Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ngày 6

Amarella và John Miller, cùng những người bạn mới chẳng quen biết , bị con quái vật tấn công Cuộc chạy trốn giữa con người và quái vật bắt đầu phải đối mặt với thử thách này để bảo vệ cuộc sống của chính mình. Trong sự hoảng loạn mỗi nhân vật trong câu chuyện đều phải đối mặt với những nỗi sợ hãi, họ cố gắng chạy thoát nhưng con quái vật

Trí óc và mọi giác quan của họ hoạt động ở mức tối đa, từng tế bào trong cơ thể đều căng lên với sự tập trung cao độ. Mọi suy nghĩ đều xoay quanh một mục tiêu duy nhất: sống sót và đánh bại con quái vật.

Ánh mắt của họ liên tục quét qua xung quanh, từng âm thanh nhỏ nhất cũng trở thành tín hiệu quan trọng. Hơi thở nhanh và nặng, mùi máu và mồ hôi hòa quyện trong không khí. Họ có thể cảm nhận từng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực . Họ không thể để lãng phí dù chỉ một giây, mỗi khoảnh khắc đều có thể quyết định sự sống và cái chết. Tâm trí của họ luôn tỉnh táo, tìm kiếm mọi cơ hội và giải pháp để đối phó với mối nguy hiểm trước mắt Không có chỗ cho sự do dự hay sai lầm, mọi quyết định phải được đưa ra nhanh chóng và chính xác. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, họ không thể cho phép bản thân mắc phải bất kỳ sai sót nào

John Miller nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch. Anh ta thì thầm với Amarella: "Chúng ta phải dụ nó ra khỏi đây. Nếu không, sẽ không ai trong chúng ta sống sót."

Amarella gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Anh ta nhớ lại rằng ở cuối con phố này có một nhà kho bỏ hoang, nơi từng là nơi trú ẩn của nhiều người vô gia cư trước khi bị bỏ hoang do tin đồn về ma quái. "Nhà kho đó," cô nói nhanh, "chúng ta có thể dẫn nó đến đó và nhốt nó lại."

Cả nhóm bắt đầu chạy, lần theo những vết máu đang chảy từ những vết cắt sâu trên cơ thể, máu nhỏ từng giọt tạo thành một con đường đỏ rực trên mặt đất. Những vết thương khắp nơi, chứng tỏ sự tàn ác của con quái vật, làm cho không khí càng thêm ngột ngạt và đáng sợ. Ánh trăng lờ mờ soi rọi, tạo ra những bóng đen kì quái trên vách tường, giống như những bóng ma đeo bám họ trong đêm đen.

Tiếng bước chân dồn dập, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của mọi người, tạo nên một bản giao hưởng của sự sợ hãi và tuyệt vọng. John và Amarella dẫn đầu, giữ cho nhóm đi đúng hướng, dù biết rằng con quái vật đang truy đuổi sát nút. Họ phải nhanh chóng, nhưng cũng phải cẩn thận, để không bị bắt kịp.

Con quái vật gầm lên một tiếng rùng rợn, vang vọng khắp con phố vắng. Tiếng hét của nó như một lời cảnh báo khủng khiếp, làm cho mọi người càng thêm hoảng loạn. Amarella quay lại nhìn thoáng qua, thấy bóng dáng khổng lồ của con quái vật đang tiến đến, với đôi mắt đỏ rực như lửa và cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn, nhỏ từng giọt máu tươi.

"Nhanh lên!" John hét lên, thúc giục mọi người chạy nhanh hơn. Họ rẽ vào một con hẻm nhỏ, hy vọng có thể tạo ra một khoảng cách an toàn giữa họ và con quái vật. Những bước chân dồn dập vang lên trên nền đất lạnh, mỗi bước như đẩy họ gần hơn đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Cuối cùng, họ cũng đến được nhà kho bỏ hoang. Cánh cửa lớn, bằng gỗ mục nát, kêu rên khi họ đẩy mạnh vào bên trong. Không gian bên trong tối tăm và ẩm ướt, mang lại cảm giác lạnh lẽo và ghê rợn. Mọi người nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra cách để nhốt con quái vật.

"Chúng ta cần một cái bẫy," John nói, đôi mắt quét nhanh qua căn phòng. "Có ai thấy gì không?"

Amarella phát hiện ra một sợi xích lớn, từng được dùng để khóa cửa nhà kho. Cậu ta nhấc nó lên, cảm giác nặng nề và lạnh lẽo của kim loại trong tay. "Chúng ta có thể dùng cái này," cô nói, đưa sợi xích cho John.

John gật đầu, hiểu ngay ý của cô. Họ nhanh chóng chuẩn bị bẫy, đặt sợi xích sao cho có thể khóa cánh cửa ngay khi con quái vật bước vào. Thời gian không còn nhiều, tiếng gầm rú của con quái vật đã gần ngay bên ngoài.

"Chúng ta phải làm nó tức giận để nó đuổi theo," Amarella nói, mắt lóe lên ý chí chiến đấu.

John nhìn cô, rồi nhìn mọi người. "Tất cả mọi người, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ dẫn nó vào đây và nhốt nó lại. Không được phép sai sót."

Cánh cửa nhà kho mở toang, và mọi người đứng sẵn sàng, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tiếng bước chân nặng nề của con quái vật ngày càng gần, và cuối cùng, nó xuất hiện trong khung cửa, đôi mắt đỏ rực và đầy sự tàn bạo. Nó gầm lên, lao vào nhóm người với tốc độ kinh hoàng.

John và Amarella dẫn đầu, dụ con quái vật vào sâu bên trong nhà kho. Khi con quái vật tiến vào đúng vị trí, họ nhanh chóng nhảy ra ngoài, và những người khác lập tức kéo mạnh sợi xích, khóa chặt cánh cửa. Con quái vật bị nhốt bên trong, gầm rú và đập phá, nhưng không thể thoát ra được.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai dám lơ là. Họ biết rằng đây chỉ là một bước trong cuộc chiến dài để tiêu diệt hoàn toàn con quái vật. Ánh trăng chiếu qua kẽ hở của cánh cửa, tạo nên một dải sáng mỏng manh giữa bóng tối, như một tia hy vọng trong đêm đen.

Amarella và John nhìn nhau, đôi mắt đầy quyết tâm và ý chí. Họ biết rằng cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng ít nhất, họ đã có một cơ hội để chuẩn bị và phản công. Bên ngoài, tiếng gầm rú của con quái vật vẫn vang vọng, như một lời nhắc nhở về nỗi kinh hoàng mà họ phải đối mặt. Nhưng trong khoảnh khắc này, họ biết rằng họ đã giành được một chiến thắng nhỏ
Nhưng tất cả nỗ lực đó cũng chẳng thay đổi được gì. Con quái vật, với sức mạnh khủng khiếp, bật tung cánh cửa nhà kho lên như thể nó chỉ là một món đồ chơi vô dụng. Gỗ và kim loại văng tung tóe, tạo ra những âm thanh chói tai và rợn người
Amarella cầm chặt sợi xích trong tay, ánh mắt đầy quyết tâm và sự liều lĩnh. Trong khoảnh khắc hỗn loạn, anh cảm thấy như mình không còn gì để mất. Cảm giác như sức mạnh từ vòng cổ của Linda, món quà mà anh luôn đeo bên mình, đang trỗi dậy, tiếp thêm năng lượng và sức mạnh cho cơ thể đang mệt mỏi của anh.

Anh nhớ lại những lần giao bánh vất vả, những bước chân mệt nhoài và những giọt mồ hôi lăn dài. Nhưng giờ đây, mọi sự mệt mỏi ấy dường như tan biến, nhường chỗ cho một luồng sinh lực mới. Amarella cảm nhận được cơ bắp của mình căng tràn sức sống, đôi chân như nhanh nhẹn hơn và trái tim đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh quyết định sẽ không bỏ cuộc. "John, tôi sẽ đánh lạc hướng nó," Amarella nói, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. "Mọi người hãy tìm cách thoát khỏi đây và tìm sự trợ giúp."

John nhìn anh, ngạc nhiên trước sự dũng cảm của Amarella. "Cậu chắc chứ? Điều này rất nguy hiểm."

Amarella gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Tôi chắc chắn. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

Amarella lao về phía con quái vật, sợi xích trong tay như một vũ khí đầy uy lực. Con quái vật gầm lên, quay đầu về phía anh. Amarella chạy vòng quanh nó, sử dụng sự nhanh nhẹn và linh hoạt của mình để tránh những cú đập mạnh mẽ từ đôi tay khổng lồ của nó.

Với mỗi bước chạy, anh quất sợi xích vào con quái vật, làm nó lồng lộn và phân tâm. Tiếng xích va vào da thịt nó tạo ra những âm thanh chói tai, làm tăng thêm sự tức giận của nó. Nhưng đồng thời, điều này cũng cho phép John và những người khác có thời gian để tìm cách thoát ra.

Khi John dẫn nhóm người chạy về phía cuối con phố, tìm kiếm sự an toàn trong bóng tối, Amarella tiếp tục chiến đấu. Anh biết rằng chỉ cần cầm chân con quái vật đủ lâu để những người khác thoát khỏi, anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Amarella vừa đánh vừa trói các chân của con quái vật. Anh dùng sợi xích quấn quanh chân nó, kéo mạnh và khóa chặt. Con quái vật gầm lên giận dữ và xiên vào bụng anh , đôi mắt đỏ rực lóe lên sự thịnh nộ. Nó cố gắng vùng vẫy, nhưng sợi xích đã giữ chặt, hạn chế chuyển động của nó.

Trong khoảnh khắc đó, Amarella cảm thấy sự đau đớn của cơ thể đang bùng lên, nhưng anh không dừng lại. Mồ hôi và máu hòa lẫn trên mặt anh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định và đầy quyết tâm. "Đến đây, đồ quái vật , tao sẽ nhai nát đầu mày bằng xiềng xích !" anh hét lên, từng cú đánh của anh như một lời tuyên chiến.

Con quái vật vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng Amarella vẫn kiên trì, từng bước một khóa chặt nó lại. Khi nó khuỵu xuống, anh thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Anh biết rằng mình không thể cầm chân nó lâu hơn nữa, nhưng anh đã làm tất cả những gì có thể.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi con quái vật gầm lên giận dữ, Amarella nhìn vào đôi mắt đỏ rực của nó, không còn sợ hãi mà chỉ có sự quyết tâm. Anh đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, dù cho điều đó có nghĩa là phải hy sinh chính bản thân mình để bảo vệ những người đó Anh ngửa cổ, ngậm một ngụm lớn rượu mạnh, cảm nhận hương vị cay nồng chảy qua cổ họng Anh nhảy lên, lấy đà từ mặt đất và lao thẳng về phía nó, phun một làn máu và rượu từ miệng lên mặt con quái vật. Hỗn hợp đó chảy xuống đầu và cơ thể ghê tởm của nó, tạo ra một lớp phủ dính bết nhưng trước khi nó kịp phản ứng, đã quấn sợi xích quanh cái cổ lớn của nó. Anh nhanh chóng bật lửa, biến sợi xích thành một vũ khí cháy rực. Ngọn lửa bùng lên, bén vào rượu trên người con quái vật, lan ra khắp cơ thể nó , Trong cơn điên loạn, mắt Amarella đỏ ngầu, cậu ta cười man dại, tiếng cười vang vọng trong đêm tối, làm rợn tóc gáy những ai nghe thấy. "Ngươi thấy đó, cứ thử ói mấy cái bã xác xem nào," anh hét lên, giọng đầy mỉa mai và thách thức. "Mặt ngươi tởm lợm thật đó, để tao lau cho mày nha! Hê hê hê hê hahahaha!"
Amarella bắt đầu với một cú đấm mạnh nhất từ trước đến nay, đánh vào mặt con quái vật với sức mạnh dữ dội của mình. Cú đấm vang lên như tiếng sấm giữa đêm tối, làm rung chuyển không khí đang nặng nề bởi sự áp đặt của quái vật đẩy máu nóng chảy trong tĩnh lặng của đêm đen. Ánh sáng của mặt trăng nhòe nhạt, chỉ làm nổi bật thêm hình ảnh của anh như một phán quyết ác độc giữa đám tối tăm Anh bốc cháy trong bóng đêm như một con quỷ từ địa ngục, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa của địa ngục. Ánh sáng mặt trăng chiếu lên bộ xương của anh, tạo ra những bóng ma kì lạ, làm cho hình ảnh của anh trở nên kinh dị và đáng sợ hơn bao giờ hết amarella như một kẻ thợ săn trong đêm, với sự tàn bạo và sự quyết đoán không ngừng. Anh không phải là một người, mà là một cơn ác mộng

Sợi xích bị lỏng ra Con quái vật thoát khỏi một phần của sự bị trói buộc, vẻ mặt của nó phản chiếu sự hãnh diện và sự thách thức. Cú đấm mạnh mẽ từ Amarella đã không thể ngăn chặn được sự tàn bạo của nó, và giờ đây, nó trỗi dậy với sự hung hãn đầy đáng sợ Một phần của cơ thể con quái vật cắt phăng người anh ra, máu chảy đầy trên sàn đất, tạo nên một cảnh kinh hoàng và ghê rợn Con quái vật, bất ngờ, lên tiếng bằng giọng người, một tiếng nói ẩn chứa sự khinh thường và sự coi thường đối với loài người. "Con người thì làm được gì cơ chứ?" Nó nói, âm thanh như những nhát dao cắt xén , Con quái vật nhìn về phía bình minh, ánh sáng bắt đầu len lỏi qua những cái cây gần đó , tạo nên một cảm giác bất an và lo sợ. Cơ thể của nó dần dần nhỏ lại, biến đổi từ hình dáng hung ác thành một hình ảnh của quý ông lịch lãm và sang trọng. Đôi mắt màu đỏ lửa dần dần chuyển thành màu sắc tự nhiên của người " bị phát hiện ở đây thì sẽ rất phiền cho ta đó ".

Với bước đi chắc chắn, quý ông tiến đến cái xác chỉ còn một nửa của Amarella, một biểu tượng của sự chết chóc và sự hủy hoại. Anh ta cảm nhận được sự thương hại và nhân từ trong trái tim của mình, muốn kết thúc sự thù hằn và hỗ trợ Amarella trong giây phút cuối cùng.

Quý ông cầm lấy phần còn lại của Amarella và cẩn thận ghép nối nó với phần cơ thể còn lại. Bằng sự khéo léo và tâm hồn nhân từ, anh ta kết hợp hai phần của Amarella lại với nhau, tạo ra một hình ảnh nguyên vẹn của anh ta trước khi sự tấn công khủng khiếp đó xảy ra rồi bức lấy mảnh dây chuyền nhai nát nó và ói ra chất lỏng bao phủ cậu ta. Ông ta nhìn cơ thể hồi phục hoàn toàn và bị giật mình và hét lên " gì cơ , khoan đã đó chẳng phải là , hình như chỉ hơi giống thôi "

Hành động này không chỉ là một hành động của sự kì lạ và nhân từ, mà còn là biểu hiện của sự hy vọng và lòng tôn trọng đối với kẻ thù . Quý ông biểu hiện sự lịch lãm , cho thấy rằng ngay cả những thực thể đen tối nhất cũng có thể biến đổi và tìm lại sự nhân từ và lòng nhân ái trong lòng ông ta bước chân chân ra khỏi khu bỏ hoang và nói " hẹn gặp lại, nhóc con he "

Amarella, dù đã mất đi một phần của mình là sợi dây chuyền, nhưng giờ đây, anh ta được tái sinh , nhờ vào sự khoan dung và tôn trọng của quý ông. Đây là một biểu tượng của sức mạnh và lòng bao dung,

Trong tâm trí của Amarella, anh cảm thấy mình như đang lạc trong một thế giới tối tăm "Tôi phải thoát khỏi đây," Amarella nghĩ trong lòng, cảm thấy sự lo lắng và sợ hãi lan tỏa trong tâm trí và cơ thể của mình. Nhưng lần này, ông không phải đứng trong màn đêm, mà là nằm trên mặt nước đang cháy đen tối.

Mặt nước cháy đen phản chiếu sự tăm tối và ác liệt của thế giới xung quanh, tạo ra một cảm giác ngột ngạt và khó chịu Còn gã giống Amarella đang đứng bên kia mặt nước, nhìn thẳng vào ông với ánh mắt đầy sự khinh thường và sự coi thường. Trong khoảnh khắc ngưng đọng, ông cảm thấy như thời gian đã đứng lại, và mọi sự vật xung quanh trở nên mờ mịt và không rõ ràng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip