C82. Khép lại tuổi thanh xuân
Tiêu Nhất Hách trầm giọng: "Tôi đã làm gì khiến cậu tức giận đến vậy?"
Chu Nam Sơ nghẹn ngào: "Ý cậu là tôi không nên trách cậu chuyện này?"
Tiêu Nhất Hách: "Cậu không trách Mạnh Thư Cẩn cũng không trách Tần Mộc, tại sao lại đối xử khác duy nhất với tôi?"
Chu Nam Sơ sững lại, không ngờ Tiêu Nhất Hách lại hỏi như vậy, lòng cậu chợt lạnh lẽo.
"Bởi vì cậu và bọn họ không giống nhau."
Đồng tử Tiêu Nhất Hách khẽ co rút.
Chu Nam Sơ nói nhỏ: "Vì trong lòng tôi, cậu khác với tất cả bọn họ."
"Tôi không thể chấp nhận việc hôm đó cậu cũng tham gia."
Chu Nam Sơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhất Hách, từng chữ từng chữ nói: "Tôi không thể tha thứ cho cậu!"
Nét mặt Tiêu Nhất Hách lạnh lùng, đứng tại chỗ im lặng, mắt cụp xuống sâu thẳm, hoàn toàn không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
Khi Chu Nam Sơ bỏ đi, hắn không hề ngăn cản.
Cho đến khi sắp rẽ vào con đường khác, Chu Nam Sơ vẫn không nhịn được quay đầu lại, cậu phát hiện Tiêu Nhất Hách vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt hắn không nhìn về phía cậu, mà nhìn về một nơi khác không biết đang nghĩ gì.
Chu Nam Sơ quay người lại, lặng lẽ rơi nước mắt, cậu không còn do dự nữa, dứt khoát rời khỏi công viên.
Cậu biết, từ nay về sau cuộc đời mình sẽ không còn liên quan gì đến ba người này nữa.
Sau khi khai giảng, cuộc sống của Chu Nam Sơ trở lại bình thường như một sinh viên đại học, Tiêu Nhất Hách và Mạnh Thư Cẩn đều không còn đến tìm.
Tất nhiên, sau đó Chu Nam Sơ không thể phủ nhận rằng cậu đã từng thất vọng vì có chút ảo tưởng Tiêu Nhất Hách sẽ tìm mình, nhưng không phải vì cậu muốn ở bên hắn lần nữa, mà đúng hơn là do không cam lòng.
Nhưng thực ra cậu cũng biết Tiêu Nhất Hách sẽ không đến bao giờ đến tìm mình.
Bởi vì lúc đó cậu hoàn toàn không để lại chút thể diện nào, Tiêu Nhất Hách đã cho cậu một bậc thang để xuống, nhưng cậu vẫn kiên quyết nói mình sẽ không tha thứ cho hắn.
Mặc dù Chu Nam Sơ không làm gì quá đáng với Tiêu Nhất Hách, nhưng đối với hắn đây chính là động chạm lớn đến lòng tự trọng.
Chu Nam Sơ hiểu rất rõ Tiêu Nhất Hách là người kiêu ngạo đến nhường , bất kể là gia thế hay thân phận Alpha trội, hắn đều luôn ở vị trí cao nhất, vậy nên sẽ không hạ mình mà đến tìm cậu.
Điều duy nhất khiến cậu tiếc nuối là giấc mơ muốn có một đoạn tình yêu với Tiêu Nhất Hách có lẽ không thể thực hiện trọn vẹn.
Còn Mạnh Thư Cẩn sau khi xác nhận Chu Nam Sơ sẽ không thay đổi mùi tin tức tố vì mình nữa thì đã tuân thủ lời hứa, không còn tiếp tục đến quấy rầy.
Có lẽ đối với Mạnh Thư Cẩn, điều mà hắn chấp niệm chỉ là mùi tin tức tố của Chu Nam Sơ, người từng vì hắn mà thay đổi.
Ba người bọn họ giống như những vị khách đi ngang qua cuộc đời Chu Nam Sơ. Họ đã từng bước vào cuộc sống của cậu, để lại những dấu ấn không thể xóa nhòa, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Thật ra sau này, khi hồi tưởng lại ba mối tình, Chu Nam Sơ cảm thấy cũng không đến nỗi là thất bại. Dù kết cục không tốt đẹp và quá trình đầy đau thương khó quên nhưng cậu đã chân thành yêu thương. Mạnh Thư Cẩn, Tần Mộc và Tiêu Nhất Hách cũng đã từng đối xử chân thành với cậu trong tình yêu. Những kỷ niệm của ba mối tình ấy không hoàn toàn tồi tệ, cũng có một số điều tốt đẹp.
Ít nhất cậu coi như đã thực hiện được giấc mơ được ở bên ba người mà mình từng thích hồi cấp ba.
Dù nguyên nhân khiến ba người họ tiếp cận cậu trở lại là vì đêm hôm đó, điều mà cậu không thể chấp nhận được, nhưng sự thật là họ đã giúp cậu trưởng thành rất nhiều.
Tất nhiên cậu vẫn không thể tha thứ cho Tần Mộc!
Năm Chu Nam Sơ học năm ba, mấy người Tiêu Nhất Hách đã là sinh viên năm cuối.
Chu Nam Sơ phát hiện nếu bọn họ không cố ý đến tìm, thì dường như cậu cũng không có cơ hội chạm mặt.
Cậu biết ngày mấy người Tiêu Nhất Hách tốt nghiệp. Dù gì bọn họ đều là những nhân vật nổi tiếng, rất nhiều người đang tranh nhau muốn tỏ tình lần cuối trước khi bọn họ rời đi.
Bọn họ sẽ chụp ảnh tốt nghiệp trước tòa nhà giảng đường.
Chu Nam Sơ tìm một phòng học có thể nhìn thấy mặt sân. Thật ra, trong lớp còn có hai ba nhóm người đứng trước cửa sổ xem.
Chu Nam Sơ không có can đảm trực tiếp đi đến cửa sổ để nhìn, cậu ngồi lên bàn chọn một góc có thể nhìn thấy tình hình bên dưới, nhưng người ở dưới có lẽ sẽ không thấy cậu.
Tìm thấy Tiêu Nhất Hách trong đám đông rất dễ dàng, một là vì hắn vốn đã thu hút sự chú ý, hai là vì có quá nhiều người tặng hoa và quà cho hắn, mặc dù phần lớn đều bị hắn lạnh lùng từ chối.
Hình ảnh Tiêu Nhất Hách mặc áo cử nhân trông có phần gần gũi hơn, không còn vẻ lạnh lùng như trước kia.
Hôm nay Chu Nam Sơ vốn không hề có tiết học, là cậu cố ý đến đây.
Bản thân cũng không hiểu tại sao mình lại đến, một năm nay hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc, tin tức về hắn chỉ biết lõm bõm, rất phiến diện.
Cậu nghe nói sau khi tốt nghiệp Tiêu Nhất Hách cũng sẽ ra nước ngoài, có lẽ những thiếu gia nhà giàu này đều sẽ đi du học rồi mới trở về.
Chu Nam Sơ cứ ở lì trong lớp, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Nhất Hách chụp xong ảnh tốt nghiệp với vẻ mặt vô cảm rồi rời đi, cậu mới bước xuống khỏi bàn và rời khỏi lớp học.
Kết quả khi xuống lầu, lại trùng hợp gặp Tiêu Nhất Hách đang đi lên.
Ánh mắt chạm nhau khiến cậu bất ngờ đứng sững tại chỗ.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt không có chút ấm áp nào, ngay cả biểu cảm cũng vẫn là vẻ xa cách ngàn dặm ấy.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ cầu thang chiếu vào kéo dài bóng Chu Nam Sơ, chồng lên bóng Tiêu Nhất Hách phản chiếu trên tường.
Rõ ràng chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng lại cảm giác như đã trôi qua rất lâu.
Chu Nam Sơ là người đầu tiên tránh ánh mắt, cậu cụp mắt bước xuống một bậc thang.
Nghe thấy tiếng Tiêu Nhất Hách bước lên một bước.
Cậu đành cắn răng tiếp tục đi xuống.
Sau đó, vờ như không nhìn thấy hắn mà lướt qua.
Khi cậu vượt qua Tiêu Nhất Hách, hắn dừng lại không đi lên nữa, cậu không muốn biết lý do, chỉ có thể nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, bên ngoài vẫn còn rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chào hỏi với giáo sư và bạn bè, nỗi quyến luyến không nỡ chia tay khiến họ rơi lệ đầy mặt, cảm xúc chia ly này lan tỏa đến trái tim mỗi người, cũng lan sang cả Chu Nam Sơ.
Chu Nam Sơ không dám nán lại lâu, bước nhanh về phía cổng trường.
Đến trạm bus, nhịp tim đập điên cuồng vẫn chưa bình ổn trở lại.
Một lúc sau, chiếc Mercedes GT63 của Mạnh Thư Cẩn dừng lại trước mặt Chu Nam Sơ.
Vẫn là trạm xe bus này, vẫn là chiếc xe này, khung cảnh quen thuộc đến mức khiến Chu Nam Sơ có cảm giác không thực.
Mạnh Thư Cẩn hạ cửa kính xe xuống, để lộ mái tóc đỏ rực làm nổi bật làn da trắng ngần chói mắt của hắn.
Hắn nở nụ cười gian tà, nói: "Cần tôi chở cậu một đoạn không?"
Chu Nam Sơ lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."
Lần này giọng từ chối của cậu vô cùng bình tĩnh, Mạnh Thư Cẩn dường như đã đoán trước câu trả lời, chỉ khẽ cười.
Mạnh Thư Cẩn đột nhiên hỏi: "Hôm nay cậu cũng nghỉ phải không, sao lại đến đây?"
Chu Nam Sơ ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời thế nào, lúc này cậu thấy xe bus từ xa đang đến, vội vàng nói: "Xe bus sắp đến rồi, ở đây không được đỗ xe, cậu vẫn nên đi trước đi."
Mạnh Thư Cẩn quay đầu lại nhìn, phát hiện điều Chu Nam Sơ nói là thật, hắn thở dài: "Được rồi, vậy tôi đi đây."
Chu Nam Sơ gật đầu, Mạnh Thư Cẩn bất ngờ quay lại nhìn cậu chăm chú.
Ánh mắt ấy phức tạp khiến tâm trạng Chu Nam Sơ cũng theo đó mà thắt lại.
Không hiểu sao, cậu lại vô thức hỏi: "Sau này cậu sẽ gia nhập giới giải trí sao?"
Mạnh Thư Cẩn: "Cậu muốn tôi vào à?"
Chu Nam Sơ: "Mấy tạp chí cậu làm người mẫu chụp đều rất đẹp trai."
Mạnh Thư Cẩn cười nói: "Cậu đã xem rồi hả?"
Chu Nam Sơ ngẩn người, ngượng ngùng nói: "Mấy tạp chí đó của cậu rất hot, đâu đâu cũng thấy, không phải cố ý xem."
Lúc này xe bus bắt đầu bóp còi, nhắc nhở xe của Mạnh Thư Cẩn mau chóng rời đi.
Mạnh Thư Cẩn đáp lại: "Nếu cậu thấy đẹp trai thì tôi sẽ vào."
Cho đến khi Mạnh Thư Cẩn lái xe đi, Chu Nam Sơ vẫn không trả lời câu nói đó của hắn, bởi vì cậu không nghĩ rằng sau này Mạnh Thư Cẩn gia nhập giới giải trí thực sự là vì câu nói của bản thân.
Tại sao hôm nay Chu Nam Sơ lại đến đây? Trong lòng cậu cũng không có câu trả lời rõ ràng, có lẽ chỉ đơn giản là đến để nói lời tạm biệt, không phải với ai đó, mà là với tuổi trẻ của mình.
Sau hôm nay, tuổi thanh xuân của cậu cũng khép lại tại đây, hoàn toàn kết thúc.
____
250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip