23
Trong trung tâm thành phố, Latifolia - một cảnh sát ngầm dày dạn kinh nghiệm - đang ngồi tại bàn làm việc, hoàn thành những báo cáo hàng ngày. Bầu không khí trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ phím lách cách và tiếng thì thầm của đồng nghiệp. Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên.
"Vâng, gì cơ? Một vụ thảm sát gần một thành phố? Các nạn nhân là thành viên của một tổ chức ngầm?" Latifolia lặp lại, giọng đầy nghiêm trọng. Cô lắng nghe kỹ lưỡng những thông tin từ đầu dây bên kia, đôi mắt sắc lạnh nhưng tập trung.
Cậu trai trẻ Vargasii, ngồi gần đó, ngước mắt lên khỏi bàn làm việc khi nghe thấy giọng nói căng thẳng của Latifolia. "Latifolia, có chuyện gì vậy, thưa tổ trưởng?" cậu hỏi, vẻ mặt lo lắng nhưng cũng đầy tò mò.
Latifolia đặt điện thoại xuống và bước đến chỗ Vargasii. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, một cử chỉ thân thiện và đầy quan tâm. "Vargasii, cậu tăng ca chút nhé. Chúng ta có việc cần giải quyết."
Vargasii đỏ mặt, cảm thấy tim đập nhanh hơn. "Sẵn sàng truy cập ngay, thưa cô," cậu nói, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không giấu được sự hứng thú và sẵn sàng.
Latifolia mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy khích lệ. "Tốt lắm. Chúng ta cần điều tra vụ thảm sát này kỹ lưỡng. Nó không chỉ là một vụ án thông thường. Tổ chức ngầm bị tấn công có thể gây ra những hậu quả lớn nếu chúng ta không xử lý đúng cách."
Vargasii gật đầu, lập tức mở máy tính và bắt đầu truy cập vào các cơ sở dữ liệu. "Tôi sẽ kiểm tra mọi thông tin liên quan đến tổ chức ngầm này và các hoạt động gần đây của chúng," cậu nói, giọng đầy quyết tâm.
Latifolia đứng bên cạnh, theo dõi màn hình và đưa ra những chỉ dẫn. "Chúng ta cần tập trung vào các manh mối liên quan đến những kẻ có thể thực hiện vụ thảm sát này. Điều tra các giao dịch tài chính, liên lạc và những hoạt động bất thường trong khu vực."
Vargasii làm việc không ngừng nghỉ, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím. "Đã tìm thấy một số thông tin về các giao dịch bất thường. Có vẻ như một nhóm mới xuất hiện gần đây đang cố gắng chiếm quyền kiểm soát."
Latifolia gật đầu, suy nghĩ nhanh chóng. "Chúng ta sẽ kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết. Mọi manh mối, dù nhỏ nhất, cũng có thể dẫn chúng ta đến kẻ chủ mưu."
Vargasii nhìn Latifolia với ánh mắt ngưỡng mộ. "Cô luôn có cách nhìn sáng suốt và quyết đoán trong mọi tình huống. Tôi sẽ làm hết sức mình để hỗ trợ cô."
Latifolia mỉm cười, đặt tay lên vai Vargasii. "Cậu làm rất tốt, Vargasii. Cùng nhau, chúng ta sẽ tìm ra sự thật và đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng."
Vargasii cảm thấy sự tự tin tràn đầy trong lòng. "Tôi sẽ không để cô thất vọng. Chúng ta sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện."
Latifolia và Vargasii tiếp tục làm việc suốt đêm, kiên trì điều tra và kết nối các manh mối.
Sau một đêm làm việc không ngừng nghỉ, Latifolia và Vargasii đã chuẩn bị xong tất cả. Những thông tin và dữ liệu thu thập được đã giúp họ vẽ ra bức tranh rõ ràng hơn về vụ thảm sát và những kẻ liên quan.
"Vargasii, cậu sẽ hỗ trợ từ xa tại trung tâm. Tôi cần cậu theo dõi mọi diễn biến và cung cấp thông tin cho chúng tôi khi cần thiết," Latifolia nói, giọng chắc chắn.
"Rõ, thưa tổ trưởng," Vargasii đáp, gật đầu tự tin. Anh ta đã thiết lập một hệ thống giám sát toàn diện với các máy tính và màn hình, sẵn sàng theo dõi tình hình và hỗ trợ nhóm điều tra bất cứ lúc nào.
Latifolia đã triệu tập một đội đặc nhiệm gồm mười người, tất cả đều là những cảnh sát giàu kinh nghiệm và được trang bị tận răng. Họ tập trung tại phòng họp để nghe Latifolia phổ biến kế hoạch.
"Được rồi, đội. Đây là một nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm. Chúng ta đang đối đầu với một tổ chức ngầm mạnh mẽ và có thể rất tàn nhẫn," Latifolia nói, ánh mắt nghiêm túc và quyết đoán. "Chúng ta sẽ đến hiện trường vụ thảm sát, tìm hiểu kỹ lưỡng mọi manh mối và bắt giữ những kẻ liên quan. Vargasii sẽ hỗ trợ từ xa, cung cấp thông tin và chỉ đạo khi cần thiết."
Một trong những thành viên đội, Davis, lên tiếng. "Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ vũ khí và trang thiết bị. Sẵn sàng hành động ngay lập tức, thưa tổ trưởng."
Latifolia gật đầu, hài lòng với sự chuẩn bị của đội. "Tốt. Hãy kiểm tra lại tất cả trang bị và đảm bảo không có gì sai sót. Chúng ta sẽ xuất phát trong 15 phút."
Khi thời gian đã đến, đội đặc nhiệm lên xe và di chuyển nhanh chóng đến địa điểm vụ thảm sát. Họ tiếp cận hiện trường với sự chuyên nghiệp và cẩn trọng, bao quanh khu vực để đảm bảo không có kẻ thù nào thoát ra.
Latifolia dẫn đầu, ánh mắt sắc lạnh và tập trung. Cô ra hiệu cho đội tiến vào, từng người một, kiểm tra từng góc khuất và phòng ngừa mọi tình huống bất ngờ.
"Vargasii, tình hình thế nào?" Latifolia liên lạc qua radio.
"Tổ trưởng, tôi đang theo dõi từ trung tâm. Hiện tại không có dấu hiệu hoạt động bất thường xung quanh khu vực. Tiếp tục tiến lên, tôi sẽ cập nhật thông tin liên tục," Vargasii trả lời, giọng đầy tập trung.
Đội tiến sâu vào hiện trường, khám xét từng căn phòng và thu thập mọi bằng chứng có thể. Mọi người làm việc ăn ý, chuyên nghiệp, từng bước vạch trần những gì đã xảy ra tại đây.
"Tổ trưởng, chúng ta đã tìm thấy một số manh mối quan trọng," Davis báo cáo khi phát hiện một loạt tài liệu và thiết bị liên lạc bị bỏ lại.
Latifolia kiểm tra kỹ lưỡng những vật chứng, gật đầu hài lòng. "Tốt. Hãy thu thập tất cả và mang về trung tâm phân tích. Chúng ta sẽ tiếp tục điều tra để tìm ra kẻ chủ mưu."
Sau khi đội đặc nhiệm hoàn thành việc khám xét hiện trường, họ phát hiện một số thi thể bị bỏ lại trong tình trạng đáng sợ. Latifolia quyết định mang các thi thể này về trung tâm để tiến hành khám nghiệm tử thi, hy vọng tìm ra manh mối quan trọng.
Trong phòng khám nghiệm tử thi, không khí lạnh lẽo và nghiêm trang. Ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu sáng rõ từng chi tiết. Latifolia và nhóm pháp y đứng xung quanh bàn khám nghiệm, sẵn sàng tiến hành công việc.
Dr. Stevens, chuyên gia pháp y của đội, đeo găng tay và mở tấm khăn phủ thi thể đầu tiên. "Bắt đầu khám nghiệm tử thi," ông nói, giọng chuyên nghiệp nhưng đầy nghiêm trọng.
Latifolia nhìn xuống thi thể, nhận thấy những vết nứt kỳ lạ trên da, như thể cơ thể đã bị vỡ ra từng mảnh. "Các vết này trông rất bất thường," cô nhận xét.
Dr. Stevens gật đầu, sử dụng các công cụ y khoa để khám xét kỹ lưỡng hơn. "Đúng vậy, tổ trưởng. Các vết nứt này không phải do vũ khí sắc nhọn gây ra. Chúng giống như vết nứt của một vật thể cứng, hoặc có thể là do một loại lực tác động nào đó từ bên trong cơ thể."
Ông tiếp tục mở rộng vết nứt, cẩn thận không làm tổn hại thêm các mô xung quanh. Bên trong, các mảnh xương và nội tạng bị vỡ nát, như thể đã chịu một áp lực cực lớn. "Đây không phải là do tác động thông thường. Cần phải phân tích thêm để xác định nguyên nhân chính xác."
Latifolia cau mày, cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng và khó giải thích. "Có thể nào đây là tác động của một loại vũ khí hoặc công nghệ nào đó không? Chúng ta đang đối đầu với một tổ chức ngầm, không loại trừ khả năng họ sở hữu những công nghệ vượt trội."
Dr. Stevens đồng ý. "Có khả năng đó. Chúng ta sẽ lấy mẫu từ các vết nứt và phân tích dưới kính hiển vi. Cần phải xem xét mọi khả năng, kể cả việc sử dụng hóa chất hoặc các loại năng lượng đặc biệt."
Trong khi Dr. Stevens và đội pháp y tiếp tục công việc của mình, Latifolia quay sang Vargasii, người đang theo dõi từ xa qua video. "Vargasii, cậu có thấy gì bất thường trong dữ liệu không?"
"Tôi đang kiểm tra tất cả các báo cáo và thông tin liên quan. Có vẻ như tổ chức này đã tiếp cận với một số nguồn lực rất mạnh. Chúng ta cần xác định chính xác những gì họ sử dụng," Vargasii trả lời, giọng căng thẳng nhưng tập trung.
Latifolia gật đầu. "Tiếp tục tìm kiếm và phân tích. Chúng ta phải hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra. Mỗi chi tiết nhỏ đều có thể là manh mối quan trọng."
Dr. Stevens tiếp tục khám nghiệm thi thể thứ hai, nhận thấy các vết nứt tương tự và mức độ tổn thương bên trong. "Những thi thể này đều có cùng kiểu tổn thương. Điều này không phải ngẫu nhiên."
Latifolia đứng im, suy nghĩ. "Chúng ta đang đối đầu với một thế lực rất nguy hiểm. Mọi người, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật và ngăn chặn họ trước khi có thêm ai bị hại."
Không khí trong phòng khám nghiệm trở nên căng thẳng hơn, nhưng tất cả đều quyết tâm. Họ biết rằng nhiệm vụ này không chỉ là giải quyết một vụ án
Trong một ngôi nhà hoang, ánh sáng mờ ảo lọt qua những ô cửa sổ vỡ nát, chiếu rọi vào khung cảnh kỳ quái bên trong. Giữa căn phòng trống trải, một cô gái trẻ mặc bộ váy xinh đẹp, với hoa văn tinh tế và màu sắc rực rỡ, đang thưởng thức bữa tiệc trà.
Cô gái ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế làm từ những mảnh sứ ghép lại, dáng vẻ thanh lịch và duyên dáng. Trước mặt cô là một chiếc bàn tiệc cũng làm từ những mảnh sứ, trang trí bằng những tách trà tinh xảo và những chiếc đĩa sứ trắng muốt. Xung quanh là những bức tượng sứ, tạo nên một khung cảnh huyền bí và lạ lùng.
Cô nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi mỉm cười thỏa mãn. "Hôm nay quả là một ngày tuyệt đẹp," cô nói với giọng ngọt ngào, ánh mắt long lanh như ánh sao.
Đột nhiên, cái xác dưới chân cô nhúc nhích, tạo ra tiếng kêu khe khẽ. Cô gái nhướng mày, nhìn xuống với vẻ không hài lòng. "Ôi không, ngươi không nên nhúc nhích đâu," cô nói, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng pha lẫn sự đe dọa.
Không chút do dự, cô dùng chân dẫm mạnh lên cổ của cái xác. Tiếng kêu thét đau đớn vang lên, rồi im bặt khi cổ của người đó vỡ nát như sứ, từng mảnh vỡ rơi xuống đất, tạo nên âm thanh rạn nứt kinh hoàng.
Cô gái nhấc chân lên, nhìn những mảnh vỡ với vẻ hài lòng. "Đó, yên lặng thì tốt hơn nhiều," cô nói, quay trở lại với tách trà của mình.
Xung quanh cô, những bức tượng sứ nhìn chằm chằm, như thể chúng đang theo dõi mọi hành động của cô. Cô gái nhấp thêm một ngụm trà, ánh mắt lấp lánh và nụ cười tươi tắn như một bông hoa nở rộ. "Tiếp tục bữa tiệc thôi," cô nói, giọng ngọt ngào nhưng lạnh lẽo.
Khung cảnh trông thật đẹp và tinh tế, nhưng lại mang một nét đáng sợ khó tả. Cô gái tiếp tục thưởng thức bữa tiệc, như thể không có gì xảy ra, trong khi xung quanh là những mảnh vỡ của người sứ và bầu không khí đầy ám ảnh.
Trong ngôi nhà hoang, bữa tiệc trà bị gián đoạn khi cô bé nhận thấy có điều gì đó bất thường. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa. "Này, ta biết người ở đó," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy.
Từ bóng tối, một người đàn ông xuất hiện, nhưng cơ thể ông ta bắt đầu biến dạng kỳ quái. Những phần cơ thể của ông ta nứt ra, kéo dài và nối lại thành hình dáng một cô gái. "Ta chỉ đang ghé qua thôi," cô gái nói, giọng điệu bình thản.
Cô bé nhìn cô gái mới đến với vẻ tò mò pha chút khó chịu. "Có vẻ như sau lần hủy diệt thành phố nhỏ, cô bị ai đó làm cho chết mất luôn rồi chứ. Sao cô lại tới đây?"
Cô gái bước tới, đẩy ghế ngồi xuống đối diện với cô bé. "Dạo gần đây đấng đang tạo ra phiên bản khác nên cần rất nhiều mẫu vật của con người."
Cô bé khuấy đều cốc trà, ánh mắt không rời khỏi cô gái. "Ông ta làm gì thì có liên quan tới tôi."
Cô gái bẻ tay mình và từ đó mọc ra một mảnh thịt cứng, chém vào tay cô bé. "Ngươi không có quyền quyết định đâu," cô gái nói, giọng đầy thách thức.
Cô gái nhìn cốc trà nóng, cười nhạt. "Này, ngươi bắt đầu thích đồ ăn của lũ con người nhỉ?"
Cô bé, dù bị thương, gắng gượng nối lại tay mình, khuôn mặt vẫn bình thản. "Được rồi, chỉ cần con người sống và mang về nhỉ."
Cô gái rút tay ra, ánh mắt lạnh lẽo. "Chỉ cần vậy."
Ngay sau đó, cơ thể cô gái phồng lên, các nội tạng đen tuyền từ bên trong đâm xuyên qua người, biến cô thành một con quái vật khổng lồ. Những chiếc xúc tu đen bóng uốn lượn quanh cơ thể cô, tạo nên hình dáng đáng sợ. Cô nhìn cô bé lần cuối, rồi rời đi, để lại bầu không khí căng thẳng và ám ảnh trong căn phòng.
Cô bé, vẫn ngồi ngay ngắn, khẽ thở dài, tiếp tục khuấy đều cốc trà. "Bữa tiệc trà đúng là đã bị làm phiền," cô nói nhỏ, đôi mắt lấp lánh và nụ cười kỳ quái vẫn hiện trên khuôn mặt.
Cô bé ngồi thẳng lại, cẩn thận chỉnh lại nếp váy xinh đẹp của mình. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trà, đôi mắt lấp lánh nhưng ẩn chứa sự bực bội. Cô nhẹ nhàng khuấy cốc trà, giọng điệu đầy triết lý và sâu sắc, nhưng cũng không giấu nổi sự khó chịu.
"Người ta thường nói, bánh ngọt và trà là biểu tượng của sự bình yên và thanh thản," cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng. "Bánh ngọt, với vị ngọt ngào và kết cấu mềm mại, là sự an ủi cho tâm hồn. Khi ta cắn một miếng bánh ngọt, ta cảm nhận được sự hòa quyện hoàn hảo giữa hương vị và kết cấu, như một cái ôm ấm áp từ người thân yêu."
Cô dừng lại một chút, đôi mắt vẫn chăm chú vào cốc trà. "Trà, ngược lại, là biểu tượng của sự thanh khiết và tinh tế. Mỗi ngụm trà đều mang theo hương vị đặc trưng, từ đắng đến ngọt, từ nhẹ nhàng đến đậm đà. Trà giúp ta tĩnh tâm, khiến ta có thể suy ngẫm về cuộc sống và tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn."
Cô bé nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương vị lan tỏa trong miệng. "Nhưng sự bình yên đó thật mong manh. Chỉ một chút xáo trộn, như việc bị làm phiền trong bữa tiệc trà này, cũng có thể khiến tâm trạng ta trở nên hỗn loạn. Mỗi lần khuấy đều cốc trà, ta như muốn tìm lại sự ổn định, nhưng lại không thể tránh khỏi sự bực bội khi bị làm phiền."
Cô nhìn xuống chiếc bánh ngọt trên đĩa, vẻ mặt trầm tư. "Bánh ngọt và trà, dù mang lại niềm vui và sự thanh thản, cũng có thể trở thành biểu tượng của sự giận dữ và thất vọng khi những giây phút yên bình bị cướp đi. Đôi khi, ta chỉ muốn thưởng thức một bữa tiệc trà yên tĩnh, nhưng cuộc sống lại luôn đưa đến những phiền nhiễu không mong muốn."
Cô bé thở dài, đặt cốc trà xuống bàn. "Thật tiếc, những giây phút yên bình này lại bị phá hỏng. Nhưng ta sẽ không để những phiền toái đó làm ảnh hưởng đến sự tận hưởng của mình. Bánh ngọt và trà vẫn là những điều đẹp đẽ, ngay cả khi xung quanh là những mảnh vụn và rạn nứt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip