79
Ta xoay người chậm rãi bước vào trong phòng. Hết thảy đều là hồng, hồng đến khiến mắt ta choáng váng. Ta thấy một người thân mặc trang phục đỏ ngồi ngay ngắn bên giường, trên đầu nàng đắp hồng khăn voan.
"... Quận chúa?" Ta có chút không tự nhiên hô.
Đầu của nàng hơi ngước, nhưng vẫn im lặng.
Ta đến gần ngồi bên người nàng, nhất thời không biết làm gì. Theo bản năng ta liếc nhìn quanh phòng, quả nhiên bên tường trái có một bức tranh sơn thủy, ách... Liệu giờ ta có phải sang cách vách ngủ hay không nhỉ?
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng đột nhiên mở miệng.
"... A?" Ta lấy lại tinh thần, cuống quít đáp.
"Sao ngươi... Không nhấc khăn lên cho ta..." Tấn Ngưng nhẹ giọng nói.
"A! Phải phải!" Tự đánh vào tay mình một kích, ta trách mình thật quá ngu ngốc, xoay người nhẹ nhàng nhấc vải đỏ lên.
Ta cứng người.
Tấn Ngưng đêm nay là Tấn Ngưng đẹp nhất ta từng thấy.
Mái tóc dài ngày thường của nàng giờ được quấn lên sau đầu, ánh nến đỏ chiếu rọi khiến khuôn mặt nữ nhi gia thẹn thùng của nàng càng thêm ửng đỏ. Đôi môi mỏng hơi hơi mím, hàng mi dài nhỏ rủ xuống, so với ngày thường Tấn Ngưng càng thêm nét trưởng thành, tất cả chúng khiến cho ta không lời nào nói được.
Thấy ta ngu ngơ, Tấn Ngưng khẽ nâng đầu nhìn ta khó hiểu: "Làm sao vậy?"
"Ách..." Ta tức thì xoay đầu, không dám trực tiếp nhìn quận chúa, chỉ nhẹ nói, "Ta, ta cảm thấy... ngươi đêm nay mặc quần áo thật đỏ."
Quận chúa "Xì" một tiếng bật cười: "Chẳng phải ngươi cũng thế sao, nói gì ngốc vậy?"
Trong lòng tự thưởng mình một cái tát, ta vội vàng cải chính: "Ta là nói, ý của ta là... Ngươi đêm nay... Rất đẹp."
Thật lâu sau, mới nghe Tấn Ngưng đáp: "Đa tạ."
Ông trời, đây là cái đối thoại gì...
Chợt Tấn Ngưng lại khẽ cười, ta quay đầu chỉ thấy nàng đang che miệng, mỉm cười nói: "Nhìn ngươi khẩn trương thành cái bộ dạng này!"
"Ta nào có khẩn trương, ngươi nhìn từ đâu mà nói ta khẩn trương?" Có chết ta cũng cố cãi bướng lưu chút mặt mũi, lại nhìn thấy trên bàn bày một bình trà, liền tới xách lên, "Vừa uống nhiều rượu quá, ta phải uống chút trà thanh đầu óc..."
"Nhược Hề, đó là rượu." Tấn Ngưng vội ngăn cản ta, sau đó không nhịn được cười vài tiếng.
"Lại là rượu?" Ta cầm bầu rượu, bất đắc dĩ liếc mắt.
Tấn Ngưng nén cười, nhẹ giọng phân phó: "Trước tiên lấy hai chén rượu tới đây."
"Lại uống?" Ta lui ra phía sau vài bước, lắc lắc đầu giọng cầu xin: "Ngưng nhi, ta thật sự không thể uống nữa, vừa nãy ta còn ói ra..."
"Ngươi... Nhanh lên!" Tấn Ngưng đề cao âm điệu, có chút hờn giận thúc giục.
Ngay lập tức ngậm miệng, ta cực nhanh rót hai chén đưa tới trước mặt nàng.
Nàng tiếp nhận một ly trong đó, sau đó vỗ nhẹ nhẹ lên giường, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh: "Ngồi xuống."
Không dám chọc nàng, ta chỉ yên lặng nghe theo.
Tấn Ngưng cầm chén rượu trong tay, dừng một chút, nhẹ nói: "Nhược Hề... Dù cho tất cả những chuyện này là giả, dù cho một năm sau chúng ta không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng... hãy để mặc đi?" Nàng nói rồi quay đầu nhìn ta, Tấn Ngưng khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt không biết từ lúc nào đã có sương mù che phủ, nước mắt như sắp tuôn rơi.
Lòng đau xót, ta chỉ biết nử tử trước mắt này chính là người ta muốn thân cận nhất, ngoài nàng ra điều gì cũng không quan trọng.
"Nhược Hề, còn ngươi?" Tấn Ngưng nhìn chén rượu trong tay, nàng hỏi.
Ta vươn tay nắm chắc chiếc chén trên tay nàng, sợ Tấn Ngưng không tin, ta đặc biệt nghiêm túc nói: "Ta muốn với ngươi cùng một chỗ. Ta nói rồi, chỉ có ngươi có thể ghét bỏ ta, ta không thể ghét bỏ ngươi... Cho nên, ta sẽ không rời bỏ."
Quận chúa nghe xong mấp máy miệng, dịu dàng nở nụ cười, một giọt lệ theo mắt trái nàng hạ xuống.
"Ngưng nhi, ta chưa từng nghĩ rằng ngươi nguyện ý nhận ta..." Ta nhìn chén rượu, thấp giọng nói, "Ta có nằm mộng cũng không dám mơ đến chuyện này, ta lừa ngươi, gắn tội danh dối trá lớn nhất, ta cảm thấy mình tội ác tày trời..."
"Được rồi, ngươi là đại lừa gạt." Tấn Ngưng nhẹ giọng nói, "Ngươi gắn danh người dối trá nhất, lừa ta đến đầu óc mù mịt..."
Đầu của ta càng thêm cúi thấp, không dám nhìn thẳng Tấn Ngưng.
"Chính là ngươi không tội ác tày trời." Tấn Ngưng cầm tay ta ôn nhu nói, "Khi ta cần nhất thì ngươi xuất hiện, an ủi ta, chiếu cố ta, quan tâm ta, để ta cảm thấy trên thế gian này trừ bỏ phụ vương, ngươi là người duy nhất đối tốt với ta như vậy, ngươi nguyện ý vì ta bị quất đến chết đi sống lại, khi nguy cấp nhất cũng là ngươi dùng mọi cách bảo hộ ta, thậm chí nguyện ý dùng tánh mạng mình để đổi cho ta bình an vô sự, chè ngươi bảo cho ta là chè ngọt nhất, hoa quế cao ngươi làm cũng là ngon nhất ta từng ăn... Tóm lại, tất cả những chuyện này không phải vì ta nguyện ý tha thứ ngươi, mà ta tha thứ ngươi bởi vì... Ta yêu ngươi, ta quên không được ngươi."
Không biết từ khi nào trong mắt ta nước đã tràn ngập, chỉ ngơ ngác nhìn Tấn Ngưng, điều gì cũng không thốt lên được.
"Ngươi cảm thấy..." Tấn Ngưng nắm tay ta thật chặt, "Lý do như vậy đã đủ chưa?"
"Ta, ta..." Ta nghẹn ngào, cười cười nói, "Ngươi nói ta tốt như vậy, ngay cả ta cũng muốn gả cho mình..."
"Ngươi!" Nàng trừng mắt, tựa hồ thật sự bị ta chọc giận không nhẹ.
"Không phải, ý ta là..." Ta cúi thấp đầu nói, "Ta đối với ngươi như vậy cũng bởi vì ta yêu ngươi; ta nguyện ý đáp ứng ngươi hết thảy cũng bởi vì ta quên không được ngươi, lý do như vậy ngươi cũng cảm thấy đủ chưa?"
"Đứa ngốc." Nàng sẳng giọng nhẹ cười.
"Ngươi sợ không, Ngưng nhi, ngươi... Có sợ không?" Ta nắm chặt tay nàng hỏi. Không hỏi nàng sợ cái gì, nhưng ta biết nàng hiểu ta chỉ cái gì.
"Không sợ." Nàng nhìn ta, mỉm cười nói, "Ta muốn cùng ngươi... Tội ác tày trời."
1
Có trời mới biết giờ đây ta muốn hung hăng ôm nàng vào lòng đến cỡ nào.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ giọng nói, "Nâng chén uống đi."
Nghe xong, ta định ngẩng đầu rót hết chén rượu vào cổ họng, nhưng bị Tấn Ngưng ngăn lại: "Ngươi, làm sao ngươi...cái gì cũng không hiểu vậy!"
"Làm sao?" Ta sửng sốt.
"Ngươi..." Tấn Ngưng tựa hồ nhìn ta không biết làm sao, chỉ nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đưa tay đang cầm chén rượu tương giao với tay ta, "Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?... Tối hôm qua không ai dạy ngươi?"
"Ách... Ha ha..." Ta kéo kéo khóe miệng ngây ngô cười, hình như... đúng là có người đã dạy.
Bà mối đại mụ nói gì ta cũng không thể nhớ, nhưng bản thân ta biết, đây là uống rượu giao bôi. Chỉ là vừa rồi nóng vội quên thôi, bình thường nếu ta nhớ cái gì thì đều xứng đáng là người lợi hại nhất đấy, nhớ ngày đó Nhị sư huynh...
"Không được miên man suy nghĩ." Tấn Ngưng đột nhiên sẳng giọng.
Lần thứ hai á khẩu, ta xấu hổ cười: "Ngươi đúng là thành con giun trong bụng ta."
"Không vui sao?" Tấn Ngưng nhíu mi lại.
"Vui vui..." Ta cười, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt lịm, "Ta còn muốn đem con giun đũa ngươi nuôi cho mập mạp, ngươi hiện tại rất gầy."
Tấn Ngưng khẽ hừ một tiếng, làm bộ không thèm để ý đến ta.
Ta cùng Tấn Ngưng chậm rãi đưa tay uống hết chén rượu, rồi nhìn nhau. Cảm giác không khí lúc này có một loại khí tức khiến ta không tự nhiên được, tựa như ngọn lửa vô hình, theo sắc đỏ trong phòng chậm rãi đốt gần bên chúng ta.
Nhất thời tĩnh lặng.
"Cái kia..." Rốt cục không chịu nổi ta cuống quít cầm chén trong tay nàng, thả lên bàn cùng chén của ta rồi cười xấu hổ, "Muộn rồi..." Đến bên ấm lô(bếp lò sưởi), ta gảy gảy lửa cho bếp không tàn, rồi vừa từ từ bước đến bức tranh sơn thủy trên tường, vừa hướng quận chúa nói: "Đã đến lúc nghỉ ngơi..."
"Ngươi..." Tấn Ngưng ngẩn người.
Ta xốc tranh sơn thủy lên, quả nhiên bên trong có một cánh cửa ngầm được che dấu rất kỹ, ta quay đầu khẽ nhìn Tấn Ngưng nói: "Vương gia nói cho ta biết nơi này có cửa ngầm thông tới thư phòng, hắn nói ta đêm nay qua bên kia ngủ..."
Tấn Ngưng chỉ lẳng lặng nhìn ta không nói lời nào.
Rất muốn lưu lại cùng Tấn Ngưng tán gẫu trò chuyện, rất muốn lưu lại cùng Tấn Ngưng đi vào giấc ngủ, nhưng lại không thể. Ta không chỉ sợ chính mình khống chế không nổi sẽ đối với Tấn Ngưng làm ra chuyện quá phận, mà còn bởi nếu Vương gia phát hiện ta cùng Tấn Ngưng ngủ chung giường, phiền toái có thể rất lớn.
Ta tiếp tục dặn dò: "Trời lạnh, ngươi ngủ phải mặc áo nhiều một chút, biết không?" Sau đó mở cửa ngầm, chuẩn bị chui vào bên trong. Nhưng trước khi đi ta quay đầu lại liếc nhìn Tấn Ngưng vẫn ngồi trên giường một cái, mặt nàng không chút thay đổi, không nhìn hướng ta, thân mình vẫn ngồi bất động. Ta có chút luống cuống, quận chúa như thế này không phải ta chưa từng thấy. Vội vàng lui trở về phòng, nhẹ giọng hô: "Ngưng nhi?"
Không có trả lời.
Nguy rồi.
Ta từ từ đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, xoa xoa bàn tay có chút lạnh nàng đang đặt trên đùi, lại nhẹ gọi: "Ngưng nhi?"
Nàng nhẹ nhàng rút lại bàn tay ta nắm nói : "Ngươi không phải mệt nhọc sao, sao còn không đi ngủ?" Rất rõ ràng là nói lẫy.
Ta thở dài nắm lại bàn tay nàng, lần này dùng chút lực không cho nàng giãy ra: "Tay ngươi rất lạnh, có phải do mặc ít quá không?"
"Có phải phụ vương nói ngươi làm gì, ngươi đều làm theo?" Tấn Ngưng quay đầu nhìn ta, đột nhiên hỏi.
"Ân?" Ta có chút ngẩn người, đây là cái gì a.
"Ngươi đi ngủ đi, muộn rồi." Tấn Ngưng lại muốn rút tay lại.
Ta dùng lực nắm chặt không cho nàng thoát khỏi, nhẹ nói: "Ngưng nhi, Vương gia nói ta làm cái gì ta sẽ làm, bởi vì hắn là phụ thân của ngươi, mà tất thảy những gì hắn muốn ta làm, cũng đều là vì tốt cho ngươi, cho nên ta mới nguyện ý làm theo."
"Vậy còn ta?" Tấn Ngưng hỏi.
Ta sửng sốt, lập tức cười cười: "Ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm theo."
"Ta muốn ngươi đêm nay lưu lại đây cùng ta." Nàng nói, âm lượng nhỏ đến nỗi tưởng như không nghe thấy được.
"Chính là..." Ta chưa nói xong Tấn Ngưng đã cắt đứt : "Ta chỉ nói thế thôi, ngươi vẫn là mau qua đó ngủ đi." Nói rồi đứng dậy, không thêm một lời đến bên cạnh bàn nhẹ thổi tắt nến, sau đó coi ta như người vô hình khoan y giải đái (cởi áo tháo dây lưng), rồi lên giường nhanh nhẹn đắp phủ kín mền.
Ta đi không được, mà không đi cũng không được. Cuối cùng do dự hơn nửa ngày, khe khẽ thở dài rồi cởi áo khoác, đặt bên cạnh gối, sau đó chui vào mền. Giường rất lớn, Tấn Ngưng lại nằm tận trong cùng quay lưng về phía ta, khoảng cách giữa chúng ta ít nhất đủ hai người nằm, nhưng ta biết nàng đã nhận thấy ta cũng lên giường.
"Ngưng nhi?" Ta lại nhẹ giọng hô.
Nàng không đáp.
"Đừng không để ý tới ta." Ta nói, "Tối muộn rồi, ta lưu lại cùng ngươi."
Tấn Ngưng rốt cục mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt không chút tình cảm: "Không cần miễn cưỡng chính mình."
"Ta không miễn cưỡng chính mình." Ta vội trả lời, "Ta cũng muốn cùng ngươi, chính là..." Ta kiên trì thấp giọng nói, "Ta sợ ta không khống chế nổi mình, làm ra chuyện..."
Quận chúa lại "Xì" cười một tiếng, lập tức xoay người đối thẳng ta: "Ngươi nói nhảm cái gì vậy?"
"...Ta cũng không biết." Ta chán nản đưa tay phải lên gối sau ót. Ta nói cái gì vậy chứ, cái gì mà là không khống chế nổi mình? Cái gì là sợ làm ra chuyện? Ông trời ơi.
"Ngươi... Trời lạnh, mau đưa tay vào trong chăn." Tấn Ngưng nói rồi chuyển đến gần ta, cầm tay nhét lại vào chăn.
Ta thừa cơ trở tay bắt lấy tay nàng, ngữ khí mềm nhẹ: "Không giận ta sao?"
Tấn Ngưng dừng một chút, giọng trầm thấp: "Thế nào giận ngươi."
"Ha ha." Ta nhịn không được cười vài tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Tấn Ngưng hỏi.
"Thật tốt." Ta cũng đem thân mình chuyển đến gần nàng, "Chỉ có ta mới có thể thấy ngươi thất thường như vậy." Mùi hương quen thuộc trên người Tấn Ngưng quanh quẩn bốn phía, khiến ta thực thấy dễ chịu.
"Ngươi..." Tấn Ngưng nét mặt rầu rĩ, "Ta tuỳ hứng lắm sao?"
Ta vội nói: "Không có, ngươi không có tuỳ hứng, ngươi chỉ là tính tình Đại tiểu thư ưa hờn giận thôi."
Tấn Ngưng lại giãy dụa muốn rút tay ra, nhưng ta nhất quyết không cho nàng có cơ hội: "Đừng nhúc nhích, tay ngươi rất lạnh, ngoan để cho ta nắm." Tấn Ngưng không nghe, hảo náo loạn một hồi, đến khi không còn khí lực mới không động nữa.
Sau một lúc lâu Tấn Ngưng đột nhiên hỏi: "Ngươi vừa mới ói ra?"
Người này vừa nãy còn tại giận ta, giờ lại quan tâm ta như vậy.
"Vừa nãy có một tên mập mạp..." Ta vừa nói, vừa nghiêng thân mình đưa mắt về phía quận chúa, cầm đôi bàn tay lạnh như băng của nàng bọc lại, "Hắn nói lời thực khó nghe, ta chán ghét nên đem toàn bộ rượu uống phun lên người hắn."
Quận chúa vội hỏi: "Giờ tốt hơn chút nào chưa, còn muốn ói không?" Đúng là hoàn toàn không chút hứng thú với tên mập mạp.
"Có ngươi ở bên cạnh, ta làm sao còn muốn ói." Ta cười nói.
Tấn Ngưng chỉ im lặng, lát sau ta cảm thấy nàng đang chậm rãi dựa gần ta hơn, theo sau tay cũng vươn đặt trên eo ta, giống Tiểu miêu ôm chặt vào lòng ta vậy. Lòng mềm nhũn, ta cũng ôm sát người trong lòng, cúi đầu hôn hôn lên trán nàng, sau đó khẽ nói: "Ngươi thật sự rất gầy."
Nàng không trả lời. Một lát sau, cảm thấy nàng đang chậm rãi vươn tay ra khỏi mền, sợ nàng lạnh ta vội bắt lấy tay hỏi: "Làm sao vậy?"
Tấn Ngưng ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ nói: "Ta muốn sờ lông mi ngươi..." Dừng một chút, nàng không muốn nói ra hết lời.
Nàng muốn sờ vết sẹo trên mi trái ta.
Cầm tay nàng, ta cúi đầu đưa ngón tay mảnh của nàng đặt trên mi trái. Nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve mi ta, cẩn thận dọc theo tiểu vết sẹo. Ta nhắm mắt cảm thụ sự tỉ mỉ của nàng, cảm thụ của nàng ôn nhu, cảm thụ đầu ngón tay nàng thoáng lạnh.
"Đây là trừng phạt ta lừa gạt ngươi." Ta nói.
"Đây là căn cứ chứng minh ngươi yêu ta." Nàng nói.
Ta mở mắt, thấy được đôi mắt nàng trong bóng tối. Nhẹ thả tay nàng vào trong chăn, ta nắm chặt nó, sau đó khẽ hôn lên trán nàng. Tấn Ngưng dán sát vào ngực ta hơn, chỉ cảm thấy lên cổ nóng lên, là môi của nàng.
"Cái gì cũng không quan trọng." Tấn Ngưng nói, hơi thở khẽ phả lên cổ ta, "Ta giờ rất cao hứng, rất hạnh phúc, cái gì cũng không quan trọng."
Ta gật gật đầu, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, "Ngủ đi."
Tấn Ngưng co thân mình lại, thở thật dài rồi không nói thêm gì nữa.
Được rồi, cái gì cũng không quan trọng, giờ ta và Tấn Ngưng hạnh phúc thế này chẳng còn cầu gì hơn.
Đêm nay ta ngủ, là đêm an ổn và hạnh phúc nhất.
Được tự nhiên thức giấc là việc rất tuyệt.
Và sau khi thức dậy, nhìn thấy trong lòng là người mình yêu nhất, còn là việc tuyệt vời hơn.
Tấn Ngưng giống như con mèo nhỏ, nghiêng người gối trên vai ta, hai tay nhẹ vây quanh vòng eo nhỏ, hơi thở khe khẽ đều đều, hẳn nàng vẫn còn ngủ say. Nhìn ngắm nàng một lúc, ta đột nhiên nhớ tới thư phòng cách vách mà ta đã ném nó ra khỏi đầu. Việc ta chưa từng qua đó ngủ liệu có bị Vương gia phát hiện hay không? Càng nghĩ càng không an lòng, lén lút dời tay Tấn Ngưng, chui khỏi chăn, đắp kín mền lại cho nàng. Nhìn Tấn Ngưng không có vẻ bị đánh thức, ta mới nhẹ nhàng khoác áo ngoài chạy tới bức tranh sơn thủy trên tường.
Mở cửa ngầm ra, men theo lối đi ta tới được thư phòng.
Thư*, thư, thư, tràn ngập mắt đều là thư. Trừ bỏ thư, chỉ còn một cái bàn học, văn phòng tứ bảo (gồm "bút, nghiên, giấy, mực"), và bên tường một chiếc giường lớn, có lẽ là để đọc sách viết thư mỏi mệt có thể nằm lên giường nghỉ tạm. (*: sách)
Đột nhiên nghe thấy thanh âm Tấn Ngưng, dường như nàng đang kêu ta.
Vội vàng theo đường ngầm ta trở lại phòng.
"Nhược Hề?" Quận chúa quả nhiên kêu ta.
"Ta ở đây." Ta đến bên giường, nhìn thấy Tấn Ngưng chống nửa thân người dậy, tóc dài xõa xuống, nét mặt nàng như vừa tỉnh ngủ, mỏi mệt lười nhác lại nóng lòng muốn tìm ta.
Vừa định nói gì đó, lại phát hiện Tấn Ngưng xiêm y rời rạc, tùy ý rũ xuống lộ ra một bên vai trắng nõn cùng xương quai xanh, xuống chút nữa, lại thấy được đường cong căng tròn...
Nàng hoàn toàn không có nhận ra khác thường, hỏi: "Nhược Hề? Ngươi vừa nãy..."
"Ách, Ngưng nhi, của ngươi..." Ta cắt đứt nàng, chỉ cảm giác mặt mình nóng lên, vừa nói vừa chỉ chỉ lồng ngực mình.
Quận chúa cúi đầu vừa nhìn, lập tức hô nhỏ, vội lấy tay khỏa gấp y phục. Giương mắt nhìn nhìn ta, hai má nháy mắt đã đỏ bừng, tiếp đó lại bối rối chui vào chăn trực tiếp bịt kín đầu mình.
"Đừng sợ, ta chưa thấy được nhiều..." Ta vội giải thích, "Chỉ một chút, chỉ thấy có một chút mà thôi..." Càng giải thích lại càng không xong.
Bất quá trong một thoáng ta nhìn đấy, không thể tưởng được quận chúa tuy gầy nhỏ mà nơi đó lại vô cùng... Ách, Thành Nhược Hề, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip