ngày 12
Khi tôi đến trụ sở cảnh sát tại khu vực, tôi choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Khắp nơi là những người kỳ lạ mà lần đầu tiên tôi gặp phải. Một số người đang nhận tiền thưởng sau khi tiêu diệt được quỷ màn đêm và tội phạm, cảnh tượng như một phiên chợ kỳ quái. Tôi còn thấy cả những robot cảnh sát đang tuần tra xung quanh.
Một trong số những anh hùng, cô gái với mái tóc đỏ rực và tên là Amarella, tiến đến gần tôi. "Vậy khi nào chúng ta đánh con quái vật đó?" cô hỏi, giọng nói đầy nhiệt huyết và quyết tâm.
Một cảnh sát đứng gần đó đáp lời, vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng có chút căng thẳng. "Cậu trai, đừng lo. Khoảng 30 phút nữa, khi tất cả những người mạnh nhất đã đến, chúng ta sẽ bắt đầu."
Tôi ngượng ngùng nhìn xuống bộ quần áo dơ bẩn của mình. "À, tôi... tôi có thể đi tắm một chút được không? Cả người tôi bẩn quá."
Viên cảnh sát nhìn tôi với vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng gật đầu. "Được, nhưng 15 phút nữa cậu phải có mặt tại đây. Tôi sẽ chỉ chỗ cho cậu tắm."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không thể nhịn cười với tình huống kỳ lạ này. "Cảm ơn, tôi sẽ nhanh thôi."
Anh ta dẫn tôi qua một hành lang dài, vào một phòng tắm nhỏ. Tôi bước vào, cảm thấy một chút an toàn và yên tĩnh trong cái không gian sạch sẽ này. Trong lúc tắm, tôi tự nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay. Từ việc bị bắt, trốn thoát, đến việc bị hiểu nhầm là một anh hùng. Tất cả như một giấc mơ kỳ lạ.
Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy một bộ trang phục lấp lánh được để ngay ngắn trên ghế. Tôi nghĩ thầm, "Chắc họ chuẩn bị cho mình đây." Không suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng mặc bộ đồ vào. Đó là một bộ trang phục khá bắt mắt với màu xanh và vàng, cùng một chiếc khiên lớn đính trên lưng.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, cảm thấy tươi tỉnh và sẵn sàng hơn. Viên cảnh sát nhìn tôi từ đầu đến chân, mắt mở to và miệng cười ngượng ngập. "Cậu... cậu có chắc là cần mặc bộ đó không?"
Tôi nhìn xuống trang phục của mình và nhận ra điều gì đó không ổn. "Ồ, tôi tưởng đây là đồ của tôi...?"
Viên cảnh sát xuất hiện từ đằng sau, cười lớn. "Không, đó là trang phục của anh hùng Khiên! Nhưng không sao, trông cậu cũng rất hợp."
Cả trụ sở vang lên tiếng cười. Tôi đỏ mặt nhưng cũng bật cười theo. "Được rồi, tôi đoán mình sẽ tạm thời trở thành anh hùng Khiên vậy."
Viên cảnh sát nhìn đồng hồ, rồi nhìn tôi, nhướng mày. "Cậu trông khá hơn rồi đấy. Nào, chúng ta cần phải đi thôi."
Tôi gật đầu, cảm ơn anh ta một lần nữa và cùng anh ta quay lại nơi tập hợp. Khi chúng tôi trở lại, mọi người đã sẵn sàng. Những anh hùng mạnh mẽ nhất của thành phố đã có mặt, trang bị đầy đủ và sẵn sàng chiến đấu.
Anh ta quay lại nhìn tôi, cười nhẹ. "Trông cậu giống một anh hùng hơn rồi đấy. Sẵn sàng chưa?"
Tôi cười đáp lại, cảm thấy một sự quyết tâm kỳ lạ dâng trào. "Sẵn sàng, dù tôi không chắc mình sẽ giúp được gì nhiều."
Mọi người cười rộ lên, tạo nên một bầu không khí nhẹ nhõm giữa tình huống căng thẳng. Một trong những anh hùng già hơn vỗ vai tôi. "Cứ làm hết sức mình, nhện người. Đôi khi chỉ cần lòng dũng cảm là đủ."
Chúng tôi cùng nhau tiến ra ngoài, đối mặt với con quái vật khổng lồ đang gây ra sự hỗn loạn. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng tôi biết mình không đơn độc.
Khi đến chiến trường, tôi nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Mọi người nhìn tôi với sự kính trọng, nhường đường cho tôi đi qua. Rõ ràng, người mặc bộ trang phục này rất quan trọng.
Bỗng nhiên, một quý cô lạ chạy đến trước mặt tôi, mắt sáng rực với niềm tin và sự ngưỡng mộ. "Anh là anh hùng Khiên, người đã cứu mạng 2.000 người của thành phố Hoa Hồng khỏi nguy cơ hủy diệt bởi băng tội phạm quái thai đã thả cả bom chứa chất độc nguy hiểm!"
Tôi đứng hình, trong đầu đấu tranh giữa việc nói thật hay giả vờ. Nếu mình nói ra sự thật rằng mình chỉ mặc nhầm đồ của anh ta, mình sẽ mất hết uy tín và có thể làm giảm tinh thần chiến đấu của mọi người. Nhưng nếu tiếp tục giả vờ, mình có thể tạo ra một tình huống hài hước và có lẽ cũng không gây hại gì.
Tôi hít một hơi sâu, nhìn quý cô với ánh mắt tự tin nhất có thể. "À... đúng rồi! Nhưng hôm nay tôi quyết định đổi phong cách một chút. Nhện người cũng phải thử làm anh hùng Khiên một lần chứ, phải không?"
Cô gái nhìn tôi ngơ ngác, nhưng rồi bật cười. "Thật là... anh đúng là một người hài hước, anh hùng Khiên! Nhưng dù sao, chúng tôi luôn biết ơn anh."
Tôi cười ngượng, cố gắng duy trì sự tự tin. "À, tất nhiên rồi! Giúp đỡ mọi người là niềm vui của tôi. Bây giờ, chúng ta hãy tập trung vào việc đánh bại con quái vật đó!"
Mọi người xung quanh vỗ tay cổ vũ, càng làm tôi thêm phần áp lực. Nhưng trong lòng, tôi tự nhủ rằng mình phải cố gắng hết sức để không làm mọi người thất vọng.
Khi chúng tôi tiến đến gần con quái vật, tôi nhận ra nó to lớn và đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng. Mọi đứng cạnh tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn đầy sự tin tưởng. "Anh hùng Khiên, chúng ta cần anh ở tuyến đầu. Anh sẽ là người dẫn đầu đội hình."
Tôi nuốt nước bọt, nhưng rồi nở một nụ cười tự tin. "Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm hết sức mình!"
Cả đội tiến lên phía trước, tôi đứng ở tuyến đầu với chiếc khiên lớn trên lưng. Khi con quái vật nhìn thấy chúng tôi, nó gầm lên một tiếng vang dội, làm rung chuyển cả mặt đất. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nghĩ đến tất cả những bộ phim anh hùng mà mình đã xem.
"Tấn công!" Tôi hét lên, dẫn đầu đoàn quân lao vào con quái vật.
Trận chiến diễn ra quyết liệt, mọi người chiến đấu hết sức mình. Tôi cố gắng sử dụng chiếc khiên để bảo vệ mọi người, nhưng thực sự không biết phải làm sao cho đúng. Mỗi lần tôi vung chiếc khiên, mọi người lại reo hò cổ vũ, càng làm tôi thêm áp lực.
Trong một khoảnh khắc, con quái vật vung tay đẩy tôi ngã xuống đất. Tôi nhìn quanh, thấy mọi người đang bị tấn công dữ dội. Mọi người hét lên, "Anh hùng Khiên, chúng tôi cần anh!"
Tôi đứng dậy, lấy hết can đảm và hét lên, "Được rồi, mọi người! Hãy cùng nhau chiến đấu, không ai bị bỏ lại phía sau!"
Chiếc khiên đã tạo khiên chắn lên toàn bộ khu vực do tôi nhấn bừa 1 nút trong khiên
Tiếng hét của tôi dường như tiếp thêm sức mạnh cho mọi người. Họ đồng loạt tấn công con quái vật, và cuối cùng, chúng tôi đã đánh bại nó. Con quái vật đổ gục xuống, và mọi người reo hò trong niềm vui chiến thắng.
Cô gái vừa nãy bước đến gần tôi, nở một nụ cười. "Anh thật sự là một anh hùng. Cảm ơn anh, Khiên."
Tôi cười ngượng ngùng, cảm thấy nhẹ nhõm. "Ừm, không có gì. Đó là nhiệm vụ của tôi mà."
Mọi người tiếp tục reo hò, và tôi cảm thấy mình đã làm được điều gì đó tuyệt vời, dù chỉ là vô tình.
Nhưng đột nhiên, từ xa có tiếng hét lớn vang lên. "Hắn ăn cắp đồ của tôi! Bắt lấy hắn!"
Mọi người quay lại và thấy một người đàn ông đang chạy tới, đeo chiếc mặt nạ nhưng không mặc bộ đồ khiên. Đó chính là anh hùng Khiên thật sự!
Tôi cười khổ, quay sang mọi người. "Được rồi, có lẽ tôi nên chạy nhỉ?"
Mọi người nhướn mày, rồi gật đầu. "Đúng vậy đấy, trước khi bọn tôi bắt anh."
Khi tôi chạy trốn, những tiếng la hét và bước chân rầm rập đuổi theo sau. Đường phố như một mê cung đầy ngõ ngách, nhưng tôi biết mình phải nghĩ ra một cách thật nhanh để thoát khỏi tình huống này.
Chạy đến một góc phố, tôi thấy một quầy bán bánh mì kẹp thịt. "Đúng lúc quá!" tôi nghĩ và lao đến quầy, cố gắng trốn sau đó.
Người bán hàng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. "Anh bạn, đang trốn ai à?"
"À, chỉ là... ừ, một đám người cuồng nhiệt thôi," tôi đáp, mỉm cười gượng gạo.
"Được rồi, nhưng anh không thể trốn sau quầy của tôi mãi được. Đây, cầm lấy cái này," người bán hàng đưa cho tôi một chiếc mũ bóng chày và một tạp dề. "Trông anh sẽ như một nhân viên bán hàng, ai mà nhận ra được chứ?"
Tôi vội vàng đội mũ và đeo tạp dề vào. Khi đám đông đuổi theo đến gần, tôi đứng lên, giả vờ bận rộn làm bánh mì. "Bánh mì nóng hổi đây! Ai muốn mua bánh mì không?"
và những người khác đến gần, mắt họ quét qua tôi nhưng không ai nhận ra. Họ nhìn nhau với vẻ bối rối.
"Chúng ta đã mất dấu anh ta rồi," Tên anh hùng Khiên thở dài. "Chắc hắn đã trốn vào đâu đó."
Đám đông dần tản đi, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Người bán hàng nhìn tôi, cười. "Xem ra anh bạn có khiếu diễn xuất đấy."
"Ừ, cảm ơn anh rất nhiều," tôi nói, trả lại mũ và tạp dề. "Nhưng tôi nghĩ mình cần phải biến mất trước khi họ quay lại."
Cầm Khiên Rời khỏi quầy bán bánh mì, tôi tiếp tục đi qua các con phố nhỏ, cố gắng không gây chú ý. Nhưng đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát và nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang tiến lại gần.
"Ôi không, không thể nào thoát nổi," tôi nghĩ, nhưng ngay lập tức, tôi thấy một nhóm du khách đang lên một chiếc xe buýt du lịch.
Tôi nhanh chóng chạy đến và nhảy lên xe buýt, hòa mình vào đám du khách. "Ồ, tuyệt, một chuyến du lịch miễn phí!" tôi tự nhủ, cảm thấy nhẹ nhõm khi xe buýt bắt đầu lăn bánh.
Ngồi trên xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cảnh sát và nhóm anh hùng vẫn đang tìm kiếm. Họ không hề biết rằng tôi đã thoát khỏi tầm mắt của họ một cách ngoạn mục.
Một du khách ngồi cạnh tôi, nhìn tôi tò mò. "Anh cũng đi du lịch à?"
"Ừ, đúng rồi. Tôi là... nhà thám hiểm," tôi đáp, nở nụ cười tự tin.
Xe buýt tiếp tục lăn bánh, đưa tôi ra khỏi khu vực nguy hiểm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình đã thoát khỏi một tình huống cực kỳ khó khăn một cách đầy hài hước và ngoạn mục.
"Dù sao thì," tôi nghĩ, "làm anh hùng hay làm kẻ trốn chạy cũng đều cần một chút may mắn và sự nhanh trí."
Và như thế, tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình, sẵn sàng thôi thoát khỏi nợ nần của bà chị kia
Tôi bước đến chỗ bác tài và ghi đầy đủ mọi thông tin chi tiết về đường về nhà vào một tờ giấy. Khi đã xong, tôi đưa tờ giấy cho bác tài mực và nói: "Này tài xế, mong là anh có thể giúp dù hơi xa, nhưng tiền công tôi trả bằng chiếc khiên này."
Bác tài mực nhìn chiếc khiên trong tay tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Ông ta mở miệng, nhưng chỉ phát ra những tiếng mực, như một con cá mắc cạn.
Tôi nhướng mày, rồi nhẹ nhàng vỗ đầu ông ta. "Tôi sẽ cho đó là lời đồng ý," tôi nói, cười lớn.
Bác tài, vẫn ngạc nhiên, nhìn chiếc khiên rồi nhìn tôi. Ông ta có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thể thốt lên lời. Thay vào đó, ông ta chỉ cầm lấy chiếc khiên và ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Đúng là một ngày kỳ lạ," tôi lẩm bẩm, bước lên xe buýt. "Nhưng ít nhất mình có chuyến đi miễn phí về nhà."
Khi xe buýt lăn bánh, tôi ngồi xuống ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bác tài, vẫn ôm chiếc khiên, bắt đầu cười lớn. Những tiếng cười của ông ta vang vọng khắp xe buýt, làm mọi người xung quanh tò mò nhìn.
"Ông ấy thực sự thích chiếc khiên đó," một du khách nói nhỏ với tôi.
"Chắc vậy," tôi đáp, cố gắng không cười theo. "Có lẽ đó là chiếc khiên ma thuật khiến ai cầm nó cũng phát điên."
Xe buýt tiếp tục lăn bánh, đưa tôi rời xa khu vực nguy hiểm. Bác tài vẫn cười và thỉnh thoảng phát ra những tiếng mực kỳ lạ, làm không khí trên xe thêm phần kỳ quặc.
"Thật may mắn khi mình có thể thoát khỏi tình huống đó," tôi nghĩ, mỉm cười khi xe buýt tiếp tục đưa tôi về nhà.
Đúng lúc đó, bác tài quay lại và nói bằng tiếng người, "Đừng lo, chàng trai. Tôi sẽ đưa cậu về nhà an toàn. Và cảm ơn vì chiếc khiên này, nó thật tuyệt vời!"
Tôi cười lớn, cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ khi biết rằng mình đã gặp được một bác tài tốt bụng và hài hước. "Cảm ơn ông, bác tài. Hy vọng rằng chiếc khiên đó sẽ mang lại may mắn cho ông."
Và như thế, tôi tiếp tục cuộc hành trình về nhà, biết rằng mỗi ngày đều có thể trở thành một cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ và thú vị, đặc biệt là khi bạn có một chiếc khiên và một bác tài biết tiếng mực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip