ngày 17
Amarella thở dài nhìn con mèo đã an toàn trên mặt đất. "Này, anh bạn nhỏ, tao đã cứu mày rồi. Giờ mày phải trả ơn bằng cách chơi với tao một chút nhé," anh nói, cười đầy hài hước.
Con mèo kêu lên một tiếng, như thể đồng ý. Amarella cúi xuống và nhấc con mèo lên, nhưng con mèo nhanh chóng nhảy khỏi tay anh và chạy quanh chân anh. "Mày nhanh nhẹn thật đấy. Được rồi, chúng ta sẽ chơi một trò nhỏ."
Anh tìm một cành cây nhỏ và bắt đầu chơi trò "bắt cành cây" với con mèo. "Đây, mày muốn bắt cành cây không?" Amarella cười, vung cành cây qua lại. Con mèo nhảy lên, cố gắng bắt lấy cành cây bằng móng vuốt nhỏ bé của nó.
"Mày nhanh đấy, nhưng tao còn nhanh hơn," anh nói, tăng tốc độ vung cành cây. Con mèo nhảy lên, nhưng lỡ đà và lăn tròn một vòng trên mặt đất. Amarella cười lớn, "Chắc mày cũng cần luyện tập thêm đấy!"
Con mèo không chịu thua, nhảy lên và bám vào chân Amarella. Anh giả vờ bị tấn công, lăn tròn trên mặt đất, "Ôi không, bị tấn công rồi! Tao đầu hàng!" Anh nói, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể nhịn được cười.
Con mèo trèo lên người anh, cào cào vào ngực áo giáp của anh. "Được rồi, được rồi, mày thắng. Tao đầu hàng thật!" Amarella cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu con mèo.
"Chúng ta có thể trở thành bạn tốt đấy," anh nói, cảm nhận sự ấm áp từ con mèo nhỏ. Con mèo kêu lên một tiếng nhẹ nhàng, như thể đồng ý với anh
Amarella cười lớn, vuốt ve đầu con mèo. "Mày dễ thương thật đấy. Tao sẽ xin Cokeneko cho mày thành thú nuôi của tao."
Con mèo nhỏ nhìn anh, dường như hiểu được ý định của anh. Nhưng bất ngờ, nó cắn nhẹ vào tay Amarella rồi nhảy xuống, chạy về phía một con mèo lớn hơn đang đợi ở xa. Đó có lẽ là mẹ của nó.
"Ôi, mày không muốn đi với tao à?" Amarella cười khúc khích, nhìn theo con mèo con đang chạy đi. "Tao hiểu mà, mẹ vẫn là số một."
Anh đứng dậy, phủi bụi trên người và nhìn quanh. Ánh mắt anh chạm vào lan can đường. "Tạm biệt nhé," anh nói, vẫy tay chào con mèo nhỏ đang vui vẻ chạy về với mẹ nó.
Nụ cười vẫn nở trên môi, Amarella cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này. Dù nhiệm vụ trước mắt còn nhiều khó khăn, nhưng những khoảnh khắc nhỏ như thế này giúp anh thêm niềm tin và sức mạnh.
Anh quay lại xe máy, khởi động động cơ và chuẩn bị tiếp tục hành trình. "Được rồi, trở lại nhiệm vụ chính thôi," anh tự nhủ, cười một lần nữa khi nhớ lại trò chơi vừa rồi
Amarella bước lên xe máy, cẩn thận cắm chiếc chìa khóa vào ổ. Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị truyền năng lượng của mình vào viên đá phép đặc biệt được lắp trong xe.
"Được rồi, bắt đầu thôi," anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh.
Amarella nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và bắt đầu truyền năng lượng qua chiếc chìa khóa. Một luồng sáng xanh lam bắt đầu tỏa ra từ ổ khóa, lan dần ra toàn bộ chiếc xe. Viên đá phép nằm gọn trong khối động cơ bắt đầu phát sáng mạnh mẽ, hòa cùng với nhịp đập của năng lượng từ Amarella.
Tiếng động cơ xe máy rền vang, không còn là âm thanh kim loại đơn thuần mà mang theo một sức mạnh kỳ diệu. Ánh sáng từ viên đá phép bừng lên, chiếu rọi khắp khu vực xung quanh.
"Hoàn hảo," Amarella nói, cảm nhận luồng năng lượng lan tỏa trong từng bộ phận của xe. Anh mở mắt ra, đôi mắt rực sáng quyết tâm.
Xe máy của anh giờ đây không chỉ là phương tiện di chuyển, mà còn là một phần của sức mạnh phép thuật mà anh sở hữu. Amarella nắm chặt tay lái, cảm nhận sự kết nối mạnh mẽ giữa mình và chiếc xe.
"Let's ride," anh cười nhẹ, nhấn ga và phóng đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Đường phố như mở rộng ra trước mắt, mỗi vòng bánh lăn trên mặt đất đều mang theo sự tự tin và quyết tâm của một chiến binh.
Chiếc xe máy phát sáng, để lại sau lưng một vệt sáng xanh lam mờ ảo. Amarella biết rằng với viên đá phép này
"Chiếc xe máy rú ga, phát ra âm thanh rì rào như một tiếng cầu kỳ. Đây không phải là âm thanh ồn ào mà là sự hòa hợp giữa động cơ vận hành mạnh mẽ và tiếng gió xuyên qua mỗi khe hở. Trong từng nhịp đập của động cơ, âm thanh vang dội của xe máy càng làm cho hành trình của tôi thêm hấp dẫn ,
"Tốc độ gió qua cơ thể" có thể được miêu tả như sau trong một cảnh lái xe mạo hiểm:
Khi tôi phóng xe qua những con đường uốn lượn, tốc độ gió vù qua cơ thể anh như một cơn lốc xoáy. Cảm giác mát lạnh từ gió thổi qua gương mặt, mỗi hơi thở trở thành những nhịp đập thú vị với sự hòa quyện của âm thanh rì rào của động cơ xe máy. Các tia nắng mặt trời chiếu xuống, tạo nên những cảm xúc mạnh mẽ và tăng cường cảm giác tự do của tôi khi tôi vượt qua mỗi khúc cua
Tôi phóng xe với tốc độ cao qua đường phố, không ngờ một chiếc xe tải lớn bất ngờ rẽ vào đường của tôi. Hai chiếc xe suýt va chạm nhau, chỉ cách nhau vài centimet. Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, tôi cảm thấy trái tim anh như dừng lại.
"Chúa ơi !" Tôi thốt lên, ánh mắt mở to với sự căng thẳng đang lên cao. Tiếng lốp xe xé rách đường vang lên như một tiếng sấm, cùng với gió vù qua tai với sự hút khí mạnh mẽ từ chiếc xe tải lớn.
lắc đầu, dùng tất cả kỹ năng lái xe và phản xạ tinh tế để tránh va chạm. "Không phải lúc này!" Anh gào lên trong đầu, cố gắng duy trì kiểm soát. Tôi vặn ga mạnh hơn, chiếc xe máy lao vút qua khe hở hẹp giữa xe tải và lan can đường.
Ngay sau đó, tôi phải đối mặt với một đoạn đường đầy những khúc cua gấp. Anh nghiêng người, bánh xe gần như chạm vào mặt đường khi anh điều khiển xe qua từng khúc cua. "Mình phải làm được," anh tự nhủ, mồ hôi chảy dọc trên trán.
Một chiếc ô tô bất ngờ lao ra từ ngõ nhỏ, Amarella nhanh chóng đổi hướng, phóng thẳng dưới gầm xe tải đang đỗ bên đường. Tiếng kim loại cọ xát vào mặt đường kêu ken két, nhưng tôi giữ vững tay lái. "Cứ bình tĩnh, mình làm được mà," anh nói với chính mình, cố gắng giữ bình tĩnh trong tình huống đầy căng thẳng.
Gió thổi vù vù qua người , cảm giác tốc độ và adrenaline lan tỏa khắp cơ thể. Một đoàn xe máy khác xuất hiện phía trước, chắn ngang đường. Amarella không chậm lại, tăng tốc, nhảy vọt lên lề đường, vượt qua đoàn xe một cách ngoạn mục.
Những khúc cua tiếp theo không làm khó được tôi, tôi điều khiển xe một cách điêu luyện, lách qua từng khe hở, tránh né từng chướng ngại vật. "Gần đến rồi," tôi tự nhủ, mắt tập trung vào con đường phía trước.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy điểm đến của mình ở phía xa. thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ và dừng lại an toàn. "Thành công rồi," cười nhẹ, cảm giác hưng phấn vì đã vượt qua thử thách đầy nguy hiểm.
Tôi băng qua các thành phố với tốc độ kinh hoàng, tránh né từng chướng ngại vật trên đường. Cuối cùng, sau một hành trình đầy kịch tính và thử thách, tôi cũng đến được địa điểm được giao.
Trước mắt tôi là một khung cảnh hoang tàn. Những tòa nhà cao tầng một thời rực rỡ giờ đây sụp đổ, để lộ những bộ khung thép trơ trọi và những bức tường nứt nẻ. Cỏ dại và cây cối mọc um tùm, chiếm lĩnh mọi khoảng trống. Tán lá rậm rạp che phủ những mảnh vỡ, biến nơi đây thành một khu rừng nhỏ giữa lòng đô thị.
Tôi dừng xe, bước xuống và nhìn quanh. Không gian im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua các khe hở của những tòa nhà đổ nát và tiếng côn trùng kêu râm ran. Tôi cảm nhận được ánh mắt của hàng trăm sinh vật nhỏ bé đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong bóng tối. Chúng ẩn nấp sau những đống đổ nát, lấp ló sau những tán cây, đôi mắt sáng lên trong bóng đêm.
"Cảnh tượng này thật không thể tin được," tôi thầm nghĩ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi cảm thấy như đang bị theo dõi, mỗi bước chân đều phải cẩn trọng.
Tôi tiến vào sâu hơn trong khu vực, cố gắng tìm kiếm dấu hiệu của những đứa trẻ bị bỏ lại. "Mình phải tìm thấy chúng, không thể để chúng ở lại nơi này," tôi tự nhủ, ánh mắt quyết tâm. Những sinh vật nhỏ bé, với hình dạng kỳ dị và ánh mắt lạnh lùng, càng khiến tôi cảm thấy áp lực.
Tôi rút vũ khí ra, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy ra. "Mình không đến đây để sợ hãi. Mình đến để giải cứu," tôi nói, giọng cương quyết.
Tôi tiếp tục tiến sâu vào khu vực hoang tàn, ánh mắt không ngừng tìm kiếm dấu hiệu của những đứa trẻ. Đột nhiên, từ xa, tôi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt qua. Đó là một cô bé, mái tóc bù xù và gương mặt hốc hác, đang vội vàng chạy về phía một tòa nhà đổ nát.
Tôi khẽ nhíu mày, đôi mắt tập trung vào cô bé. "Hình như cô bé đang cầm trên tay gì đó," tôi thầm nghĩ, cảm giác bất ngờ tràn ngập trong lòng. Tôi không thể nhận ra rõ ràng từ khoảng cách này, nhưng vật mà cô bé đang cầm có vẻ rất quan trọng đối với cô.
Tôi bước nhanh hơn, cố gắng không làm cô bé hoảng sợ. "Này, em ơi!" tôi gọi lớn, giọng cố gắng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự lo lắng. Cô bé dừng lại một chút, quay đầu nhìn tôi với đôi mắt tràn đầy sợ hãi trước khi tiếp tục chạy.
"Chờ đã! Anh không làm hại em đâu!" tôi nói tiếp, tăng tốc để bắt kịp cô bé. Trong ánh mắt tôi hiện rõ sự quan tâm và quyết tâm. "Mình phải biết cô bé đang cầm cái gì, và tại sao lại chạy trốn," tôi tự nhủ, cảm giác bất ngờ và tò mò ngày càng tăng lên.
Tôi theo dấu cô bé qua những con đường đầy mảnh vỡ và cây cối mọc hoang. Mỗi bước chân đều phải cẩn trọng, nhưng không kém phần khẩn trương. "Cô bé này là manh mối duy nhất của mình," tôi nghĩ, cảm thấy động lực càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi tiếp tục đuổi theo cô bé, bước chân nhanh nhẹn trên những con đường đầy mảnh vỡ và cây cối mọc hoang. Cuối cùng, tôi đến một khoảng sân nhỏ giữa các tòa nhà đổ nát, nơi có nhiều đứa trẻ khác đang tụ tập. Mỗi đứa trẻ đều có vẻ ngoài lấm lem, nhưng ánh mắt sáng ngời đầy sự tò mò và nghịch ngợm.
"Ồ, chào các em!" tôi nói, cố gắng giữ giọng vui vẻ để không làm các bé sợ hãi. Nhưng tôi nhận ra rằng, ánh mắt các bé đầy sự e ngại và lo lắng. Chúng nhìn chằm chằm vào tôi, không biết nên tin tưởng hay không.
Tôi thầm nghĩ phải làm gì đó để làm dịu bầu không khí căng thẳng này. Rồi một ý tưởng lóe lên trong đầu. Tôi lấy mặt nạ yêu thích ra, nhanh chóng biến đổi nó để có hình ảnh của một chú mèo con đáng yêu.
"Nhìn này!" tôi nói, đội mặt nạ lên. "Anh là Mèo Con Amarella đây, không phải ai nguy hiểm đâu."
Các đứa trẻ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Một vài đứa bắt đầu cười khúc khích khi thấy mặt nạ mèo con. "Anh thật sự là mèo à?" một cậu bé hỏi, ánh mắt dần dần trở nên bớt căng thẳng.
"Đúng vậy! Anh là mèo biết nói," tôi trả lời, làm dáng mèo con với bàn tay. "Mèo con biết nhảy múa và biết pha trò nữa."
Tôi bắt đầu nhảy múa một cách ngớ ngẩn, làm động tác như một chú mèo con nghịch ngợm. Các đứa trẻ bật cười, sự lo lắng dần tan biến. "Anh mèo con, anh làm trò nữa đi!" một cô bé hét lên, đôi mắt sáng ngời.
Đột nhiên, một cậu bé nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt nghiêm nghị. "Ông giỡn mặt hả?" cậu bé nói, giọng đầy thách thức.
Tôi gãi đầu, cảm thấy hơi lúng túng. "Gì cơ, bộ không vui sao?"
Cậu bé đáp lại, giọng đầy cứng rắn. "Bọn tôi ở đây trước đến nay luôn phải đối mặt với nguy hiểm. Phải luôn trốn."
Một cô bé khác bước lên, nói với giọng điệu nghiêm nghị. "Đúng đấy. Ngươi đến đây làm gì?"
Tôi cảm thấy không khí căng thẳng trở lại. "Anh đến để giúp các em," tôi nói, giọng nghiêm túc hơn. "Anh biết các em đã trải qua nhiều khó khăn. Nhưng anh ở đây để đưa các em đến nơi an toàn."
Các đứa trẻ nhìn tôi với ánh mắt bán tín bán nghi. Tôi quyết định tháo mặt nạ ra, để chúng thấy được sự chân thành trong mắt tôi. "Anh không phải kẻ thù," tôi nói. "Anh là người đến để bảo vệ các em. Hãy tin anh, và chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn."
Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi cô bé mà tôi đã đuổi theo bước lên, giơ vật trong tay ra. Đó là một con búp bê cũ, bị rách nát nhưng vẫn được giữ rất cẩn thận. "Anh có thể giúp chúng em sửa con búp bê này không?" cô bé hỏi, đôi mắt đầy hy vọng.
Tôi ngạc nhiên, nhưng không thể nhịn cười. "Được chứ, nhưng trước hết, chúng ta phải đến nơi an toàn đã. Sau đó, anh sẽ biến thành bác sĩ búp bê, sửa chữa cho nó."
Các đứa trẻ reo lên vui mừng, một vài đứa bắt đầu chỉ đường cho tôi. "Theo em này, chỗ đó gần lắm," một đứa nói, và tôi nhanh chóng theo các em, cảm giác nhẹ nhõm và vui vẻ vì cuối cùng cũng đã tìm thấy các đứa trẻ mình cần bảo vệ.
Khi chúng tôi vừa bắt đầu di chuyển, một loạt tiếng động mạnh từ phía xa vọng lại. Tôi quay đầu nhìn về hướng âm thanh, thấy những tên lính đang tiến lại gần, vũ trang đầy đủ và nét mặt hung hãn.
"Các em, mau chạy vào nơi an toàn!" tôi hét lên, đẩy nhanh các đứa trẻ vào một ngôi nhà đổ nát gần đó. "Anh sẽ bảo vệ các em."
Một cậu bé nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. "Anh chắc chắn chứ? Họ rất nguy hiểm!"
"Anh chắc chắn," tôi trả lời, ánh mắt kiên định. "Các em hãy tin anh."
Khi các đứa trẻ đã vào nơi ẩn náu an toàn, tôi quay lại đối mặt với những tên lính. "Này, các người đến đây làm gì?" tôi hỏi, giọng lạnh lùng.
Một tên lính đứng đầu bước lên, cười khẩy. "Chúng tôi đến để bắt giữ bọn trẻ và bất cứ ai dám cản đường. Mày là ai mà dám thách thức chúng tao?"
Tôi không trả lời, chỉ từ từ kéo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị. "Nếu các người muốn làm hại chúng, các người sẽ phải qua tôi trước."
Tên lính cười lớn, ra hiệu cho đồng bọn tiến lên. "Vậy thì mày chết chắc rồi."
Không để chúng có cơ hội tấn công trước, tôi lao vào chiến đấu. Những động tác nhanh nhẹn, chính xác giúp tôi dễ dàng tránh né và phản công. Tôi sử dụng kiếm và các kỹ năng võ thuật của mình để đánh bại từng tên lính một.
Một tên lính lớn tuổi hơn tiến đến, vũ khí sáng loáng trong tay. "Mày không dễ đối phó như chúng tao tưởng," hắn nói, mắt nhìn tôi đầy thách thức.
"Tao là Amarella," tôi trả lời, mắt không rời hắn. "Và tao không để bất kỳ ai làm hại bọn trẻ."
Cuộc đấu diễn ra quyết liệt. Hắn mạnh mẽ và có kinh nghiệm, nhưng tôi sử dụng sự linh hoạt và kỹ năng của mình để áp đảo hắn. Cuối cùng, tôi thành công trong việc đánh bại hắn, và hắn ngã xuống đất, thở hổn hển.
"Đây là bài học cho các người," tôi nói, cúi xuống nhìn hắn. "Đừng bao giờ quay lại đây."
Các tên lính khác, chứng kiến thủ lĩnh của mình bị đánh bại, vội vàng rút lui. Tôi quay lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy các đứa trẻ an toàn. "Chúng ta đi thôi," tôi nói, dẫn các em rời khỏi nơi đó, tiếp tục hành trình đến nơi an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip