Chương 7: Tiệm Trà Sẽ Mãi Mãi Mở Cửa
Giọng nói và những ảo ảnh nhanh chóng biến mất trong một tích tắc. Môi anh cũng rời khỏi tôi đầy tiếc nuối và nói nhỏ với tôi một câu:
- Đó là lí do, Larissa. Tôi chỉ muốn biết liệu bây giờ, em có thấy hạnh phúc không? Sau khi nhớ lại tất cả những gì của kiếp trước?
- Em... rất hạnh phúc. - Tôi vòng tay ôm lấy anh - Em biết chúng ta của một nghìn năm trước đã rất đau đớn nhưng sao phải suy nghĩ nhiều đến vậy? Em không buồn vì những kí ức mà em còn cảm thấy rất vui. Vui vì có những người bạn tuyệt vời như Historia và Mikasa, có người để chơi đùa cùng như Eren hay Jean, có người cùng tâm sự như Armin với Annie, chưa kể còn Hanji và Moblit. Trên hết, có cả người mà em hết mực yêu thương. Anh ấy tên là... Levi Ackerman. Sẽ thật đau buồn nếu như kiếp này không có được cuộc sống hạnh phúc bên người ta yêu thương.
Tôi biết nước mắt mình đã rơi, nhưng không phải vì buồn bã mà là vì hạnh phúc. Tôi chưa từng thấy hạnh phúc như vậy suốt một nghìn năm qua và có lẽ trái tim này đã chọn đúng hướng.
*
Tiệm trà chính thức mở cửa trở lại và lần này, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. Armin và Annie là những người có mặt đầu tiên nhưng không phải với vai trò là bồi bàn nữa mà giờ đã trở thành những vị khách quý của tiệm trà.
- Mời hai em ngồi. - Tôi tươi cười mời cả hai xuống và phục vụ tận tình - Lần trước là các em phục vụ trà, còn bây giờ chị sẽ phục vụ các em.
- Chị ơi không cần đâu. Để em tự làm là được. - Armin khéo léo từ chối.
- Còn tôi thì không khách sáo đâu. - Annie nói, mặt vẫn mang ý cười.
Cánh cửa tiệm vẫn tiếp tục mở ra và lần này là Hanji và Moblit trịnh trọng bước vào.
- Chà chà, trông tiệm trà có tình yêu sến súa vào nhìn khác hẳn. Mặt ai cũng hường phấn thế này đây à? - Hanji bước vào nghênh ngang và chọn đại một chỗ. Moblit đi theo sau cũng bước vào và ngồi xuống bên cạnh Hanji. Tôi đón họ bằng nụ cười tươi tắn từ xa và phục vụ hai ly trà ngon miệng sẵn trên tay mình:
- Chào hai vị khách quý. Em rất vui vì hai người đều tới.
- À chào em gái! - Hanji lên tiếng - Rất vui khi thấy em đã bị tên mặt liệt kia dụ dỗ. Từ ngày có em, trông Levi bớt khó chịu hẳn. - Chị Hanji cố trêu tôi bằng những lời kì cục mang đậm chất của chị.
- Haha. Chúc mừng cô nhé, Larissa. - Moblit thì lại khác. Anh chúc tôi bằng những lời lẽ dễ nghe và thanh lịch - Mong lần sau tôi lại được ăn tiệc thôi nôi của con hai người.
- Em cám ơn ạ! - Tôi cười - Em chúc anh chị một ngày tốt lành.
Tôi cúi đầu cám ơn rồi ghé đến bàn tiếp theo, bàn của Jean và Mikasa.
- Bà chị, dạo này thế nào? - Jean nói lớn - Không ngờ bà chị lại về bên này làm phục vụ. Em còn tính mời bà chị làm dọn dẹp chuồng ngựa cơ. Đó là công việc mà ai cũng muốn vì từ chuồng ngựa có thể nhìn thấy vẻ đẹp của em mỗi ngày.
Tôi nhìn Jean bằng ánh mắt mỉa mai:
- Cậu sốt nên sinh ảo giác đấy à? Tôi mà thèm nhìn cậu á?
- Trời, chị có biết nếu em còn độc thân là gái xếp đầy đường không? - Jean cười đắc ý.
- Này, cậu có thôi ngay đi không? - Mikasa nhéo tai Jean rõ đau - Cậu cũng đi dọn chuồng ngựa mà làm như thể ai cũng quý cậu ấy.
- Ây ây, thôi. - Jean cầu hòa - Biết lỗi rồi mà.
Nhìn cả hai giận dỗi nhau mà tôi không nhịn cười nổi. Có khi ở đây thêm giây nào nữa tôi sẽ bò ra cười mất thôi.
Phục vụ trà cho cả Jean và Mikasa xong thì Historia và Eren cũng đến. Tôi mời họ vào bàn và đặt xuống hai tách trà nóng hổi.
- Mời quý khách. Đây là suất đặc biệt cho quý khách thay cho lời cám ơn từ chủ quán và nhân viên của quán.
- Cám ơn chị. Nhưng em không thích gọi là chủ quán và nhân viên đâu, em thích gọi họ là Levi và Larissa cơ. - Historia lại nở nụ cười tươi rói tỏa nắng của mình.
- Chị đi lại ít thôi, cháu em sẽ bị ảnh hưởng đấy. - Eren nhắc nhở.
- Đã rõ, thưa ngài. Hôm nay đặc biệt nên tôi xin phép phá lệ một chút. - Tôi đặt tay phải lên ngực và chào giống như khi còn ở Trinh sát Đoàn.
Sau ấy, còn có cả Sasha và Connie, Isabel với Farlan, rồi Erwin cũng có mặt đông đủ ở tiệm trà.
Sau một hồi chào đón mọi người, Levi cũng quyết định ra mặt. Anh Erwin, đại diện người lớn tuổi nhất ở đây, đứng lên phát biểu:
- Chào các cô, các cậu từng là những binh lính dũng cảm của nhân loại. Nay chúng ta lại có mặt ở đây để ăn mừng cho cuộc sống có một không hai này. Trước hết, chúc mừng cho Levi và Larissa đã tìm được nhau sau bao lâu và mở lại tiệm trà cho chúng ta được ngồi cùng và trò chuyện với nhau. Sau đó, hãy cám ơn tạo hóa vì đã ban cho ta cơ hội được sống lại một lần nữa. Không còn titan, không còn chém giết, không còn máu me. Và tôi, Erwin Smith không còn phải hô to rằng: "Hãy dâng hiến con tim mình nữa!", thay vào đó, tôi muốn nói với mọi người rằng: "Hãy sống hết mình, một lần nữa."
Bài phát biểu của anh Erwin cảm động đến nỗi khiến cả đám rơm rớm nước mắt, chỉ có tôi là xúc động đến phát khóc. Qua làn nước mắt, tôi nói với anh rằng:
- Anh có biết không? Tiệm trà này thật sự rất đặc biệt đấy.
- Sao? - Anh lau nước trên má tôi, khuôn mặt không khỏi nhăn nhó.
- Tiệm trà này, như chính trái tim của anh vậy. Nó dành cho tất cả mọi người mà anh yêu quý. Em từng ghé thăm tiệm như cố gắng bước vào trái tim anh nhưng anh lại đóng cửa nó và bỏ đi, mang theo cả linh hồn của tiệm trà và trái tim của chính anh. Sau rồi, em đã tìm thấy và mang trái tim anh trở lại. Đó cũng là lúc mà trái tim em hòa làm một với anh và chúng ta cùng nhau mở lại tiệm trà. Dù sau này, ta có chết đi thì nơi đây sẽ mãi mãu mở cửa, giống như một tình yêu vĩnh cửu vậy.
- Ra đó là lí do em khóc. - Anh đặt hai tay lên vai tôi trước mặt đám đông và họ ồ lên một tiếng thật to - Em biết không? Chỉ có em mới nghĩ ra những điều như vậy thôi. Đó cũng là lí do mà... tôi yêu em.
Mặt tôi đỏ như gấc khi nghe lời tỏ tình ngắn gọn đến vậy. Và đương nhiên đám đông nhào vô, bắt tôi và anh phải có biểu hiện sâu đậm của tình yêu ngay trước mặt họ, cụ thể là một nụ hôn. Anh cố tình bày trò yêu đương nhưng tôi thì né tránh vì nếu không, tôi sẽ đỏ mặt đến ngất mất thôi. Nhưng không sao, chúng tôi còn cả một đời để bên nhau và vui vẻ như thế này. Tôi chắc chắn sẽ còn được nghe lời tỏ tình ngắn gọn của anh dài dài.
"Trái tim chưa bao giờ ngừng đập vì người ta yêu thương. Cho dù thịt nát xương tan dưới nấm mồ của tội lỗi cũng không thể ngăn nhịp đập mạnh mẽ của con tim này. Dù có là một nghìn năm, một triệu năm hay một tỉ năm trôi qua đi chăng nữa thì tình yêu của chúng ta vẫn sẽ là vĩnh cửu".
"Truyện thế mà ngắn. Đọc xong lại thấy buồn buồn. Đây là bộ truyện thứ hai tôi đã hoàn thành mà lòng cứ day dứt kiểu gì ấy. Tôi định ngâm chương cuối cho đến năm sau nhưng mà thôi, tôi muốn lấp hố nhanh để còn đào tiếp hố. Cám ơn các cô đã quan tâm theo dõi, xin phép cho tôi lặn một thời gian...
9/1/2021: Thông báo nho nhỏ gửi đến các cô rằng một bộ truyện ngắn giống A Thousand Years là The Forgotten Song đã lên sóng, các cô ghé qua đọc thử nhé. Iu các cô"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip