Chương 15
Nhìn hắn điên tiết, miệng mồm thở phì phò như cái ống bễ lò rèn, cơn thịnh nộ bốc lên ngùn ngụt chỉ cần một mồi lửa cũng đủ châm ngòi nổ tanh bành, ánh mắt giống loài hoang dại của hắn hệt như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Ấy thế mà thái độ Bạch Dao Băng vẫn thản nhiên đến mức dửng dưng bàng quan.
Bởi tất cả đều nằm trong sự tính toán của nàng, kể cả việc hắn sẽ xuất hiện nàng cũng đã sớm dự đoán được từ trước rồi. Mạc Đình chạy theo đúng lộ trình mà nàng vẽ sẵn cho hắn, có thể nói nàng đọc hắn như đọc một cuốn sách, hoặc do đầu trên của hắn thoái hóa rồi cũng nên.
Bạch Dao Băng ra hiệu bằng mắt để cho mấy viên trợ lý cùng Bạch Nhuệ Tâm đứng sau Mạc Đình lui ra ngoài an toàn. Nàng thong dong ấn phím trên điện thoại bàn, chưa tới một phút bên ngoài lại xuất hiện thêm hai vệ sĩ áo đen, bọn họ chốt cửa rồi đi tới canh giữ trước bàn tổng giám đốc.
Từ ngày nắm quyền Thiên Nguyệt, nàng rất ít khi dùng tới vệ sĩ, ngoại trừ vài trường hợp như tiệc tùng đêm này nọ, hoặc tham gia mấy cái sự kiện mà có đông phóng viên chẳng hạn. Tuy nhiên trước ngày thực hiện kế hoạch, nàng đã phải gọi về nhà mượn cha mình hai vệ sĩ thân cận đáng tin nhất, nhằm tránh mọi nguy hiểm từ Mạc Đình.
"Giám đốc Mạc mời anh nói" Nàng dùng giọng điệu như người dưng nước lã đáp chuyện hắn.
Mạc Đình siết chặt nắm tay, cố gắng giữ bình tĩnh: "Băng Băng, đêm qua tại sao em lại bảo vệ sĩ đuổi anh đi?".
"Nếu một con rối hết giá trị lợi dụng rồi, thì anh có giữ nó lại không?" Nàng từ tốn trả lời, mười ngón tay đan vào nhau, cùi chỏ đặt trên mặt bàn.
"Ý em là sao, anh không hiểu"
"Thôi mệt quá để tôi nói thẳng luôn nhé" Nàng mất kiên nhẫn không muốn dây dưa với hắn nữa, tự kéo rèm bây giờ lại tự đóng rèm: "Đối với tôi, anh chỉ là con tốt thí để giúp tôi hoàn thiện ván cờ của mình mà thôi".
"Con rối, hết giá trị lợi dụng, tốt thí, hoàn thiện ván cờ" Hắn lặp đi lặp lại mấy từ này, chợt tỉnh ngộ: "Băng Băng, chuyện em nói muốn trả thù Lạc Tịch Ngôn là lừa anh? Thời cơ chín muồi em từng đề cập là ý chỉ. . . Băng Băng, chẳng lẽ ngay từ đầu em đã lợi dụng anh? Em đồng ý thỏa thuận kết hôn với anh chỉ nhằm mục đích lấy lòng tin của anh, rồi xúi dục anh cưới Liễu Nhã Hàm đánh dấu cô ta làm cô ta mang thai, sau đó bỏ rơi cô ta để khiến cho Lạc Tịch Ngôn nhận lấy sự đau khổ tột cùng, em nói tra tấn Liễu Nhã Hàm chính là cách trả thù Lạc Tịch Ngôn hoàn hảo nhất. Thực tế tất cả chỉ là kế hoạch để ép Lạc Tịch Ngôn vào bước đường cùng thôi đúng không? Để khiến Lạc Tịch Ngôn phải đến tìm em nhờ sự giúp đỡ, có nghĩa tối hôm qua hai người ở chung với nhau?".
Hắn nhìn thấy dấu hôn chi chít rãi khắp cổ nàng, cơn giận sục sôi như núi lửa phun trào: "Ngay từ đầu, ngay từ đầu chỉ là một màn kịch do em dày công dựng nên, em vốn không hề căm hận Lạc Tịch Ngôn, vẫn luôn luôn yêu cô ta. . . Vậy, đêm đó, đêm sinh nhật của anh, rõ ràng là em đã lên giường với anh rồi cơ mà, rõ ràng là em nói yêu anh".
Mạc Đình điên quá hóa dại, cuồng loạn rít gào: "Đúng vậy, rõ ràng em đã trở thành người phụ nữ của anh. Anh còn nhớ rõ em ở dưới thân anh rên rỉ sung sướng như thế nào".
Hắn móc từ túi áo khoác trong một túi giấy đựng hồ sơ loại nhỏ, giơ lên trước mặt Bạch Dao Băng, đắc ý hăm dọa: "Anh vẫn đang giữ chứng cứ chúng ta ân ái trên giường với nhau, sẽ ra sao nếu anh tung những bức ảnh này lên Hot Search? khi ấy hình tượng tổng giám đốc của em sẽ bị sụp đổ, cả Thiên Nguyệt cũng sẽ bị em vạ lây gặp tai tiếng, một vết nhơ không thể gột sạch".
Chợt hắn hạ giọng, năn nỉ dỗ dành: "Băng Băng, em biết rõ anh yêu em mà, chờ sau khi anh và Liễu Nhã Hàm chính thức có phán quyết ly hôn, hai chúng ta hãy làm đám cưới nhé, anh nhất định làm cho em trở thành Omega hạnh phúc nhất thế giới này. Lạc Tịch Ngôn không yêu em bằng anh đâu, trái tim cô ta vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Liễu Nhã Hàm. Em nên từ bỏ đi, tác hợp cho họ sẽ tốt hơn".
Ánh mắt Bạch Dao Băng âm trầm sâu thăm thẳm, nàng nhếch mép cười giễu cợt: "Mạc Đình, bảo anh đần độn thì lại tự ái, anh cho rằng những bức ảnh đó từ đâu mà ra? Không lẽ tôi tự chụp bản thân để giúp anh nắm thóp tôi à?".
"Chẳng phải em cố ý gửi những bức ảnh này cho Liễu Nhã Hàm nhằm chọc tức cô ta sao? Hai người trong ảnh là anh với em còn gì"
"Ha ha ha" Bạch Dao Băng yêu kiều cười phá lên: "Anh tự tin rằng A Ngôn không yêu tôi bằng anh, nhưng anh lại không thể phân biệt giữa tôi và người trong ảnh. Anh có cảm thấy lấn cấn chỗ nào không vậy?".
Mạc Đình sửng sốt, vội lôi xấp ảnh bên trong túi giấy ra xem xét. Lúc đầu hắn cũng lấy làm lạ tại sao tấm nào Băng Băng cũng giấu mặt, nghỉ chắc nàng ngại thân phận tổng giám đốc của mình, với lại hắn cũng tự tin rằng người trong ảnh chính là nàng.
Hắn kiểm tra chi tiết từng bức ảnh, vẫn không thể nào phân biệt được giữa Băng Băng và người trong ảnh có điểm nào khác biệt, dáng dấp hình thể này chắc chắn là Băng Băng không sai được.
Khoan, tại sao mình lại nghe nàng?. Mạc Đình bắt đầu nghi ngờ toàn bộ những gì Bạch Dao Băng vừa nói: Rõ ràng mới bị nàng cho ăn một cú lừa xong, giờ lại đi tin nàng. Mình đúng là ngu mà.
Hắn trở nên cảnh giác, đem xấp ảnh giữ khư khư như giữ của trong túi áo khoác. Thái độ dè chừng dò xét nàng: "Băng Băng, em lại lừa anh đúng không? Em muốn dụ anh mất phòng bị để hai tên vệ sĩ này cướp lấy chứng cứ anh đang giữ".
Bạch Dao Băng phải thừa nhận khả năng ái kỷ thượng thừa của hắn, sao hắn có thể nghĩ ra một cốt truyện vĩ mô tầm cỡ Hollywood thế nhỉ.
Nàng không tiếc trào phúng mỉa mai hắn một phen: "Nếu tôi muốn cướp, kể cả mạng anh còn chưa chắc giữ được, huống chi dăm ba bức ảnh rẻ rúng đó. Nhìn lại xem mình đang đứng trên lãnh thổ của ai".
"Mà nhắc mới nhớ, chắc anh vẫn chưa được xem 'món quà sinh nhật' thật sự đâu nhỉ"
Nàng búng ngón tay, vệ sĩ lập tức hiểu ý nhanh chóng lấy chiếc laptop đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, mở nắp khởi động máy rồi cắm chiếc USB nàng đưa, sau đó xoay màn hình về phía Mạc Đình, bật cho hắn xem đoạn video bản đầy đủ được quay full hd không che.
Diện mạo người phụ nữ kia hiện rõ trên màn hình, là một gương mặt lạ lẫm hắn chưa bao giờ quen biết. Mạc Đình trợn trừng mắt, nhìn mình cùng người phụ nữ lạ lăn lộn giao hoan trên giường, tiếng kêu rên cùng tiếng thở dốc dâm loạn như đinh tán dọng ầm ầm vào lỗ tai hắn, khiến hắn phát điên gầm to:
"Không thể, anh không tin, đây là video cắt ghép" Hắn nhào tới toan cướp chiếc USB, nhưng đã bị một vệ sĩ đứng cạnh đó canh chừng phản xạ nhanh nhẹn tóm gọn lấy, anh ta đá vào mắt cá chân của hắn khiến hắn đau điếng ngã quỵ xuống, rồi áp chế đè ghì hắn trên mặt đất, bẻ ngoặt hai cánh tay hắn khóa ra đằng sau.
Hắn la oai oái chửi rủa: "Con mẹ nó, sao mày dám".
"Tôi đã cho phép vệ sĩ của mình được tấn công, nếu anh có bất kỳ hành động gây uy hiếp nào. Anh ẩu quá giám đốc Mạc, lẽ ra nên dùng cái đầu suy nghĩ cẩn thận một chút, phải lên kế hoạch này nọ trước khi ra tay chứ"
Bạch Dao Băng cố tình nhại lại lời hắn: "Giám đốc Mạc, anh thử nghĩ xem, nếu đoạn video này được tôi tung lên mạng vậy tôi hay anh là người lên Hot Search đây?".
Đầu Mạc Đình bị đè dưới đất, căm hận rít qua kẽ răng: "Băng Băng, sao em lại lừa anh, sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Anh chưa làm điều gì có lỗi với em, anh còn rất nghe lời em kia mà".
Nàng lạnh lẽo vạch trần hắn: "Mạc Đình, anh dám chắc mình thật sự là nghe lời tôi? Anh dám khẳng định bản thân chấp nhận cưới Liễu Nhã Hàm hoàn toàn không có mục đích đen tối riêng? Câu trả lời là 'không hề', bởi vì anh. . . cũng ích kỷ giống y chang Liễu Nhã Hàm, tuy không yêu người ta nhưng tuyệt đối không muốn tình cảm của người ta thuộc về kẻ khác. Có điều độ bỉ ổi của anh thì cao hơn gấp bội phần, anh thà rằng chà đạp Liễu Nhã Hàm sau đó bỏ rơi cô ta, chứ cũng không muốn cô ta nguyên vẹn trao thân cho bất cứ ai".
Cuối cùng nàng kết luận: "Thế nên cho dù tôi không xúi dục, anh vẫn sẽ kết hôn với Liễu Nhã Hàm mà thôi".
"Không, không phải, anh không có, anh chỉ yêu em thôi" Hắn lắc đầu, chối đây đẩy: "Anh chung thuỷ, anh thật sự chung thuỷ mà".
Bạch Dao Băng cũng lười phản ứng, nàng chỉ thâm sâu nói: "Hửm chung thuỷ? Thật đáng tiếc, tuy anh và A Ngôn đều sinh vào ngày 21, nhưng anh là tháng 12, còn cậu ấy lại là tháng 4. Nghĩ kỹ thì anh với Liễu Nhã Hàm thật xứng đôi vừa lứa, người cung nhân mã, người cung song tử, trai thì đa tình, gái thì hai mặt".
"Anh, anh không hiểu"
"Giám đốc Mạc nếu có thời gian rảnh rỗi, nên đọc xíu về cung hoàng đạo, cũng rất thú vị đấy" Nói đến đây thì nàng nhìn đồng hồ, ra vẻ quan tâm: "À thôi, sắp đến giờ họp rồi nhỉ, tôi thiết nghĩ giám đốc Mạc cũng nên quay về chuẩn bị đi là vừa, kẻo trễ".
Được sự cho phép của nàng, vệ sĩ nọ mới chịu buông tay thả Mạc Đình ra. Hắn lồm cồm từ dưới đất bò dậy, mặt mũi bần thần phủi phủi bụi bẩn dính trên quần áo, rồi chẳng nói chẳng rằng xoay người thất thểu bước đi.
Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, giọng Bạch Dao Băng từ sau lưng bay tới: "Vẫn chưa quá muộn, giám đốc Mạc nên quay lại với tiểu Hàm đi, năn nỉ xin lỗi cậu ấy thử xem có khi cậu ấy rộng lượng tha thứ cũng không chừng, dẫu sao đứa con trong bụng của cậu ấy cũng là máu mủ ruột thịt của giám đốc Mạc kia mà".
Lời lẽ chế giễu này giống y chang lúc hắn nói với Liễu Nhã Hàm trước khi nghênh ngang rời khỏi nhà. Bàn tay hắn siết chặt trên tay nắm cửa, gân xanh hai bên thái dương thi nhau nổi cuồn cuộn dữ tợn, hắn nghiến răng không trả lời, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ sắp bùng nổ như núi lửa phun trào, hậm hực bỏ đi.
.
.
Trong phòng họp ở chung tầng, Lạc Tịch Ngôn đến sớm đang cùng hai vị giám đốc khác trao đổi về bản báo cáo tường trình, cô vừa trò chuyện với họ vừa xem xét dữ liệu trên laptop. Lúc này Mạc Đình đẩy cửa bước vào, hắn đã sửa sang quần áo chỉnh tề phẳng phiu, để không lộ bất cứ sơ hở nào.
Mạc Đình vẫn như bình thường, phóng khoáng thân thiện nói với Lâm Dực Khanh và một vị giám đốc khác đang ở trong phòng họp:
"Xin lỗi giám đốc Lâm, giám đốc Lôi, không biết tôi có thể nói chuyện riêng với giám đốc Lạc được không?".
Vẫn còn mười lăm phút nữa mới tới giờ họp, nên hai người kia cũng thoải mái đồng ý. Tuy nhiên họ vừa bước ra ngoài không lâu, Mạc Đình đã ngay lập tức khóa trái cửa lại. Bây giờ trong phòng chỉ còn Lạc Tịch Ngôn và Mạc Đình, nhưng cô có thể nhìn thấy tia máu đỏ ngầu ngùn ngụt sát khí toát ra từ trong đôi mắt chết chóc của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip