.29
CHƯƠNG 29: NGOAN CỐ
Sáng hôm sau Nhất Bác tỉnh giấc, đôi mi nặng nề hé mở, một lúc sau cậu mới nhận ra đây là phòng của Tiêu Chiến. Cậu tỉnh hẳn và ngồi bật dậy, nhưng ngay lập tức cơn đau ê ẩm ập đến khiến cậu nằm xuống, vô cùng chóng mặt. Cậu nhớ lại chuyện hôm qua mình đã uống phải chất kích thích và đã phải hạ mình van xin hắn như thế nào, cậu cảm thấy thật nhục nhã ê chề! Bàn tay nắm đấm lại, cậu cay đắng đập xuống mặt đệm, răng cắn chặt môi, Vương Nhất Bác vẫn như vậy, vẫn ngốc nghếch dễ tin người, bị một kẻ lạ mặt lừa nhưng cậu lại cảm thấy có một chút gì đó may mắn, may vì hắn kịp đến cứu cậu. Cậu cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu ở cùng Trần Dư đêm hôm qua. Cũng may người đó lại là hắn và rốt cuộc hắn vẫn là người giúp cậu, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, vì sao chứ? Tiêu Chiến hận cậu kia mà, hay là hắn làm thế vì muốn cậu càng cảm thấy day dứt mà thật sự cậu đang rất day dứt. Miệng bỗng bật ra tiếng gọi
- Tiêu Chiến...!
Hắn đang ngồi bên bàn làm việc khuất sau giá sách, rất tập trung nhưng tai vẫn luôn nghe ngóng từng động tĩnh của cậu vừa nghe có tiếng gọi tên mình thật nhỏ lọt vào tai, hắn đứng dậy và đi vào bên trong. Nhất Bác nhìn thấy hắn thì giật mình, cậu không nghĩ hắn vẫn ở trong này. Hắn bước đến gần
- Mới tỉnh dậy đã khó chịu rồi sao? Em uất ức điều gì?
Nhất Bác gượng ngồi dậy, hắn vội đỡ lưng cậu để cậu thoải mái dựa vào người hắn, tất nhiên cậu không từ chối điều này. Cậu nhìn hắn, đôi mắt còn ướt nước long lanh
- Hôm qua anh đã cứu tôi?
Hắn gật đầu không nhìn cậu
- Vậy tôi và anh đã...
Đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào cậu, hắn nâng cằm cậu lên hỏi
- Em còn không cam tâm đó là tôi...?
Nhất Bác nhấc cằm khỏi tay hắn lắc đầu
- Không phải, cảm ơn anh đã cứu tôi! Nhưng...
Tiêu Chiến nhíu mày không hiểu cậu sắp nói gì
- Sao?
- Tại sao anh vẫn tốt với tôi như vậy? Tôi... tôi không biết phải làm sao nữa...
Hắn nhếch miệng cười, tay với chiếc gối đặt ra đằng sau đỡ lưng cậu rồi đứng dậy
- Vì tôi không thể tàn nhẫn với em. Bất kể em làm đúng hay sai, chỉ cần em rơi nước mắt thì tôi là người có lỗi...
Rồi hắn bước đi hướng ra cửa phòng, vừa đi vừa nói
- Tôi phải đến công ty, em ở lại đây đến khi nào khỏe hẳn rồi đi, tôi không ép...
Hắn đi khỏi và đóng cửa, Nhất Bác ngơ ngác nhìn theo. Vừa rồi trong lòng cậu có cảm giác được yêu thương ùa về cậu chợt thấy hạnh phúc, thứ cảm xúc này cậu chưa từng có khi ở bên Hoàng Phong, dù anh có dịu dàng chu đáo đến mấy. Khóe môi cong lên một nụ cười đã lâu rồi không lặp lại. Tự nhiên cậu không còn cảm thấy đau đớn nữa. Thì ra con người hắn vẫn như thế, sau bốn năm không hề thay đổi, hắn chỉ cố che đậy nó bằng cái mã bề ngoài lạnh lùng tàn độc...
-------------------------------------
Tiêu Chiến giận dữ như lửa cháy đập tay xuống bàn sau khi nghe kết quả điều tra. Hắn bấm điện thoại
- Lập tức hủy hợp đồng hợp tác với BG, xoá tên Chu Mẫn Lệ khỏi danh sách người đại diện, đưa cho cô ta đủ số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy bất cứ ai của Chu gia trong thành phố này...
Ngay sau đó công ty thời trang BG bị phá sản không rõ nguyên nhân, Trần Hạo Dư thì biến mất không một dấu vết, lần này hắn ra tay vô cùng tàn độc...
Chu Mẫn Lệ chạy đến cầu xin, quỳ xuống chân hắn khóc lóc xin tha thứ nhưng hắn đá cô ta sang một bên, không muốn phí một lời nào của mình với cô ta.
------------------------------------
Chu Lương mất bình tĩnh tát Chu Mẫn Lệ một cái thật mạnh
- Khốn nạn, mày là đồ ăn hại. Chỉ tại mày mà cả tài sản của Chu gia mất hết rồi, không còn gì cả. Tao đã nhắc nhở mày thế nào mà mày dại dột như vậy hả?
Cô ta ngẩng lên trừng mắt nhìn
- Không phải ba bảo con phải loại bỏ cái gai trong mắt sao? Đừng đổ hết tội cho con, chuyện này mà truy ra thì bố cũng phải chịu trách nhiệm đấy...
Ông ta hét lên
- Im miệng lại, đồ hư đốn, bây giờ mày cầm số tiền được bồi thường đó rồi cút khỏi cái nhà này...
Cô ta bàng hoàng, không ngờ ba mình lại tuyệt tình như vậy, một người không xứng đáng làm ba...
- Ba...đuổi con đi sao?...
- Mày phá hoại như vậy thì còn giữ lại ở đây làm gì, đi ngay...
Chu Mẫn Lệ vô cùng uất ức bỏ đi, cô ta thề sẽ không bao giờ quay lại. Con người ngoan cố vẫn không biết nhận sai, cô ta vẫn cho rằng Nhất Bác chính là nguyên nhân khiến cô ta ra nông nỗi này...
-------------------------------
Hoàng Phong đi công tác hai ngày trở về, anh vừa xuống sân bay đã đi thẳng về nhà, anh sợ lại giống như lần trước. Hoàng Phong bước vào nhà mang theo trên tay là một bó hoa, anh có ý định muốn làm cậu bất ngờ vì về sớm hơn dự kiến một ngày. Nhưng trong nhà chỉ có người giúp việc, anh đi tìm từng căn phòng mà không thấy cậu, anh bắt đầu chuyển sang bực bội
- Nhất Bác, em đâu rồi...
Chị Lâm chạy tới
- Lưu tổng, phu nhân đã đi từ hôm trước chưa về ạ
- Đi đâu...
- Dạ, cậu ấy không cho tôi biết...
Anh tức giận ném bó hoa tươi xuống đất, cánh hoa tàn tạ tung ra nền đá...
---------------------------------------
Hắn đang làm việc trên phòng thì Ngô Bảo mở cửa đi vào với khuôn mặt khẩn trương
- Tiêu tổng, Lưu tổng muốn gặp ngài, anh ta đang làm loạn ở bên dưới...
Hắn gấp máy tính đứng dậy
- Để tôi xuống....
Hoàng Phong đến Tiêu gia dẫn theo mấy người nữa, anh vừa thấy hắn xuống thì túm lại
- Tiêu Chiến, anh làm tôi điên rồi đấy, Nhất Bác đâu...
Hắn nhếch mép cười thản nhiên
- Vợ anh sao anh không về nhà mà tìm, sao lại đến Tiêu gia...?
Anh giương nắm đấm vào mặt hắn
- Tôi biết Nhất Bác ở đây, tất cả mau đi tìm...
Anh ra lệnh, bọn họ lập tức tản ra thì bị người của Tiêu Chiến chặn lại, hai bên như sắp đánh nhau đến nơi. Hắn vẫy tay cho người của mình lui xuống rồi nói với Hoàng Phong, giọng vô cùng kiêu ngạo
- Nếu Nhất Bác không có ở đây thì anh tính sao?
Anh khựng lại, trông hắn tự tin như vậy anh bỗng cảm thấy nghi ngờ bản thân mình và hạ nắm đấm xuống, bỗng điện thoại của anh reo lên
- Nhất Bác...
Từ bên kia truyền đến là giọng quen thuộc của cậu
- Hoàng Phong, chị Lâm nói anh về nước rồi hả, vậy anh đến đón em và Hoàng nhi nhé, em đang ở nhà mẹ, nhanh lên đấy, em chờ...
- Anh biết rồi...
Anh tắt điện thoại và biết mình đã lầm, còn Tiêu Chiến thì vẫn giữ nụ cười nửa miệng. Một nỗi nhục nhã không hề nhỏ, anh quay lưng đi, người của anh cũng tự động rút hết. Hắn còn châm chọc một câu
- Lưu tổng đi thong thả, không tiễn...
Khi anh vừa đi khỏi, hắn ra lệnh cho những người còn lại lui hết xuống, trong giọng điệu không hề dễ chịu, hắn chợt nghĩ tới mối quan hệ hiện tại giữa hắn và cậu không lẽ cứ mãi như vậy? Chỉ là muốn đùa vui thôi mà sao lại khiến hắn đau đầu suy nghĩ đến thế, hắn mỉm cười cay đắng...
Tiêu Chiến nhận ra từ đó tới giờ hắn vẫn không chấp nhận được sự thật Nhất Bác đã rời xa hắn và đến với một người khác, vẫn ngoan cố giữ cậu lại bên cạnh theo cách riêng của chính mình...
31.12.22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip