Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

61

Drangea đứng vững, đôi cánh đen rộng mở sau lưng, như những chiếc lá xòe ra che chắn cho một kẻ thống trị. Nụ cười lạnh lùng của anh ta hiện rõ trên gương mặt, ánh mắt đỏ rực như lửa. Dourado, dù đã nỗ lực hết mình, cũng không thể cảm thấy sự áp đảo mà Drangea mang lại.

Cuộc chiến giữa hai người bắt đầu căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi nhát chém của Dourado đều được thực hiện với sự quyết tâm mạnh mẽ, nhưng Drangea dường như đã quen với mọi kỹ thuật của cậu. Đôi cánh của anh ta không chỉ là vũ khí, mà còn là một công cụ chiến lược, giúp anh ta né tránh và phản đòn với độ chính xác đáng kinh ngạc.

“Thế mà cũng dám thách thức ta không thể xuyên qua ta đâu?” Drangea cười khẩy, và chỉ với một cái vỗ cánh nhẹ, anh ta đã bay lên không trung, để lại Dourado ở dưới như một con kiến nhỏ bé.

Dourado nhanh chóng vung kiếm, nhưng Drangea đã lao xuống từ trên cao, đôi cánh xòe ra như một lưỡi dao sắc bén. Cú tấn công bất ngờ khiến Dourado không kịp trở tay, cậu bị rách vai, mồ hôi lăn dài trên trán. Drangea không cho cậu cơ hội để lấy lại thế trận. Với một cú xoay người hoàn hảo, anh ta tiếp tục tấn công, những nhát cào xé của anh ta nhanh như chớp, chỉ cần một giây lơ là từ Dourado là đủ để nhận lấy một đòn chí mạng.

“Cố gắng đi, nhóc dùng cây kiếm đó cho tao 1 nhát đi!” Drangea khiêu khích, “Tao không có thời gian để đùa giỡn với mày lâu đâu!”

Những đòn tấn công của Drangea ngày càng nhanh và mạnh mẽ hơn, mỗi nhát chém đều đầy uy lực và tinh tế. Dourado cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể bỏ cuộc. Cậu tiếp tục né tránh và phản công, nhưng sự khác biệt về sức mạnh rõ ràng giữa hai người ngày càng lộ rõ.

Cảnh tượng giữa hai kẻ chiến đấu trở nên hỗn loạn, những tiếng chạm nhau của kim loại vang lên như nhạc điệu bi thảm. Dourado cố gắng tập trung, nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu cảm thấy nặng nề. Chỉ một khoảnh khắc mất tập trung, Drangea đã chớp lấy cơ hội, lao về phía Dourado với một cú đấm mạnh mẽ.

Cú đấm trúng ngực khiến Dourado ngã lùi lại, cảm giác như bị một chiếc xe tải đâm phải. Cậu hoảng hốt, lảo đảo, nhưng không thể để cho mình bị đánh bại. Trong cơn hoảng loạn, Dourado chém một nhát kiếm, nhưng Drangea dễ dàng tránh né và phản công bằng cách dùng cánh của mình quật ngã Dourado.

Cậu ngã xuống đất, và cảm giác tuyệt vọng bắt đầu lan tỏa trong lòng. Drangea cúi xuống, ánh mắt đầy tàn nhẫn, nói: “Mày thấy không? Công nghệ của tao đúng là đỉnh mà”

Và ngay khi Dourado cố gắng đứng dậy, Drangea dùng chân đè lên ngực cậu, khiến cậu không thể cử động. “Mày không thể thắng. Nên đừng phí sức nữa.”

Từng nhịp thở của Dourado dần trở nên gấp gáp. Cậu biết rằng nếu không làm gì đó, mình sẽ bị đánh bại. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong tâm trí. Dù cho mọi thứ có đi đến đâu, cậu vẫn phải cố gắng, vẫn phải chiến đấu cho những người cậu yêu thương.

“Để tao xem, mày có còn sức không,” Drangea nói, và tay anh ta vung lên, ánh sáng tối tăm tỏa ra xung quanh như một cơn bão đen, bao trùm cả không gian.

Mặc cho sự yếu ớt, Dourado vẫn cắn chặt răng, chờ đợi thời điểm để vùng lên. Nhưng Drangea đã rất nhanh chóng kết thúc trận chiến. Với một cú đập mạnh, anh ta đẩy Dourado xuống đất lần nữa, khiến cậu cảm nhận được sức nặng của thất bại.

“Chào mừng đến với thực tại, nhóc con.” Drangea lạnh lùng nói, đôi cánh xòe ra như một kẻ chiến thắng. Anh ta đã giành được phần thắng.

Dourado nằm đó, hít thở nặng nhọc, ánh mắt mờ mịt. Dù thua, cậu vẫn giữ trong lòng hy vọng, và trong giây phút ấy, cậu biết rằng cuộc chiến của mình vẫn còn lâu mới kết thúc.

Lông vũ của Drangea, những mũi nhọn sắc bén như những lưỡi dao, vung lên trong không trung. Chúng bay đi như những mũi tên chết chóc, mục tiêu rõ ràng, không thể tránh né. Dourado, mặc dù đã rất nỗ lực, nhưng sự nhanh nhẹn của Drangea đã khiến cậu không kịp phản ứng.

“Không!” Dourado hét lên khi cảm giác đau đớn tột cùng xé toạc cơ thể cậu. Một mũi lông vũ đâm thẳng vào thanh kiếm của cậu, khiến nó gãy đôi, rồi xuyên thấu vào ngực cậu. Đau đớn dâng trào, cậu ngã quỵ xuống đất, mắt nhắm chặt lại.

Máu bắt đầu chảy từ vết thương, nhuộm đỏ mặt đất dưới chân. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể Dourado, như thể bóng tối đang nuốt chửng cậu. Mặc dù đau đớn, cậu vẫn không thể để cho mình gục ngã. Cậu hít thở một cách khó nhọc, cố gắng tập trung vào sự sống còn.

“Cảm giác như thế nào, nhóc?” Drangea tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh vẻ thỏa mãn, “Đây là điều mà mày mong muốn sao? Một hiệp sĩ dũng cảm, nhưng lại dễ dàng bị đánh bại?”

Dourado nhìn chằm chằm vào Drangea, sức mạnh của sự tuyệt vọng và quyết tâm bùng lên trong đôi mắt. “đauuuuuuu… tôi thả ra mau ” cậu nói, từng chữ phát ra từ cổ họng, mặc dù giọng đã yếu đi nhiều.

Drangea chỉ mỉm cười, “Nhưng mày không còn sức nữa rồi. Hãy chấp nhận đi.” Anh ta nâng chân lên, chuẩn bị dẫm lên Dourado, như thể muốn kết thúc mọi thứ trong một khoảnh khắc.

Trong giây phút đó, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Dourado. Cậu không thể để điều này xảy ra. Đôi cánh của Drangea đang ở vị trí lý tưởng. Với tất cả sức lực còn lại, Dourado cố gắng lăn mình sang một bên, tránh khỏi bàn chân sắt của Drangea, và đồng thời vươn tay nắm lấy một mảnh kim loại còn sót lại từ thanh kiếm đã gãy.

“Đi nào!” Dourado thét lên, tay cậu nắm chặt mảnh kim loại, và với một cú đâm bất ngờ, cậu hướng nó vào mũi lông vũ đang chĩa về phía mình.

Mảnh kim loại xuyên qua không khí, làm cho Drangea giật mình. Cảm giác bất ngờ khiến anh ta lùi lại một bước, nhưng không đủ để tránh được đòn đánh. Dourado sử dụng sức mạnh cuối cùng để kéo mảnh kim loại ra khỏi cơ thể và hướng nó vào Drangea.

“Hãy cảm nhận sự đau đớn mà mày đã gây ra cho ta!” cậu gầm lên, nhưng ngay lập tức, sức lực lại rút cạn. Cậu nằm xuống, mồ hôi đổ xuống mặt, nhưng bên trong, một phần cậu vẫn giữ vững tinh thần chiến đấu.

Drangea, dù đã lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn kiêu ngạo. “Mày đúng là thích sài não kì ghê ha” Giọng nói của anh ta châm chọc, “Mày chỉ là một đứa trẻ trâu. Vĩnh viễn không thể đối đầu với ta.”

Nhưng Dourado, mặc cho đau đớn, vẫn nở một nụ cười yếu ớt. “Ông chú già thích thì dùng đống lông bồ câu xiên que tôi đi ”

Drangea, không thể hiểu được sự kiên cường trong ánh mắt của Dourado, bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Anh ta bực bội, nhìn quanh như tìm kiếm điều gì đó. Sự tự mãn bắt đầu lung lay.

“Cứ chờ xem, cơn bão sẽ đến,”  thầm thì, như thể giọng nói của cậu đã trở thành một lời tiên tri. “Điều này đúng là ₫^₫ thật.”

Những lông vũ xung quanh bắt đầu rơi xuống như những cơn mưa, và bầu không khí trở nên nặng nề như bài kiểm tra cuối kì .

Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của Dourado và Drangea. Bầu không khí nặng nề như đang đè lên mọi thứ, cho đến khi một làn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo hơi thở của các tinh linh. Đột nhiên, không gian bắt đầu biến đổi, ánh sáng le lói từ những sinh vật nhỏ bé lấp lánh, vây quanh Drangea.

“Cái gì thế này?” Drangea kinh hoàng, khi một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ anh ta. Ánh mắt của anh ta mở to, hoang mang khi cảm nhận được sức mạnh mà mình chưa từng trải qua trước đây. “Buông ta ra!” anh ta gào lên.

Gabe, người đang đứng ở một góc khuất, cảm nhận được sức mạnh của các tinh linh. Cậu nén đau từ vết thương trên cơ thể, hít một hơi thật sâu, rồi nôn ra một đống tinh linh mờ ảo lên người Drangea. “BÙM!” âm thanh vang lên như tiếng sét, khiến mọi người xung quanh không khỏi giật mình.

Chúng xô đẩy Drangea ra xa, sức mạnh của các tinh linh như một cơn lũ, cuốn trôi tất cả mọi thứ cản trở trên đường đi. Drangea lảo đảo, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng sự áp đảo của các tinh linh là quá lớn. Chúng như những làn sóng vỗ về, tấn công và xé toạc mọi phòng ngự của anh ta.

“Chúng mày… Chúng mày không thể làm như vậy!” Drangea hét lên, nhưng giọng nói của anh ta dần bị lấn át bởi những tiếng vỗ của các tinh linh. Anh ta quỳ xuống, cảm thấy mình như một con mồi trong tay những sinh vật mà mình từng khinh thường.

Gabe nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào trong lòng. “Đây là sức mạnh của tình yêu và sự quyết tâm!” cậu gào lên, cổ vũ cho các tinh linh. “Hãy chiến đấu vì những người đã chịu đựng! Hãy trả thù cho những nỗi đau mà chúng đã gây ra!”

Dourado, mặc dù vẫn còn đau đớn từ vết thương của mình, nhưng sức mạnh từ Gabe và các tinh linh làm cậu cảm thấy như được tiếp thêm sức lực. Cậu cầm mảnh kim loại còn sót lại trong tay, đứng lên dù hơi thở khó khăn. “chú già không thể để hắn chiến thắng,” cậu thì thầm, quyết tâm ánh lên trong đôi mắt.

“Đúng vậy! Hãy chứng minh rằng chúng ta không phải là những kẻ yếu đuối!” Gabe tiếp lời, tạo động lực cho các tinh linh, khiến chúng càng thêm mạnh mẽ.

Trong giây phút đó, Drangea nhận ra rằng sự kiêu ngạo và sức mạnh của mình không thể đấu lại với lòng quyết tâm của những người xung quanh. Anh ta vùng vẫy, nhưng tất cả những gì anh ta cảm nhận được chỉ là sự tê dại của nỗi sợ hãi, cảm giác yếu ớt chưa từng có.

“Không! Không thể nào đúng là gian lận!” Drangea quát lên, nhưng sự thật là những sinh vật mà anh ta từng xem thường giờ đây đang cuốn trôi anh vào những hư vô không thể kiểm soát.

Drangea có thể biến hình theo một cách hoành tráng và ấn tượng, thể hiện sức mạnh và sự uy nghiêm của mình khi đối diện với kẻ thù. Đây có thể là một cảnh khi anh ta chuẩn bị chiến đấu hoặc trong một khoảnh khắc cao trào

Không khí xung quanh bắt đầu rung chuyển, những cơn gió xoáy quanh Drangea ngày càng mạnh hơn, thổi tung cả tinh linh xung quanh. Đôi mắt của anh ta sáng rực lên một màu vàng như lửa, xuyên thấu màn đêm. Từ lưng Drangea, những chiếc lông vũ đen tuyền mọc dài ra, mỗi chiếc đều sắc nhọn như dao kiếm. Những Đôi cánh khổng lồ vươn rộng, bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.

Từng chiếc lông vũ rơi xuống đất rồi nhanh chóng tan biến trong ánh sáng ma quái, tạo ra một làn sóng khí đen lan tỏa khắp nơi. Đầu của anh ta bắt đầu biến đổi, miệng hóa thành chiếc mỏ nhọn đầy uy lực, đôi mắt trở nên sắc bén như chim săn mồi. Cơ thể anh ta nửa người nửa quạ cho đến khi tạo ra bộ giáp và mặc nạ hoàn hảo, đôi chân biến thành móng vuốt mạnh mẽ. Mỗi bước đi của Drangea vang lên như tiếng động đất, và sức mạnh bộc phát từ anh ta làm các mảng không gian xung quanh trở nên méo mó.

Từ trên cao, Drangea cất tiếng rít lớn như tiếng gào thét của một con quái điểu khổng lồ, khiến mọi sinh vật dưới chân anh phải run rẩy. Cả không gian tối đen và những tinh linh yếu đuối bao quanh không thể làm gì khác ngoài việc lùi bước trước sự thống trị tuyệt đối của Drangea.

Trong khoảnh khắc đó, sự tàn phá bắt đầu, với mỗi cú vung cánh, anh ta xé nát đội hình địch và hủy diệt tất cả những gì cản đường.

Trong một cú lao đến đầy tốc độ, Drangea vung cánh mạnh mẽ, những chiếc lông vũ sắc bén như lưỡi kiếm rực sáng giữa không trung. Với một tiếng rít ghê rợn, chúng lao thẳng về phía Lysandre. Lông vũ đen nhọn như mũi tên khổng lồ, đâm xuyên qua không gian với sức mạnh khủng khiếp.

Lysandre, chưa kịp phản ứng hoàn toàn, bị một loạt lông vũ nhọn xiên thẳng vào người. Cả thân hình anh bị đẩy lùi mạnh mẽ, lồng ngực anh vỡ toạc khi từng chiếc lông đâm sâu qua da thịt, khiến máu bắn ra tung tóe trong không khí. Tiếng gào thét của Lysandre vang lên giữa cơn đau dữ dội, cơ thể anh ta bị nâng lên bởi sức mạnh của lông vũ, không thể chống trả trước đòn tấn công ác liệt đó.

Drangea, với đôi mắt vàng rực và dáng vẻ nửa người nửa quạ, bước tới chậm rãi, từng bước đều mang theo cảm giác đe dọa. Anh nhìn Lysandre gục ngã trong đau đớn, từng chiếc lông vũ vẫn cắm sâu trong người anh, tựa như những cọc tiêu đánh dấu cho sự thất bại của kẻ dám đối đầu với anh. Không khí trở nên nặng nề hơn, và sự im lặng chết chóc bao trùm lên chiến trường, chỉ còn lại Drangea với ánh mắt lạnh lùng, không chút khoan nhượng.

Những chiếc lông vũ đen sắc bén của Drangea bắt đầu xoay tròn trong không khí, tạo thành một vòng xoáy tử thần, gió rít lên từng cơn trong không gian chật hẹp. Chúng lao thẳng về phía Dourado, không kịp cho anh ta thời gian suy nghĩ hay phản ứng.

Trong khoảnh khắc định mệnh, những chiếc lông vũ xoay như cánh quạt, mạnh mẽ và không thể ngăn cản, xiên thẳng vào bụng Dourado. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể anh như hàng ngàn mũi kim châm, đôi mắt anh mở lớn trong tuyệt vọng. Lưỡi lông sắc bén xoáy sâu vào thịt, tạo ra một vết thương dữ dội khiến máu phun ra tung tóe.

Dourado loạng choạng, tay ôm chặt lấy bụng mình, cố gắng giữ cho cơ thể không gục ngã. Nhưng lực xoay từ những chiếc lông vũ vẫn tiếp tục, xuyên qua anh như muốn cắt đứt cả linh hồn. Một tiếng hét đau đớn thoát ra khỏi cổ họng anh, vang vọng trong không gian, nhưng dường như tất cả đã quá muộn.

Drangea, với đôi cánh vươn rộng, nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt đầy lạnh lẽo và uy nghi. Anh dường như không có chút hối tiếc nào cho hành động của mình, chỉ còn lại một kẻ chiến thắng trong bóng tối, với những chiếc lông vũ chết chóc đang cắm sâu vào kẻ thù trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip