Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#38: [FrUK] Đệ nhất Đế chế Pháp

First French Empire nhìn xuống đứa bé đang ngủ trong lòng hắn. Mọi người sẽ nghĩ tâm lý hắn thật sự bất ổn nếu hắn nói điều này: hắn yêu em.

Một quốc gia trưởng thành lại có cảm xúc này với đứa trẻ chỉ vừa mới có nhận thức về thế giới xung quanh. Xã hội sẽ phản ứng như thế nào?

Nhưng hắn vốn chẳng quan tâm. Kẻ nào phản đối, hắn cho bay cả đầu luôn. Nói là thế chứ hắn vẫn đang gặp chút khó khăn. Great Britain hiện chưa chấp nhận hắn. Chinh phục bố vợ thật là khó mà.

- Ưm... ưm....

Đứa nhỏ trở mình, tỉnh giấc. Hắn ôm em vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa lưng em.

- Ngài French Empire.

- Chào buổi chiều, UK.

Đứa trẻ của hắn tên là United Kingdom, con trai của Đại Anh và Bắc Ai-len Great Britain và Northern Ireland.

Hắn lỡ yêu em khi nhìn vào đôi mắt tròn long lanh như mặt biển dưới ánh mai của buổi sớm, hắn thấy những ước mơ của em cũng đáng yêu như chính em và suy nghĩ của em mang nét thơ ngây của một đứa trẻ chưa thấy những khó khăn của cuộc đời.

Em nói muốn được cùng hắn đi hết cả đại dương, đến những vùng đất ở tận phía chân trời bên kia. Em muốn cùng hắn nhìn mặt trời lên cho tới khi lặn xuống, thấy trăng hiện ra mờ ảo sau những làn mây mùa của buổi đêm cùng những vì sao xa tít trên bầu trời. Em còn thích ngồi kết vòng hoa với hắn dưới gốc cây cổ thụ đang vươn ra che nắng, tạo bóng râm cho họ. Em cũng khao khát ở bên hắn.

First French Empire đưa UK trở về khi mặt trời đã xuống đến hơn nửa. Em nắm tay hắn và tung tăng bước đi trên cánh đồng hoa.

Hắn chào em khi đưa em đến cổng Windsor, đợi người hầu ra đón em tận nơ thì hắn mới quay gót. Nhưng First French Empire chưa đi được hai bước, United Kingdom đã vội chạy lại ôm lấy hắn từ đằng sau.

- Chuyện gì vậy? - Hắn ôm em vào lòng rồi hỏi em.

- Một chút động lực cho ngài hoàn thành sớm công việc ấy mà! - Em cười tươi trả lời hắn.

First French Empire có một trận chiến mà hắn cần trực tiếp tham gia. Nhưng hắn không thể nói với em về các cuộc đổ máu, hắn chọn cách nói dối với em rằng hắn chỉ có một số công việc quan trọng.

- Em tặng cho ngài này!

UK đưa cho First French Empire một ghim cài áo có viên ngọc quý.

- Em cài cho ta được không?

First French Empire quỳ trên một đầu gối, để hắn thấp vừa tầm với em. United Kingdom vui vẻ giúp hắn, nhưng động tác có phần lóng ngóng. Hắn kiên nhẫn đợi em.

- Được rồi này! - Em reo lên.

First French Empire đứng dậy, mặc kệ quần Âu màu trắng của hắn dính đất. Hắn đưa lại cho em khuy áo đính kim cương lấp lánh.

- Tặng em. Chúng ta hòa nhé.

United Kingdom bật cười rồi em tiễn hắn đi. Hắn hứa sẽ trở về với ghim cài áo của em, còn em sẽ luôn ở cung điện chờ hắn.

Nhưng hắn chẳng bao giờ trở về.

~~~\\~~~

Em vẫn đợi hắn vì em không biết hắn đã đi rồi. Em dành những năm tháng tuổi thơ ngóng trông hắn. Britain cũng không thể nói với con trai ngài sự thật ấy.

Nhưng một ngày, họ nói hắn quay về rồi.

United Kingdom ngay lập tức đòi sang Pháp. Em không hiểu tại sao mọi người cản em. Họ liên tục lặp lại rằng: Hắn thay đổi rồi, hắn không phải là First French Empire, hắn không hề nhớ em.

United Kingdom bỏ ngoài tai tất cả.

Cuối cùng, Britain đưa em sang Pháp.

Em nhìn thấy hắn sau rất nhiều năm chờ đợi, em muốn nhảy vào lòng hắn, em muốn hỏi hắn đã đi đâu, tại sao hắn lại bỏ đi lâu như vậy. Nhưng Britain ngăn em lại. Vì hắn không phải là First French Empire.

First French Empire không bao giờ nhìn em với sự đùa cợt và xã giao như thế, hắn sẽ ôm lấy em mặc cho Britain khó chịu ra mặt và hắn đưa cho em những món đồ rất tinh xảo từ nước Pháp. Hắn cũng không ló ngơ em như cách quốc gia đang ngồi trên ghế cao kia đang làm.

Họ nói hắn mất trí nhớ. Nhưng em có cảm giác đó thậm chí còn không phải hắn nữa.

Bây giờ, tên hắn ta là France của Cộng hòa Pháp.

~~~//~~~

Với sự quyết tâm không căn cứ từ một đứa trẻ, em cố gắng làm thân lại với hắn. Nhưng suy nghĩ của hắn thật sự khác rồi, cách hắn muốn cai quản đất nước, đối nội, đối ngoại, không có gì là First French Empire nữa cả.

Ngay cả trong cách hắn đối xử với em.

France đẩy em đi, hầu hết là như thế, hắn luôn tìm bất cứ điểm gì không vừa mắt hắn của em để nói về điều đó: cách em nói chuyện thật nhàm chán, trang phục không nổi bật, hắn không thích sự nghiêm túc của em và những người Anh đều là kẻ hai mặt lừa dối.

United Kingdom nhắm mắt chịu đựng những lời nói mà như dao găm của hắn và tiếp tục níu kéo, nếu em ở bên hắn, liệu một ngày kia kí ức hắn có trở về và hắn sẽ lại yêu em không? Chính em cũng không rõ. Nhưng em không muốn buông hắn.

Hắn còn hứa với em sẽ cùng em đi hết đại dương, đến những chân trời khác và họ sẽ cùng nhau kết vòng hoa tán cây cổ thụ. Hắn hứa sẽ trở về.

~~~//~~~

- Nè, cậu thích tôi phải không, United Kingdom?

Một ngày, France hỏi em như thế làm UK không biết nên trả lời sao cho phải. Em ghét France, ghét đến tận cổ, nhưng người em yêu là First French Empire, đó cũng là hắn, phải không? Hắn sẽ trở lại thành First French Empire khi hắn nhớ ra em chứ?

- Vâng...

Em trả lời, hi vọng sẽ giữ được hắn bên mình. Em không muốn mất hắn. Nếu thực sự First French Empire không bao giờ trở về nữa, em có lẽ sẽ cố gắng yêu France của bây giờ. Thế cũng được. Chỉ cần đừng bắt em rời bỏ.

Hắn im lặng và em cũng chỉ cầu nguyện.

.

.

.

.

.

.

.

.

Rồi hắn phá lên cười.

Hắn cười lớn đến chảy cả nước mắt. Như thể hắn chưa bao giờ được cười vậy.

Còn em như chết lặng. Đôi mắt em mở lớn nhìn hắn. Đôi môi em run rẩy muốn hỏi điều gì nhưng không âm thanh nào thoái ra từ khuôn miệng nhỏ bé.

- Cậu hẳn là biết đùa đi, trò đùa vui đấy! Ôi Chúa, tôi không nhịn được đấy!

Đùa? France nói đùa là sao? Em đứng hình, cảm nhận cổ họng như bị bóp nghẹt và có thứ gì đó đang cứa vào lòng em.

Từng chút một.

Cơn đau cứ đến thật chậm.

- Sau bao nhiêu chuyện xảy ra trong quá khứ của chúng ta và kể cả bây giờ - France lau nước mắt rồi nói - Cậu lại yêu tôi. Thật sự đây, cậu có thể khiến bản thân mình thêm yếu đuối và thảm hại như nào trước t vậy, United Kingdom?

Em... không thể thở được.

Hắn nói gì thế? Nhưng âm thanh bên tai em ù đi, em nghe thấy chúng, nhưng không thể chấp nhận hết chúng, cả khuôn mặt chế giễu và đôi mắt coi thường hắn dành cho em nữa.

Em không thể chịu được nữa...

Trong lúc France còn đùa cợt về chuyện của em, United Kingdom bước tới với tốc độ mà France cảm giác chớp mắt là thấy em đứng ngay sát hắn rồi.

Em tát hắn.

Âm thanh của đôi tay nhỏ ma sát với khuôn mặt điển trai của người con trai nước Pháp xé toạc không gian. Và cũng chỉ có âm thanh ấy vang vọng sau đó, trong căn phòng với ánh hoàng hôn rực lửa.

- Xin lỗi - Em lên tiếng - làm cậu bất ngờ mà hò hét như một con gà bị đem tới bàn thịt vậy với con dao kề ngay cổ của nó vậy.

United Kingdom quay lưng, một đường tiến ra cửa.

- Xin hãy quên hết những gì tôi nói hôm nay đi. Nó thật là một sai lầm của tôi.

Rồi em rời đi.

Để lại một cơn đau lòng không rõ nguyên do cho người đằng sau.

~~~//~~~

Ngu ngốc! Ngu ngốc! Em đúng là quá ngu ngốc mà!

United Kingdom gần như hóa điên trước sự lo sợ của bố mẹ em. Tại sao em vẫn cứ bướng bỉnh, cứng đầu như thế trong khi em đã hoàn toàn nhận thấy hắn không phải First French Empire? Em muốn hắn trở thành First French Empire, nhưng đó là vì em yêu người ấy đến mù quáng, người ấy dù trời có sập vẫn sẽ bao bọc em, dù ý tưởng của em có điên rồ như nào, First French Empire vẫn sẽ nói nó đúng vì em.

Hắn không phải First French Empire!

Không phải!

Vậy First French Empire đã ở đâu chứ? Sao lại không trở về?

Em gào khóc vì nhớ hắn, những kí ức em nâng niu dù đã phai mờ một chút vì thời gian, nhưng em vẫn nhớ khuôn mặt hắn và sự ấm áp khi được hắn ôm chặt vào lòng.

- First French Empire đã mất rồi, con trai. - Britain vỗ về em.

Ngài không thể nói sự thật đau lòng ấy với em khi em còn nhỏ và mỗi khi thấy quyết tâm của em để khiến France nhớ lại, ngài chỉ càng thấy khó khăn để mở lời.

United Kingdom rúc vào trong lòng bố mẹ em và em khóc hết đêm hôm ấy.

Hắn ra đi rồi. Hắn không bao giờ quay về nữa. Suốt mấy năm qua, em đã mong chờ điều gì chứ? Bây giờ, tất cả có phải vô nghĩa rồi không? Em muốn hỏi hắn, nhưng làm thế sẽ càng tuyệt vọng thôi, vì không câu trả lời nào có thể làm em khá hơn được nữa.

~~~//~~~

France có vẻ nhận ra hắn đùa quá trớn. Dù hắn không có tình cảm với em thì cũng không nên trêu đùa với UK như thế. Lần này thì hắn sai thật rồi. Nhưng em chẳng bao giờ tới Pháp nữa mà hắn cũng không biết phải mở lời như thế nào sau chuyện ấy, hắn biết hắn cần nói một câu xin lỗi, chỉ là hắn chưa sẵn sàng. Hắn chỉ biết cách cố gắng làm thân với nước Anh, mặc dù hắn có bao nhiêu vấn đề khi phải tiếp xúc với quốc gia này.

Nhưng United Kingdom đối với hắn cũng thay đổi đến 180 độ.

Em chẳng nhìn hắn được một phút, ngoài chào hỏi và bàn chuyện hợp tác thì không còn chuyện gì khác, em tránh hắn rất nhiều cùng với đôi mắt lạnh giá, không cảm xúc.

Ừ hắn cũng cố rồi, em không chấp nhận thì hắn biết làm gì đây? Thôi hắn bỏ đi cho rồi, nghĩ lại thì việc gì hắn phải hạ mình làm mấy cái hành động đó?

Chỉ là, ngay tức khắc, tim hắn nhói lên.

Tại sao thế?

~~~//~~~

- Ủa gì vậy Germany?

France ngạc nhiên khi Germany phát tấm phong bì màu đỏ cho tất cả các quốc gia đi ngang qua. Anh đưa cho hắn một cái.

- Thiệp mời đám cưới của Portugal và United Kingdom - Germany đáp lại - Cuối tuần sau đó, tôi và EU đã sắp xếp cho mọi người nghỉ rồi.

Hắn cầm tấm thiệp trên tay, với sự kinh ngạc và cơn đau vụt qua như một dòng điện. Những chữ cái trên đó mờ đi mặc dù mắt hắn thì bao năm nay đều hoàn toàn tốt 10/10 luôn và hiện sức khỏe hắn hết sức ổn định.

- Tôi bất ngờ là anh không biết đấy - Belgium gần đó lên tiếng - Hai người đó cũng thân nhau lắm, tôi còn tưởng quốc gia của tình yêu như anh phải nhìn ra trước chúng tôi chứ?

Hắn không trả lời, hắn không nghe thấy gì cả, hắn cũng không hề thở. Đôi chân France tự di chuyển và hắn rất nhanh đã ở trước cửa phòng của United Kingdom. Em nhìn thấy hắn nhưng em chẳng dành nhiều thời gian cho khuôn mặt trắng bệch kia là mấy.

- Có chuyện gì vậy?

- À.. ừm.. - France cố gắng mở lời - Cậu... sẽ cưới hả?

UK gật đầu thay cho câu trả lời. Đừng ai hỏi em điều gì đã làm em bình tĩnh như thế, quãng thời gian qua, em đã chấp nhận sự thật và quên đi hi vọng France sẽ trở thành First French Empire. Vì vậy, với United Kingdom, hắn là một con ếch yếu đuối, hai mặt, xấu xí, ngốc nghếch.

- Còn gì không?

- Tôi.. - Điều gì đó thôi thúc hắn nói tiếp - .... sẽ đến dự...

United Kingdom cảm ơn hắn một câu rồi bước ra ngoài.

~~~//~~~

Kế hoạch của hắn bị xen vào giữa chừng vì có thông tin cần tu sửa lâu đài của Đệ nhất Đế chế Pháp và những người tiền nhiệm. Họ bảo rất quan trọng và muốn hắn đến một lúc thôi, mà hắn biết thế nào cũng sẽ muộn một phần của đám cưới ấy.

Từ lúc hắn tỉnh dậy và đảm nhiệm vai trò là người lãnh đạo Pháp, hắn chưa bao giờ đến những nơi cũ này cả,  đơn giản vì suy nghĩ của hắn khác mà hắn cũng không thấy lí do gì để nhớ về quá khứ.

- Ta nghĩ nơi này có thể sửa lại thành điểm du lịch.

France vừa đưa khăn che miệng để tránh bụi, vừa nói với những người phía sau trong khi họ bước qua dãy hành lang dài.

- Nhưng mà thưa ngài, như vậy sẽ ảnh hưởng đến giá trị lịch sử của cung điện.

Lí do đấy France nghe tới phát chán rồi. Họ đi tới dãy hành lang có ảnh của những người trị vì trước, người này ra đi thì một vương triều khác được xây dựng, kế thừa và làm mới quốc gia của họ.

Cho đến khi hắn thấy ảnh chân dung của First French Empire. Và First French Empire không phải người duy nhất trong ảnh, bên cạnh ngai vàng của hắn có một đứa trẻ.

Hắn nhìn như bị thôi miên vào hình ảnh được khắc lên bởi chất màu tối nhưng vẫn rất rõ nét. Thứ gì đó đang kéo hắn nhìn sâu hơn nữa vào người trị vì trước và cả vào đứa nhỏ kia.

Đó là United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland!

Ngay trong giây phút hắn nhận ra em, cơn đau bất ngờ đánh dọc theo sống lưng France, cùng với những làn sóng kí ức ùa về. Hắn không có thời gian để nhìn kĩ bất cứ mảnh kỉ niệm nào, nhưng hắn biết rằng: hắn là First French Empire. Và hắn đã trở về. Cuộc chiến ấy thật ác liệt, hắn đã bỏ mạng ở đó. Nhưng xem này, hắn đã được hồi sinh rồi.

Hắn... trở về với em rồi.

~~~//~~~

Hắn chạy thật nhanh như bị ma đuổi trên con đường được trang trí bằng những đóa hoa và ruy băng ở hai bên. Không ai cản hắn. Mà kể cả có, hắn cũng sẽ được vào vì hắn là khách mời cơ mà. Hắn chạy, chạy thật nhanh, nhanh hơn nữa. Hắn tới lễ đường.

Rất nhiều người không đứng thì ngồi phía trước nên không ai để ý đến hắn, hắn cũng chẳng quan tâm liệu ai đang nhìn khuôn mặt thất thần với sự tuyệt vọng đau đớn của hắn khi nhìn thấy em đứng bên trên bục cao, trong bộ y phục trắng tuyệt đẹp ôm lấy cơ thể nhỏ bé, tay em và cậu ta đan vào nhau khi hai người trao nhau lời thề của tình yêu vĩnh cửu. Portugal đeo nhẫn cho em và em cũng làm điều ấy với cậu. Họ bật cười rồi trao cho đối phương một nụ hôn đầy cảm xúc.

- Ơ ủa, France đây mà.

Vietnam từ đâu bước tới chào hắn một câu.

- Này, anh đang khóc đấy!

Bấy giờ France mới để ý tới hàng nước nóng chảy trên má, hắn đưa tay lên, run rẩy chạm vào giọt nước đang trên đà rơi xuống. Hắn khóc thật.

- Làm ơn - Hắn nói với Vietnam - Đừng nói với ai rằng tôi trông như thế này.

Vietnam định hỏi hắn nhưng lại thôi, cậu không muốn động vào người đang bị cảm xúc bao lấy, nhưng đúng là cậu tò mò thật.

France đến phòng vệ sinh, hắn khóa trái cửa rồi mới cho phép bản thân dựa người lên thành bồn rửa tay mà bật khóc.

Hắn nhớ ra rồi, tất cả những chuyện trước đây. Hắn nhớ ra em rồi. Nhưng Chúa ơi, hắn quá muộn rồi. Giá mà hắn có thể nhớ được sớm hơn, chỉ cần một ngày thôi cũng được và hắn sẽ chạy tới ôm lấy em như ngày trước. Nhưng bây giờ hắn chỉ còn biết cách nhìn em đứng trên lễ đường với một người khác trong niềm vui của mọi người, hứa với người con trai kia lời thề sắc son, đeo cho cậu ta chiếc nhẫn bạc.

Hắn muốn chạy vào đó, ngay lúc ấy để nói với em. Nhưng hắn không phải kẻ xấu đến như thế. Em đã chờ đợi hắn, chịu đựng hắn, yêu hắn nhưng hắn đẩy em đi, hắn khiến em tuyệt vọng trước, để em ngưng đợi. Em đã bước tiếp và em đang trên con đường tìm cho mình một tình yêu mới. Hắn sẽ chạy vào và phá đi tất cả sao? Hôm nay là ngày vui của em cơ mà. Hắn đâu thể làm thế.

Tất cả đã quá muộn với First French Empire. Không có gì có thể cứu vãn câu chuyện tình bị chôn vùi qua thế kỉ của họ nữa.

~~~//~~~

France chạy ra khỏi phòng họp của EU với lí do hắn bị đau bụng, nhưng không phải thế. Hắn chỉ muốn được rời đi ngay lúc này.

Rầm!

Và hắn đâm vào em. Toàn bộ trà nóng trong cốc đều đổ lên người em.

- Ôi trời United Kingdom! - Hắn hốt hoảng - Tôi xin lỗi! Tôi lấy bộ đồ khác cho cậu nhé?!

- Thôi, tôi làm được. - Em định trách hắn nhưng thấy khuôn mặt kia thì em lại dừng.

- Cậu muốn mang hình ảnh này đi vòng qua hành lang cho mọi người thấy sao? Có nhà vệ sinh ở bên kia, cậu vào đi. Tôi sẽ sang phòng cậu lấy áo.

France chạy vào phòng làm việc của United Kingdom ở trụ sở, nơi mà bây giờ, một số lượng không nhỏ đồ đạc đều đã được đóng gói, sẵn sàng cho vận chuyển. Đó là lí do hắn không thể tiếp tục họp của EU hôm nay. Hắn lấy trong tủ một chiếc sơ-mi rồi quay về phòng vệ sinh.

- United Kingdom, tôi mang áo rồi này!

UK nghe tiếng hắn thì mở cửa buồng phòng vệ sinh ngoài cùng để lấy áo thay. Em lau cho sạch trà và hi vọng sẽ không bị ám mùi, ôi, hôm nay làm gì mà xui thật sự. Em mặc áo sơ-mi rồi kiễng chân với áo vest em vắt qua thành buồng để tránh làm áo ướt. Nhưng hình như em hơi thấp, vắt lên được mà không có cách nào với tới được. Bất lực, em gọi:

- France, anh còn đó không?

- Có! - Hắn đáp lại gần như ngay lập tức.

- Lấy giúp tôi bộ vest.

France đẩy người lên là với tới, hắn cầm áo vest của em trong tay, nó mang hương thơm của em mà sau bao năm qua hắn vẫn không thể nào quên. Hắn đưa áo sát hắn hơn, dù chỉ trong giây ngắn ngủi như này, hắn vẫn khao khát được đắm mình trong hương hoa hồng của em một lần nữa.

Và hắn vô tình để ý khuy áo của nó.

Hắn nhận ra chiếc khuy ấy.

- France?

France giật mình, hắn đưa áo vào cho em và đợi em bước ra.

- Này, cậu có muốn chiều nay đi đâu đó với tôi không? - Hắn ngỏ lời.

- Có chuyện gì sao? - Em hỏi khi đang chỉnh lại trang phục.

-  Thì hôm nay là ngày cuối cùng cậu ở đây. Mặc dù thời gian qua chúng ta có... ừm... không mấy vui vẻ, nhưng cậu là người bạn đầu tiên của tôi.

Em là người ta yêu. Hắn cắn môi giữ những lời ấy trong lòng.

- Được thôi.

Em đồng ý trước sự bất ngờ của hắn. Hắn nói đúng, em và hắn vốn chẳng có gì là quá bền vững đi, nhưng nhìn xem, cùng chiến đấu trong hai Thế chiến, xây dựng Liên Hợp Quốc, đầu tư làm tuyến đường tàu xuyên biển Anh - Pháp và nhiều thứ nữa, em cũng nên chào hắn một câu chứ nhỉ.

Tan sở, hắn đưa em lên oto và chở em ra công viên ở Pháp. Không khí buổi chiều của Pháp có hơi lành lạnh nhưng vẫn thoải mái, họ ngồi xuống một ghế đá, nhìn những người dắt thú nuôi đi dạo, tập thể dục, làm việc hay đơn giản là thư giãn bên gia đình, bạn bè. France mua cho em một túi bánh để em ăn đỡ bụng, United Kingdom dùng tay tách những mẩu nhỏ và ném cho đàn bồ câu. Chúng sà xuống đất, tiến lại nơi có thức ăn và thưởng thức.

Hắn thấy khó mở lời quá, em cũng chưa nói gì.

- Thế này... bình yên thật nhỉ. - Hắn nói vu vơ.

- Kể ra Pháp cũng đẹp đấy. - Em đùa đùa muốn trêu hắn.

- Yeah, niềm tự hào của tôi đó! Không khí cũng thật dễ chịu, đúng chứ? Không bị ô niễm nặng như ai kia.

- Oh anh tự tin thế. Anh không biết London là thành phố sạch nhất thế giới à?

Và câu chuyện cứ tiếp tục. Hầu hết là chuyện phiếm để đùa vui thôi vì ngoài chuyện đó, hôm nay hắn chẳng biết nên làm gì nữa. Hắn đã luôn là France ở vẻ bề ngoài dù có nhớ ra hắn từng mang tên First French Empire, hắn tin đó là quyết định tốt nhất cho tất cả, nhưng sẽ không bao giờ là cho hắn.

Lúc hoàng hôn quá nửa, France đưa United Kingdom tới một hàng ăn sang trọng gần đó. Những thứ này ngày trước vốn hắn chưa bao giờ nghĩ là sẽ tồn tại, hắn gọi món và thêm một chai rượu nho của Pháp, loại có hương vị giống nhất với rượu thời của First French Empire. Và hắn quan sát em.

United Kingdom bây giờ đã thực sự khác với đứa trẻ ngày trước. Đôi mắt em xanh và sâu thẳm như lòng biển, khuôn mặt em trưởng thành mang nét thanh tú với dáng người nhỏ nhắn, ngón tay em kéo vĩ cầm và đánh piano nên dài và thon lắm, đôi tay em chẳng còn trong sáng, hắn biết, nó vấy máu rồi, nhưng nó vẫn ấm. Và hắn chỉ muốn được đan tay họ vào nhau một lần nữa.

- Có chuyện này tôi muốn hỏi - Hắn lên tiếng khi họ thưởng thức đồ tráng miệng - Khuy áo của cậu là mua ở Pháp sao? Nó có thiết kế của Pháp vào những năm 1800.

United Kingdom nhìn xuống. Nó là của First French Empire, dĩ nhiên, hắn cũng tinh thật đấy.

- Nó.. là của một người rất quan trọng với tôi.

Riêng thứ này, em không thể nói dối được. Mà France lúc ấy cũng rất kinh ngạc, cảm xúc bất ngờ rấy lên trong hắn đến nỗi hắn chỉ muốn khóc luôn.

- Lúc nào cậu cũng đeo nó sao?

- Đúng vậy.

- Tôi đoán nó không đến từ gia đình cậu, vậy là người ngoài rồi. Cơ mà Portugal không có vấn đề gì với chuyện này sao?

- Portugal biết ghen nhưng không phải gì cũng khiến cậu ấy như vậy. Cậu ấy hiểu tôi và ý nghĩa của người này đối với tôi.

Em trả lời mà không nghi ngờ gì. Kem ở đây ngon thật, làm em chẳng muốn nghĩ nhiều.

- Nếu hai cậu đã thân với nhau lâu vậy rồi, sao bây giờ mới kết hôn?

- Cậu ấy đợi tôi... vượt qua chuyện cũ.

United Kingdom nhớ lại hình bóng cậu bé Bồ Đào Nha hay trèo tường cung điện vào Buckingham tìm em, rủ em đi chơi, cậu nhận mọi lỗi lầm của em, trở thành bờ vai cho em khóc và chỗ dựa để em thoải mái nghỉ ngơi, chia sẻ câu chuyện, gánh nặng của em. Cậu bao dung em dù em từng ngu ngốc như thế này và cậu sẵn sàng cưới em khi em đồng ý. Britain và Portuguese Empire vốn định cho hai người kết hôn sớm hơn, nhưng cậu là muốn em tự nguyện.

France gần như đông cứng khi nghe câu chuyện của họ. Và hắn nghĩ: Ơn Chúa, đã có người khác cũng sẵn sàng yêu em nhiều như hắn yêu, người sẽ ở đó vì em khi hắn không thể nữa.

Họ đi dọc con phố đông đúc ở Paris để tiêu hóa, đồng thời, hắn muốn đi cùng em một lần cuối.

Không có cánh đồng hoa nào cả, con đường này trải bê tông và ở ngoài mặt phố, xe cộ đi lại nườm nượp với ánh đèn pha sáng lóa.

Và cùng không có bầu trời đầy sao đâu, chỉ có ngọn điện của đèn đường và một tầng mây mù che đi khoảng không bên trên.

Hắn bước ngay bên cạnh em. Nhưng hắn sẽ chẳng thể dắt tay em và ở gần em như ngày xưa ấy. Em không nói lời nào, hắn cũng thế.

~~~//~~~

France đưa em đến sân bay, Portugal vừa gọi tới, nói rằng mọi thứ ở sở EU của UK đã được đưa lên máy bay, cậu và em có thể rời đi trong đêm nay luôn rồi. Portugal ôm lấy UK rồi bắt tay với France, miệng cậu vẫn nở nụ cười bạn bè với hắn, cậu không biết hắn đã nhớ lại và hắn cũng chẳng nói với ai. Thôi, hãy coi như First French Empire thật sự mất rồi.

- Chăm sóc em ấy tốt nhé. - France nói nhỏ.

Portugal thì vốn có chút đơn giản, mà thực ra cậu cũng là lười động não, chứ cậu không thua kém gì mấy quốc gia châu Âu khác đâu, nên cậu chỉ gật đầu, tin rằng hắn gửi lời chúc. Rồi cậu lên máy bay.

Chăm sóc em ấy tốt nhé.

Hãy đưa em ấy đi khắp các đại dương, đến những vùng đất phía bên kia chân trời.

Hãy cùng em ấy ngắm mặt trời mọc và mặt trăng lên với muôn vàn ánh sao lấp lánh.

Hãy tìm tới một gốc cây cổ thụ ở giữa vườn hoa để kết vòng hoa với em ấy.

Và làm ơn, hãy ở bên em ấy.

Đó mới là những lời First French Empire thật sự muốn nói với Portugal.

Trước đôi mắt đỏ hoe lên đầy tuyệt vọng thống khổ của First French Empire, máy bay đi hết đường sân và bay lên bầu trời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip