Chương 5
Bright Vachirawit
Thức dậy đã là giữa trưa, bên cạnh vốn dĩ nên có một người bây giờ chỉ còn mùi hương thoang thoảng. Không cần mở mắt tôi cũng biết người bên cạnh đã sớm rời đi rồi.
Chạy nhanh như vậy đúng thật là giống thỏ mà. Tôi cau mày khó chịu, không biết vì sao trong người lại sinh ra tức giận.
Tôi vén chăn, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa sạch tâm trí mình. Sau này không nên cho em ấy uống say lần nữa, dáng vẻ đêm qua của Win ngay cả tôi còn không khống chế nỗi mình thì có ai sẽ chịu được chắc ?
Nếu có thể nhốt em ấy lại thì tốt, người như vậy ở bên ngoài không sớm thì muộn cũng khiến cho tỉ lệ phạm tội của đất nước ngày một tăng lên mà thôi.
Tôi mở cửa ra phòng, ở sofa không biết quản lý đã đến từ bao giờ. Chị ấy rất tự nhiên dựa người vào ghế, tay cầm một chiếc ipad đang dò xét lại lịch trình làm việc.
"Dậy rồi sao ? Hôm qua uống rượu không khỏe sao ? Sao lại về nhanh như vậy, chị còn không biết em ra khỏi đó khi nào."
"Vâng, hôm qua đầu em có chút loạn." Tôi muốn nói tôi cảm thấy bình thường, mấy ly rượu đó làm sao có thể đánh gục được người có kinh nghiệm 5 năm trong nghề như tôi. Nhưng xét đến hành động tối qua của tôi, cứ coi như là tôi đang say đi. Dù không say rượu thì tôi vẫn say thứ khác thôi.
Tôi tự mình vào bếp, chai rượu hôm qua mở nắp vẫn ở trên bàn. Tôi mở tủ lạnh, bên trong cũng không còn gì nhiều, chỉ có một hộp sữa và mấy quả cà chua. Tôi lười biếng chộp lấy hộp sữa cuối, coi như là lót dạ vậy.
"2h chiều nay có một buổi chụp hình tạp chí, em không có quên đấy chứ ?" Quản lý hỏi tôi.
"Vâng, em còn nhớ." Tôi gật đầu đáp.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống sofa, trong đầu lúc này chỉ toàn ký ức của đêm qua mà thôi. Cảm giác này đúng là khiến tôi lo lắng, nếu cứ nghĩ đến đêm qua thế nào công việc hôm nay cũng sẽ không đạt được hiệu quả tốt.
"Chị, lịch trình tiếp theo của em với Win là khi nào vậy ?"
"Ừm...để chị xem thử."
" Ngày mai đấy, tụi em sẽ quay School Rangers cho tập của hai tuần tới."
Vậy là ngày mai em ấy phải gặp tôi rồi, ngày mai có muốn chạy thì em ấy cũng không thể.
"P' chị nói với người dọn dẹp là thay ra trải giường mới cho em nhé."
"Lại nữa sao ? Tuần này đã thay 2 cái rồi đấy, nhà không còn ra dự phòng để thay nữa đâu."
Chị quản lý khó chịu ra mặt, không hiểu tại sao tôi lại cứ phải thay ra giường thường xuyên như vậy. Nhưng tôi cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, mùi vị hôm qua còn nồng thế kia, đêm nay tôi cũng không muốn mất ngủ vì trong đầu chỉ toàn nhớ về đêm qua đâu.
"Chị cứ mua thêm mới bộ mới cho em đi, dù sao em cũng không nghèo mà."
"Biết là em không nghèo nhưng mà trai độc thân mà có tới 4 bộ ra thì có phải chuyện bình thường không ?"
"Bình thường mà, có khi sau này sẽ cần thêm đó."
"Còn muốn mua nữa, làm gì thế ? Muốn mở tiệm bán chăn gối chắc ?" Chị quản lý nhướng mày hỏi, người chị này đã làm quản lý của tôi từ khi bản thân tôi mới chập chững vào công ty rồi. Nếu có người hỏi hỏi chị ấy có phải chị ruột không thì tôi cũng sẽ dễ dàng gật đầu thôi.
"Chuyện đàn ông, chị sẽ biết được sao ?" Tôi bóp chặt hộp sữa trong tay, miệng không ngừng uống "rộp..rộp".
"Biết chứ, nếu mà tinh lực dạo này dư thừa quá thì hẹn với bạn gái em đi. Dù sao cũng đâu có ai cấm em không gặp cô ấy chứ, chỉ cần bí mật là được rồi."
Tôi uống xong, tay bóp dẹp hộp sữa lại, nhắm tới thùng rác nhỏ ở trước mặt mà quăng hộp sữa vào, tôi dùng sức chính xác hộp sữa liền nằm gọn trong thùng rác.
"Không cần đâu."
"Gì chứ ? Em và cô ấy lại cãi nhau đó hả ?" Chị ấy đã đánh hơi thấy mùi cãi nhau rồi.
"Chị đừng có đoán nữa, chuyện đó em giải quyết được, chị đừng có đứng giữa làm trung gian đấy." Tôi cảnh cáo chị ấy ngay, là người chị tốt nên lúc nào trong chuyện tình cảm chị ấy cũng đứng ở giữa giúp cho tôi và cô ấy những lúc trục trặc nhưng lần này thì tôi muốn tự mình thì hơn.
"Được rồi, chị không can thiệp đâu. Nhưng hôm qua cô ấy có gọi đến vì em không nhận cuộc gọi của cô ấy đấy. Làm gì cũng nên nhắn một tin để cô ấy bớt lo đi chứ."
Tôi lấy điện thoại nằm ở trên bàn, nó chỉ còn 10% pin, vừa mở màn hình thì tôi đã nhận được thông báo 20 cuộc gọi nhỡ cùng không ít tin nhắn. Tôi không trả lời hay gọi lại mà trực tiếp đem đi cắm sạc.
Lúc này tôi biết bản thân không nên đưa ra một sự quyết định nào cả, lúc trước không thể, sau đêm qua càng thêm không thể.
.
.
.
Ngày hôm sau, trường quay School Rangers, 13:00.
Chỉ còn 15 phút nữa là sẽ bắt đầu quay, nhưng mà tôi vẫn chưa thấy Win đến. Em ấy trước giờ lúc nào cũng đến sớm hơn người khác rất nhiều, ngược lại là tôi, đôi khi lại quên mất lịch trình của chính mình.
Hôm nay tôi đã cố ý đến sớm hơn một tiếng đấy, cuối cùng vẫn không thấy bất kỳ hình bóng nào của em ấy. Không phải là vì muốn trốn tôi nên em ấy mới không đi ghi hình đấy chứ, Win mà tôi biết không phải là người như vậy, một người hết lòng vì công việc sẽ không trốn tránh mà ở nhà đâu.
" Này Bright làm gì mà ngó vào điện thoại quài vậy ? Đang chờ cuộc gọi của ai hả ?" Giọng nói mang theo chút cao ngạo này là của P'Off không lẫn vào đâu được.
"Pappi, anh lo mà ăn đi, chỉ còn 15 phút nữa là quay hình rồi đấy." P'Gun ngồi bên cạnh, không ngừng hối người nói tập chung vào món ăn trước mặt. Cả hai đúng thật là như hình với bóng ấy, lúc đến còn đến chung còn gì.
"Mà không phải hôm nay còn có Win ghi hình nữa sao ? Sao bây giờ còn chưa thấy đến nữa ?" P'Tay ngồi kế bên tôi lên tiếng.
Tập hôm nay ghi hình có tới 8 người lận, nhưng bây giờ đã thiếu một người mất rồi. Tâm trạng tôi bức bối khó tả, cái cảm giác khó chịu khi đang đợi một ai đó thật sự đang ăn mòn sự kiên nhẫn của tôi mà. Nếu cứ thế này buổi ghi hình hôm nay của tôi cũng coi như hỏng bét không khác gì hôm qua cả.
Ngay hôm qua tôi không thể tập trung hoàn thành công việc được, cứ cách một chút thời gian tôi lại nghĩ đến đêm đó. Cho dù có đổi ra giường mới thì đã sao ? Đêm qua tôi vẫn mất ngủ như thường thôi. Nếu có thể mang bản thân ra tẩy não thì tốt, tôi bây giờ cần tập trung vào công việc chứ không phải để hình ảnh ai đó lấp kín mình.
" Bright, gọi cho em ấy đi. Có khi trên đường đang có chút trục trặc đấy, nếu thế thì anh sẽ đề nghị dời lịch quay lại một chút." P'Arm đang được chỉnh sửa trang phục chậm rãi nói.
" Tại sao là em ?" Tôi hỏi.
" Nói gì thế, không phải là em thì còn là ai nữa ? Tụi anh thân thiết với em ấy như em sao ? Anh đây số còn không có đây này." P'Off nhìn tôi cười nhạt, lời nói trêu chọc.
" Pappi, ăn đi nào." Nói cũng ngộ trong công ty P'Gun là bé cưng được rất nhiều người chăm sóc, cho dù tuổi tác lớn hơn nhiều người. Còn P'Off cũng là một trong số người cao tuổi của công ty, nhưng anh ấy khó trị, lời nói và hành động đôi khi lại trêu đùa, ghẹo gan người khác nhưng chỉ riêng có P'Gun là không có sự phản kháng. P'Gun dù có bảo gì thì anh ấy cũng gật đầu chấp nhận cả.
" Nhưng mà em..." Tôi ngập ngừng, lời không thể nói trọn vẹn.
Quả thật em ấy thân thiết với mọi người hơn thân thiết với tôi còn gì.
" Đừng nói với anh là em cũng không có số của Win đấy nhé ?" P'Tay nhướng mày hỏi tôi.
Ừm , tôi không có số của Win. Dù sao em ấy ngoài đời lúc bình thường có nói riêng với tôi mấy câu chứ, gặp nhau mỗi ngày ở phim trường giao tiếp trực diện thì cần gì nhắn tin chứ. Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, tôi nên có số em ấy sớm một chút mới phải.
Tôi không trả lời câu hỏi của P'Tay, mọi người cũng biết đáp án của tôi. Ngoài ngạc nhiên ra thì chắc chắn mọi người đang nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu đây mà. Không hiểu sao bạn diễn đóng chung đến mấy tháng cũng không có số.
"Em vừa gọi cho Win rồi nhưng mà em ấy không có bắt máy." Mix ngồi ở ghế bên kia nói – người duy nhất trong 7 người có số của Win.
Tôi khó chịu, trong lòng thì thầm mắng tại sao hôm nay Win lại không xuất hiện ghi hình. Tôi đứng dậy tính nói với đạo diễn xin dời lại thời gian ghi hình nhưng lúc này một staff vừa bước vào phòng chờ, mở miệng nói.
" Hôm nay chỉ ghi hình với 7 người thôi nhé. Ngày hôm qua N'Win đã liên hệ với nhân viên hôm nay sẽ không ghi hình được rồi, nên mọi người chuẩn bị nhé, còn 10 phút nữa sẽ bắt đầu."
Staff nói xong liền đi ra ngoài, tôi nhanh chân chạy theo, mở miệng hỏi.
" P' em ấy có nói tại sao không đến quay không ạ ?"
"Em ấy có nói với bọn chị nhưng mà dặn đừng nói cho ai hết nên nếu muốn em có gọi đến tự mình hỏi."
Tôi cho dù có muốn như thế cũng không thể gọi, đừng bắt tôi phải xin số em ấy từ Mix, vì chuyện đó với tôi quá mất mặt.
Cả buổi ghi hình hôm nay chính là buổi ghi hình khó khăn nhất của tôi từ trước đến nay. Từ chiều đến lúc kết thúc đã gần tối và trong đầu đều chỉ có một câu hỏi không có đáp án. Tâm trí lộn xộn không thể sắp xếp lại thành một thể thống nhất.
" P' chị có địa chỉ của Win không ?" Tôi hỏi chị quản lý.
"Nếu muốn có địa chỉ thì chị phải nhắn tin hỏi người trong công ty mới được..."
"Này, em tính đi đâu thế ?"
Tôi không đợi chị ấy nói hết câu, tôi đứng dậy lấy balo và áo khoác của mình rồi chộp lấy chìa khóa xe trên bàn.
" Chị gửi địa chỉ cho em đi. Em nhớ ngày mai có lịch trình mà nên chị cũng đừng lo." Nói rồi tôi liền đi nhanh ra ngoài không đợi bất kỳ phản ứng nào của chị ấy.
Lúc này nếu có người hỏi tôi rằng có nên uống rượu say hay không thì tôi sẽ trả lời là không. Vì ai sẽ biết được sau khi uống bản thân sẽ say bao lâu chứ.
.
.
.
Vote !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip