Phần VI : Thống lĩnh thành Emrites - Mặt nạ kẻ lang thang
Nếu muốn tìm Huyền Vũ, hãy tới nơi xa xôi nhất của Thánh địa,
Nếu muốn tìm dòng máu tinh khiết của Thất bảo vệ quốc, hãy phủ phục dưới chân ngai vàng nhà Louis,
Còn nếu muốn khám phá sức mạnh Huyết Long, hãy hiến thân cho nhà vua thứ 700 của thành Emrites.
Nơi một trong Tứ thần thú chọn làm nơi yên nghỉ, nơi bóng tối vĩnh viễn không thể chạm đến, nơi vị vua thứ mười một của Thập nhị thần ra đời.
Ngươi có phải đang nói đến,
Cực bắc của đất nước, thành Emrites?
***
Tháng Cỏ May năm Huyền Vũ thứ nhất, vua Atlas băng hà kết thúc nền thống trị hơn ba mươi năm tòa thành Emrites huyền thoại. Trong hoàng tộc xảy ra nội đấu vì lời phán quyết của Đức Mẹ về sức mạnh Huyết Long trăm năm có một. Đó là món quà tối thượng được ban tặng bởi một trong những người khai lập kỷ nguyên Đỏ - vua Arcol I. Nó sẽ chảy trong dòng máu của các vị vua đích thực, người kế thừa ngai vị sau đúng một thế kỷ. Sự kiện vua Atlas băng hà chính là sự mở đầu cho chu kỳ. Ai sẽ trở thành người được chọn?
Tháng Lưu Ly năm Huyền Vũ thứ hai, Thái tử còn hơn 6 tuần trăng nữa là tiếp nhận vị trí đế vương. Hoàng hậu Rossie thay Ngài chuẩn bị cho lễ đăng cơ, cả đất nước vui mừng khi sức mạnh Huyết Long sẽ được xuất hiện một lần nữa.
Nhưng...Chúa trời luôn thích những trò đùa.
Bá tước Johann cấu kết với tộc Tiên và hoàng hậu tạo phản, chủ trương đưa người em cùng mẹ khác cha của Thái tử lên ngôi. Hắn cũng mang năng lực ánh sáng. Quá phù hợp để thay thế cho người anh trai từ khi sinh ra đã có mọi thứ. Kể cả món quà của Chúa.
Lòng đố kỵ đã đốt cháy cung điện nhà Emrites chỉ trong một đêm. Thái tử đã không thể làm gì khi bị hoàng hậu đem nhốt trong nhà tù Thánh địa. Hội đồng đã đứng nhìn toàn bộ con cháu của vua Atlas bị tử hình bởi chính người em ruột và vợ của hắn. Một tấn tuồng bị lấp liếm bằng vở kịch Thái tử phát điên và giết chết tất cả hoàng thân quốc thích. Hắn bị phế truất và đuổi ra khỏi thành Emrites với cái xác của em gái.
Đứa con duy nhất còn sống của vua Atlas.
***
Chúa trời đã điều khiển trò chơi và giờ Người lại nổi giận với chính con rối của mình.
Người đã gửi lời thông báo qua "Người dẫn đường" đến với hoàng tộc thành Emrites :
"Vị vua thứ 100 chỉ có thể nhận lấy sức mạnh Huyết Long khi lấy được máu của Thiên vương."
Bá tước đã rất thất vọng trước lời sấm truyền nhưng hoàng hậu luôn thông minh và điềm tĩnh trong mọi tình huống. Bà ta biết cần làm gì.
Hai năm sau,
Thành Emrites xuất hiện một vị thống lĩnh.
Bạo động, nổi loạn,
Tất cả đều quỳ dưới chân hắn xưng thần.
Đế chế mới đã quá nhân từ cho phế vương tử.
Và nhà vua cần một sự thương xót rẻ mạt...
Phế thái tử trở về quê nhà với binh quyền bảy cánh quân, quỳ dưới chân nhà vua Albert, phục tùng mệnh lệnh. Có Chúa mới biết hắn nghĩ gì? Ba năm tiếp theo, thống lĩnh được gửi đến học viện để tham gia đấu trường. Hắn chưa một lần ghi tên trên bảng xếp hạng nhưng luôn là học viên ưu tú nhất. Hắn mang sức mạnh hoàng gia, hắn nhuốm sinh linh trong ánh sáng tử thần. Không ai nhớ tên thật của hắn là gì, chỉ biết hoàng tộc thành Emrites gọi hắn là X.
"Tên phế vương tử ngông cuồng thích ăn cơm tù." - Ít người dám gọi hắn như vậy nhưng đó là một sự thật rất nực cười.
***
Đội Trị an đẩy thêm hai tên tù nhân vào trong. Cánh cửa dày đặc những tia hồng ngoại từ từ khép vào, để lại những tên tội đồ của Thánh địa.
"Mẹ kiếp, biết vậy tao đã vào đây từ lâu rồi. Chẳng đợi phải lang bạt bên ngoài kiếm ăn." - Ronas vươn vai, ngáp dài một cái khi liếc nhìn những phòng giam mát lạnh ở tầng 1. Tù nhân tạm thời... Bọn chúng được nhận đãi ngộ tốt nhất so với tất cả các tầng khác. Thường là quý tộc, binh sỹ, học viên nhận mức án vài ba tháng. Ronas cũng vậy. Gã là thằng con trai xấc láo của đại úy hải quân đội I. Đẳng cấp được phân định rõ ràng dù trong mọi hoàn cảnh. Đó là cách thế giới này vận hành.
Một viên quản ngục đưa bọn chúng tới phòng ăn. Một sự im lặng thật kỳ quái. Bọn chúng cúi đầu và ăn như những cỗ máy. Tiếng dao nĩa ken két thật nhẹ và tuyệt nhiên không có một tiếng nói chuyện. Một vài cái nhìn lấm lét và sợ sệt ném ra phía trung tâm dãy bàn ăn.
"Quy định thứ nhất : không gây tiếng ồn trong nhà ăn." - Viên quản ngục lạnh lùng lên tiếng.
"Nghe này, tao không thích những quy định cho lắm, cho dù là ngồi trong cái nhà tù chết tiệt này." - Ronas nói bằng giọng ồm ồm khi ném bay viên quản ngục chỉ bằng một bàn tay. Hai tên đồng bọn cười khanh khách phụ họa. Nhà bếp vẫn lặng như tờ. Không kẻ nào thèm để ý những tên lính mới không biết điều. Màn cố tình gây sự chú ý có vẻ không thuận lợi. Ronas rất ghét bị làm ngơ. Cho dù gã có là một thằng khốn đi chăng nữa.
Gã đóng đôi giày cáu bẩn những bùn trên sàn nhà, nghênh ngang đi tới vị trí bàn giữa. Không có ai ngồi đó ngoài một thằng nhóc. Giác quan của một thằng lưu manh cho biết, nó chính là trung tâm của sự im lặng. Cách ăn uống, một thằng quý tộc ẻo lả, gã nghĩ vậy. Mà cho dù nó là cái gì cũng khiến gã thấy gai mắt. Ám khí vây xung quanh, sự nho nhã giả tạo rất đặc trưng của bọn quý tộc.
"Này thằng nhóc, mày có nghĩ mình đang ngồi nhầm chỗ không?" - Ronas gác tay lên vai "quý tộc", hằm hè bằng giọng điệu miền Tây Nam thật khó nghe. Đôi giày bẩn thỉu và bốc mùi gác lên bàn ăn khiến bùn đất rơi xuống. Chẳng thằng quái nào chịu được cái thứ mùi gớm ghiếc ấy.
"..." - "Quý tộc" làm như không nghe thấy. Hắn xắt lấy một miếng thịt bỏ vào miệng và tự lấy thêm một ly rượu vang. Động tác rất trang nhã, nhưng có vẻ, chết tiệt, nó không phù hợp với hoàn cảnh lúc này.
Ronas gần như bị chọc điên. Sự im lặng tuyệt đối làm gã thấy thật xấu hổ. Một cô ả đi cùng gã bất chợt cười lớn.
"Aiya, không ngờ sweet cũng có ngày bị như vậy..."
"Câm mồm cho tao, con ả chết tiệt." - Hắn vừa nói vừa tóm lấy chai rượu vang "quý tộc" đặt trên bàn, ngắm nghía nhãn mác ghi dưới đáy chai. Lại là sự im lặng. Thằng khốn đó còn không thèm ngẩng mặt lên.
"Chà chà, đây không phải là rượu của tộc người Lùn sao? Bọn quái vật gớm ghiếc và yếu đuối đó luôn làm ra những thứ rượu tuyệt hảo cho hoàng gia..."- Gã cảm khái.- "Nhưng kỳ thực thì tao không thích nó cho lắm."
Gã cất giọng và bật cười thật khả ố. Chai rượu bị nghiền nát, thứ chất lỏng màu đỏ rơi tong tỏng trên đầu "quý tộc". Hắn hơi dừng tay, mái tóc đen che đi đôi mắt màu thạch anh không nhìn rõ biểu cảm.
"Ôi trời, ôi trời, hắn ngừng cử động rồi kìa. Chàng trai, mày có lẽ cần một thùng rượu để..." - Tên còn lại chưa kịp nuốt xuống giọng nói the thé ghê tai của hắn thì đã bị luồng sáng cắt đứt cổ họng. Nó ngáp ngáp mấy cái, cặp mắt dại đi, máu bắn lên mặt cô ả vẫn đang ngơ ngác nhìn. Nó quỳ gối xuống trước mặt thằng khốn "quý tộc" và hộc ra thứ bùn nhão nhoẹt. Một nghi thức trước khi chết trước mặt hoàng gia?
"Lucas, mày đang đùa đấy à?Lucas..Lucas..Mày là Người Bùn, không thể có chuyện..." - Ronas có vẻ chưa hiểu gì. Lạy Chúa tôi, đầu óc của thằng ngu này vận hành thật chậm chạp.
"Ánh sáng. Đó là ánh sáng của thành Emrites." - Ả đàn bà mở to đôi mắt trống rỗng. Chẳng ai lại không biết về hoàng tộc thành Emrites cả. Những người thuộc đẳng cấp II, những người sinh ra để làm vua.
Ả quay đầu bỏ chạy,
Nhưng,
Ánh sáng là thứ có tốc độ bất khả chiến bại.
Cái đầu đỏ rực lăn lông lốc đến trước vẻ mặt kinh sợ tột độ của Ronas. Hắn không kịp quay đầu để "diện kiến". Tốc độ cận chiến của quái vật...
Nhà tù cũng là nơi nằm ngoài pháp luật.
Nhưng thực chất, nó được đặt ra bởi những kẻ mạnh nhất.
"Hắn ghét nhất bị kẻ khác làm phiền." - Một quản ngục nhẹ giọng nhắc nhở mấy tên lính mới vẫn chưa hết bàng hoàng. Mà cái nhẹ giọng của ông ta, rõ ràng mang theo phần kiêng sợ.
X là kẻ tuyệt đối không thể động vào...
Nguyên tắc ngầm ư?
Đúng vậy. Mày không thể sống ở đây nếu không tuân theo Luật .
Kẻ nào đặt ra Luật ?
Là X.
Hắn rút con dao bạc ra khỏi hộp sọ của kẻ xấu số. Với một động tác dứt khoát.
"Thực đơn hôm nay có món gì vậy?" - X trở lại bàn ăn và coi như không có gì xảy ra. Phòng ăn lại quay trở về sự im lặng vốn có. Lại là luật!?
-
Phòng giam số 11,
Hai phút để thoát khỏi Luật im lặng...
"Thống lĩnh, Ngài cần về với vị trí của mình. Nhà tù hay cái Thần viện chết tiệt kia vốn không phải chỗ dành cho một Nhà Vua..."
"Bằng cách?" - Hắn xoay mũi tiêu , đâm mạnh vào hồng tâm xoay vòng vòng gắn trên tường đá.
"Trở thành Thiên vương của Đấu trường, thưa Ngài."
"Ồ, nghe cũng hay đấy nhỉ. Tao thích cái tên này hơn là cái danh phong Lôi Huyết vương..."
------
Hú, chào!!!
Đồ ăn dần tới lúc đợi tôi quay lại. Chậc, nhớ comment của chư vị quớ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip