Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
Lâm Vĩnh Túc nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Nắng vàng chiếu lên những tán lá
Vàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắt
Trên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hào
Đôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhau
Ngón tay thon dài khẽ vẽ vài vòng tròn trên tấm đệm màu hồng phấn êm ái.
Cô nhớ tới hắn, người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Aizzz...
Nói gì thì nói, sau khi hắn cài khuya áo cho cô, vì ngượng mà cô đẩy tay hắn ra, sau đó mặc vội áo, rút từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn nói "trả công cho anh" xong liền chạy thẳng ra cửa.
Làm vậy có khiến cho hắn tủi thân vì bị xem như là một trai bao rẻ tiền không?
Dù gì cũng vì hoàn cảnh anh ta mới đi vào con đường này.
Thở dài một hơi, Lâm Vĩnh Túc nằm xuống gối, mắt nhìn ra cây hoa tường vi leo ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ trong không trung theo đường cánh hoa.
Có phải là cô nên đi xin lỗi hắn không nhỉ?
Nghĩ thế cô bật dậy, đi đến bên tủ đồ chọn đại một bộ thường phục, váy trắng liền thân, ren hoạ tiết với đường chân váy nhẹ nhàng lưu động theo mỗi bước đi.
Chọn một đôi giày thể thao màu xanh nhạt.
Mái tóc đen nhánh xoã tung.
Tổng thể nhìn chung, cô như một thiên tiên xinh đẹp mà hư ảo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.
Lâm Vĩnh Túc mặc xong xuôi cũng không nhìn lại có hợp hay không, đơn giản cô không quá quan tâm tới vẻ bề ngoài, luôn thoải mái nhất có thể.
Lâm Vĩnh Túc đi ra phía cửa, vừa chạm tới khoá cửa thì bước chân chợt khựng lại.
A...cô quên mất.
Cô chỉ mới biết mỗi tên hắn là Trịnh Liệt, còn tuổi tác, quê quán, địa chỉ, hay là số điện thoại cô đều không biết.
Vậy làm sao tìm hắn bây giờ?
Lâm Vĩnh Túc mang theo khuôn mặt ủ rũ xoay người đi vào trong, đến bên chiếc giường liền nằm phịch xuống.
Aizzz...đầu óc cô lú lẫn rồi.
***____________
Ở một nơi khác
Trong phòng giám đốc của bệnh viện A
Một người phụ nữ với mái tóc búi phía sau đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, mặc bộ tây phục màu đen và khoác chiếc áo blu trắng dài ở bên ngoài, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn qua làm cho người khác nảy sinh cảm giác đây là một người phụ nữ tri thức hiện đại điển hình.
Nhìn bà ta không ai dám mở miệng đoán bà đã hơn ba mươi tuổi rồi. Bởi so với những thiếu nữ ngoài kia, có thể bọn họ còn phải cúi đầu cho nhan sắc trẻ trung của bà.
Bà chính là Khiên Thục Linh, mẹ của Lâm Vĩnh Túc.
Ngồi đối diện với Khiên Thục Linh là một chàng trai trẻ, khoảng tầm mười bảy đến mười tám tuổi, ngoại hình không tồi, dáng người cao khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc. Đôi môi đỏ hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, nhưng đôi mắt lại mềm yếu, nhu nhược. (Na: tiểu nhược thụ trong truyền thuyết đây mà. Hắc hắc.)
Cậu ta nâng tầm mắt nhìn người đàn bà nghiêm nghị trước mặt, nhỏ giọng: "Dì Thục Linh, con biết con tìm đến dì thế này là hơi đường đột."
"Đừng gọi tôi là dì. Tôi không quen cậu. Cứ gọi tôi là bác sĩ Khiên hay bà Khiên cũng được." Lập tức lạnh lùng mở miệng, ngừng một chút nói tiếp: "Cậu muốn tôi cứu mẹ cậu? Cậu nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi? Vô Dĩnh Kỳ cậu cũng quá ngạo mạn rồi."
Chàng trai tên Vô Dĩnh Kỳ cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập nước, nhìn như chú cún bị lạc đườngm thật sự rất đáng thương nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta đứng dậy, tay chắp sau lưng đi về phía mình.
Đôi nhũ phong cao ngất trước ngực ẩn sau bộ tây trang màu đen nhưng không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao, khẽ rung động theo từng bước chân.
Vóc dáng hoàn mỹ được được tôn lên rõ ràng những đường cong qua độ bó của quần áo càng thêm hấp dẫn dụ hoặc dù đã được chiếc áo blu dài trắng che bớt đi, đôi bàn tay bạch ngọc chống lên hai bên thành ghế cậu đang ngồi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ, uy nghiêm như một nữ hoàng.
Đập thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ là bộ ngực no tròn trắng như tuyết của Khiên Thục Linh.
Vô Dĩnh Kỳ không khỏi than thầm một câu "thật to".
"Vô Dĩnh Kỳ, coi như cậu nợ một ân huệ." Nói xong bà đứng dậy, đi về phía cửa, không nhìn lại dù chỉ một lần.
Trong phòng chỉ còn lại chàng trai trẻ Vô Dĩnh Kỳ đang ngồi đó, cậu vẫn còn đang lưu luyến một chút hương tản ra từ người của người phụ nữ kia.
Hít sâu một hơi, bất giác Vô Dĩnh Kỳ mỉm cười, thay vào vẻ mặt như cún con khi nãy là một ánh mắt chứa đầy quỷ quyệt, thích thú, và cả mong đợi.
Kể ra...phụ nữ lớn tuổi cũng thật hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip