chương 114- cậu kéo rèm cửa sổ là được rồi
CHƯƠNG 114- CẬU KÉO RÈM CỬA SỔ LÀ ĐƯỢC RỒI
Tối đó Trình Y Na muốn ngủ cũng ngủ không yên, lăn lộn rất lâu vẫn là mở điện thoại gọi cho Cẩm Văn.
Thực ra lúc gọi nàng chẳng mong đối phương nghe máy, dù sao hiện tại cũng là 2h sáng rồi. Với bản tính tham ngủ của bạn gái nàng, còn thức kể cũng lạ.
Chỉ là... từ khi có Cẩm Văn tâm lý nàng dần ỷ lại vào đối phương. Những khi tâm tình bất an, chỉ là gọi cho đối phương, dù không có hồi đáp vẫn an tâm được chút đỉnh.
Vậy nên chần chừ vẫn là ấn nút gọi.
Thế mà chỉ 3s, đầu bên kia đã nghe máy. Giọng Cẩm Văn có hơi khàn: "Y Na, làm sao vậy?"
Trình Y Na hơi ngẩn người, đổi tư thế nằm trên giường, co bản thân mình như con tôm. Chỉ nghe giọng bạn gái thôi, tuyến thể sau gáy nàng đã ẩn ẩn nóng lên rồi. Ắt hẳn là ảnh hưởng từ tiêu kí.
"Không có gì... Sao cậu vẫn chưa ngủ."
Cẩm Văn cười khẽ: "Đoán là cậu sẽ gọi điện nên không dám ngủ. Ngoan, có chuyện gì sao, có thể nói cho tôi nghe được không?"
Trình Y Na bao nhiêu u ám trong lòng, chỉ bằng hai câu này của Cẩm Văn đã vơi đi hơn nửa. Con người chúng ta, ai cũng thích cảm giác được cưng chiều từ một người khác. Trình Y Na cũng không ngoại lệ, suốt một năm quen nhau, Cẩm Văn luôn đặt Trình Y Na trong lòng bàn tay mình dịu dàng chăm sóc, ân cần che chở. Khiến Trình Y Na dần quên đi những đau khổ ngày trước.
Hiện tại mẹ nàng xuất hiện, lần nữa xé toạc đi bức tranh giấy mỏng manh tươi đẹp vừa vẽ lên. Khiến nàng không khỏi mỉa mai, còn có chút chua xót.
"Mẹ tôi... bà ấy vẫn không hiểu tôi."
Cẩm Văn thở dài: "Vẫn là chuyện cũ sao?"
"Ừm."
Ngừng một lát, Cẩm Văn dịu dàng: "Hay là cậu thử đổi một cách khác giao tiếp với mẹ xem. Cứng không được thì chúng ta đổi sang mềm dẻo, với người lớn càng nên như vậy. Tôi biết cậu có lý riêng của mình, nhưng không thể dùng lý của mình áp đặt lên mẹ ruột được. Đó là thân nhân của chúng ta, có thể bao dung hãy bao dung."
Lời Cẩm Văn tựa hồ có chút mơ hồ. Thế nhưng Trình Y Na hiểu hết.
Nàng luôn đối chọi gay gắt với mẹ về chuyện của Quan Kính Thần. Cố chấp muốn thay đổi suy nghĩ mẹ mình rằng gã đàn ông tồi kia không xứng với bà ấy. Bà ấy thì luôn mê muội cố chấp với tình cảm bản thân. Sợ rằng tình cảm này bỏ lỡ cả đời không tìm lại được, vậy nên luôn ngoài sáng trong tối tìm đủ mọi cách dây dưa. Bất chấp cả đạo đức làm người.
Đó là điều Trình Y Na không thể chấp nhận nhất ở mẹ mình. Vì tình yêu mà đánh mất hết lý trí.
"Cẩm."
"Sao vậy?"
"Cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"
"Sẽ không, tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ cậu."
"Ừm."
"Sao đột nhiên lại hỏi loại câu hỏi này chứ? Cậu ổn chứ, có muốn tôi đến chỗ cậu không?"
Trình Y Na phì cười: "Hiện tại là 2h sáng đấy, cậu đừng đùa nữa."
Giọng Cẩm Văn lại rất nghiêm túc: "2h sáng thì sao chứ? Chỉ cần cậu muốn, cậu kéo rèm cửa sổ là được rồi."
Trình Y Na cảm thấy không ổn lắm, choàng dậy khỏi giường, vội vàng chạy ra ban công mở cửa sổ. Vậy mà bên dưới tòa nhà nàng, trong khuôn viên chung cư, trên ghế đá thật sự có người đang vẫy tay với nàng.
Cẩm Văn nghe thấy giọng bạn gái rít lên trong điện thoại: "Cẩm Văn, cậu bị ngốc hả?! Cậu có biết trời hôm nay bao nhiêu độ không?! Ở yên đó cho tôi!"
Trình Y Na lung tung khoác áo khoác lên người, lại lôi trong tủ đồ ra áo khoác lần trước Cẩm Văn đến chưa mang đi. Đi ngang qua hành lang, tận lực không đánh thức mẹ và em gái ngủ phòng bên cạnh. Sau đó một mạch phi xuống tầng trệt.
Cẩm Văn nhìn thấy bạn gái chạy đến, lao vào lòng mình đánh một tiếng trầm thấp, cười khẽ xoa xoa đầu đối phương: "Cậu thật là hung dữ, người ta có mặc áo khoác, bên trong còn có áo len đây. Không lạnh tí nào."
Trình Y Na hung hăng quấn thêm lên người Cẩm Văn một lớp áo dày, trợn mắt: "Cậu ngày mà đổ bệnh thì không xong với tôi đâu!"
Cẩm Văn cười khẽ.
"Còn cười!" Trình Y Na muốn giận, lại giận không nổi. Nhìn môi Cẩm Văn hơi tím tái vì lạnh, đau lòng lại chiếm hết tâm trí. Giận dỗi ôm lấy đối phương, rầu rĩ nói: "Cậu đợi ở đây từ bao giờ hả? Chẳng phải lúc chiều đã về rồi hay sao?"
"Không yên tâm cậu, vậy nên lúc 9h có trốn khỏi nhà đến đây. Tôi chỉ muốn, lúc cậu cần tôi nhất tôi sẽ luôn có mặt."
"Đồ ngốc."
Cẩm Văn kéo rộng chiếc áo dài của mình, bọc lấy bạn gái vào lòng: "Ừm, tôi ngốc thật. Chỉ vì cậu mà ngốc."
Trình Y Na cảm thấy sóng mũi mình ê ẩm.
Dù hiện tại là 2h sáng đêm khuya lạnh lẽo, lòng nàng lại ấm áp vô cùng. Gặp được Cẩm Văn có lẽ là điều may mắn nhất ông trời dành cho nàng. Ngay thời điểm này, nàng nghĩ, cả đời nàng sẽ chỉ xác định mỗi mình Cẩm Văn mà thôi.
"Làm sao? Mẹ cậu mắng cậu dữ lắm sao?" Cẩm Văn nâng mặt Trình Y Na lên, đau lòng xoa bóp.
Lòng bàn tay Cẩm Văn có hơi lạnh, nhưng bạn gái nàng không ngại, cọ cọ mặt vào như mèo con: "Chẳng làm sao, chỉ tát một cái. Tôi quen rồi."
Cẩm Văn tầm mắt thoáng sa sầm, nhưng lại không thể phát tác. Chỉ có thể đè giọng: "Sao lại cứng đối cứng rồi, cậu nghe tôi. Cậu biết mấy em gái trà xanh không, dù rằng trà xanh không tốt lắm, nhưng có vài chiêu có thể học được. Cậu thử áp dụng với mẹ mình xem, thay vì quá cường ngạnh, thử giả bộ mềm yếu một chút. Có người mẹ nàng không thương con chứ, nhất định sẽ đau lòng cậu cho coi."
Trình Y Na bị nét mặt nghiêm túc của Cẩm Văn chỉ nàng qua mặt thân nhân làm phì cười. Nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngay lúc này, ngay thời khắc này, trong mắt Trình Y Na chỉ có Cẩm Văn. Cẩm Văn dù nói chó thành mèo, nàng cũng sẽ gật đầu tán đồng.
...
Sau đó hai bên gia đình Trình Y Na và Cẩm Văn đã ngồi lại cùng nhau ăn bữa cơm. Không phải chỉ mang tính hàn huyên tình bạn của hai người mẹ, mà còn là chuyện ra mắt của đôi trẻ.
Trên bàn cơm, mẹ Trình và mẹ Cẩm có vẻ khá là ưng ý chuyện của hai đứa trẻ, thế nên không hề phản đối nửa câu.
Sau đó, vẫn là phải giải quyết vấn đề chỗ ở cho mẹ Trình và đứa em gái đang tới tuổi đi học.
Thoạt đầu mẹ Trình vẫn luôn muốn trở về Đế Đô. Nói rằng con gái lớn mình sắp học ở đó, môi trường giáo dục Đế Đô lại tốt, bà muốn ở gần con gái lớn, con gái nhỏ lại cho học ở Đế Đô. Thế thì còn gì bằng.
Nhưng Trình Y Na lại quá hiểu mẹ mình. Bà ấy chẳng qua chỉ muốn ở gần nhà họ Quan một chút, để tiện cho việc tình chàng ý thiếp thôi. Vậy nên đã chặn lời ngay, nàng có kinh doanh chút cổ phiếu chứng khoán, kiếm được ít tiền, nên đã dùng tiền mua lại căn nhà bên cạnh mẹ Cẩm rồi. Cũng là căn nhà hiếm hoi lưu trữ hạnh phúc, trước khi chuyển đến ngoại thành rồi bị bà vợ cả đánh một trận thừa chết thiếu sống ở đó.
Mẹ Cẩm đương nhiên cũng ủng hộ, tìm cách khuyên mẹ Trình đủ điều. Khuyên bà thành phố Z chất lượng giáo dục không tệ đi đâu, ở gần nhau lại tiện việc chiếu cố. Huống hồ, mẹ Cẩm ở Đế Đô có một bất động sản là của hồi môn, định bụng hai đứa trẻ đến Đế Đô học tập thì sẽ để hai đứa ở đó.
Cuối cùng nói tới nói lui, vẫn là mẹ Trình không nói lại gia đình nhà Cẩm và con gái. Đành ở lại thành phố Z.
...
*****
P/s: thành thật xin lỗi mọi người nhiều lắm, tui lại bị lộn chương :((((
Quá là não cá vàng, khônh còn lời gì bào chữa :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip