ngày 19
**Amarella** nhìn quanh tòa nhà đổ nát, vẻ mặt đầy thất vọng. "Ở đây không có gì cả, chỉ là một tòa nhà cũ."
**Sflabby** thở dài, giọng đầy bực bội: "Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi mà không thấy gì. Chúng ta cần một kế hoạch khác."
**Planter** nhíu mày, suy nghĩ sâu xa. "Có thể bọn chúng đã rút lui hoặc giấu mình ở đâu đó mà chúng ta chưa tìm thấy."
**Amarella** nhanh chóng nảy ra một ý tưởng: "Planter, cậu biến thành cây để truy tìm chúng. Ba người bọn tao sẽ tìm khu vực còn sót lại."
Planter gật đầu đồng ý, rồi biến thành một cây cổ thụ lớn, rễ cây lan rộng, cảm nhận môi trường xung quanh. Sflabby, Moonled và Amarella chia nhau ra và tiếp tục tìm kiếm, hi vọng sẽ phát hiện ra dấu vết của kẻ địch.
Thời gian trôi qua, bóng tối dần bao phủ khu vực hoang tàn. Họ tìm kiếm suốt cả buổi chiều và đến đêm mà vẫn không thấy gì. Sự mệt mỏi bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Amarella ngồi xuống, thở dài: "Giờ tôi đang kiếm một tên để đi theo đến ổ của chúng, nhưng kết quả vẫn vậy. Không có bất kỳ dấu vết nào."
Sflabby ném một hòn đá nhỏ ra xa, tức giận: "Chúng ta không thể cứ ngồi đây mà chờ đợi được. Phải có cách khác."
Moonled bước tới, mắt vẫn nhìn quanh cảnh vật trong bóng tối: "Có lẽ chúng ta cần thay đổi cách tiếp cận. Thay vì tìm kiếm, chúng ta nên tạo ra tiếng động để dụ chúng ra."
Amarella cân nhắc ý tưởng này. "Được, nhưng làm sao để làm điều đó mà không gây nguy hiểm cho chúng ta?"
Planter, trong hình dạng cây, bỗng nhiên rung lên. "Tôi cảm nhận được có một nhóm người đang di chuyển gần đây. Họ có thể là kẻ địch."
Cả nhóm lập tức trở nên cảnh giác. Amarella ra lệnh: "Mọi người, vào vị trí. Chúng ta sẽ phục kích."
Họ nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp xung quanh tòa nhà cũ, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Tiếng bước chân gần dần, kẻ địch bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Amarella ra hiệu, và cả nhóm im lặng theo dõi. Đúng như dự đoán, một nhóm nhỏ kẻ địch tiến vào khu vực, rõ ràng là đang tìm kiếm gì đó.
Amarella thì thầm: "Chờ đợi. Để chúng lại gần hơn."
Khi kẻ địch tiến đến đủ gần, Moonled sử dụng khả năng của mình để tê liệt chúng trong một khoảnh khắc. Sflabby và Amarella nhanh chóng nhảy ra, tấn công và bắt giữ một tên lính.
Tên lính kêu lên trong sợ hãi, nhưng Moonled đã làm hắn im lặng bằng một cú đánh nhanh. Amarella cầm cổ hắn, ánh mắt lạnh lùng: "Nói. Ổ của các người ở đâu?"
Tên lính run rẩy, nhưng không dám nói gì. Sflabby ném thêm một ít nước lên mặt hắn, đe dọa: "Nếu không nói, mày sẽ thấy sự nhão nhoẹt trên mặt mày trở nên đáng sợ thế nào."
Tên lính cuối cùng cũng khuất phục trước sự đe dọa. "Được rồi, tôi sẽ nói! Ổ của chúng tôi nằm ở phía bắc, trong một khu nhà kho bỏ hoang. Nhưng các người sẽ không dễ dàng gì mà tới được đó đâu."
Amarella nở một nụ cười lạnh lùng: "Chúng ta sẽ thấy về điều đó. Cảm ơn vì đã hợp tác."
Cả nhóm nhanh chóng chuẩn bị để di chuyển đến địa điểm mới, với hy vọng rằng lần này họ sẽ tìm thấy thứ mà họ đang tìm kiếm.
Trong một tòa nhà bỏ hoang, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống sàn nhà bẩn thỉu. Tiếng bước chân vang lên trong hành lang tối tăm khi một tên lính chạy tới, hơi thở dồn dập.
"Bọn nó đến nữa rồi sao?" một giọng nói lạnh lùng cất lên từ trong bóng tối. Người đàn ông trong bộ áo đen, mắt đầy sự lạnh lùng và mệt mỏi, ngẩng đầu lên.
Tên lính dừng lại, hít thở sâu và nói: "Lần này không phải quân đội đến, thưa ngài." Hắn mặc trên người bộ áo đen, rõ ràng là một thuộc hạ trung thành.
Người đàn ông trong bộ áo đen nhíu mày, tỏ vẻ quan tâm: "Có bao nhiêu tên?"
Tên lính nhìn với vẻ sợ sệt, giọng nói nhỏ lại: "Chỉ có ba, thưa ngài."
Tên áo choàng cười nhếch mép, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Thật mệt mỏi. Sử hết chúng đi, mang xác về đây."
Hắn quay lại với đám thuộc hạ đang đứng xung quanh, giọng nói đầy sự khinh miệt và căm hận: "Lũ quân đội khác tàn sát nơi đây mỗi ngày để tàn độc nơi đây. Chúng ta là những con kền kền, thường dân và quân đội bất cứ thứ gì lọt vào đây đều bị chúng ta bán lấy những thứ bên trong."
Một tên thuộc hạ khác tiến lên, cúi đầu: "Chúng ta sẽ làm theo lệnh, thưa ngài."
Người đàn ông trong bộ áo đen gật đầu, đôi mắt lạnh lùng và sắc bén: "Tốt. Hãy nhớ rằng, không ai được phép rời khỏi đây mà không qua sự kiểm soát của ta. Đi đi, và mang xác của chúng về đây."
Tên lính gật đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang. Không khí trong tòa nhà trở nên căng thẳng, như chuẩn bị cho một cuộc đối đầu khốc liệt.
Ở bên ngoài, Amarella, Sflabby và Moonled đang tiến gần đến tòa nhà, cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh. Planter, vẫn trong hình dạng cây, cảm nhận được sự nguy hiểm đang tiến đến.
Amarella thì thầm: "Chúng ta phải cẩn thận. Kẻ địch có thể ở bất kỳ đâu."
Moonled gật đầu, mắt quan sát từng góc khuất. "Chúng ta không biết chúng sẽ phản ứng thế nào, nhưng phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống."
Sflabby cười nhẹ, nhưng ánh mắt đầy sự quyết tâm: "Đừng lo, chúng ta đã sẵn sàng. Hãy tiến lên và hoàn thành nhiệm vụ."
Cả nhóm đang di chuyển cẩn thận qua hành lang tối tăm thì bất ngờ, những viên đạn bất thình lình bay tới từ các góc khuất, tấn công họ. Chỉ trong khoảnh khắc, Amarella, Sflabby và Moonled đều bị trúng đạn ở chân và tay. Họ ngã xuống, đau đớn và hoảng loạn, máu chảy từ vết thương.
Amarella cắn răng, giọng đầy đau đớn: "Chết tiệt! Không có ai xung quanh mà lại bị tấn công."
Sflabby gào lên, tay nắm chặt vết thương: "Đau quá! Khốn nạn! Phải nhanh lấy nước!" Anh ấy vội vàng lấy chai nước và đổ toàn bộ ra, nước chảy khắp bề mặt đất.
Ngay lập tức, dưới tác động của sức mạnh của Sflabby, đất và cây cối xung quanh họ bắt đầu nhão ra, tạo thành một bề mặt mềm mại và trơn trượt. Cả nhóm, dù đau đớn, cố gắng giữ thăng bằng trong tình cảnh hỗn loạn.
Cây cối bị nhão ra, chìm tất cả xuống dưới bề mặt đất mềm mại, tạo nên một lớp đệm bảo vệ tạm thời khỏi những viên đạn tiếp theo.
Amarella, mồ hôi nhễ nhại, cố gắng điều khiển tình hình: "Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây! Không thể để chúng tấn công như thế này mãi được."
Moonled, dù đau đớn, vẫn giữ được sự tỉnh táo: "Tao sẽ cố gắng dùng sức mạnh để tìm ra kẻ địch và làm chúng bất động. Chúng ta cần một kế hoạch nhanh chóng."
Sflabby, cố gắng đứng vững trên bề mặt đất nhão, gật đầu: "Đúng vậy. Amarella, mày có thể dùng sức mạnh của mày để tạo ra một lối thoát không?"
Amarella nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một giải pháp. " Không phải nói. Bọn bây , hãy bám sát nhau và sẵn sàng chạy khi tao ra hiệu."
Cả nhóm, dù đang bị thương, vẫn tập trung toàn bộ sức lực và quyết tâm. Họ biết rằng trong tình huống này, sự đoàn kết và kỹ năng của từng người sẽ là chìa khóa để thoát khỏi nguy hiểm.
Amarella dùng hết sức lực còn lại, tạo ra một lối thoát tạm thời qua lớp đất nhão. "Đi thôi! Nhanh lên!" Anh hét lên.
Amarella cắn răng chịu đựng đau đớn, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Anh nắm chặt thanh kiếm pháp trong tay, cảm nhận sức mạnh và năng lượng đang dần tràn đầy trong cơ thể mình. Người anh bắt đầu phát sáng, luồng năng lượng tỏa ra từ thanh kiếm, ánh sáng màu xanh lục chiếu rọi khắp không gian xung quanh.
Với nhịp tim đập nhanh , Amarella hét lên: "Xoáy, mũi khoan!" Anh xoay người nhanh như một chiếc máy khoan, thanh kiếm pháp trong tay nạp đầy năng lượng. Lưỡi kiếm xoay tròn, tạo nên một luồng khí xoáy mạnh mẽ, kết hợp với mặt đất nhão làm cho tất cả trở nên mềm mại và dễ dàng xuyên qua.
Sức mạnh của anh không chỉ tạo ra một lối thoát mà còn khiến mọi thứ xung quanh bị phá vỡ, đất đá bay tung tóe khắp nơi. Tiếng ầm ầm của đất và đá , tiếp tục xoay người, thanh kiếm pháp trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ. Mỗi cú xoay đều tạo ra một luồng khí xoáy mạnh mẽ, phá vỡ mọi trở ngại trên đường đi
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển, bám sát nhau và cẩn thận tránh những viên đạn còn sót lại. Họ biết rằng mỗi giây phút đều quan trọng, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Khi anh hoàn thành cú xoay cuối cùng, Amarella phá vỡ lớp đất cuối cùng và tạo ra một lối thoát thẳng ra ngoài. Cả nhóm nhanh chóng bám theo, thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Moonled gật đầu, ánh mắt đầy sự tôn trọng: " thằng khốn này làm được rồi"
Planter trở lại hình dạng con người, thở phào nhẹ nhõm: " đã thoát. Nhưng vẫn còn nhiệm vụ phía trước. phải tiếp tục."
Amarella, dù mệt mỏi và đau đớn, vẫn đứng vững, ánh mắt đầy sự quyết tâm: " như mẹ bọn bây vậy , mệt như &%^ vậy , nói mấy câu như *^*& đi tiếp thôi lũ ₫^^^%"
Sflabby: " eow nặng lời thật "
di chuyển qua các hành lang tối tăm, đau đớn và mệt mỏi
Dưới tầm nhìn mờ mịt của hơi nước trong tầng hầm, cảnh tượng trở nên kinh hoàng và đầy ám ảnh. Những chiếc lồng sắt chồng chất lên nhau, giam giữ những con người đáng thương đầy thương tích. Tiếng khóc thương vang vọng khắp không gian, hòa quyện cùng tiếng kim loại va chạm, tạo nên một bản nhạc kinh dị không lời.
Ánh sáng yếu ớt từ những bóng đèn cũ kỹ chiếu xuống, chỉ đủ để lộ ra những gương mặt nhợt nhạt, hốc hác của các tù nhân. Trong số đó, một người đàn ông với gương mặt không còn che đậy sự hiện diện thương tiếc, bước đi trong không gian đầy khổ đau này. Anh ta lặng lẽ mở một chiếc lồng, gương mặt hiện rõ nỗi đau xót.
"Đừng lo," anh ta thì thầm, giọng nói run rẩy, đầy cảm xúc. "Tôi sẽ tìm cách giúp các bạn thoát khỏi đây. Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này mãi được."
Anh ta cẩn thận trói tay một tù nhân lại, dù biết rằng điều này chỉ làm tăng thêm nỗi đau của họ. "Tôi xin lỗi," anh ta nói, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. "Tôi không có lựa chọn nào khác."
Bước đến một cánh cửa lớn, người đàn ông quay lại nhìn những người bị giam giữ. " Mày sẽ thoát khỏi đây," anh thì thầm, như một lời hứa không chỉ với những người ở lại mà còn với chính bản thân mình. " Mày sắp được giải thoát rồi ."
Tiếng kim loại cọt kẹt khi cánh cửa mở ra, dẫn lối vào một hành lang tối tăm, nơi ánh sáng không bao giờ chạm tới. Người đàn ông bước đi, mang theo nỗi đau và của những người bị giam giữ. Trong bóng tối, anh là ngọn lửa nhỏ nhoi, nhưng không bao giờ tắt, luôn tìm kiếm cách để mang lại ánh sáng cho những người đồng cảnh ngộ.
Cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh bốc ra, lan rộng khắp không gian, làm người đàn ông run lên vì lạnh và sợ hãi. Trước mắt anh là một tên mặc bộ đồ nhựa trong suốt, máu đỏ đen dính đầy trên người, tạo nên một hình ảnh ghê rợn. Ánh mắt lạnh lùng của tên này lướt qua người đàn ông, khiến anh cảm thấy như mình đang đối mặt với tử thần.
Phòng của tên này tràn ngập mùi tử khí và hôi thối. Những túi đen chất đống ở góc phòng, có thể thấy rõ những gì bên trong không còn là người sống. Trên các giường xếp rải rác khắp phòng, những xác chết đã bị mổ xẻ nằm im lìm, vết mổ còn mới, máu và nội tạng rải rác khắp nơi.
Tên mặc đồ nhựa từ từ cởi khẩu trang ra, để lộ gương mặt đầy sẹo, nụ cười méo mó, nham hiểm hiện rõ trên gương mặt biến dạng. "Mời vào," hắn nói, giọng trầm và lạnh lùng, như một lời mời gọi từ địa ngục.
Người đàn ông bước vào, cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ chân đến đầu. Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được sự run rẩy trong giọng nói: "Tôi... tôi mang tù nhân đến."
Tên đồ nhựa bước tới gần hơn, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn: "Tốt. Đặt hắn lên bàn mổ. Chúng ta có nhiều việc phải làm."
Người đàn ông, dù cố gắng tỏ ra can đảm, nhưng không thể ngăn được sự sợ hãi. Anh nhìn quanh phòng, những đôi mắt trống rỗng của các xác chết như đang theo dõi anh. Tiếng kim loại va chạm, tiếng rì rầm của máy móc y tế, và mùi hôi thối tạo nên một không gian đầy ám ảnh và kinh hoàng.
Anh đặt tù nhân lên bàn mổ, tay run rẩy khi nhìn tên đồ nhựa chuẩn bị các dụng cụ mổ. "Lạy thần linh hay gì không trước khi... mà thôi sắp chết hết mà ," anh thầm thì, nhưng trong lòng biết rằng không có điều kỳ diệu nào có thể cứu họ khỏi địa ngục này.
Tên đồ nhựa bắt đầu công việc của mình, bàn tay lạnh lùng và tàn nhẫn không hề chần chừ. "Hãy tận hưởng," hắn nói, nụ cười quái dị hiện rõ trên gương mặt sẹo.
Trong không gian ngột ngạt và đầy ám ảnh, người đàn ông chỉ biết cầu nguyện trong tuyệt vọng, hy vọng rằng mình sẽ không trở thành nạn nhân tiếp theo của tên đồ tể này. Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, đây chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng không lối thoát.
Tiếng hét vang ra từ cánh cửa sắt, xuyên qua không gian u ám của tầng hầm. Những âm thanh đầy đau đớn và tuyệt vọng ấy không thể nào ngăn cản được, nhưng bên trong một góc nhỏ của địa ngục này, có một tia sáng hiếm hoi của tình người.
Một cặp mẹ con ngồi ôm nhau trong một chiếc lồng sắt, cố gắng tìm sự an ủi và hy vọng trong hoàn cảnh tồi tệ. Người mẹ, dù mệt mỏi và đau đớn, vẫn cố gắng mỉm cười với con trai mình, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp.
"Mẹ ơi," cậu bé thì thầm, mắt đầy lo lắng. "Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây chứ?"
Người mẹ vuốt nhẹ tóc con trai, cười dịu dàng: "Chắc chắn rồi, con yêu. Chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây và tìm một nơi an toàn. Con sẽ lại được chơi đùa trong công viên, nhớ không? Con đã nói là muốn trở thành phi công, phải không?"
Cậu bé mỉm cười, ánh mắt sáng lên chút hy vọng: "Vâng, con muốn bay trên bầu trời, ngắm nhìn thành phố từ trên cao."
Người mẹ gật đầu, cố gắng giữ giọng vui vẻ: "Đúng rồi, con sẽ bay cao và xa. Khi đó, con sẽ nhìn thấy những đám mây trắng bồng bềnh, những cánh đồng xanh mướt và biển cả bao la. Chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch khắp nơi, con muốn đến đâu trước?"
Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con muốn đến biển, mẹ ạ. Con muốn xây lâu đài cát và bơi lội trong nước biển xanh."
Người mẹ cười khúc khích, ôm con trai vào lòng: "Tuyệt vời quá, mẹ cũng rất thích biển. Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng những ngày hè dài trên bãi biển, nghe tiếng sóng vỗ và ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp."
Dù hoàn cảnh xung quanh thật khắc nghiệt, những lời nói ấm áp và niềm hy vọng nhỏ nhoi của hai mẹ con như tạo nên một bức tường bảo vệ tạm thời, giúp họ quên đi nỗi sợ hãi và đau đớn.
Cậu bé tựa đầu vào vai mẹ, nhắm mắt lại và tưởng tượng về tương lai tươi đẹp mà mẹ đã vẽ nên. Trong giây lát, những tiếng hét và nỗi kinh hoàng bên ngoài như bị đẩy lùi, để lại một khoảng lặng bình yên trong lòng họ.
Người mẹ tiếp tục kể những câu chuyện vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng và tràn đầy tình thương, giữ cho con trai mình an lòng và hy vọng. Dù biết rằng tương lai còn rất mờ mịt, nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip