Chương 26
Làm một con gà mờ, anh rất muốn hỏi thăm gà mờ từng được ôm đùi boss thế nào.
Lâm Nhạc Nhạc nói: "Thật ra chúng em cũng chỉ mới làm quen lúc nghỉ hè. À đúng rồi, anh ấy cũng là người thành phố S đấy."
Trùng hợp vậy sao!
Khương Hoài vui vẻ, tưởng tượng đến viễn cảnh tốt đẹp về sau: "Thế thì biết đâu chúng ta chơi game thân đi offline gì đó."
Anh không bội phục người khác cái gì, có điều rất bội phục boss chơi game giỏi. Thêm nữa nghe Lâm Nhạc Nhạc nói là boss không chỉ là người thành phố S mà còn bằng tuổi anh, chắc là có thể chơi với nhau.
Lâm Nhạc Nhạc xoa ngón tay, cảm thán: "Ầy, em hơi căng thẳng."
Khương Hoài ở máy tính bên kia cà lơ phất phơ, chẳng hiểu Lâm Nhạc Nhạc có cảm xúc gì: "Cậu căng thẳng cái gì, lần đầu tiên cậu chơi với đối phương chắc? Đối phương không biết cậu gà đến đâu hay gì? Nếu anh ta chơi với cậu nhiều lần, bây giờ vẫn chịu chơi với cậu thì chứng minh người ta chơi với cậu không phải chuyện mất mặt mà là thật lòng muốn chơi với cậu, vậy cậu có gì mà căng thẳng?"
Lâm Nhạc Nhạc nghe mà ngẩn người, mạch não của Khương Hoài quả thực mở ra cái nhìn mới cho cậu.
Khương Hoài tiếp tục nói: "Anh nói cho cậu biết, gà mờ kiêng kị nhất là gì? Gà mờ kiêng kị nhất là gà còn sĩ diện, đây là nguyên nhân khiến gà mờ không tiến bộ."
Tuy rằng canh gà này làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, nhưng sao nghe cứ chua chua.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thán: "Anh hiểu mình quá ha."
Khương Hoài cười: "Đương nhiên, vẫn phải có chút giác ngộ này. Anh nói cho cậu biết, không chỉ chơi game, thật ra rất nhiều chuyện trong đời cũng có đạo lý như vậy. Có vài người quá coi trọng thể diện, chuyện lớn cũng không chịu mở miệng. Aiz như thể đi tỏ tình là chết ngay đấy, kiểu suy nghĩ này thật sự là không được."
Lâm Nhạc Nhạc nghe mà thổn thức quá chừng: "Em cảm thấy anh rất hợp làm, kia cái gì ấy nhỉ, à, giáo viên thành công."
Nói chẳng khác gì sách.
Khương Hoài chỉ thích nghe người khác khen anh, Lâm Nhạc Nhạc nói như vậy, lòng anh vui sắp nở hoa, nhưng lại phải làm bộ khiêm tốn: "Bình thường bình thường, chỉ là một ít giác ngộ nhân sinh thôi, chờ thêm vài năm sau khi cậu trưởng thành cũng có thể cảm nhận được."
Lâm Nhạc Nhạc - đã trưởng thành một lần - cảm thấy bị bắn mấy cái vào đầu gối.
Tưởng Trạch bên kia.
Nhạc Hồng cầm đồ của mình bước nhanh đuổi kịp Tưởng Trạch. Nhạc Hồng lái xe đến, lúc này Tưởng Trạch lại không đến bãi đỗ xe mà đi thẳng đến chỗ xe đạp ở ven đường.
Nhạc Hồng đứng tại chỗ gọi hắn: "Này, tôi lái xe mà?"
Tưởng Trạch khoát tay: "Tắc đường, tôi tự đạp xe về."
Nhạc Hồng theo sau, thấy hắn cởi khóa một chiếc xe, lại hỏi: "Ông biết đạp xe hả?"
Không phải Nhạc Hồng hỏi ngốc mà hắn quen Tưởng Trạch nhiều năm rồi, chưa từng thấy Tưởng Trạch dùng sức người để đạp xe, trong phút chốc cảm thấy ấn tượng trước kia đã thay đổi.
Tưởng Trạch lấy làm lạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhấc chân không chút lưu luyến: "Tôi đi trước." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhạc Hồng đứng cạnh đường cái một lát, thấy bóng dáng Tưởng Trạch biến mất ở đầu phố. Sau đó hắn trở lại bãi đỗ xe, vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng chợt hiểu ra, mở to mắt, nghĩ: Đừng nói là Tưởng Trạch này yêu đương rồi đấy nhé?
Ý nghĩ này làm cho hắn kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại cảm xúc của Tưởng Trạch lúc trước, hắn lại cảm thấy không sai. Hắn dùng kinh nghiệm thay hai ba bạn gái mấy năm qua để nghĩ, tuy không nhiều lắm, nhưng so sánh với Tưởng Trạch thì cũng đủ rồi.
Tưởng Trạch không yêu đương không phải vì gia giáo nhà họ Tưởng nghiêm khắc. Ai quen thân hắn cũng biết hắn mắt cao hơn trời. Không phải không muốn nhìn xuống, chỉ là chưa gặp ai làm hắn coi trọng.
Nhưng logic ở chỗ, Tưởng Trạch không xem trọng người khác, mà điều kiện tiên quyết không làm hòa thượng là phải thoát kiếp độc thân. Cho nên về cơ bản là tương đương với việc hắn phải làm hòa thượng.
Nhạc Hồng trái lo phải nghĩ tấm tắc thở dài, ngồi trong xe một lát lại cảm thấy sau khi bị Tưởng Trạch cho leo cây quá nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui hắn bỗng nhiên lại bật cười, lấy điện thoại ra gọi điện cho Khương Hoài.
Khương Hoài vốn đang chơi game với Lâm Nhạc Nhạc. Nửa tiếng trước khi Tưởng Trạch vào game, hai người họ tính sơ trong lúc chờ đợi ít nhất họ có thể chơi nhảy dù bảy tám lần.
Anh để điện thoại trong túi, bỗng thấy rung rung. Anh đang ở trong phòng nhặt trang bị, bởi vậy dùng một tay rút ra không xem ai gọi mà nghe luôn.
"Alo?" Khương Hoài nói mình nghe điện thoại với Lâm Nhạc Nhạc, tạm thời tắt voice trong game.
Nhạc Hồng ở trong xe chuẩn bị thay quần áo, điện thoại để bên cạnh: "Rảnh không, đi chơi đi?"
Khương Hoài nghe thấy giọng Nhạc Hồng là không hoà nhã gì hết. Anh cảm thấy Nhạc Hồng và Tưởng Trạch là cá mè một lứa, chẳng phải thứ gì tốt.
"Chơi cái chim cậu, ông đây đang bận."
Nhạc Hồng lại cảm thấy Khương Hoài hơi tí là xù lông, nhưng lại không làm ra chuyện xấu gì, rất thú vị. Nghe thấy anh nói như vậy, hắn vui vẻ, "Cậu muốn chơi chim của tôi? Thế cũng không phải không được."
Khương Hoài: "Mẹ nó, cậu có buồn nôn không? Cúp đây!"
Nhạc Hồng vội nói: "Này, cậu không muốn biết gần đây Tưởng Trạch thế nào à? Vừa rồi tôi chơi bóng với cậu ta, hình như cậu ta có chút vấn đề."
Về phần có vấn đề gì, Nhạc Hồng không nói rõ. Dù sao đã đủ làm cho Khương Hoài cắn câu rồi.
Quả nhiên Khương Hoài hỏi: "Vấn đề gì? Có rắm mau thả."
Nhạc Hồng: "Vậy cậu ra chơi bóng với tôi, tôi thả trước mặt cậu."
Khương Hoài cúp máy cái rụp.
Nhạc Hồng không sốt ruột, hắn mặc lại cái áo thể thao ướt đẫm mà mình mới cởi ra. Quả nhiên, vài giây sau có một tin nhắn WeChat mới.
Khương Hoài: Địa chỉ!!
Tuy chơi game với boss rất có sức hấp dẫn, nhưng đào ra được một ít chuyện xấu của Tưởng Trạch lại làm cho Khương Hoài cảm thấy đáng thử hơn.
Anh mở voice ra đầu tiên là thở dài một hơi.
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy, hỏi: "Làm sao thế?"
Khương Hoài nói: "Anh phải ra ngoài, lát nữa boss đến hai người chơi đánh đôi đi. Nhưng lần sau nhất định anh sẽ đến, cậu nói vài câu tốt về anh trước mặt boss, đừng làm cho anh ta có ấn tượng không tốt về anh." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ngực Lâm Nhạc Nhạc căng thẳng, nghĩ đến mình phải một mình đối mặt với đại ma vương Tưởng Trạch là tâm can tì phế phải bùm bùm vài cái.
"Anh đi đi, một mình em cũng được." lời này của Lâm Nhạc Nhạc không chỉ nói với Khương Hoài, lại âm thầm cổ vũ mình.
Cậu làm anh nghe mà mất tự nhiên, có người cân team mà sao nghe như là anh dũng hy sinh thế.
Nhưng đây không phải chuyện anh lo lắng, trọng điểm là bây giờ anh phải đi cạy miệng Nhạc Hồng để lôi chuyện xấu của Tưởng Trạch ra.
Khương Hoài đi, Lâm Nhạc Nhạc tắt game. Cậu đứng lên chạy đến bên cửa sổ thở mấy hơi, lại thấy chú đang ôm vai ba ở dưới nhà, đầu thì nghiêng sang bên ba. Không biết hai người đang nói gì, nhưng trông mặt ai cũng hồng hồng.
Hở?
Lâm Nhạc Nhạc hiếu kỳ, ba Lâm chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu. Ba cậu không nói lời nào xua tay hất tay chú Lâm sang bên, còn cao giọng nói: "Lâm Duệ anh vẫn không đi mua đồ ăn đi à, mãi Nhạc Nhạc mới về, em phải bồi bổ cho con."
Chú Lâm chả hiểu ra sao, lúc ngẩng đầu thấy Lâm Nhạc Nhạc đang đờ ra ông mới phản ứng lại, tuy không vui nhưng vẫn gật đầu lấy xe máy điện đi ra cửa.
Ba Lâm cười với Lâm Nhạc Nhạc, sau đó lên tầng đi đến cửa phòng cậu: "Nhạc Nhạc à, muốn ăn gì thì nói cho ba, ba mua về cho con. À đúng rồi, ngày mai trước khi đi học bảo chú đưa con đến siêu thị, muốn ăn gì thì mang nhiều chút để chia cho bạn cùng phòng."
Ba Lâm này đúng thật là khắp thiên hạ cũng không thể tìm ra người thứ hai.
Lâm Nhạc Nhạc được y quan tâm như vậy, cảm giác căng thẳng biến mất gần hết. Cậu lại hỏi ba Lâm: "Ba ơi, ba nói con như này, tương lai có lo không tìm được người yêu không ạ?"
Ba Lâm ngẩn ra, nhưng không trách cứ Lâm Nhạc Nhạc tuổi này không nên có suy nghĩ này mà nhìn con mình, nói như thể đương nhiên: "Ba không lo con không tìm được người yêu, ba chỉ lo về sau nhiều người yêu con quá không chọn nổi."
Lâm Nhạc Nhạc thầm nghĩ, ba quá lợi hại. Đừng nói là tương lai, giờ con đã chọn hoa mắt rồi.
Ba Lâm vỗ vỗ bả vai cậu, trong giọng nói đầy sự chân thành, rõ ràng là lời từ đáy lòng: "Từ khi con ra đời là ba đã cảm thấy trên đời này không có ai tốt hơn con. Từ nhỏ con đã xinh đẹp, lại còn ngoan, con nhà nào so được?"
Trước kia Lâm Nhạc Nhạc từng nghe thấy cái nhìn của mẹ ruột, cảm thấy con mình cái gì cũng tốt, đây là lần đầu tiên nghe thấy cái nhìn của ba ruột.
Nhưng bây giờ cậu thiếu lòng tự tin mình là người tốt nhất này, bởi vậy sau khi được ba Lâm "truyền lửa" hồi lâu, sự do dự trong lòng cậu đã biến mất. Cậu nhớ lời cố vấn thành công Khương Hoài là gà mờ không cần sĩ diện, đồng nghĩa, trên con đường đi tìm cha con mình là ai này, sĩ diện không quan trọng lắm.
Điều kiện của Tưởng Trạch thế nào thì hắn cũng phải an phận làm một phần ba trong sự lựa chọn của mình. Không đúng, một phần hai chứ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Huy đã bị cậu loại trừ đi.
Mà mình, Lâm Nhạc Nhạc - dưới sự khẳng định của ba Lâm - chính là Lâm Nhạc Nhạc trâu bò nhất thiên hạ này, phối với ai cũng tính là gả thấp(*).
(Có nghĩa là điều kiện và khả năng hơn hẳn người mà mình cưới)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip