48
Jisoo không nhận ra cô? Nó đã quên cô rồi sao?
Irene thất thần nhìn vào gương mặt của Jisoo nên không trả lời câu hỏi của nó. Jisoo vẻ mặt hoang mang, đưa tay lên trước mặt Irene quơ quơ.
"Cô ơi, cô không sao chứ? Tôi xin lỗi, cô có thể bỏ qua không?"
Đôi mắt Irene rưng rưng, cô chưa bao giờ cảm giác Jisoo đối với mình xa lạ như vậy.
Tự nhiên thấy Irene khóc, Jisoo cuống cuồng lên tưởng đã làm cô bị thương, vội đưa tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay đưa cho cô lau nước mắt.
"Tôi, tôi... không cố ý. Tôi xin lỗi."
Irene chậm chạp đưa tay lấy chiếc khăn, đôi tay run rẩy. Cô lau đi nước mắt rồi nói.
"Tôi không sao, chỉ là nhìn em làm tôi nhớ đến một người rất quan trọng..."
"Tôi sao?" Jisoo cười cười, trông tâm trạng rất thoải mái. - "Chắc là chị nhìn lầm rồi đó. Chị có chắc là bản thân không sao chứ?" - Jisoo e ngại nhìn Irene từ trên xuống để chắc chắn cô không bị thương bởi sự vô ý của mình.
"Đúng vậy, chắc là nhìn nhầm. Tôi không sao đâu. Cám ơn em đã quan tâm." - Irene cười nhẹ.
Jisoo gật đầu, cô gái trên xe chui đầu ra gọi.
"Soo, nhanh lên. Chúng ta có cuộc hẹn đêm nay."
"Được, em vào ngay."
Jisoo chào Irene sau đó bước lên xe, cô nhìn cô gái lạ mặt kia không biết cô gái đó là ai tại sao lại thân mật với Jisoo như vậy? Lại còn ăn mặc rất nóng bỏng nữa.
Tâm cô đau đến không đi nổi nữa, sau khi Jisoo rời đi. Irene ngồi xuống ghế đá bên lề, lúc nảy đã kiềm nén rất nhiều trước mặt Jisoo.
Màu đen láy con ngươi giờ khắc này thất thần nhìn vào khoảng không vô định, không ai có thể biết được nước mắt cô thương tâm ào ạt, đóng kín tâm chậm rãi cắn chặt môi dưới không cho thành tiếng.
Đôi mắt sưng đỏ, nhìn ra rõ ràng là cô đã khóc đến tận lực.
Jisoo đã quên mất cô rồi, em ấy cũng không còn như ngày xưa nữa. Jisoo đối với cô rất xa lạ, chớp mắt cũng không thấy quen thuộc nằm ở đâu.
Irene cứ vậy, nước mắt chảy xuống là đưa tay tùy tiện quệt ngang. Tiếng khóc nức nở đến thương tâm trên đường phố vắng người.
Jisoo sẽ không vô tâm đến nổi nhìn cô xa lạ như vậy. Ánh mắt cũng không còn dịu dàng yêu thương như trước.
Cô đoán liệu Jisoo đã xảy ra chuyện gì hay không?
Hít nước mũi vào trong, bàn tay nắm chặt khăn tay mà Jisoo đã đưa, nhưng cô lại không dùng nó, định đưa tay lên lau nước mắt lần nữa thì bàn tay trước mắt làm cô ngưng lại. Irene mơ hồ ngẩng lên.
"Sooyoung..." - Irene khẽ gọi.
Sooyoung cầm trên tay khăn giấy cho cô, ánh mắt vụt qua tia đau lòng.
Sooyoung ngồi xuống bên cạnh Irene, cố nén tiếng thở dài. Có bao nhiêu lời muốn nói ra hết, màn vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy hết và cũng rất hiểu.
Sau một hồi im lặng, Irene lau đi nước mắt, quay sang nhìn Sooyoung, giọng nói khàn đặc.
"Em biết chuyện gì? Nói với chị có được không?"
Nhìn vào đôi mắt Irene, chưa bao giờ thấy cô có sự khẩn thiết lớn đến như vậy. Sooyoung dù không muốn nói nhưng cũng không đành để cô đau khổ.
"Chị quên Jisoo đi." - cô thành thật khuyên.
Irene dùng biểu cảm khó hiểu nhìn Sooyoung.
"Cậu ấy đã trở thành người khác, không nhớ đến chị nữa đâu."
Nhưng, dù sao cô cũng muốn biết lí do.
"Tại sao?" - Irene khép mi tâm, giọng lãnh đạm.
Không hiểu điều gì, tại sao cô có thể chịu đựng được ba năm qua, khi vướn phải vấn đề của Jisoo lại không thể không rối lên.
"Jisoo đã mất trí nhớ rồi, cậu ấy bị tai nạn nghiêm trọng lái xe khi uống rượu. Hai năm qua chị TaeYeon đã đưa cậu ấy đi điều trị nhưng cũng không tiến triển gì..."
Sooyoung thở khẽ, mặt hơi cúi xuống. Irene nắm chặt hai tay như thể hạ quyết tâm để kiềm nén cảm xúc.
"Jisoo đã trở thành người khác, công việc ở tập đoàn cậu ấy không để tâm đến nữa. Thường xuyên tụ tập với đám bạn mới ở bar đi chơi thâu đêm. Còn quen với rất nhiều cô gái..."
Rất nhiều cô gái... vừa nghe thôi cả người cô run lên, huống hồ lúc nảy cô gái đó còn gọi Jisoo thân thiết như vậy.
"Khi em nhắc đến chị, Jisoo đã không hề có cảm xúc. Cậu ấy rất bình thản, mỗi ngày đều biểu hiện rất vui vẻ. Bệnh cậu ấy trước đây vẫn chưa khỏi, Jisoo đã mặc kệ tất cả và không muốn uống thuốc."
"Bệnh trước đây? Trước đây em ấy đã bị bệnh?"
Irene ngạc nhiên, tại sao cô không biết gì hết? Cũng không nghe ai nhắc đến. Sooyoung khẽ gật đầu.
"Cậu ấy đã mắc căn bệnh rối loạn thần kinh sau khi mẹ cậu ấy mất không bao lâu..."
Irene im lặng nghe, cô hít thở không thông. Chuyện này Jisoo đã không nói cho cô biết. Sooyoung tiếp tục nói.
"Mỗi lần gặp chuyện gì kích động, Jisoo sẽ biểu hiện run người và cả gương mặt cậu ấy đều đỏ lên. Nếu nặng hơn cậu ấy sẽ tự làm bản thân bị thương."
"Suốt nhiều năm qua, Jisoo đã tự mình gặm nhấm căn bệnh, cậu ấy đã không để cho em nói cho chị biết. Toàn thân cậu ấy đều bị thương, có rất nhiều vết thương của roi mà cậu ấy tự tạo."
Irene nhớ lại chuyện lúc trước, lúc đã cùng Sooyoung kiềm chế Jisoo trên giường. Lúc đó nhìn nó rất đáng sợ, tâm trí cô hoảng loạn đã không nghĩ được gì.
Đôi môi Irene run lên, rưng rưng nước mắt. Sooyoung nói.
"Có thể bây giờ Jisoo vẫn tự tìm cách để làm mình bị thương, nhưng cậu ấy trước mặt mọi người đã tốt hơn. Trông cậu ấy rất vui vẻ, Jisoo không nhớ gì trước đó cả. Cậu ấy đã nói như vậy với mọi người."
"Vậy nên, mọi người không tiếp tục giúp Jisoo nhớ lại sao?" - Irene thất vọng nhìn Sooyoung.
"Mỗi khi giúp Jisoo, cậu ấy đều bảo đầu rất đau. Mọi người không còn cách nào khác."
Irene vẫn không tin rằng Jisoo đã mất trí và quên cô. Trong suốt hai năm đó cũng không nhớ ra được một chút gì hay sao?
"Mọi người không giúp Jisoo thì chị sẽ làm em ấy nhớ lại." - Irene kiên quyết.
"Irene, nhưng mà..."
"Được rồi, chị đã quyết định rồi."
Sooyoung thở khẽ, cả hai người lại rơi vào trầm mặc.
===================
Khi Irene trở về nhà, thì nhìn thấy dì Kim và Mi Rae. Cô mừng rỡ ôm họ, nhưng không hiểu vì sao họ lại ở đây đáng lẽ ra phải ở nhà Jisoo.
Sau khi Irene đi không bao lâu, Jisoo đã cho dì Kim và Mi Rae trở về biệt thự cổ để chăm sóc cho phu nhân. Nó cũng thường xuyên qua lại để thăm họ, nhưng từ khi xảy ra tai nạn thì Jisoo không đến nữa.
Irene cũng nhận được nhiều lời động viên của bà Bae, cho rằng những chuyện cô quyết định bây giờ hoặc trong tương lai, bà đều sẽ ủng hộ.
Cô đi tìm gặp Sooyoung và nhờ cô ấy giúp đỡ.
Sau khi Sooyoung thành công để Irene vào biệt thự bằng chìa khóa dự phòng mà Jisoo đã đưa cho Sooyoung giữ.
Sooyoung cho rằng cô không nên tiếp tục nũa, vì Jisoo sẽ không nhớ ra cô. Nhưng Irene nghĩ chắc chắn sẽ giúp Jisoo nhớ lại.
Sooyoung rời đi, Irene bước vào trong. Căn nhà từ lâu đã không còn bóng dáng của người giúp việc. Jisoo đã mời bọn họ đi và chỉ muốn sống một mình.
Nhìn đống hỗn độn trước mắt, Irene cảm giác như mình vừa mới bước vào một thế giới khác vậy. Từ trên xuống dưới căn nhà đều bừa bộn quần áo, giày dép. Tất bị vứt mỗi nơi một chiếc, trong phòng ăn còn tỏa ra mùi hương của những cái bát chưa được rửa. Nhất định là đêm qua "bọn khủng bố" đã ghé thăm nhà Jisoo rồi. Nghĩ đến lại thấy khó chịu, Jisoo dù mất trí nhưng lại gần gũi với các cô gái quá rồi.
Irene mở to miệng kinh ngạc, Jisoo trở thành người không ngăn nắp từ lúc nào vậy? Thôi được rồi, dù sao thì những việc dọn dẹp nhà cửa này cô cũng thành thạo lắm.
Nhanh chóng gom hết đống quần áo ở dưới đất lên, Irene liền để nó xuống ghế, rồi tiếp tục đi tìm đồ để dọn dẹp.
Thời gian cô dọn dẹp đến gần tối, mọi thứ đều sạch bóng nhưng vẫn chưa thấy Jisoo về. Cô đi lên phòng Jisoo xem mọi thứ có thay đổi hay không?
Không có gì thay đổi, chỉ là căn phòng có chút bừa bộn. Irene thở khẽ, cô lắc đầu. Sau đó tiếp tục dọn hết đống quần áo dưới sàn nhà, những thứ lặt vặt Irene kéo khóa tủ ra để vào.
Chỉ có điều không nhìn thấy tấm ảnh cưới của hai người đâu. Cô nhìn quanh phòng, những tấm hình nhỏ của hai người lúc trước được bày trên bàn cũng không nhìn thấy nữa.
Thoáng chút đau lòng, không phải hai người đã ly hôn rồi sao?
Dọn dẹp xong, Irene đi xuống lầu. Cùng lúc đó Jisoo trở về, nó mở cửa đi vào với vẻ người mệt mỏi.
Jisoo ngẩng lên, nó ngạc nhiên mở to mắt.
"Chị là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?"
"Jisoo, chị..."
"Jisoo? Tại sao chị lại biết tên của tôi?"
Jisoo làm quá Irene hơi sợ, cô lui mình về phía sau. Irene vừa nghĩ ra một lí do.
"Là, là Sooyoung đã nhờ chị đến đây để giúp em dọn dẹp..." - Cô ấp úng.
"Sooyoung?" - Jisoo nhíu mày. Sau đó tiến lại gần Irene. - "Nhưng mà tôi không cần, tôi nhìn chị quen lắm..."
Vẻ mặt không cười, lạnh lùng tuyệt đối kề sát mặt Irene. Cô hơi né người ra sau.
"Đúng vậy... không những đã gặp, còn rất thân thiết." - Irene bối rối đến đỏ mặt, lâu lắm rồi hai người mới gần nhau như vậy.
"Rất thân thiết sao? Nhưng tôi đâu có quen chị?"
Jisoo giống như một người khác, cách nói chuyện cũng rất cộc. Irene dù có chút bức bối khi Jisoo không hề nhận ra mình, nhưng cô vẫn cố kiềm nén. Cô đi đến túi xách lấy điện thoại ra ấn mấy cái rồi giơ lên trước mặt Jisoo.
"Em nhìn đi, đây là hình của chúng ta lúc trước. Em đã quên hết rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip