Chương 113
Cố Phi phát hiện An Thanh Yến rất thích mùi nước hoa trên người hắn, không lý do mà thích.
Kể từ khi Cố Phi xịt loại nước hoa này, thỉnh thoảng An Thanh Yến lại tới gần ngửi ngửi y như chú cún con, thậm chí còn chủ động ôm hắn khi đi ngủ.
Trong đêm khuya, Cố Phi nằm ở trên giường, ngón tay gầy gò nghịch ngợm nghịch mái tóc ngắn mềm mại của An Thanh Yến, khuôn mặt vùi vào cổ hắn, hơi thở phập phồng, lộ ra đôi tai phiếm hồng.
Cố Phi cảm giác được da cổ nóng rát, trong lòng như có kiến bò từng đàn, không khỏi cười nhẹ một tiếng: "Yến Yến, em có biết không..."
"Hả?" Người trong ngực ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp như hoa đào trong suốt, ẩm ướt.
Cố Phi: "Em bây giờ giống như một kẻ biến thái nhỏ."
Trong đôi mắt sâu thẳm không dao động của người đàn ông này có một tia hài hước, giọng nói trầm thấp và từ tính. ba chữ biến thái nhỏ qua miệng hắn mùi vị cũng thay đổi.
An Thanh Yến đỏ mặt, nhanh chóng di chuyển vị trí, giữ khoảng cách với Cố Phi, yếu ớt phòng thủ: "...em không có."
Trong lòng cậu lẩm bẩm, nếu nói biến thái thì Cố Phi mới là kẻ biến thái trước, tối hôm đó lúc cậu ngủ Cố Phi vừa hít vừa kêu bảo bối như hít mèo.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, lại xem như mọi chưa từng xảy ra, cho dù cậu có chủ động hỏi chuyện đó... Cố Phi suốt một tháng sau cũng không nhắc tới nữa.
Cậu không bao giờ nghe thấy từ "bảo bối" phát ra từ miệng người đàn ông nữa.
Thật ra thì cậu cũng khá thích đó.
Cố gia vẫn là Cố gia đứng đắn nghiêm túc, mỗi lần thân mật đến bước cuối cùng cũng đều sẽ dừng lại. Dù có khó chịu cũng sẽ không đi đến bước cuối cùng.
Gần giống như Ninja Rùa.
An Thanh Yến thực sự sợ hắn nghẹn đến hỏng.
Im lặng suy nghĩ một lúc, An Thanh Yến lại yên lặng di chuyển tới, nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông, vô tư đùa giỡn, như vô tình nói: “Cánh tay của em gần như đã lành rồi."
"Ừ, mấy ngày nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra.” Cố Phi nắm lấy ngón tay thon dài mềm mại của thiếu niên, đặt lên khóe môi hôn lên.
An Thanh Yến ngước mắt nhìn khuôn mặt thành thục trầm tĩnh của người đàn ông, do dự một chút, nhếch đôi môi mỏng, dùng giọng nói trong trẻo như tiếng suối trong veo trong núi: “Cho nên, chuyện trước kia không thể làm được, bây giờ có thể làm được."
Với đầu óc thông minh như vậy Cố Phi chắc chắn sẽ hiểu được ý của cậu.
An Thanh Yến nín thở tập trung, lo lắng quan sát khuôn mặt người đàn ông, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Cố Phi: "Yến Yến muốn làm chuyện gì?"
Sắc mặt không thay đổi, tựa hồ không hiểu ý nghĩa của câu nói.
An Thanh Yến: "... Tập hít đất, rèn luyện thân thể.”
Cố Phi đưa tay xoa đầu cậu, trong giọng nói ôn nhu có chút bất đắc dĩ và trìu mến, "Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi." Hắn cúi đầu hôn lên trán chàng trai trẻ, giơ tay tắt đèn, “Ngủ ngon.”
An Thanh Yến: “…”
Tại sao kết quả lại khác với dự đoán?
Cậu lấy hết can đảm chủ động đề xuất chuyện như vậy, nhưng Cố Phi lại bắt đi ngủ sớm? Cậu đã có lý do để nghi ngờ người đàn ông này thực sự bị lãnh cảm, nhưng lãnh cảm... có thể cứng được sao?
Rõ ràng là không thể.
Cố Phi không hiểu ý của mình hoặc là cự tuyệt mình, hiển nhiên kết quả là vế sau.
Sau khi tắt đèn, xung quanh tối om, An Thanh Yến âm thầm hờn dỗi đẩy tay người đàn ông đang ôm eo mình ra, lặng lẽ tránh sang một bên.
Cậu giờ đây thực sự không muốn giao tiếp với người này nữa.
Nhưng cậu thầm mong đợi Cố Phi sẽ nói gì đó dỗ mình, nhưng chờ một lúc lâu người bên cạnh không hề động đậy, hô hấp đều đều, hiển nhiên đã ngủ say.
"……"
Không bận tâm.
Cứ như vậy, An Thanh Yến từ từ chìm vào giấc ngủ với cảm giác hờn dỗi trong lòng.
Đêm tối, Cố Phi đáng lẽ đã ngủ trong bóng tối mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm trong trẻo, không hề có chút nào gọi là buồn ngủ.
Hắn nhẹ nhàng nghiêng người, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt của chàng trai trẻ trong màn đêm mờ mịt, vươn tay ra ôm lấy eo chàng trai một lần nữa, rồi nhắm mắt lại.
Một đêm im lặng.
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, An Thanh Yến nằm mơ, cậu vẫn không chịu từ bỏ, lén lút dụ dỗ Cố Phi, nhưng đối phương lại không có chút phản ứng nào, ngay cả lên cũng không lên.
...Thật là một cơn ác mộng.
An Thanh Yến sợ hãi tỉnh dậy vì cơn ác mộng của mình và phải mất một thời gian dài cậu thấy giấc mơ này quá chân thực.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, vị trí bên cạnh đã không có ai, nhìn thời gian có lẽ lúc này Cố Phi đã ở công ty.
Cậu gần như không nghe được một tiếng thở dài, sau đó nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sáng sớm đã cảm thấy không vui, nghĩ chút nữa phải ăn thêm hai chiếc bánh nhỏ để an ủi bản thân, bù đắp cho trái tim nhỏ bé bị tổn thương của mình.
Sau khi tắm rửa xong, An Thanh Yến chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, chậm rãi đi đến phòng ăn, mới phát hiện một dì xa lạ đang ngồi ở bàn ăn.
Dì có lẽ bằng tuổi mẹ cậu, bà rất xinh đẹp và vẫn có nét duyên dáng có thể thấy được những năm tháng tuổi trẻ người này là một người đẹp, quan trọng nhất chính là...Khuôn mặt Cố Phi có nét giống bà.
Bước chân của An Thanh Yến đột nhiên dừng lại, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, chẳng lẽ đây là mẹ của Cố Phi?
Nghĩ nghĩ, cậu có chiến lược lùi lại hai bước.
So với sự lo lắng của An Thanh Yến, Ngu Thanh Đồng vui vẻ hơn nhiều. Sau khi nhìn thấy chàng trai, đôi mắt bà sáng lên với nụ cười thân thiện, "Con chắc là Yến Yến."
An Thanh Yến gật đầu và nói lắp bắp: "Dạ ... Con chào dì."
"Đừng căng thẳng như vậy." Ngu Thanh Đồng đứng dậy đi tới bên cạnh cậu, trìu mến nắm tay cậu, cười nói: "Dì là mẹ của Cố Phi, Thư Mạn có nói với dì chuyện của con rồi, dì là bạn tốt của mẹ con."
Mẹ Cố thoạt nhìn là một người dễ ở chung, sự khẩn trương của An Thanh Yến đã dịu đi, nhưng vẫn còn chút khẩn trương. Cậu ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con có biết."
Ngu Thanh Đồng cẩn thận nhìn chàng trai trẻ trước mặt, trắng trẻo sạch sẽ, thực sự rất đẹp trai. Đường nét trên khuôn mặt thanh tú nhưng không nữ tính, giống như ánh mặt trời, còn đẹp hơn trên màn hình.
Dù đang ở nước ngoài nhưng sau khi biết tin, bà cũng có xem show tài năng còn theo dõi tin tức trên mạng. Bây giờ thấy người thật, dáng vẻ ngoan ngoãn càng nhìn càng thấy thích.
"Con lớn lên trông rất giống mẹ con."
Nghĩ đến chuyện ngày xưa của đứa trẻ này, không khỏi cảm thấy đau lòng, không khỏi thở dài, cuộc sống của đứa trẻ này thật vất vả.
Bà nhìn chàng trai có nụ cười ngượng ngùng trước mặt, trong mắt không khỏi lộ ra một tia trìu mến, "Yến Yến hiện tại con đã về nhà mình rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
An Thanh Yến cười gật đầu,"Dạ."
Tiếp theo, hai người cùng nhau ăn sáng. Ngu Thanh Đồng là một người rất hài hước và vui vẻ, cũng rất tốt với An Thanh Yến. Dần dần, sự khẩn trương của cậu cũng giảm đi rất nhiều.
Sau bữa sáng, bọn họ ngồi lại với nhau và trò chuyện.
An Thanh Yến biết được Ngu Thanh Đồng vừa xuống máy bay trở về nhà một tiếng trước, ngay cả Cố Phi cũng không biết mẹ hắn đã về.
Trong thời gian xa nhà, bà đi du lịch nước ngoài, thăm thú nhiều nước, tự do tự tại đến mức suýt quên mất mình còn một cậu con trai ở nhà.
Đối với cái này, An Thanh Yến chỉ có thể im lặng giơ ngón tay cái lên: "Dì, dì thật tuyệt vời."
"Yến Yến, nói cho dì biết, sao mà con và Cố Phi gặp nhau? Làm sao có thể hòa hợp như vậy?"
Ngu Thanh Đồng thực sự rất kinh ngạc. Bà không biết cái tính cách lạnh lùng như băng của con mình là thừa hưởng từ ai. Từ nhỏ đã không có bao nhiêu bạn bè, vậy mà Yến Yến có thể ở chung với nó tốt như vậy, nhận lại người nhà rồi mà vẫn ở cùng với nó.
Khi Thư Mạn nói với bà chuyện này, bà còn tự hỏi có phải đứa con này thay đổi không. Đây có phải là đứa con trai suốt ngày lạnh lùng của bà không? Tsk... thực sự đáng kinh ngạc.
An Thanh Yến có chút chột dạ, xem ra dì chưa biết mối quan hệ của mình với Cố Phi, đương nhiên cậu cũng không dám nói ra sự thật.
"Lần đầu gặp nhau, con không có nơi nào để đi, anh Phi nhìn thấy con trên đường, có lẽ anh ấy đưa con về nhà vì cảm thấy con đáng thương."
L
Ngu Thanh Đồng ngạc nhiên:" Cố Phi tốt bụng như vậy sao?"
Bà ở chung với con trai cũng ngót nghét 27 năm, sao bà lại không biết Cố Phi tốt bụng như bây, sẽ tùy tiện thu lưu người không có nhà để về? Nhưng mà cũng may là Cố Phi thu lưu đứa nhỏ này, tóm lại là chuyện tốt.
An Thanh Yến:"Anh Phi là một người rất tốt. Anh ấy thậm chí còn nhận nuôi một con mèo hoang nhỏ." Vừa nói vừa ôm Tiểu Quất đang ngồi trên mặt đất với một chân giơ lên đang liếm lông vô cùng quyến rũ lên.
"Đây là con mèo, tên là Tiểu Quất."
"..." Rốt cuộc là Cố Phi ở sau lưng bà làm bao nhiêu chuyện, nhặt người lại nhặt mèo, Ngu Thanh Đồng nhìn Tiểu Quất mập mạp xác định nó là một con mèo hoang nhỏ? Nhỏ?
"Thật ra anh Phi rất dễ ở chung, anh ấy đối với con rất tốt, luôn quan tâm đến con."Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận với Cố Phi, nhưng khi nói chuyện của hắn, trên mặt thiếu niên không khỏi hiện lên ý cười.
Ngu Thanh Đồng: "???"
Cố Phi trong miệng Yến Yến hình như khác với Cố Phi mà bà biết, đứa con này của bà vậy mà lại là người hai mặt?
“Nếu nó để ở chung như vậy cũng không đến mức độc thân đến bây giờ."
Ngu Thanh Đồng bất lực thở dài, “Dì vẫn luôn mong chờ nhưng mà bóng của con dâu cũng không thấy."
An Thanh Yến chột dạ rũ mắt.
"Yến Yến, con lớn lên đẹp trai như vậy chắc chắn ánh mắt cũng rất tốt." Ngu Thanh Đồng dịch chuyển vị trí của mình, ngồi gần chàng trai hơn, bà lấy điện thoại di động ra và mở album ảnh. "Đây là những con dâu tương lại mà dì chọn, con xem dùm dì coi người nào ổn. "
Trên màn hình có hình ảnh của một số cô gái xinh đẹp, một số thì tươi sáng và một số thì dịu dàng, một số là của các quý cô và một số là dòng dõi thư hương.
An Thanh Yến: “…”
Cậu yên lặng ở trong lòng phun tào:
Không ổn, một chút cũng không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip