Chương 72: Khi không còn em
Buổi sáng Dung đem Hương đi khám đủ thứ theo yêu cầu của bác sĩ, xong rồi bác sĩ mới cho Hương nghỉ ngơi, đến tận sáng hôm sau bác sĩ mới kêu Dung đi vào phòng làm việc nói chuyện riêng. Dung biết là bác sĩ sẽ phổ biến bệnh cho Hương, nhưng mà bác sĩ thường báo cho bệnh nhân ngay tại chỗ hoặc qua kết quả xét nghiệm, kêu vào phòng riêng làm Dung cảm thấy rất nghiêm trọng, nàng sợ.
Bác sĩ đưa giấy tờ khám bệnh của Hương hôm qua cho nàng, nàng cầm lên xem thì thấy rất nhiều từ chuyên ngành, nàng chưa đọc xong bác sĩ đã giải thích.
"Tôi rất tiếc nhưng bệnh nhân có khả năng bệnh ung thư gan rất cao, tôi khuyên gia đình đem em ấy sang bệnh viện J để kiểm tra lại, chữa chuyên ung thư cho bệnh nhân."
Tuổi tác của Hương còn trẻ đến vậy mà ung thư gan rất nặng, chẳng biết vì sao gan của em ấy lại tổn thương nghiêm trọng đến thế. Bác sĩ đã thông báo cho rất nhiều bệnh nhân bị bệnh nặng như thế, nhưng mà lần nào cũng như lần nào, không thể nào không xót được.
Dung run rẩy đến độ tờ giấy xét nghiệm trên tay cũng rơi xuống đất, nàng ngơ ngẩn nhìn bác sĩ, bác sĩ vừa nói sao? Hương bị ung thư gan?
"Không thể nào... em ấy rượu bia còn không uống, không bao giờ ăn gì có hại cho sức khỏe hết... không thể nào..."
"Bệnh tình của nạn nhân có thể nói là rất nặng, nếu gia đình chữa trị kịp thời còn có hi vọng sống. Cô đừng quá đau buồn, giữ vững tinh thần mà giúp bệnh nhân chạy chữa."
Làm sao Dung có thể giữ vững tinh thần, vốn dĩ em ấy đối với nàng là một cây cột chống trời, cho dù trời có sập xuống cũng có em ấy cùng nàng chống đỡ, nhưng em ấy bệnh rồi, bác sĩ còn bảo em ấy bệnh rất nặng...
Dung thẫn thờ đi ra ghế đá công viên ngồi, tờ giấy xét nghiệm trên tay nàng nặng như Thái Sơn, nàng tự tát mình, tự cấu tự nhéo mình để giật mình tỉnh dậy, nhưng không, đây là sự thật, là một sự thật đớn đau.
"Chúa ơi, tại sao không phải là con mà là Hương?"
Dung vừa trách móc vừa rơi nước mắt, em ấy vừa mới ra trường, một tương lai tươi đẹp chờ đợi em ấy ở phía trước, tại sao lại dính vào căn bệnh hiểm độc này? Nếu nàng mà chết thì hay biết mấy, nàng sống đủ rồi, hạnh phúc đã đủ rồi...
Nàng ngồi ở dưới ghế đá, ngồi đến hết đi con nắng, đến khi tỉnh táo trở lại thì đã là chuyện của một tiếng sau. Có người thấy nàng khóc chậc lưỡi tiếc thương, cũng có người muốn an ủi nàng, nhưng thứ duy nhất có thể an ủi nàng chính là Hương, không còn Hương nữa cuộc đời này của Dung cũng chẳng còn gì nuối tiếc.
Đến khi nhìn gương mặt còn vương nét trẻ con của Hương, Dung lại nhịn không được mà khóc, nàng tự nhéo đùi mình để ngăn bản thân không khóc nữa nhưng cơ thể nàng phản bội nàng, nước mắt lũ lượt rơi xuống, òa lên như một đứa trẻ.
"Sao vậy chị? Bộ bệnh nặng lắm hả?" Hương cười hì hì, cũng không nghĩ đến mình bị ung thư như vậy.
Dung ôm chầm lấy Hương, dựa đầu vào vai người thương mà khóc oa oa lên như một đứa trẻ, cuộc đời ba mươi năm nàng sống, đây là lần đầu tiên nàng khóc tức tưởi như vậy. Hương vuốt ve lưng áo chị, nhìn sơ qua giấy xét nghiệm thì thấy kết luận đã bị ung thư. Hương như chết đứng ngay tại chỗ, cô run run, bàn tay vuốt lưng chị cũng chậm lại một nhịp.
"Vợ... có phải em bị ung thư không?"
Cô mong một phần trăm rằng mình chỉ đọc nhầm, cô sống theo khoa học như vậy lại bị ung thư ở độ tuổi này ư? Ung thư gan?
Dung ảo nảo gật đầu, nước mắt vẫn cứ trào ra khỏi mi không kiềm được.
"Ngốc quá, Chúa gọi thì em sẽ về, cùng lắm là em đợi chị ở thiên đàng..." Hương giả vờ chính chắn để an ủi Dung nhưng Dung chẳng cười nổi, cô càng nói chị khóc càng nhiều hơn, tiếng khóc như dao đâm thẳng vào trong tim cô đau đớn.
Dung nắm lấy bàn tay của cô, van nài: "Đừng nói vậy... Hương, em nói là sẽ cố gắng cùng chị đi Hương... Đừng bỏ chị mà, chị sợ lắm, chị không thể sống như trước đây được nữa, chị không sống nổi đâu Hương ơi..."
"Ngốc quá..."
"Hứa là em không bỏ cuộc đi... Hứa là ở bên chị cả đời này đi... hứa là đừng bỏ chị đi."
Linh hồn của Dung cũng run rẩy, sợ hãi, nàng như một con thú nhỏ sợ hãi trước sự tổn thương. Hương gật đầu đồng ý, còn đưa ngón tay của mình ra móc lấy ngón tay của chị, như ngày nào...
"Em yêu chị... em khỏi bệnh rồi sẽ không chú ý đến người khác nghĩ gì nữa, mình cưới nhau nhé..."
"Được, được, chị gả chị gả."
Chỉ cần Hương khỏe mạnh thôi, muốn nàng làm gì nàng cũng nguyện.
Sau khi dỗ cho Hương ngủ xong, Dung đi ra ngoài gọi điện cho mẹ Hương để thông báo về chuyện bệnh tật của em ấy. Nghe giọng của mẹ Hương mà nàng không biết phải mở lời ra sao, nàng cắn môi dưới của mình, gọi một tiếng: "Mẹ ơi, con là Dung đây..."
"Có chuyện gì vậy con?"
Từ ngày Hương công khai yêu Dung thì mỗi lần tết đến hay lễ lộc hai đứa đều về, bà khó chấp nhận nhưng cũng không bỏ mặc con mình được, vậy nên vẫn giữ thái độ như vậy với hai người, mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Dung gọi bà bằng mẹ gọi cũng thật ngọt, so với ngày xưa lấy thằng Quân thì khác nhau rất nhiều.
"Mẹ ơi, nhà con bị bệnh rồi..."
"Hương bệnh gì vậy con? Nặng không, mèn ơi để mai mẹ lên."
Dung bật khóc, nàng ôm miệng mình để ngăn tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, run rẩy nói: "Hương... bị ung thư gan mẹ ơi..."
Bà Trân chết đứng, bà không thể nào thốt ra một câu nào nữa, bà tắt máy, sau đó lại gọi lại, rồi không chịu nổi mà tắt máy. Bà hạ huyết áp, chồng bà liền pha nước đường cho bà uống, bà tỉnh táo rồi mới nói ông nghe, ông cũng suýt chút nữa là ngất.
Ở trên giường bệnh, Hương nằm nghiêng người nhìn vào bức tường trắng muốt, tự tủi thân mà rơi nước mắt. Hứa hẹn với chị ấy ra trường sẽ có con, cùng nhau nuôi dạy con nên người mà bây giờ một người còn một người mất, cô sợ chứ, sợ bỏ lại chị trên cuộc đời này. Khi cô còn sống cô bảo vệ chị không mẻ một chút nào, chỉ sợ cô chết rồi chị sẽ khổ, ba mẹ chị không thương chị, cả đời chị cũng chẳng có mấy người bạn. Cô sợ mình bỏ lại chị, tối tối chị sẽ dùng nước mắt ru mình ngủ, sợ chị đau chị buồn một mình không có ai chia sớt.
Cô sợ chị thích ăn mì xào giòn, tối đêm sẽ thèm ăn mà không ngủ được, cô chết rồi chắc sẽ vẫn có grab mang đến cho chị. Cô biết chị tối ngủ thường hay rúc vào người cô, chắc là cô chết rồi chị sẽ ôm gối mà ngủ, liệu gối có ôm được chị vào lòng hay không? Càng nghĩ Hương càng tủi thân muốn khóc, cô muốn ở bên chị lâu dài, vậy mà...
Lời hứa với chị cô sợ mình không thực hiện được, chưa bao giờ cô thất hứa với chị, cô sợ lần đầu tiên thất hứa lại là lần cô mất. Cô sợ chị phải chịu cảnh chôn cất cho cô, cô sợ chị phải tổn thương đến tận xương tủy như vậy...
Trong thâm tâm của Hương chưa bao giờ ngừng lo cho Dung, chỉ sợ bỏ chị ấy một mình trên thế gian này sẽ khiến chị ấy buồn bã.
Cô không sợ cái chết, cô chỉ sợ rằng mình chết đi sẽ đem đến cho chị ấy sự tổn thương. Chị ấy mỏng manh đến như vậy, cô bỏ chị ấy đi làm sao nỡ?
Nước mắt của Hương thấm ướt bên gối, cô lau đi, giả vờ như bản thân không khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip