Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

33. Amajiki Tamaki - JUNIOR

Req từ: ...

...tôi không tìm thấy cmt req 囧rz

Tài khoản bị xoá hoặc có block tôi thì cmt vẫn còn nên chắc bả xoá cmt đó luôn rồi, tôi thì không đề tên bạn trai lẫn tên đăng nhập của bả ở bản nháp 😭 từ req 30 tôi đã ghi chú từng cmt nên khá chắc không có chuyện ghi thừa, chỉ có tôi chưa ghi gì bỏ kệ đó hơn 4 năm đến lúc bả xoá cmt mà không hay biết thôi...

Thế nên tôi lên web gacha trúng Amajiki để viết bù vào request này 。・゜・(ノД')・゜・。

______________________________

"Amajiki?"

"Không, không được, em không làm được đâu..."

Bạn khoanh tay nhìn xuống Amajiki đang thiếu mỗi nước vo mình thành một cục ở trong góc.

Phòng học vắng tanh, chỉ mỗi mình cậu ta là còn ngồi lì ở đây.

"Tôi không quan tâm cậu làm được hay không. Đứng dậy."

"Không... tiền bối làm ơn bỏ..."

"Tôi, cũng, muốn, bỏ, mặc, cậu, lắm." Bạn vừa nhấn nhá từng chữ vừa mỉm cười, kiên nhẫn của bạn cứ gặp phải tên đàn em này là lại muốn bốc hơi đi hết. "Chỉ mình tôi thì rất vui lòng cho cậu bao nhiêu thời gian tuỳ thích, nhưng cậu thấy đó, giáo viên gọi tới cậu rồi."

"... Cho em thêm..."

"Được, cho cậu chọn nhé. Tự đi xuống ngay bây giờ, hoặc tôi xách cậu xuống ngay bây giờ."

"Tiền bối, hai cái đó..."

"Chọn vế sau phải không?"

"Tiền..."

Amajiki vẫn như cũ rúc vào góc tường, khiến bạn không chờ nổi mấy tiếng run rẩy cậu ta nói ra nữa. Chỉ cần nhớ đến việc này vốn dĩ là do bạn thân của cậu ta đảm nhiệm, bình tĩnh của bạn lại bay đi thêm một tầng.

Có chút hiểu được tại sao tên đàn em kia lại gọi Mirio là mặt trời, cậu ta kiên nhẫn dỗ tên đó ra ngoài y hệt như thái dương cần cù chiếu sáng trái đất bấy lâu nay. Tiếc là tính khí của bạn thì không được tốt như thế.

Chân bạn thẳng tắp tiến về phía Amajiki, để người ta nghĩ rằng bậc tiền bối lại không biết giữ lời thì thật mất mặt.

"T—-"

Không để cậu ta kịp tiếp tục phản kháng, bạn bốc cục tròn vo kia lên vai, hệt như đang vác một túi khoai tây.

Người trong tay bạn ú ớ một hai tiếng không rõ, dù không dám chống cự, nhưng bạn thừa biết chắc hồn của cậu ta đã kịp rời khỏi xác rồi.

"Chuẩn bị tinh thần nhé, đàn em đáng yêu của tôi."

Bạn bước đến phía cửa sổ. Hành động không chậm, nhưng đủ chậm để kéo phần hồn vừa thoát xác của Amajiki quay lại nói tiếp.

"Tiền bối?!"

"Ai bảo cậu tốn thời gian trốn trong góc lớp cơ."

Xoạch! Tiếng cửa sổ bị kéo mở vang lên gẫy gọn.

"Nhìn đi," bạn nói, dù biết thừa cậu ta không quay đầu nhìn được, "sân trường rộng lớn trống vắng hun hút, nhảy xuống cũng không bị ai bắt quả tang làm trò con bò, không phải rất hay à?"

"Khoan đã, tiền..."

Bạn đặt một chân lên bậu cửa sổ.

"Em không...!"

"Không làm được thì sao!"

Bạn tặc lưỡi, không kìm được ngắt lời cậu.

"Ai chẳng có lúc không làm được cái này cái nọ hả, thành công có mọc trên cây đâu?"

Cảm giác càng nói chỉ càng mất công, bạn lại chậc lưỡi, chân rời khỏi bục cửa sổ, nhảy xuống đi nhanh cho xong chuyện.

Khối đất phía dưới hai người trong chớp mắt hơi phồng lên, qua năng lực của bạn liền mềm lại thành một tấm đệm, sẵn sàng đỡ bạn tiếp xuống.

Có điều, thay vì cảm nhận được cú tiếp đất, bạn lại thấy người trên vai cuống quít chuồi người xuống, vòng tay siết chặt quanh người bạn.

"Cứ bình tĩnh, Ama---"

Câu trấn an của bạn gần như lập tức bị khung cảnh trước mắt nuốt chửng.

Cả hai đang lơ lửng giữa không trung, mà người trên vai bạn - bây giờ đã đổi thành người giữ lấy bạn - trên lưng đang dang ra một đôi cánh lông vũ to lớn, đủ choán hết tầm nhìn của bạn. Amajiki, dù nhịp thở loạn xạ hoảng hốt, vẫn hết sức cẩn thận mà từ từ hướng đường bay xuống dưới.

Những chiếc lông phấp phới trên đôi cánh bạn đang nhìn chằm chằm đã nhanh chóng đánh tỉnh bạn. Ngón tay bạn lặng lẽ búng nhẹ một cái, mặt đất đệm bạn chuẩn bị ban nãy liền đó trở về trạng thái ban đầu, kịp ngay lúc chân hai người chạm xuống.

"Phù..."

Cậu nhóc khẽ thở phào, chậm rãi nới lỏng vòng tay ra.

Từ từ, chắc là... bạn chưa biến thành kẻ xấu lấy chết ra ép cậu ta phải dùng đến năng lực chứ hả? Bạn tắt năng lực đi vì lo cậu ta ngại, xong giờ bạn còn thấy ngại hơn.

Rồi chỉ được vài giây, ngại ngùng của bạn trước đôi cánh khổng lồ kia đã rất nhanh bốc hơi hết.

"Lần đầu tôi thấy năng lực của cậu đó, có vẻ dễ hiểu hơn tôi tưởng."

Bạn bám vào vai cậu ta, đoạn rướn lại gần đôi cánh để nhìn kỹ hơn.

"Hiện thẳng đồ ăn luôn sao, đây là do cậu ăn gì thế?"

"... Em, sáng nay có gà..."

Giọng Amajiki còn run rẩy hơn ban nãy, khiến bạn không khỏi phân tâm mà liếc sang cái đầu đang cúi gằm xuống sau lưng bạn của cậu ta. Có phải vừa nãy bạn doạ tên nhóc này hơi lố rồi không?

Nhưng rồi bạn lại chăm chú vào đôi cánh, quả thực bây giờ có chuyện khác cần để tâm hơn.

"Amajiki."

"... Dạ?"

"Gà bây giờ biết bay rồi sao?"

"... Gà vốn bay được mà tiền bối, chỉ là quãng bay, ừm... hơi thấp và ngắn."

"Ờ, cứ cho là thế đi, nhưng cậu mới bay khá cao đấy? Với cả cánh gà giương ra được lâu như cậu hả? Cậu vẫn chưa thu lại..."

Đôi cánh lông của cậu nhóc hậu bối vừa nghe lời bạn đã tức tốc rụt về, thoáng chốc liền biến mất không còn dấu vết.

Bạn buột miệng thốt ra một tiếng "ấy" tiếc rẻ. Hình như lại lỡ chọc cậu ta xấu hổ rồi, nhưng bạn muốn xem thêm tí nữa quá đi...

Thôi thì đành vậy. Nhịn lại, đến hội thao thể nào chẳng được coi đám năm nhất đấm nhau?

Bàn tay trên vai Amajiki theo suy nghĩ ấy liền buông dần.

Nói chứ, hậu bối vốn giỏi thế kia, phận tiền bối giờ phải tỏ vẻ nghiêm túc khuyên vài câu mới đúng.

"Này Amajiki."

"Dạ..."

"Ban nãy cậu siêu ngầu luôn đấy, tôi cá chắc lúc làm bài cậu bật cánh ra như thế là qua chặt."

Để chứng minh mình nói thật, cánh tay nằm dưới vòng tay của cậu nhóc còn đưa lên, xoa qua xoa lại đầu cậu tỏ vẻ an ủi.

Chỉ là khi lời động viên nồng nàn của bạn còn chưa kịp tiếp tục, Amajiki đã như bị điện giật mà lách khỏi tay bạn, đoạn lom khom đứng lên, lúng túng chỉnh lại áo khoác.

"Em sẽ tự đến lớp... tiền bối không cần phải vác em nữa đâu."

"Ờ? Thế thì tốt, đi đi."

Thái độ hợp tác bất ngờ khiến bạn ngạc nhiên, nhưng vui mừng không kém. Hậu bối đã tự bước trên đôi chân của mình, tiền bối hết thời như bạn phải lui về căng tin an phận uống trà thôi!

... Tất nhiên chỉ sau khi thực sự hết việc: "Không trốn giữa đường đâu nhé?"

"Vâng... em biết rồi."

Cậu ta vội vã rời đi, nhịp bước có hơi loạng choạng, như đang bối rối chuyện gì lung lắm.

... Ừ, tự đi là tốt, nhưng sao trông thiếu thoải mái thế nhỉ.

Lúc bị vác đi cũng đâu có gấp thế, chắc không phải mới khen một câu đã sợ đến chạy mất đấy chứ?

Hầy, làm một tiền bối tốt khó quá đi.

======

Xin hít vía roll trấn Aventurine ạ 💃

======

[BnHA / MHA] "Boku no koibito" - Amajiki Tamaki - JUNIOR

Author: Sil

Last edited: 170424.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip