Phiên ngoại 2: CÔNG TRỌNG SINH (3)
12.
Ngồi trong văn phòng, Tạ Thời Vũ còn đang ngắm nhìn chiếc nhẫn cưới vừa tìm lại được trên tay.
Hắn thầm niệm trong lòng mấy lần, nhớ về khoảng thời gian ghi trong nhật ký của Hứa Nguyện, ánh mắt dịu dàng của Tạ Thời Vũ chợt lạnh hẳn đi, trông thật xa lạ.
Hắn vuốt ve chiếc nhẫn, lặng lẽ cười, nhưng ý cười đó lại chẳng chạm vào đáy mắt.
— Hắn lười dây dưa chơi đùa với con mồi, sống lại một lần nữa trước lúc những chuyện ấy xảy ra, chỉ cần để bọn chúng hứng chịu mọi sai lầm trước kia cũng đủ cho chúng ăn cơm tù vài năm rồi.
Giờ hắn chỉ muốn cầm một con dao sắc, chặt đứt mớ rối ren này để chấm dứt tất thảy, sau đó ở bên Hứa Nguyện, đưa chiếc dây thừng quấn trên cổ mình giao cho cậu ấy.
Làm một con chó dại mang dây cổ. Sau đó cứ hèn hạ rồi lại tùy tiện vậy mà hấp thu hơi thở vương bên Hứa Nguyện.
Người đàn ông nọ cụp mắt, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
— Giờ là thời gian kiếm tiền nuôi gia đình.
13.
Tôi và tiên sinh cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào.
Dần dà, tôi cũng chợt hoảng hốt, có phải những sự lạnh nhạt trước đây chỉ là dòng suy nghĩ miên man của tôi thôi.
Thật ra bọn tôi vẫn luôn hạnh phúc? Mỗi ngày đều nầu cơm cho nhau, lúc ra khỏi nhà thì hôn một cái, đêm đến cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Dường như nhận thấy tôi thẫn thờ, tiên sinh nhăn đôi mày lại, hơi không vui nhéo nhéo vành tai tôi, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm vào đôi ngươi tôi, tôi lại thấy sự bất an thấp thoáng mà hiếm khi xuất hiện trên con người ngài ấy.
“Em nghĩ gì vậy?”
Ngài hỏi.
“Em đang nhìn gì vậy?”
Ngài ấy lại hỏi.
Giọng ngài ngân dài ra, như tiếng chuông gõ vang đằng xa, trầm lại từ tính, mang theo cơn lốc dịu dàng: “Nhìn tôi này, được không?”
Tôi luồn tay lên tóc ngài, hôn một cái, cười nói:
“Không có gì đâu, em chỉ cảm thấy, điều này như ảo giác vậy.”
“Xin lỗi.” Ngài ấy nói. “Tôi điều tra chút việc, biết rằng tôi trách lầm em, em oán tôi hận tôi cũng được, nhưng xin em đừng rời khỏi tôi được không?”
Tôi muốn trả lời “không đâu”, tôi đã tha thứ cho ngài từ trước. Nhưng ngài ấy lại chợt quỳ một gối xuống, lấy một chiếc hộp ra.
Nho nhỏ, đỏ sậm.
Hô hấp tôi như ngừng lại.
Ngài ấy cúi đầu, như không dám nhìn tôi, chầm chậm mở chiếc hộp ra.
“Đây là tự tay tôi chọn. Về sau, mỗi một món quà của em, tôi sẽ tự tay chọn.”
Hắn đã sớm hiểu, tình yêu, hạnh phúc nhất là tự tay chọn lấy, mà không phải một mực đòi lấy hay phải trả giá, cả hai người cùng tiến tới nhau.
Vậy nên, hắn ngẩng đầu, trong đôi mắt như chứa biển sao vô ngần, rồi lại như chỉ chứa được một người nhỏ bé, là tôi đây.
“Em có đồng ý gả cho tôi lần nữa không?” Ngài như một chàng thiếu niên ngây ngô, rồi lại hồi hộp không yên, ngại ngùng mà bật cười, nhưng tôi lại không thấy cảm xúc trên gương mặt ấy có gì không hợp.
Ngài ấy thốt ra lời thỉnh cầu tự tận đáy lòng, cùng tôi vượt qua quãng đời còn lại.
“Hay để tôi gả cho em cũng được.”
Ngài nghịch ngợm nói, như phiến lá mùa thu vội vã rụng trên lòng bàn tay tôi.
“Em đồng ý.”
Tôi nghe thấy giọng nói của mình.
Cũng hồi hộp, thẹn thùng, cùng với sự vui mừng tận tim.
14.
Tôi nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nụ cười của ngài chẳng mấy chân thành, thậm chí tôi còn thấy được sự lạnh lẽo đằng sau chiếc mặt nạ ấy, nhưng khóe miệng ngài luôn treo lên độ cung hoàn hảo nhất.
Đó là người đàn anh giỏi giang vô cùng nọ.
Giờ người đó đã tháo bỏ chiếc mặt nạ, rồi tới bên cạnh tôi.
Nói với tôi.
Tôi yêu em. Hứa Nguyện.
15.
Trở về sau tuần trăng mật, tôi nghe nói Từ Dịch bị bắt giam vì là tội phạm kinh tế và dính tình nghi buôn bán ma túy.
Triều Niên dường như cũng bị thẩm vấn vì có liên quan tới việc thuê người sát hại.
Dòng suy nghĩ miên man như thủy triều trào dâng, rồi lại rút đi bởi cuộc gọi cắt ngang của Nam Hạc.
Cúp điện thoại, tôi nhìn thoáng qua người đàn ông đang chuẩn bị bữa chiều trong căn bếp.
Người ấy đã trút bỏ vẻ xa cách lạnh nhạt trong công việc đi, buông bỏ dáng vẻ kiêu ngạo đã từng, bấy giờ, ngài chỉ khoác lên mình chiếc tạp dề xanh nhạt không mấy vừa vặn, ngập mùi khói lửa, tựa một vị thần ghé xuống dân gian.
— Tôi vẫn không tán đồng với cái ý nghĩ muốn làm con chó của ngài ấy, tuy là ở trên giường cũng tình thú lắm.
Nhưng mà trừ cái vẻ thường thường là bám dính tôi và kiểu si mê của tiên sinh ra, cùng sự bảo hộ không chê vào đâu được của ngài với tôi lúc ra ngoài, chúng tôi cũng không khác những cặp chồng chồng khác là bao.
Tôi nhón chân, rón rén vòng ra sau lưng tiên sinh, sau đó ôm lấy eo ngài ấy, mặt dán lên lưng ngài.
“Tiên sinh đừng làm nữa, Nam Hạc mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh ấy là hàng xóm của chúng ta đó, em nói ngài rồi nhỉ.”
— Tất nhiên là đã giản lược mấy câu bới móc chua loét của Nam Hạc với ngài, miêu tả anh thành một người hàng xóm nhã nhặn lịch sự. Hơn nữa còn nói với tiên sinh trong lúc hưởng tuần trăng mật.
Tuy lúc đó vẻ mặt tiên sinh hơi lạ, như đang ghen ghét rồi lại nhẹ nhõm.
Có điều, giờ anh ấy mời hai người đi ăn cơm, tôi thấy vẫn nên nói với tiên sinh một tiếng thì hơn — Vừa khéo tâm sự với Nam Hạc dạo đây mọi việc đều ổn cả, để anh không phải lo lắng cho tôi quá.
Tiên sinh dừng tay, xoay người đè tôi lên bệ bếp, cúi người hôn mí mắt tôi, tôi có hơi ngứa, rụt rụt người, cười nói:
“Ngứa, em ngứa ngài ơi.”
Tiên sinh hôn tôi một chốc, mới bất mãn ngẩng đầu lên, giọng chua lè như trẻ con nói:
“Sao lúc nào tình đầu của em cũng mời em đi ăn thế, không biết em là hoa đã có chậu sao?”
Nói hệt như một ông chồng đang ghen vậy, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng mà đắm đuối, cũng thấp thoáng theo chút trách móc, càng nghe ra sự thù địch với Nam Hạc.
Không ngờ tôi có thể đọc được nhiều điều từ trong ánh mắt ngài như vậy! Tôi nhịn cười, an ủi chú chó to xác này:
“Mời hai người chúng ta, không phải mình em đâu.” Tôi khựng lại một lát, cố tình nói với vẻ ‘ghen tuông’: “Với lại, chẳng lẽ tiên sinh không có tình đầu chắc?”
Nói xong, tôi có hơi hối hận, tôi không muốn nghe thấy một cái tên nào khác từ phía ngài — chìm trong yêu thương khiến tôi ngày thêm ích kỷ, chỉ muốn là duy nhất trong tim người thương.
Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ ngài trả lời.
Tiên sinh cười cười, nắng mai ánh lên người ngài, khuôn mặt góc cạnh trông như một bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp của Hy Lạp.
Ngài hơi nghiền ngẫm, nói:
“Tất nhiên là tôi có tình đầu.”
Trong tôi chợt có chút mất mát không nói nên lời. Cảm giác chua xót lan ra cả trái tim, như có hàng trăm trái chanh đang vắt lên đó.
Ngài ấy chạm môi tôi, hơi thở vấn vít.
“Vợ, em ghen à?”
Đang nói về mối tình đầu của mình mà còn gọi vợ nữa.
Ngài ấy thở dài:
“Ngốc quá, tình đầu của tôi là em đó, em đã thấy có ai bên cạnh tôi ngoài em chưa?”
Không có.
Cạnh ngài ấy chỉ có mấy người bạn cố tình bám víu, còn cả một tên cố gắng “theo đuổi” tôi đây. Tuy chắc ngài không biết, thời đại học tôi cũng từng theo đuổi ngài ấy.
Ngài ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn ngài.
Tôi vươn tay, lấy đầu ngón tô vẽ theo đường nét khuôn mặt của ngài, rồi bỗng nói:
“Chúng ta phải sống thật tốt, đến hết đời này nhé.”
16.
[ “Kiếp sau chúng ta phải sống thật tốt, nhé.” ]
17.
Tiên sinh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của tôi, đặt bên môi, hôn lên.
Nói…
Được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip