏi được không? Bây giờ chúng ta đang ở điểm dừng nào?"
Trình Tiểu Thất nói: "Chúng ta đã tới ga đại học Hoài An."
Người phụ nữ: "Được, cảm ơn cậu."
Bà lại lo lắng liếc nhìn đồng hồ trên xe buýt, đôi lông mày thanh tú nhíu lại. Như thể sắp gặp rắc rối, người phụ nữ bất an cắn móng tay. Đây không phải là hành động phù hợp với lứa tuổi của bà, có lẽ bà cũng nhận ra điều đó, cười ngượng nghịu, bỏ tay xuống và ngồi thẳng lại. Bà ấy rất xinh đẹp, nhưng lại không được chăm sóc chu đáo, nếp nhăn ở khóe mắt và nếp nhăn vùng mũi dưới mắt hơi sâu, bà ấy đang mặc một chiếc váy màu vàng.
Bà có chút lo lắng nhìn về phía trước, sau khi tỉnh dậy lại khó ngủ lại.
Người phụ nữ nghiêng đầu chủ động nói: "Cậu muốn xuống ở bến nào?"
Trình Tiểu Thất ôm chặt chiếc hộp, nhỏ giọng nói: "Trạm cuối. Còn bà thì sao?"
Người phụ nữ nhướng mày: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy. Cậu cũng đi ra ngoại ô thành phố à?"
Trình Tiểu Thất: "Ừ."
Ánh mắt người phụ nữ dán chặt vào khuôn mặt Trình Tiểu Thất, đột nhiên nói: "Cậu có thể ngẩng đầu lên được không?"
Trình Tiểu Thất nghi ngờ ngẩng đầu nhìn bà, có chút bối rối.
Nhưng người phụ nữ cười: "Tôi làm việc ở thành phố đã nhiều năm. Chuyến đi này là để về thăm con tôi. Chắc nó cũng trạc tuổi cậu thôi. Tôi chỉ muốn nhìn cậu để xem nam sinh tuổi này trông như thế nào thôi, xin lỗi nhé, tôi đang có chút bồn chồn lo lắng."
Trình Tiểu Thất lắc đầu: "Không thành vấn đề."
Người phụ nữ có vẻ rất căng thẳng, giơ tay lên muốn cắn móng tay lần nữa, nhưng hành động này không nên được thực hiện bởi một người lớn thành thục và kiên định, bà nói: "Được rồi, tôi... tôi có thể mạo muội hỏi cậu một chút không? Con trai ở độ tuổi của cậu thích gì? Tôi không biết nên tặng gì cho nó. Tôi lo lắng chuyện này đã lâu rồi."
Trình Tiểu Thất cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng, hắn có rất ít kinh nghiệm đối nhân xử thế, hơn nữa việc tặng quà này cũng không thích hợp với hắn.
Người phụ nữ: "Đừng lo lắng, hãy nói cho tôi biết cậu thích gì?"
Trình Tiểu Thất lắc đầu nói: "Cái gì tôi cũng không thích."
Người phụ nữ thắc mắc: "Cậu vẫn còn đi học à?"
Trình Tiểu Thất lặng lẽ nói: "Không, tôi đã bắt đầu làm việc trước khi học hết cấp hai." Mỗi lần được hỏi về trình độ học vấn, hắn luôn nhận được sự lạnh nhạt ngầm. Nhưng người phụ nữ này thì không, bà vẫn nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng thân thiện đó, thậm chí còn mỉm cười nhẹ: "Cậu ra ngoài làm việc sớm như vậy để kiếm tiền nuôi sống bản thân sao. Bố mẹ cậu nhất định rất tự hào về cậu."
Trình Tiểu Thất nói: "Không, cha mẹ tôi đã qua đời từ lâu rồi."
Người phụ nữ có vẻ xấu hổ: "Tôi xin lỗi."
Trình Tiểu Thất lắc đầu: "Không sao đâu." Bà tựa hồ biết mình đã nói sai, chủ động chuyển chủ đề, nhìn lá thư đựng trong hộp của Trình Tiểu Thất, bà ngạc nhiên hỏi: "Tất cả những thư bản thảo này do cậu viết phải không?"
Trình Tiểu Thất: "Ừ, tôi từng làm việc ở tạp chí."
Sự ngạc nhiên trong mắt người phụ nữ càng lớn hơn: "Tạp chí? Ôi trời, cậu thật tuyệt vời. Tôi nhớ rằng tạp chí chỉ tuyển sinh viên đại học. Cậu có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu không? Tôi đoán nó chắc chắn sẽ rất thú vị."
Trình Tiểu Thất hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong mắt người phụ nữ hiện lên ý cười: "Tốt nghiệp trung học cơ sở vẫn có thể làm việc ở tạp chí. Chắc chắn cậu phải rất giỏi."
Trình Tiểu Thất lắc đầu, gay gắt nói: "Không có."
Người phụ nữ nói: "Cậu vừa tốt nghiệp trung học cơ sở là đã đến Hoài Thành phải không?"
Chắc là do xe quá rộng rãi và ngoài trời mưa quá ồn ào. Bàn tay cầm hộp của Trình Tiểu Thất căng thẳng đến mức trắng bệch, đối với một người hoàn toàn xa lạ, vào đêm trước khi rời khỏi Hoài Thành, hắn không nhịn được việc bộc lộ nội tâm mình và kể lại những kỷ niệm cũ đó. Hắn lắc đầu nói: "Không, tôi học hết cấp hai và bị đuổi học."
Người phụ nữ bị sốc: "Trời ơi, tại sao vậy?"
"Tôi đã cứu một người khỏi đám cháy, nhưng họ buộc tội tôi đã phóng hỏa."
"Trời ạ..." Người phụ nữ buồn đến không nói nên lời.
Trình Tiểu Thất đã viết truyện từ khi còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn kể câu chuyện của mình cho bất kỳ ai. Hắn cảm thấy như mình vừa thoát khỏi kén và biến thành một con bướm, cả người hắn đều ở trong trạng thái rất phù phiếm và bồng bềnh.
"Họ vu khống tôi là người châm lửa. Cô giáo đổi trắng thay đen và đuổi học tôi. Về đến nhà, bố tôi uống rất nhiều rượu và định đánh tôi bằng một chai rượu, nhưng ông ấy đã trượt chân rơi từ ban công xuống mà chết. Một mình tôi đến Hoài Thành và làm việc trong kho của tạp chí được vài năm. Sau đó tôi gặp chủ tịch, người đã chuyển tôi làm biên tập viên, nhưng không có đồng nghiệp nào chào đón tôi cả."
Hắn kể về công việc, đồng nghiệp và những năm tháng hắn lang thang khắp nơi ở thành phố lớn. Hắn đã làm nhiều loại công việc, trải qua nhiều cuộc đời, sống trong quan tài tối tăm không thấy mặt trời, bị tẩy chay, chế giễu và phân biệt đối xử, đi qua nhiều con đường, chịu đựng rất nhiều đau khổ, và cuối cùng trở lại giấc mơ ban đầu sau khi đi vòng quanh. Vì một đài phát thanh kêu gọi đóng góp bản thảo nên hắn đã cầm bút và trở thành Cố Sự Đại Vương.
Trình Tiểu Thất nói đến đây không khỏi sững sờ, nói: "Khi còn nhỏ, tôi đã viết trong nhật ký rằng muốn lớn lên trở thành Cố Sự Đại Vương, cho nên bút danh của tôi là cũng là Cố Sự Đại Vương."
Nỗi buồn của người phụ nữ chuyển thành một nụ cười: "Thật tuyệt. Cậu có thể cho tôi xem bản thảo cậu đã viết không?" Trình Tiểu Thất không ngăn cản bà và đưa cho người phụ nữ một bản《 Ngoài Quan Tài, Trong Quan Tài 》 trong tay hắn.
Trình Tiểu Thất bình tĩnh nói: "Nhưng vì bút danh này mà tôi đã bị sa thải. Một đồng nghiệp sống cùng tòa nhà với tôi đã lấy trộm bản thảo của tôi. Anh ta giả làm tôi rồi vu khống tôi. Không ai tin tôi. Họ đều nghĩ tôi là một kẻ đạo văn. Vì thế công việc của tôi đã biến mất."
Người phụ nữ lại ngạc nhiên: "Ôi chúa ơi."
Trình Tiểu Thất nói: "Vậy nên bây giờ tôi về nhà đây."
Người phụ nữ cắn môi dưới, do dự không muốn nói, cuối cùng chọn cách cúi đầu đọc bản thảo. Khi bà nhìn thấy câu cuối cùng "Không cần phải có câu chuyện". Trên lông mày người phụ nữ hiện lên một tầng buồn bã, bà nói: "Thật ra, cuộc đời của cậu là một câu chuyện rất thú vị, cậu có biết không?"
Trình Tiểu Thất sửng sốt, tự giễu cười nhạo: "Những người khốn khổ?"
Người phụ nữ lắc đầu nói: "Không, ý nghĩa của cuộc sống là trải nghiệm những cuộc sống khác nhau. Câu chuyện của cậu vốn đã thú vị hơn câu chuyện của nhiều người khác. Đọc những lời của cậu, tôi dường như đã thực sự trải qua tâm trạng của cậu lúc đó. Tôi cũng nhìn thấy cậu hồi đó."
Trình Tiểu Thất: "Cái này vô dụng thôi."
Người phụ nữ: "Sao có thể vô dụng được? Tôi thực sự hy vọng con tôi cũng có thể để lại lời kể cho tôi nghe câu chuyện của nó. Điều này sẽ giúp tôi hiểu được con người thật của nó trong những năm tháng nó trưởng thành."
Trình Tiểu Thất im lặng nhìn bà.
Người phụ nữ cũng mỉm cười nhìn hắn, khi bà nhìn, trong mắt bà dường như hiện lên một tầng nước mắt.
Cơn giông bão dữ dội bên ngoài giống như bản giao hưởng của số phận.
Trên chóp mũi của bà ấy có một nốt ruồi, khi cười, đường nhăn ở khóe mắt sẽ rất sâu, giống như biểu cảm của bà ấy khi còn nhỏ nằm trên cây nhìn vào camera.
Bà ấy không thể không cắn móng tay khi lo lắng và không thể ngừng khóc khi buồn.
Gia đình nghèo nhưng bà có tuổi thơ hạnh phúc, cuộc hôn nhân không hạnh phúc nhưng bà không bao giờ phàn nàn. Bà cũng đau khổ nhiều như hắn nhưng năm tháng đã cho bà sự trưởng thành, thăng trầm của cuộc đời mà không bao giờ làm thay đổi được sự dịu dàng, nhân hậu của bà. Từ mái tóc đến ánh mắt, từ cử động đến biểu cảm. Lúc này, ngay cả những giọt nước mắt thấm vào nếp nhăn của bà cũng rất chân thật.
Làm sao phân biệt được người sống hay người chết? Có người đã hôn mê hơn mười năm nhưng dường như vẫn luôn thực sự ở bên cạnh bọn họ.
Hoá ra tận cùng của thời gian không phải là cái chết mà là sự lãng quên.
Trình Tiểu Thất không nói nữa. Vào lúc này, hắn dường như đang ở trên con tàu của Noah. Dọc theo dòng sông thời gian, hắn đã gặp được những người hoàn toàn quen thuộc và xa lạ. Vì vậy, dù bên ngoài có lũ lụt cũng không thành vấn đề.
Bùm!
Đột nhiên một tiếng nổ từ bên ngoài truyền đến, Trình Tiểu Thất nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc ô tô đang lao ra khỏi khu rừng thép ngập nước với những chiếc lưỡi khổng lồ đang nhảy múa điên cuồng. Chiếc xe màu đen có đầy những vết xước ở khắp nơi và vô số máu bắn tung tóe, lúc này cửa kính rơi xuống, hắn nhìn thấy một nam thanh niên đang ngồi ở ghế lái. Máu chảy xuống quai hàm nhợt nhạt, nhỏ xuống áo sơ mi, lông mày của chàng trai lạnh lùng đến lạ lùng, đôi mắt hạnh tràn đầy hung bạo, ánh sáng bên trong dường như xuyên thủng toàn bộ thế giới. Cậu giơ súng lên và chĩa thẳng vào anh. Có lẽ trên đời không có ai thích hợp cầm súng hơn cậu, tan vào màn đêm như thần chết, cướp đi sinh mạng của con người.
Bùm!
Trong mắt Trình Tiểu Thất hiện lên một tia khinh thường. Hắn không né tránh vì biết viên đạn không thể giết chết mình.
Nhưng rõ ràng là hắn ta đã đánh giá thấp Diệp Sanh.
Mục tiêu của Diệp Sanh không phải là hắn, cậu đã bắn chết người phụ nữ ngồi cạnh Trình Tiểu Thất.
Người phụ nữ vẫn giữ vẻ mặt bàng hoàng và ngạc nhiên, sau đó, một viên đạn xuyên qua trán cô. Không có máu đổ, không có thịt đẫm máu, cơ thể cô tan vỡ, như thể một giấc mơ đã bị thổi bay.
Trình Tiểu Thất sửng sốt một lát.
Diệp Sanh hoàn toàn không muốn nhìn vào mắt hắn, mục đích duy nhất của cậu bây giờ là giết Trình Tiểu Thất và rời khỏi đây. Nghĩ tới Ninh Vi Trần còn đang bị nhốt ở trong biệt thự, Diệp Sanh muốn phá hủy hết thảy nơi này. Nhưng cậu biết bây giờ chưa phải lúc.
Trình Tiểu Thất quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn người đang dần biến mất. Có nỗi buồn và sự khổ sở sâu sắc trong đôi lông mày và đôi mắt mọt sách của hắn ta. Người phụ nữ vẫn đang nhìn hắn với một nụ cười, khóe mắt có nếp nhăn ánh lên vẻ dịu dàng.
Hắn ta đưa tay ra và chỉ bắt được mây khói.
Bùm!
Tiếng súng thứ hai vang lên. Diệp Sanh bắn xuyên qua kính và giết chết tài xế, lợi dụng vài giây khi Trình Tiểu Thất bị phân tâm bởi cái chết của mẹ hắn, Diệp Sanh trực tiếp nhảy lên, đi vào qua cửa kính và ném xác tài xế sang một bên. Cậu ngồi vào ghế lái với vẻ mặt lạnh lùng. Cậu lại điều khiển vô lăng, dẫm mạnh chân ga và vượt qua cơn mưa lớn!
Vượt qua rào cản và lao về phía nhà kho!
Trình Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào những ngón tay trống rỗng của mình và cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Hắn ta đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt u ám, đi về phía Diệp Sanh.
Trình Tiểu Thất là một kẻ dị giáo cấp A+, mặc dù hắn ta cũng là cấp A+, nhưng sức mạnh của Trình Tiểu Thất trong thành phố kỳ lạ chắc chắn mạnh hơn Quỷ Mẫu. Cho dù Diệp Sanh có hấp thụ hết giá trị thần quái của Quỷ Mẫu thì những viên đạn cậu bắn ra cũng chưa chắc có thể giết được Trình Tiểu Thất. Huống chi trên đường đi cậu đã hao phí không ít tinh thần lực. Để 100% giết được Trình Tiểu Thất, cậu phải tạo ra một cơ hội tuyệt vời cho chính mình.
Giống như cách đối phó với những nhân vật trong truyện cổ tích dưới tầng hầm của Đại học Hoài An, kết thúc câu chuyện bằng cái kết, kỳ thực cậu cũng biết cái kết của Trình Tiểu Thất.
—— Một trăm năm trước, vào ngày Tạp chí Chuyện Xưa chính thức đóng cửa, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại nhà kho của tạp chí.
Chiếc xe buýt bị gió và mưa điều khiển, xuyên qua làn sương mù đen và lao về phía nhà kho.
Mặt của Trình Tiểu Thất trông giống như lệ quỷ. Đúng lúc tay hắn đang định bắt lấy đầu Diệp Sanh thì chiếc xe đột nhiên rung chuyển dữ dội, kêu leng keng hai tiếng, xe buýt đâm vào nhà kho, không biết ma sát ở đâu mà bốc lửa, khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên. Trình Tiểu Thất đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe buýt đang lật nhào, chiếc hộp các tông hắn đặt cũng rung chuyển theo gió mạnh, phong thư và bản thảo bay ra ngoài cửa sổ.
"Không......"
Đồng tử của Trình Tiểu Thất co lại, hắn thậm chí không quan tâm đến Diệp Sanh, hắn nắm lấy cửa kính xe buýt, để mảnh kính vỡ cắt vào lòng bàn tay và nhảy ra ngoài. Với bản thảo đầy lửa, hắn bay vào trong kho sách, nơi mà từ trước đến nay đã chứa đựng hàng loạt sách. Trong kho sách này, đám cháy bùng phát nhanh chóng, ngọn lửa biến kho sách thành một dải lửa, một mảng lửa.
"KHÔNG!"
Trình Tiểu Thất nghiến răng, đuổi theo những lá thư và lao vào nhà kho.
Kết cục của 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, hắn lên xe buýt số 13 rời khỏi Hoài Thành, trên xe buýt gặp một người phụ nữ, vốn vốn là điềm báo về cái chết. Không cần đợi đến trăm tuổi, hắn đã gặp được người mẹ mà hắn chưa từng gặp mặt nhưng lại vô cùng quen thuộc với bà từ nhiều năm trước.
...... Trình Tiểu Thất bị thiêu sống trong biển lửa.
Diệp Sanh nhảy ra khỏi ghế lái.
Ngay khi cậu tiếp đất, chiếc xe phía sau nổ tung hoàn toàn, với một tiếng gầm lớn và làn khói trắng cuồn cuộn cuốn quanh góc áo cậu.
Diệp Sanh huy động toàn bộ máu trong cơ thể để ngưng tụ viên đạn cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương.
Cậu đã sống trong cái bóng của Cố Sự Đại Vương kể từ khi đến Hoài Thành. Vị Cố Sự Đại Vương điên cuồng ấu trĩ, sống trong thời thơ ấu đen trắng rõ ràng. Khi Trình Tiểu Thất vẫn còn là một con người, không ai có thể phát hiện ra mặt tối trong trái tim hắn vì hắn không có năng lực để cải thiện mọi thứ, hắn thu mình lại và trở nên u ám, không được người khác yêu thích.
Cho nên câu chuyện 《 Đô Thị Dạ Hành Giả 》 dường như chỉ là lời tự an ủi của một đứa trẻ đáng thương.
Nhưng khi hắn có được quyền lực tối cao, mọi thứ đã thay đổi.
Để khôi phục lại những câu chuyện ma mà hắn đã thấy khi còn nhỏ, hắn đã không kiêng nể gì dùng máu tươi để tạo ra quái vật trong thành phố.
Hắn thừa hưởng lòng tốt của người khác và có quan điểm cực đoan về thiện và ác nên rất giỏi đưa ra những đề xuất giúp Đoạn Thi và Tô Kiến Đức thực hiện "điều ước" của họ, nhốt Đoạn Thi trong Hồ Tình nhân mãi mãi và dùng máu thịt của Tô Kiến Đức xây dựng Tường Người.
Để tưởng nhớ cuộc đời của mình, hắn ta đã tạo ra một 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, nơi không ai có thể sống sót rời khỏi 《 Thành Phố Mùa Xuân 》.
Quỷ quyệt, điên cuồng, hỉ nộ vô thường.
Đây là Trình Tiểu Thất.
Đây là Cố Sự Đại Vương.
Đồng tử của Diệp Sanh từ từ rỉ máu, màu đỏ tươi giống như mã não lộng lẫy nhất.
Cậu cảm thấy mọi giác quan trong cơ thể đều bị một thế lực không đâu mà có đè bẹp, máu sôi trào như dung nham, lúc này, bạo lực và sát ý trong lòng đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Chỉ có giết được hắn mới có thể cứu được Ninh Vi Trần.
Linh hồn Diệp Sanh đang vặn vẹo vì đau đớn, nhưng vẻ mặt của cậu lại cực kỳ lạnh lùng. Cậu cầm súng đứng dưới mưa, vẻ mặt hoàn toàn tan vào màn đêm, thậm chí không ai có thể đọc được những cảm xúc không cần thiết trên khuôn mặt tái nhợt và hung bạo của cậu.
Một súng này bắn ra sẽ tiêu hết giá trị thần quái trong băng đạn. Giết Trình Tiểu Thất tương đương với việc phá hủy toàn bộ 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》. Bằng cách này, lời nguyền của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》không còn hiệu quả nữa.
Máu từ khóe môi Diệp Sanh tràn ra, ánh đỏ trong mắt ngưng tụ thành một điểm, cậu cảm thấy thứ đang đổ vào khẩu súng không chỉ là giá trị thần quái cuồn cuộn đầy trời, mà còn là máu và linh hồn của cậu. Sau một thời gian điều trị ngắn ngủi, cơ thể vốn đã đầy vết thương của cậu lại một lần nữa bị đẩy đến giới hạn.
Ngọn lửa bốc cao tận trời, Diệp Sanh nhìn bóng người đang đi về phía biển lửa.
Đoàng.
Cậu bóp cò.
Viên đạn cuối cùng và duy nhất đã được bắn ra.
Viên đạn màu đỏ xuyên qua quỹ đạo, ma sát tạo ra tia lửa làm biến dạng mưa gió, vừa xuất hiện trên bầu trời, nó tựa như thắp sáng cả bầu trời đêm.
Những viên đạn cấp A+ màu đỏ và cam, mang theo một cơn bão máu, xuyên thủng mọi ánh lửa và khói giữa các bản thảo và thư bị gió thổi bay, xuyên qua ngực Trình Tiểu Thất. Bụp, tiếng đạn xuyên qua xác người cực kỳ rõ ràng.
Vào giây phút cuối cùng của cái chết, Trình Tiểu Thất dường như nhận ra điều gì đó và sững sờ trong bước đi của mình.
Nhưng rất nhanh, Trình Tiểu Thất cúi đầu sờ sờ bộ ngực bị đạn xuyên qua, không có phản ứng, tiếp tục chậm rãi đi vào trong biển lửa. Hắn bước tới lấy thư của mình.
Ầm. Ngọn lửa càng dữ dội hơn. Nuốt chửng lưng hắn ta.
Hai tay Diệp Sanh run rẩy, toàn thân không nhịn được run rẩy, nhưng cậu vẫn kiên trì đứng vững. Cơn đau trong đầu như muốn nổ tung, như có người dùng búa điên cuồng khuấy động ý thức của cậu, giờ đây ngay cả hơi thở cũng trở thành một cực hình tra tấn tê tâm liệt phế. Cậu giơ tay lên lau vết máu trên khóe môi, khuôn mặt vẫn vô cảm.
Ngón trỏ tùy ý ấn vào họng súng, Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn bầu trời ở 《 Thành Phố Mùa Xuân 》.
Trình Tiểu Thất đã chết và 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》đã kết thúc.
Bây giờ rõ ràng là nửa đêm nhưng bầu trời dường như đang sáng dần.
Cơn mưa dần dần tạnh. Máu của thế giới này giống như chiếc bút sai màu, được sửa chữa từng chút một bằng chất lỏng sửa chữa. Diệp Sanh có thể cảm nhận được mặt đất đang mềm đi và trở nên giống như cát.
Lông mi của cậu run lên và cậu cúi đầu xuống.
...... Đây là sắp đi ra ngoài?
Thoát ra khỏi vực thẳm này và nhìn thấy ánh sáng thực sự.
Diệp Sanh chỉ chú ý đến cát lún trên mặt đất. Lúc này cậu đau đớn tột độ, các giác quan mất thăng bằng, màng nhĩ như trống đập, tiếng mưa rơi đinh tai nhức óc.
Vì thế khi nghe thấy tiếng bước chân từ nhà kho truyền đến, Diệp Sanh vẫn chưa có phản ứng.
Nhưng suy cho cùng thì cậu cũng lớn lên ở Âm Sơn, càng cảm thấy đau đớn thì cậu càng tỉnh táo hơn.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của cậu lúc này. Diệp Sanh cảm giác như nước mưa thấm vào da thịt, cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương.
Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp. Đó là tiếng bước chân bước ra khỏi biển lửa.
Biển lửa.
Biển lửa nơi cậu tưởng câu chuyện đã kết thúc hóa ra lại không phải là kết thúc.
Diệp Sanh chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đầy máu và điên cuồng. Đó là đôi mắt của Trình Tiểu Thất lại không phải đôi mắt của Trình Tiểu Thất.
Mùi máu nồng nặc dù có mưa lớn cũng không thể rửa sạch.
Gã đi qua biển lửa, bây giờ da thịt gã cháy đen.
Cố Sự Đại Vương.
—— Tại sao Cố Sự Đại Vương lại ở trong cơ thể Trình Tiểu Thất?!
"Người kể chuyện xưa" trở thành "Thần" từ lâu đã quên mất ý định ban đầu của mình, quen với việc kiểm soát mọi thứ và ra lệnh cho mọi thứ.
Gã đã quen với việc trừng phạt những kẻ bất lương với những điều kiện hoàn toàn khắc nghiệt. Vì vậy, mùi máu khắp cơ thể gã rất nồng đậm và gay mũi.
Diệp Sanh không biết tại sao Cố Sự Đại Vương lại xuất hiện ở đây, nhưng điều cậu đang nghĩ bây giờ là lời nguyền đã kết thúc, Cố Sự Đại Vương đang ở bên cậu, và cậu hy vọng rằng Ninh Vi Trần và những người khác có thể ra ngoài.
Diệp Sanh nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, chơi với khẩu súng trong tay, như thể cậu không phải là một con bạc đã tiêu hết chip từ lâu mà là một người chơi vẫn còn bài tốt.
Không ai có thể nhìn thấy sự sợ hãi hay hoảng loạn của cậu.
Nhưng Cố Sự Đại Vương liếc mắt liền nhìn ra cậu là kẻ liều lĩnh, liền nói: "Tôi rất khâm phục cậu. Nếu cậu ở lại biệt thự Trường Minh, có lẽ tôi có thể cùng cậu nói chuyện, nhưng hiện tại tôi không muốn nói chuyện."
Ánh mắt của gã tối tăm đáng sợ: "Cậu phá hỏng hai câu chuyện của tôi." Giọng nói của Cố Sự Đại Vương vỡ vụn, khàn khàn.
Cổ họng của gã bị tổn thương do khói và gã nói chuyện như một con rắn độc thè lưỡi ra.
"Cậu hủy hoại hai câu chuyện của tôi, làm sao có thể sống sót rời đi?"
Vừa dứt lời, trên tay gã xuất hiện một cây bút, cây bút gã vẫn luôn cầm trên tay.
Cây bút đẫm máu bắt đầu viết vô số PS và lời tái bút từ chuyến tàu Âm Sơn.
Bây giờ đầu bút sắc bén đang hướng về phía cổ họng của Diệp Sanh. Trong nháy mắt Cố Sự Đại Vương giơ tay lên, Diệp Sanh cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đau đớn kịch liệt!
Cậu không thể không lùi lại một bước, khi trốn thoát khỏi biệt thự Trường Minh và đột phá 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》, khoảng khắc sức cùng lực kiệt, cậu không ngờ rằng mình sẽ phải đối mặt với chủ nhân của những thứ quái đản. Sức mạnh của Cố Sự Đại Vương nằm ở câu chuyện. Gã hiện đang ký sinh trên người Trình Tiểu Thất, và khả năng của gã có thể chỉ là A+, nhưng gã không phải là thứ mà Diệp Sanh có thể chống lại bây giờ. Áp lực to lớn và đáng sợ che trời lấp đất, và đối với gã mà nói, sự phản kháng của cậu giống như con kiến rung chuyển cây.
Cố Sự Đại Vương lấy bút nhẹ nhàng viết một chữ vào không trung.
post.
Những nét chữ tiếng Anh này cũng xuất hiện trên cổ họng rỉ máu đầm đìa của Diệp Sanh, giống như một con dao cứa vào cổ họng cậu, nhưng nó không trực tiếp cắt đứt mạch máu mà nó cắt qua làn da, để cậu trải qua nỗi đau khi bị lăng trì.
Cố Sự Đại Vương oán độc nói: "Sau khi cậu chết, tôi sẽ viết về cậu như câu chuyện hay nhất của tôi."
Diệp Sanh che cổ họng, nhìn gã, khàn giọng nói: "Ông đang nằm mơ."
Vẻ mặt của Cố Sự Đại Vương trông cổ quái và gã cười khẩy. Gã nhìn từ trên cao nhìn xuống, trong mắt ẩn chứa vô số sát ý trong im lặng. Gã biết Diệp Sanh không phải là con kiến, bởi vì người không có dị năng này đã phá hủy kế hoạch của gã!
Cố Sự Đại Vương ngẩng cổ, xương cốt khẽ kêu lên, nhỏ giọng nói: "《 Thành Phố Mùa Xuân 》sắp bị hủy diệt, cậu không muốn trở thành nhân vật dưới ngòi bút của tôi, vậy thì cậu ở lại với thế giới này đi."
Đột nhiên, một lực hút cực lớn quấn lấy chân Diệp Sanh từ dưới lên trên. Diệp Sanh sửng sốt, trong thân thể dâng trào, một ngụm máu từ trong cổ họng trào ra. Không biết có phải là cậu tưởng tượng hay không, trong máu cậu dường như có hương hoa, quỷ dị thấm vào ruột gan khiến người say mê.
Cậu cúi đầu xuống, thấy cát lún quấn lấy chân mình nhưng cậu lại không có chút sứt mẻ, hai chân cậu dường như không phải của mình.
Chúng nó trở thành hai khúc gỗ, bén rễ trong bùn... bén rễ...
Hạt giống của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》nảy mầm trong cơ thể cậu!
Cố Sự Đại Vương nhìn cậu một cách quái dị, trong mắt gã có sự giết chóc, mỉa mai, bi ai và chế giễu. Cố Sự Đại Vương nói: "Ở lại, là một phần của 《 Thành Phố Mùa Xuân 》, hãy bén rễ ở đây..."
Chữ "mầm" còn chưa dứt, đột nhiên, một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo truyền đến từ phía sau. Cố Sự Đại Vương không nói nữa, sửng sốt quay lại, sau đó đồng tử mở to nhìn về phía luồng sáng.
Mũi tên dường như vượt quá tốc độ ánh sáng bay xuyên qua không khí.
Toàn thân nó đều màu bạc, nhưng xung quanh lại có một lớp máu mờ nhạt.
Khoảnh khắc mũi tên này bay tới, thảm thực vật khô héo, côn trùng và dã thú chết đi. Mọi thứ đều bị phá hủy, mọi nguyên tố trong không khí đều hỗn loạn và thế giới bị phân tách thành nhiều loại vật chất khác nhau. Lúc này, mọi vật chất đều đang thực hiện một chuyển động không tự nhiên trong một tư thế cực kỳ kỳ dị, chuyển về "trạng thái trước đó" của nó. Cố Sự Đại Vương nhìn ánh sáng chiếu rọi thế giới trắng xóa, lớp da cháy nắng trên người bị thổi bay, lộ ra làn da mới hoàn chỉnh. Nhưng sau đó, một nửa cơ thể của gã bắt đầu bị nghiền thành bột và vỡ thành từng mảnh.
Cố Sự Đại Vương nhận ra đây là gì và đôi mắt của gã như sắp nứt ra.
—— thời gian. Đây là một mũi tên thời gian bắn vào gã!
Bị nó bắn trúng, gã chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Cố Sự Đại Vương bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, gã nghiến răng nghiến lợi, cầm bút trừng mắt: "Tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Đây là... trong truyện của tôi." Gã cầm cây bút trong tay lên, dùng tay viết ra vô số chữ quấn quanh đầu bút, vô số cảm xúc sung sướng, giận, buồn, vui hòa thành sức mạnh bao la, giúp gã chống chọi được đòn chí mạng nhất của mũi tên thời gian.
Nhưng gã vẫn bị ảnh hưởng thật sâu. Thân thể gã tuy không biến thành tro bụi nhưng lại trở thành bóng ma của một đứa trẻ hư không. Và những lời gã viết cũng đã thay đổi diện mạo của thế giới truyện sắp sụp đổ này.
Diệp Sanh ngẩng đầu lên, mũi tên biến thành sao băng và phân tán. Cát quấn lấy cậu biến mất, hạt giống 《 Thành Phố Mùa Xuân 》chôn trong cơ thể cậu cũng biến mất. Rễ cây đã trở thành phế thải và Diệp Sanh có thể tự do di chuyển, nhưng đôi mắt của cậu đã bị ánh sáng đốt cháy. Cậu nhắm mắt lại, thân thể đột nhiên trở nên cực kỳ nhẹ nhàng lay động, phảng phất biến thành một quả cầu cát bị thổi bay.
Trong ánh sáng trắng tinh khiết này, Diệp Sanh dường như nghe thấy giọng nói của một cậu bé.
Non nớt và trong trẻo, cõi lòng tràn đầy ngây thơ.
"Hôm nay mình đã học được một bài văn tên là 《 Bài đọc bí mật 》, và sau đó mình nhận ra rằng hành vi của mình được gọi là đọc trộm. Tuy nhiên, nếu có thể, mình muốn ở lại hiệu sách đến hết cuộc đời."
"Sẽ thật tuyệt nếu con người có thể sống trong những câu chuyện cả đời. Mở một cuốn sách và bạn sẽ có được một người bạn mới."
"Nhưng ông chủ hiệu sách nói rằng con người không thể sống mãi trong truyện, ông ấy nói sớm muộn gì mình cũng sẽ lớn lên."
Sau khi ánh sáng trắng chói lóa và mãnh liệt trôi qua, Diệp Sanh cảm thấy mình lại dần dần trở nên có lại trọng lượng. Cậu mở mắt ra và nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc với cậu, như thể nó đã xảy ra từ cả đời trước.
Cậu nhìn thấy thị trấn Thanh An.
Cậu đi đến đường phố của thị trấn Thanh An. Thị trấn Thanh An thanh tao và huyền ảo trong giấc mơ thực sự xuất hiện trước mặt cậu.
Những ngôi nhà gỗ thấp và cũ kỹ, những con đường lát đá xanh gồ ghề. Hai bên là nhiều quầy hàng bán kẹo hồ lô và kẹo bông gòn. Phía trước truyền đến tiếng nấu ăn, hương vị pháo hoa nhân gian bay ra mười dặm.
Đầu óc Diệp Sanh nhanh chóng quay cuồng, khi đang nghịch súng, cậu phát hiện trên thành hộp súng vẫn còn lưu lại một chút giá trị thần quái.
Lượng giá trị thần quái này thậm chí không thể giết chết một kẻ dị giáo cấp F, nhưng nó đủ để giết chết một phàm nhân. Nói cách khác, giết một đứa trẻ...
Diệp Sanh nhắm mắt rồi lại mở ra, sắc mặt tái nhợt, chịu đựng cơn đau dữ dội và bước về phía trước.
Con đường đá xanh hoang vắng.
Ngày xuân năm 1990. Tường rất mỏng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đọc sách trong khuôn viên trường.
【 Mình rẽ vào góc phố và nhìn thấy biển hiệu Tam Dương Xuân cao vút, ngửi thấy mùi nấu ăn, nghe thấy tiếng nồi và thìa va chạm nhau, mình thở phào nhẹ nhõm và đi chậm lại. 】
Đây là khoảng thời gian về những năm tháng đọc trộm.
---Editor có lời muốn nói---
Ôi 3 chương liên tiếp 6 7k chữ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip