Chap 28
Ngày hôm sau
- Hao Hao con rốt cuộc cũng tỉnh rồi - Ông Seo cảm thấy ngón tay cậu cử động vui mừng gọi.
- Hao Hao - các anh lập tức tiến đến bên giường bệnh.
- Ba?
- Ba ở đây, không sao rồi - Ông Seo nắm chặt tay cậu cười nói.
- Hao Hao em hôn mê đã một ngày rồi, em làm mọi người lo lắng lắm biết không - Wonwoo xoa đầu cậu nói
Cậu khẽ cau mày, cánh tay còn lại chạm đến thành giường của mình.
- Ba, ở đây là bệnh viện sao? - Cậu ngây ngốc hỏi, các anh nhìn nhau, vẻ mặt ông Seo chợt tái nhợt.
- Phải rồi Hao Hao, đây là bệnh viện, con gặp tại nạn mọi người đưa con vào đây - Ông Seo nắm tay cậu nói.
- Vậy ạ, mà sao mọi người lại không bật đèn, tối quá con không thấy gì cả - Cậu nói, càng nắm chặt tay ông Seo hơn, ông Seo quơ tay trước mặt cậu, nhưng cậu không phản ứng.
- Sao vậy? Mọi người đâu rồi? - Cậu lên tiếng, mọi người nghe ra giọng nói của cậu đè nén sợ hãi.
- Hao Hao, mọi người vẫn ở bên cạnh em, không cần sợ - Hansol đau lòng tiến đến nắm tay cậu nói.
- Vậy tại sao em lại không nhìn thấy mọi người? - cậu mất bình tĩnh nói.
- Minghao con đừng sợ, vết thương của con lành mắt con sẽ sáng lại thôi - Ông Seo ôm cậu vào lòng nói.
---------------
Mấy ngày này cậu phải ở lại bệnh viện theo dõi, các anh gần như chuyển đến bệnh viện ở với cậu luôn. Cậu giờ cũng đã làm quen việc mắt không nhìn được, các anh so với trước kia càng chăm sóc cậu cẩn thận hơn, mỗi phút mỗi giờ không 6 người thì cũng 3 - 4 người ở bên cạnh cậu.
Hiện tại, cậu một mình ngồi ngoài vườn, các anh nói cậu ở đây đợi họ một lát nhưng cậu đợi mãi chẳng thấy họ quay lại, vừa nhàm chán vừa buồn bực.
Cậu giật mình khi trước mặt mình có tiếng động.
- Là ai? - Cậu nghi hoặc lên tiếng.
- Minghao làm vợ anh nhé - Cả 6 người cùng đồng thanh nói.
- Là các anh sao, các anh đang bày trò gì vậy? - Cậu nói, tâm trạng cũng thả lỏng hơn khi biết đó là các anh.
- Hao Hao, bọn anh nghiêm túc cầu hôn em - Jun nắm tay cậu nói, cậu ngây người chẳng biết phản ứng thế nào.
- Nè đừng đùa nữa, chẳng vui chút nào đâu - Cậu nói, đứng dậy muốn rời đi, nhưng làm sao thoát được cậu chỉ có 1 mình mắt thì lại không nhìn thấy, các anh dễ dàng giữ cậu lại.
- Minghao bọn anh yêu em, là thật lòng cầu hôn em, bảo bối - Mingyu chắn trước mặt cậu, nói, cậu lúng túng không biết phải làm gì.
- Em không lên tiếng tức là đồng ý.
- Các anh không đợi cậu nói nữa mà đeo nhẫn lên tay cậu.
- Các anh không phải cầu hôn mà là đang bức hôn - Cậu bĩu môi nói.
- Là gì cũng được, em đã đeo nhẫn không được từ chối - Seokmin ôm cậu cười nói.
Ông Seo từ xa quan sát cậu và các anh, ông nhìn thấy cậu cười hạnh phúc ông rất vui, mặc dù vẫn còn tức giận các anh đã không chăm sóc cậu cẩn thận, nhưng qua quan sát biểu hiện mấy ngày này của các anh ông quyết định cho các anh một cơ hội, có nhiều người yêu thương quan tâm Minghao, ông cũng yên tâm hơn rất nhiều.
---------------
1 tuần sau
Cậu cuối cùng cũng có thể xuất viện, các anh mừng là Ông Seo đồng ý cho cậu ở lại cùng các anh.
Hôm nay các anh và cậu chụp hình cưới, cậu mặc dù đã nhận lời nhưng cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất nhanh, làm cậu có chút mơ hồ như không phải thật, cảm giác bất an khó chịu đột nhiên lại xuất hiện.
- Hao Hao em sao vậy? Hồi hộp sao? - Hansol ôm cậu cưng chiều hỏi.
- Không có a, em chỉ thấy mọi chuyện xảy ra nhanh quá thôi - Cậu nói, các anh nhìn nhau, hôn lễ này đúng là có chút gấp gáp, nhưng các anh không muốn đợi thêm nữa.
- Bảo bối em còn nói không, mặt em đỏ rồi nè - Seokmin cũng tiến đến bên cạnh ôm cậu, lên tiếng trêu chọc.
- Anh đáng ghét - Cậu giận dỗi đẩy anh ra, nói.
- Được được mặt bảo bối không đỏ, bảo bối không xấu hổ - Seokmin cười hôn cậu.
- Cậu đừng lợi dụng hôn Hao Hao nữa - Mingyu và Hansol kéo Seokmin ra nói, mọi người cười đùa vui vẻ.
Hye Jin ở một bên nhìn cậu và các anh hạnh phúc chụp hình cưới, nắm tay siết chặt tức giận muốn chạy đến.
- Hye Jin, đứng lại đó - Là Ông Seo, hôm nay là ngày chụp hình cưới của cậu ông đương nhiên có mặt, ông quan sát Hye Jin, nhìn vẻ ghen ghét đố kỵ của cô đối với Minghao khiến ông khó chịu.
- Hye Jinie, các cậu ấy sắp kết hôn với anh hai của con rồi, con đừng mù quáng nữa được không ? - Bà Na Young lên tiếng khuyên cô.
- Ba mẹ chỉ nghĩ cho anh Minghao còn con thì sao, từ nhỏ ba mẹ bỏ con ở nước ngoài một mình, mọi thứ tốt đẹp ba đều dành cho Minghao, bây giờ cả người đàn ông con yêu ba cũng đưa đến cho anh Minghao, ba làm vậy có công bằng với con không.
" Chát "
Hye Jin ôm một bên má mình nhìn ông, bà Na Young kinh hãi khi thấy ông tức giận.
- Người đàn ông mày yêu là người yêu của Minghao của anh trai mày, cậu ta chỉ yêu anh trai mày, mày muốn chen vào phá hoại, mày còn mở miệng đòi công bằng - Ông Seo tức giận nói.
- Hye Jin con đừng ngang bướng nữa mau xin lỗi ba con đi - Bà Na Young kéo con gái mình đứng dậy nói.
- Con không làm sai sao phải xin lỗi, con chỉ lấy những thứ thuộc về mình thôi - Hye Jin nói.
- Mày còn dám nói.
- Soo Man anh bình tĩnh lại đi, Hye Jin mau xin lỗi ba con nhanh - Bà Na Young ngăn Ông Seo lại.
- Con không sai, con không xin lỗi - Hye Jin nói.
- Hôm nay tao sẽ dạy dỗ lại mày - Ông Seo thật sự bị chọc giận, tiến đến nắm tay Hye Jin kéo đi.
- Ba - Cậu và các anh nghe tiếng ồn ào thì đi đến, cậu lên tiếng ngăn ông lại.
- Hao Hao, mấy đứa đang chụp hình sao lại chạy ra đây?- Ông Seo giữ bình tĩnh dịu giọng nói với cậu.
- Seo Minghao anh có nhiều người bảo vệ không có nghĩa là anh thắng, chuyện này không kết thúc nhanh vậy đâu - Hye Jin nhìn cậu nói, mặc kệ có ông Seo và các anh ở đây.
- Anh không nhận mình thắng, nhưng em cố tranh giành thứ không thuộc về mình người đau khổ sẽ là em - Cậu lên tiếng, đây là lần cuối cậu dùng tư cách của người anh trai khuyên cô, còn cô vẫn cố chấp cậu cũng hết cách hậu quả Seo Hye Jin sẽ tự chịu.
- Không cần anh tốt bụng khuyên tôi, anh nên lo cho bản thân mình đi.
" Chát " lần này là bà Na Young, đứa con gái ngoan hiền của bà sao lại trở nên như vậy. Hye Jin nhìn bà, ngay cả mẹ của cô cũng bênh vực Seo Minghao mà đánh cô.
- Con từ khi nào lại thay đổi như vậy, con muốn chọc mẹ tức chết sao, mau xin lỗi ba con và anh hai con ngay - Bà Na Young tức giận nhìn cô nói, Hye Jin khó chịu rút tay mình lại vô tình làm bà Na Young ngã.
- Na Young - Ông Seo đỡ bà, Hye Jin vừa sợ hãi vừa tức giận, càng căm hận cậu hơn, cô quay người bỏ đi.
- Minghao xin lỗi con, là dì không tốt, dì không dạy dỗ con bé......
- Là Hye Jin em ấy tự chọn, dì không cần phải cảm thấy có lỗi - Cậu lên tiếng.
- Hao Hao - Các anh lo lắng nhìn cậu.
- Em không sao, chúng ta về thôi - Cậu nói.
Từ bây giờ các anh càng phải bảo vệ cậu cẩn thận hơn, Seo Hye Jin trở mặt rồi không biết tiếp theo cô sẽ làm gì hại Minghao của các anh nữa.
__________ HẾT __________
13/05/19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip