Chương 141
Chương 141
"Tôi muốn biết vì sao ông lại chuyển biến lớn như vậy?" Vẻ mặt Thương Mặc nghiêm túc, nhướng mày nhìn Triệu Đình Vĩ, "Trước kia không phải ông rất không muốn tôi cùng một chỗ với chị ấy sao?"
"Chuyện của người lớn, các người biết cái gì!" Triệu Đình Vĩ hừ một tiếng, thay đổi sắc mặt, ánh mắt không rời khỏi bên trong cái hộp kia, ngữ khí khinh thường, "Thương Mặc, thủ đoạn của cô, cùng bạn cùng lứa tuổi so với nhau quả thực cao hơn một ít, thế nhưng đừng tưởng rằng cô có thể qua được lão cáo già này. "
Sờ sờ cái mũi, Thương Mặc câu khóe miệng, nhàn nhạt nói, "Tôi chưa từng có nói qua tôi muốn so sánh với ai đó."
Triệu Đình Vĩ híp mắt nhìn thẳng Thương Mặc, hồi lâu sau, lại hừ một tiếng, "Mau nhanh mang Mạt Thương trở về thành phố X, nếu không phải xem trọng phân thượng của Chu gia, ta sẽ không để cho cô mang con bé đi."
Biến sắc, Thương Mặc giận tái mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Đình Vĩ, "Ông biết điều gì?"
"Đây là thái độ đối với trưởng bối sao?" Triệu Đình Vĩ trầm giọng nói, "Ta sẽ có biện pháp giải quyết, cô chỉ cần mang theo Mạt Thương trở về thành phố X là được. "
Mắt thấy vô luận như thế nào đều không có biện pháp từ Triệu Đình Vĩ đạt được tin tức mong muốn, Thương Mặc trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, "Được rồi. "
Xem ra phải tìm thời gian hẹn hai huynh đệ Chu Hào Chu Nghiễn hỏi rõ rồi.
Từ phòng nghỉ đi ra, Thương Mặc đón nhận ánh mắt lo lắng của Triệu Mạt Thương, ôn nhu cười cười, đi tới, nắm tay cô, "Em không sao. "
Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, chần chờ vài giây, lại nói, "Tiểu Đản, chị không muốn đi. "
Trong lòng mơ hồ sớm có ngờ tới Triệu Mạt Thương sẽ như thế, Thương Mặc bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn Đan Trác, thấy Đan Trác đồng dạng cau mày, mà Triệu Đình Vĩ ở phía sau lại tức giận nói, "Để cho cô trở về cô không chịu trở về, hiện tại để cho cô đi cô lại không chịu đi, cô là muốn chọc giận chết ta và mẹ của cô sao?"
"Tại sao tôi phải đi?" Triệu Mạt Thương dựng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Triệu Đình Vĩ, "Chí ít ông nên cho tôi một cái lý do. "
Triệu Đình Vĩ bị cô nhìn càng thêm nổi giận, mày nhíu lại rất chặt chẽ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, "Đan Trác, khuyên nhủ con gái bảo bối của bà đi. "
"Tôi cũng muốn một cái lý do." Đan Trác nện bước chân ưu nhã đi đến bên cạnh Triệu Đình Vĩ, hai tay ôm ngực nhìn ông ta, "Ông nói cho tôi biết lý do, tôi sẽ khuyên các nàng đi, ông phải biết rằng Thương Mặc rất cưng chiều con gái của ông nha. "
Trầm mặc vài giây, Triệu Đình Vĩ xoay người lần nữa hướng phía phòng nghỉ đi tới, "Đi theo tôi. "
Đan Trác nở nụ cười vui sướng, theo ông ta đi vào, trong mắt lại không mang ý cười.
Mà Thương Mặc còn lại là dựa tường nhìn thân ảnh của hai người, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Triệu Mạt Thương ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hổ thẹn, "Tiểu Đản, thực xin lỗi. "
"Lại nói xin lỗi. " Thương Mặc thở dài nói xong, kéo cô vào trong lòng ngực mình, "Tại sao chị luôn nhiều thực xin lỗi như vậy a. "
Thực xin lỗi ba chữ kia, thật sự là không nên ở giữa hai người yêu nhau lặp lại nhiều lần như vậy.
"Chị...." Tay Triệu Mạt Thương nắm chặt góc áo Thương Mặc, sợ hãi nói, "Chị cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, thế nhưng.... Chị muốn dựa theo ý nghĩ của mình mà làm."
"Được." không có bất kỳ suy nghĩ, Thương Mặc trực tiếp gật đầu đáp ứng, trán dán lên trán của cô, "Phàm là quyết định của chị, em đều không có chút nào ý kiến mà ủng hộ."
"Tiểu Đản. . ." trong mắt Triệu Mạt Thương tràn đầy cảm động nhìn nàng, bỗng nhiên lại có chút khổ não, "Chị làm như vậy, có phải lại làm cho em rước lấy phiền phức hay không?"
"Không có. " Thương Mặc không chút do dự lắc đầu, bức bách cô nhìn thẳng vào mình, "Không có, trước đó, là em sai rồi. "
Hiện tại Triệu Mạt Thương như vậy, vô luận làm chuyện gì đều sẽ suy nghĩ rất nhiều, so với lúc trước không quả quyết rất nhiều, đều là lỗi của nàng mới có thể như vậy.
Lúc trước, cái người tin mà uy phong lẫm lẫm kiểm sát trưởng đại nhân, phải nhanh chóng trở về mới đúng.
"Tiểu Đản, mẹ chị nói không sai, em quá cưng chiều chị." Triệu Mạt Thương thở dài, đầu tựa ở trong ngực Thương Mặc nghe tiếng tim đập truyền đến từ trong ngực nàng, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Thương Mặc cúi đầu nhìn Triệu Mạt Thương từ từ nhắm hai mắt dần dần ngủ, đáy lòng một hồi mềm mại, đơn giản ôm ngang Triệu Mạt Thương lên, ngồi vào trên ghế sa lon, để cho cô có thể ở trong lòng ngực mình ngủ thoải mái một chút.
Ánh mắt rơi vào vòng ngọc trên cổ tay Triệu Mạt Thương, Thương Mặc yên lặng nhìn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nỗ lực phân tích ra tình huống hiện tại.
Cửa phòng nghỉ bị mở ra, Triệu Đình Vĩ cùng Đan Trác từ bên trong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Thương Mặc và Triệu Mạt Thương, đều là sửng sốt, nhìn nhau một cái, đang muốn mở miệng, đã thấy Thương Mặc bỗng nhiên đem ngón trỏ để lên trên môi làm động tác chớ lên tiếng, tiếp theo liền đem Triệu Mạt Thương đặt lên trên ghế sa lon, thương yêu mà hôn xuống trán của cô, cởi áo khoác mỏng đắp lên trên người Triệu Mạt Thương, đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Đình Vĩ và Đan Trác, chỉ chỉ phòng nghỉ, dẫn đầu đi vào trước.
Triệu Đình Vĩ nhíu nhíu mày, theo Thương Mặc đi vào, mà Đan Trác còn lại là lại nhìn Triệu Mạt Thương nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cũng theo vào phòng nghỉ.
"Chị ấy không muốn cùng tôi trở về, tôi cũng sẽ không ép chị ấy." đợi sau khi hai người đều đi vào, Thương Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói, "Tôi hi vọng các người cũng đừng ép buộc chị ấy."
"Cô biết cô đang nói cái gì sao?" Giọng điệu của Triệu Đình Vĩ trầm thấp, mang theo vẻ tức giận, "Bây giờ không phải là lúc để bốc đồng. "
"Tôi không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, bất quá, chắc cùng với Triệu gia có quan hệ." Thương Mặc nhướng mày, nhìn Triệu Đình Vĩ, "Ông muốn tôi mang Mạt Thương đi, theo lời ông nói là vì để cho tôi bảo vệ chị ấy, càng quan trọng hơn, là vì hôm nay người của Chu gia gặp gỡ tôi, mà ông từ chuyện đó đã biết chuyện gì đó, đối với ông mà nói Chu gia so với Cận gia quan trọng hơn, phải không?"
"Hừ...." Triệu Đình Vĩ hừ một tiếng không trả lời.
"Cô ngược lại rất thông minh. " Đan Trác đứng ở một bên, nhìn xem Thương Mặc, "Bất quá, cũng khó trách...."
"Chu Nghiễn đã từng nói qua, chờ sau khi tôi rời khỏi đây, anh ta có thể bảo đảm Mạt Thương an toàn. " Ánh mắt Thương Mặc lãnh tĩnh (lạnh lùng bình tĩnh), tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tôi tin tưởng anh ta, Mạt Thương lưu lại, đối với bà trên cơ bản không có ảnh hưởng gì. "
Triệu Đình Vĩ cùng Đan Trác nhìn nhau, có chút mê hoặc, quay đầu muốn hỏi Thương Mặc, lại nghe Thương Mặc nói, "Tôi chỉ hy vọng, nếu như chị ấy có thể ở Viện kiểm sát kinh đô nhậm chức, các người không nên ngăn cản. "
"Không có khả năng!" Thương Mặc vừa dứt lời, Triệu Đình Vĩ liền lập tức phản đối, nói năng rất có khí phách, "Cô đem nó mang về đi. "
"Vì sao không có khả năng?" khóe môi Thương Mặc hơi câu lên, có chút trào phúng, "Phá hủy kế hoạch gì đó của ngài sao?"
Mặt âm trầm, Triệu Đình Vĩ rất bất mãn nói, "Nói chung không được, cô đem nó mang về. "
"Vì sao?" Vẫn không có mở miệng nói chuyện Đan Trác bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thương Mặc, "Cô muốn con bé làm kiểm sát trưởng, có thể tự mang nó trở về thành phố X, lấy thủ đoạn của cô còn không đơn giản, hà tất. . ."
"Tôi không muốn sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến chị ấy." Ánh mắt Thương Mặc sáng quắc mà nhìn Đan Trác, "Cùng tôi trở về, chị ấy nhất định sẽ cảm thấy, vô luận là làm kiểm sát trưởng Viện Kiểm Sát tỉnh, hay là công tác xử lý vụ án, đều là tôi ở sau lưng giúp đỡ chị ấy. "
Có chút cô đơn cười cười, tay Thương Mặc vô ý thức ma sát lưng ghế dựa bên cạnh, âm thanh có chút trầm thấp, "Tôi không muốn chị ấy biến thành như vậy, đối mặt tôi mềm yếu tự ti. "
Nàng vẫn cho rằng Triệu Mạt Thương bản thân chính là cô gái nhỏ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ đến, trước khi biết thân phận của nàng, bộ dạng tiểu nữ nhân của Triệu Mạt Thương chỉ biểu hiện ở trong chuyện chăn gối, một mặt đáng yêu chỉ có ở mỗi lần sau khi vận động xuất hiện.
Nhưng bây giờ, sớm đã không phải là như thế rồi.
"Tốt, ta đáp ứng cô." Đan Trác trầm mặc một hồi, mở miệng đáp ứng yêu cầu của Thương Mặc, Triệu Đình Vĩ ở một bên lập tức đổi sắc mặt, "Đan Trác!"
"Ông không phải luôn miệng gọi con gái rượu sao?" Đan Trác giống như cười mà không phải cười mà nhìn xem Triệu Đình Vĩ, "Hiện tại con gái tuyệt đối không có nguy hiểm, lại để cho con gái khôi phục lòng tin không tốt sao?"
"....." Triệu Đình Vĩ yên lặng nhìn thẳng vài giây, hừ lạnh một tiếng quay đầu, "Bà chính là muốn con bé làm kiểm sát trưởng. "
Đan Trác đã dự định đẩy cửa đi ra ngoài, nghe thấy lời của Triệu Đình Vĩ, cước bộ bị kiềm hãm, giọng nói lạnh xuống, "Mạc danh kỳ diệu. "(*)
(*)chẳng biết tại sao; không hiểu ra sao cả; không sao nói rõ được; không giải thích được.
Đối với hai người bỗng nhiên bất đồng cảm thấy khó hiểu, Thương Mặc nhìn Đan Trác đi ra ngoài, lại nhìn Triệu Đình Vĩ còn đứng yên ở một bên, chợt cảm thấy bụng rất đói, nhìn đồng hồ, vậy mà đã là bốn giờ chiều, vội vàng đi ra khỏi phòng nghỉ.
Triệu Mạt Thương như trước nằm nghiêng tại trên ghế sa lon, cho dù trong lúc ngủ vẫn như trước nhíu lại lông mày, Đan Trác đứng ở một bên nhìn xem con gái như thế, không khỏi hít một tiếng. Thương Mặc đi đến ghế sô pha bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ gò má Triệu Mạt Thương, giọng nói ôn nhu, "Bảo bối...."
Trong lúc ngủ mơ cảm thấy trên mặt hơi ngứa, Triệu Mạt Thương bĩu môi, chân mày nhíu lại càng chặt hơn.
Thấy cô vẫn còn ngủ, Thương Mặc bất đắc dĩ cười cười, trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng có chút khó xử.
Vừa muốn cho Triệu Mạt Thương ngủ thêm một lát, lại lo lắng Triệu Mạt Thương đói bụng, thật sự là xoắn xuýt rồi.
"Cô quả thực rất cưng chiều con gái nhà chúng tôi." Đan Trác đứng yên ở một bên bỗng nhiên mở miệng, dùng một loại ngữ khí không nói rõ được cũng không tả rõ được nói, "Cùng cha cô thật đúng là giống nhau như đúc."
Trong mắt một đạo tinh quang hiện lên, Thương Mặc không có xoay người, lại vẫn duy trì tư thế nhìn Triệu Mạt Thương, "Nhạc mẫu đại nhân quen biết ba ba của tôi sao?"
"Lúc trước cho rằng không biết, hiện tại biết rõ hóa ra là quen biết đó." Đan Trác nhìn bóng dáng của Thương Mặc nói, "Thật không nghĩ tới. . ."
Bao nhiêu năm rồi quanh đi quẩn lại, mới phát hiện vẫn không có thoát khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này, mà con gái mình lại cùng con gái của người kia mến nhau, bà ngược lại không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt đây.
"Ba ba tôi ông ấy...." Đôi mắt Thương Mặc tối sầm lại, âm thanh thật thấp, "Ông ấy lúc trước là người kinh đô sao?"
"Thương Mặc, chuyện này còn cần hỏi sao? Cô không phải đã biết đáp án rồi sao?" Đôi mắt Đan Trác nhìn chằm chằm vòng ngọc trên cổ tay Triệu Mạt Thương, Chu gia thật đúng là dốc hết vốn liếng, vì Mạt Thương ngay cả vòng ngọc tổ truyền đều lấy ra. "
Rõ ràng sớm đã đoán được đáp án, Thương Mặc vẫn vào giờ khắc này có một loại cảm giác giống như bị sét đánh, yên lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Triệu Mạt Thương, phỏng đoán nào đó ở trong lòng càng khuếch trương càng lớn.
Triệu Mạt Thương vào lúc này ưm một tiếng tỉnh dậy, trong đầu thiên đầu vạn tự không rõ Thương Mặc lập tức đem lực chú ý quay lại trên người cô, nhìn cô mở mắt ra, từ ngay từ đầu mờ mịt, đến phát hiện hoàn cảnh xa lạ nhè nhẹ hoang mang, rồi đến khi ánh mắt chạm đến chính mình như trút được gánh nặng, đáy lòng mềm nhũn, khom người ôm cô vào trong lòng mình, đầu tựa vào hõm vai Triệu Mạt Thương không nói được một lời.
Triệu Mạt Thương bởi vì nàng trở nên mềm yếu, nàng làm sao không phải là như vậy.
Tâm hữu linh tê (*) mà phát giác được Thương Mặc lúc này lo lắng, Triệu Mạt Thương nhẹ tay vỗ về sau gáy của nàng, giọng nói nhẹ nhàng, "Tiểu Đản, tôi ở đây. "
(*)Thần giao cách cảm
********************
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua dừng canh một buổi tối, thật có lỗi thật có lỗi, thật sự thật là tạp ah, bởi vì gần đây muốn bề bộn choáng luôn, hơn nữa càng viết càng thấy được không thích hợp, luôn cảm giác nơi nào xảy ra vấn đề.... Cho nên ngày nào đó mới nói phải bình luận, kết quả các ngươi đều coi ta điên rồi, kỳ thực nhân gia là cầu phê bình nha, cầu thảo luận nơi nào xảy ra vấn đề. . . Tiểu lâu chủ nhưng là rất biết điều a, có lỗi lập tức đổi. . .
Ngụy canh hạ, ta muốn nói, ngày mai ngày mốt không đổi, chắc là như vậy. . . Nhìn mọi người nhắn lại, đều nói phức tạp, , đổ mồ hôi. . . Ta cũng hiểu được như vậy tiếp tục không được. . . Vì vậy ta xin nghỉ hai ngày trừng trị mạch suy nghĩ tìm một điểm đột phá, nếu không... thì một mực mắc kẹt, thật là khó chịu. . . Sờ sờ mọi người, thứ năm gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip