Chap 20: Chuyến đi chơi công viên vui vẻ
Một tuần sau khi Neo Jark Matter bị đánh sập, các chàng trai nhà Super Sentai rủ nhau đi chơi công viên. Lúc này Souji mặc cái áo khoác len màu hồng anh đào, cái quần dài xanh lam và cái áo thun trắng với nhiều hoạ tiết hình hoa màu nhạt. Trùng hợp thay cậu lại dẫn cả nhóm đi chơi.
"Có phải chúng ta sẽ đi chơi ở những chỗ hồi hôm trước chúng ta đi không?" Ian hỏi.
"Tụi mình đi chơi rồi. Chẳng qua tại lâu rồi chưa đi mà thôi." Souji đáp.
"Đi thôi nào." Ian hào hứng.
Cả nhóm mỹ nam kéo nhau đến công viên. Đó là một công viên hết sức rộng lớn và nhộn nhịp. Vừa tới cổng, các cậu đều nhốn nháo lên như sắp về tới nhà.
"Đây là một công viên hết sức náo nhiệt, ta nói hen, anh bắt đầu bùng cháy rồi đó." Takaharu vươn vai.
"Mùi gì thum thủm dữ vậy ta?" Ba người xung quanh hỏi nhau.
"Sao mà khét quá vậy?" Kinji hỏi.
"Mấy đứa bàn tán gì về anh hả?" Takaharu hỏi.
Những tiếng cười nói bắt đầu lắng dần.
"Mấy em chỉ nói anh bùng cháy thôi mà." Yakumo nói.
"Vậy hả? Nagi-kun có thấy mùi gì đang cháy khét trên đầu anh không?" Takaharu quay qua hỏi Nagi.
"Tóc anh đang cháy nắng đó. Từ nãy tới giờ có một mình anh để đầu trần đi dạo ngoài nắng thôi. Anh mà bùng cháy nữa anh thành Saitama luôn." Nagi nói.
"Em ngoan lắm." Takaharu hôn nhẹ lên má Nagi.
"Ý trời ơi, nhóc Nagi chắc tối nào cũng bị Taka-niichan ôm ấp hoài, hèn gì cứ lùn hoài không cao lên một phân." Yakumo bụm miệng cười.
"Em cũng khác gì. Em có cao lên phân nào đâu. Nagi-kun cao như vậy là OK lắm rồi đó, ít ra còn cao hơn cô bé nấm lùn Fuuka-chan." Kinji vỗ đầu Yakumo.
"Bộ anh chê em hả, Kin-chan?" Yakumo nhăn mặt.
"Anh có làm gì đâu nè." Kinji véo hai má Yakumo để tạo một nét cười tươi trên mặt cậu.
"Ai cho anh chọc em hả?" Yakumo lườm mắt nhìn Kinji khi anh chàng đang cố diễn trò hề.
"Yakumo yêu dấu à. Đi chơi với anh nè." Kinji dỗ dành.
"Nagi, hai đứa mình đi chơi riêng nha." Takaharu nói.
"Sao không rủ hai đứa tụi tui đi chơi?" Kinji hỏi.
"Giờ mấy chú muốn đi với anh thì vợ chồng chú làm hoà với nhau đi." Takaharu nghiêm nghị.
"Nhà có bốn anh em thôi mà cứ cãi lộn hoài không biết mệt hả?" Nagi cũng không vui.
"Not easy rồi." Yakumo thở dài.
"Đọc mỗi từ easy thôi mà cũng sai bét. Đọc chuẩn Mỹ như tui mới hay. Giọng Anh của em nghe nhạt quá." Kinji trêu.
"Đừng chọc em điên." Yakkun nhăn mặt.
Rồi cả bốn cậu trai kéo nhau ra bể bơi đi tắm. Do có sẵn đồ bơi nên họ chỉ cần mua vé, vào phòng thay đồ mặc đồ bơi vào là ra bể bơi liền. Vừa ra bể bơi xong, họ thấy trong đó rất đông người.
"Vậy ra bể bơi này là một phần của một công viên nước nằm sâu trong công viên này. Không lẽ trong đây là công viên nước?" Kinji hỏi.
"Cứ nhảy cái ùm xuống nước đi. Anh đang bùng cháy rồi đây." Takaharu nói.
"Lửa mà nhảy xuống nước nhưng vẫn cháy, chỉ có thể là lửa của kim loại kiềm." Yakumo nói.
"Vậy ai xuống trước? Không có ai xuống thì anh xuống đây." Takaharu nhảy vào bể bơi rớt xuống đáy một cái ầm, văng nước tung toé.
Cũng may chỗ Takaharu vừa nhảy xuống không có người, nếu không thì hoặc là anh chàng sẽ đè bẹp dí người ta với thân hình cao 1.78m của anh chàng, hoặc là sẽ văng nước ướt hết áo quần.
"Nóng lên rồi đó. Muốn bùng cháy." Takaharu ngoi đầu từ dưới nước lên.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu dập lửa anh ấy thì có thể dập luôn nhiệt huyết yêu đời. Nếu thổi bùng cho to thì anh ấy sẽ trở nên cháy không kiểm soát được. Thôi ba anh em mình xuống luôn đi." Nagi bắt đầu ngao ngán.
Ba người còn lại cũng xuống bể bơi, nhưng cách xuống của mỗi người thật khác nhau. Nagi thả mình xuống nước rất nhẹ nhàng và bình lặng, đúng như tính cách của cậu. Yakumo nhảy lộn nhào xuống nước, còn Kinji thì lao thẳng đầu vào mặt nước rồi bơi như một chiếc tàu ngầm siêu tốc về phía chỗ Takaharu. Do bơi quá nhanh nên Kinji đâm sầm vào Takaharu, suýt nữa là chạm môi nhau.
"Thế này nguy rồi." Yakumo và Nagi lắc đầu
"Chết cha, bể bóng mất rồi." Mặt Kinji hốt hoảng.
"Bể bóng cái rắm ấy." Takaharu vỗ đầu Kinji một cái cốp.
"Ủa, Kin-chan có bóng đâu mà bể. Bữa trước khi đi mình đâu có mua bóng chơi bóng nước." Nagi nói.
"Thế có ai mang phao không?" Yakumo hỏi.
"Không ai mang cả." Ba người còn lại nói.
"Vậy không lẽ bốn thằng mình cứ ở đây ăn không ngồi rồi?" Takaharu góp ý.
"Vậy bốn người xếp hình vòng tròn nắm tay nhau rồi giữ thân thể trôi nổi giữa dòng nước đi." Nagi đề nghị.
"Thằng em tôi sao nay kì lạ vậy nhỉ? Nó định làm gì vậy ta?" Takaharu bị cụt hứng.
"Sao ông anh tôi nghĩ đen tối quá vậy? Xếp hình có gì không bình thường đâu." Kinji cũng nhân tiện vỗ đầu Takaharu một cái cốp.
"Đừng có đầu độc tâm hồn trẻ thơ nữa nghe chưa." Takaharu tát nước vào Kinji.
"Ông anh làm gì vậy? Tui chưa có nói chuyện cấp 3 mà ông anh nghĩ bậy trước." Kinji cũng tát nước vào Takaharu.
"Lạ thật, mình đã sắp mười chín hai mươi tuổi rồi mà mấy ông anh nhà mình coi mình là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Mình đâu còn là một cậu nhóc shota nữa." Nét mặt Nagi biểu cảm một chút gì đó không vui.
"Người lớn suy nghĩ phức tạp thật." Yakumo vỗ vai Nagi.
"Yakumo, lui ra khỏi cục cưng của anh ngay." Một cú tát nước từ Takaharu hắt vào mặt của Yakumo.
"Anh Taka cứ gây chuyện hoài nha." Mặt Yakumo đỏ bừng lên.
"Để anh dìm ổng cho." Kinji cũng tát nước vào Takaharu.
"Hai đứa tuổi gì với anh." Takaharu tạt vào cả hai người.
Khi nhóm của Takaharu đã vào công viên nước, Takeru và Chiaki thì đi cặp kè với Ryunosuke và Genta qua tận chỗ tàu lượn siêu tốc.
"Đáng lý ra cậu nên biết rằng tụi tui còn để cậu yên đấy." Ryu-chan bĩu môi với Chiaki.
Chẳng qua là vì hôm nay Chiaki mặc một cái áo khoác màu lục với cái áo thun đen bên trong. Cái này đáng lý ra cậu phải mặc cái áo thun đỏ bên trong, chứ đâu phải là cái áo đen thui kia.
"Tui thích mặc sao kệ tui, hơi đâu mà mấy người sân si vậy hả?" Chiaki bĩu môi lại.
"Thôi ráng chiều Chiaki chút đi." Takeru bảo Ryu-chan.
"Hừm." Ryu-chan trông bực mình.
"Bực bội làm gì. Qua chơi với tui nè." Genta rủ.
"Ờ." Ryu-chan đáp.
"Đi thôi Chiaki." Takeru nắm tay Chiaki.
"Còn cậu cũng vậy." Rồi Takeru nắm tay Ryu-chan đi theo lên tàu siêu tốc với Genta.
Khi đến tàu siêu tốc, bốn chàng Shinkenger đã thấy Yamato, Misao, Gai và Don ngồi đợi sẵn ở toa đầu tiên.
"Thôi mình đi thôi." Takeru đưa Chiaki lên ngồi ở toa thứ hai.
Tàu siêu tốc này có đến 12 cái toa nối đuôi nhau, mỗi toa có 4 ghế. Tàu vừa tăng tốc, cả tám người cùng hò hét vang dội. Nhưng phía sau toa của Takeru có rất đông người. Những người trên cả chiếc tàu vô cùng hò hét rất thích thú.
Bốn chàng nhà Kyuranger kéo nhau đi chơi cầu trượt. Họ đi qua vừa chơi vừa giỡn. Thấy có chiếc tàu siêu tốc đang phi nhanh, Stinger dắt Lucky lên đầu cầu trượt và hỏi: "Em muốn chơi tàu bay siêu tốc không?"
"Dạ muốn." Lucky cười tươi.
"Vậy để anh làm nha." Stinger nói.
"Yossha lucky!!!" Lucky được Stinger đẩy từ cầu trượt bay thẳng xuống đất.
Ai mà ngờ rằng sau khi trượt xuống đất, Lucky bị lộ quần nhỏ bên trong.
"Ui da, đau quá." Lucky nhõng nhẽo.
"Kéo quần lên." Naga ngồi bên cạnh nhắc nhở.
Lucky vừa kéo lên mới nhận ra rằng ông chồng yêu dấu của cậu đã chơi khăm bỏ một con gián nhựa vào trong quần.
"Ông xã mất nết quá nha." Lucky đỏ mặt lên.
Nhìn Lucky toát mồ hôi, Stinger cười bụm miệng, cái đuôi cứ lắc qua lắc lại tỏ vẻ trêu ngươi.
"Ông xã đứng lại đó cho em!!!" Lucky rượt Stinger chạy một mạch.
Trong khi đó, Ian và Souji qua một quán đồ ngọt trong công viên để ăn trưa. Trùng hợp làm sao khi Keiichiro và Kairi cũng đến đó ăn bánh, nhưng đi theo Kairi là Sakuya, Touma, Noel. Right và Hikari cũng đến đó cùng Alata, Hyde, Marvelous, Joe.
"Chị bán cho em năm cái bánh kem dâu tây nha chị." Kairi xung phong ra quầy nói với Saki.
"Hết tán gái rồi lại tán trai, đúng là cái số đào hoa mà." Keiichiro ngồi nhăn mặt.
"Ủa, chồng ghen hả?" Kairi quay qua nhìn anh chồng.
"Mang nhanh lên rồi cho chồng ăn chứ, tiểu hồ ly." Noel nháy mắt với Kairi.
Kairi mang cho bàn của mình năm cái bánh. Noel ngồi cạnh Kairi, Kairi ngồi cạnh Keiichiro.
"Bây giờ không lẽ tôi ngồi lẻ loi giữa hai vợ chồng cậu?" Noel hỏi Kairi.
"Đằng nào thì anh vẫn không lớn tuổi hơn chồng em được bao nhiêu, mà anh vẫn lại lớn tuổi hơn em. Anh nằm trên em, chồng em nằm trên anh. Tụi mình chơi 3P với nhau hoài đó." Kairi nói.
"Phải rồi, ông hàng xóm chân ngắn ạ." Keiichiro cười sái quai hàm.
"Bớt lôi chiều cao mét bảy hai tôi ra đùa nhé ông anh. Ông anh cao mét bảy lăm thì làm ơn im giùm, coi chừng bà xã cao mét bảy bảy của ông anh ngoại tình với thằng khác cho ông bẽ mặt luôn." Noel đỏ mặt.
"Chấp nhận đi anh." Kairi vỗ đầu Noel.
"Cậu đừng quên tôi có thể xé rách tiểu cúc dâm đãng của cậu chỉ trong một đêm nhé. Đừng có ỷ cao mà hiếp lùn nhé." Noel nhéo tai Kairi.
"Sao vậy hả Takao-chan? Ăn hiếp vợ anh hả?" Keiichiro gằm ghè nhìn Noel.
"Anh định về nhà xử tôi hả?" Noel vênh mặt lên.
"Tôi sẽ lôi cậu lên làm món dưa cúc nướng muối nhé. Đừng có trêu ngươi tôi." Keiichiro trả lời.
"Hai anh cứ cãi nhau hoài, đằng nào xung quanh em cũng toàn là người quen rồi còn gì." Kairi can ngăn.
"Chết rồi, nhóc này dám gạ xoạc cả thế giới luôn. Đúng là hồ ly tinh quyến rũ dụ dỗ cả vũ trụ." Noel và Kei-chan tái mặt.
Trong khi nhóm của Kairi và Keiichiro còn đang nhâm nhi bánh dâu tây, nhóm bốn người của Alata và Marvelous cũng đã gọi bốn cái bánh kem va-ni.
"Vợ à, cảm ơn vợ nha." Marvelous nói với Alata.
"Nói ai là vợ hả? Nhóc này à?" Joe ngồi cạnh Marvelous trông rất khó chịu.
Hai mắt Joe nhìn vào Alata như muốn nói: "Tránh xa chồng anh nhé." Còn Marvelous thì cũng bị Hyde nhìn với ánh mắt kiểu như: "Đừng dòm ngó vợ anh." Nhưng nghĩ lại Joe cũng đã cứu Alata nên cũng đành mỉm cười với cậu. Rồi cả bốn ngườ cười với nhau. Right và Hikari lại ngồi phía sau hai cặp vợ chồng này cùng Ryuji và Hiromu. Họ cũng ăn bánh kem, nhưng bánh của Hiromu và Right là bánh kem hoa anh đào, còn Ryuji và Hikari thì ăn bánh trà xanh.
"Right nè, cậu ăn mấy cái bánh rồi?" Hikari hỏi Right.
"Cái này đầu tiên rồi nhé." Right cười toe toét.
"Này, không ăn thêm cái thứ hai nhá. Tui sắp cháy túi tới nơi rồi. Bớt khẩu nghiệp lại nha hông." Hikari nói.
"Mà nè, bữa nay tui không còn phải xin tiền cậu. Tui có tiền rồi." Right vẫn ngây ngô.
"Ừ, ăn cho nhiều vào nha, mập ú rồi xấu tướng ráng chịu." Hikari cười.
"Tui ăn tràn họng tràn hầu vậy, mà tui vẫn ốm đó thôi." Right nói.
"Quan ngại. Tính ra cậu chỉ đói con mắt chứ đâu có đói bụng, mà có bao nhiêu đồ ăn là tiêu hoá hết rồi." Hikari nói tiếp.
"Hi." Right cười toe toét tập hai.
Nhóm của Right và Hikari cười đùa rôm rả bên chiếc bàn bốn ở giữa, còn đại gia đình của Kairi thì ngồi bên cửa sổ tay trái cũng cười đùa ầm ĩ còn áp đảo hẳn cả tiếng của họ. Chỉ có Ian và Souji thì ngồi riêng ra ở bên phải. Họ chẳng ưa tiếng ồn ào của nhà Kairi, và cũng chẳng thích cảnh huyên náo của nhà Right. Họ chỉ cần một khoảng không gian đủ tĩnh lặng để họ trao nhau những lời đã giấu kín trong tâm tư chưa lần nào nói ra.
"Cô em, cho tôi một cái bánh trà xanh và sô-cô-la nhé." Ian liếc mắt nhìn chủ quán đứng ở chỗ quầy.
"Sao ít vậy?" Saki (tên của chủ quán) hỏi Ian.
"Bữa nay cậu bạn nhỏ của tôi đang ăn kiêng, không ăn đồ ngọt được." Ian nói.
"Bánh này bán chạy lắm đó, nhóc mua thêm một cái tặng người thân nhé." Saki cười tươi.
Ian không ngờ rằng Saki dù đã là mẹ hơn ba mươi mốt tuổi mà vẫn còn trẻ trung như hồi hai mươi bảy tuổi. Nhưng vì cô có chồng nên anh chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cô, kẻo khi ông chồng của cô về nhà bắt tại trận là xác định anh bị ăn vả.
"Dạ, em cảm ơn chị." Ian ngượng hết cả mặt liền gọi hai cái bánh trà xanh và sô-cô-la mang tới chỗ bàn của mình.
Nhìn Ian muối mặt trở về với hai cái bánh cầm trên tay run bần bật, Souji cười phá lên vì anh đã tán nhầm bà cô có chồng.
"Biết gì mà cười?!" Ian đỏ mặt.
"Chị ấy là mẹ một con rồi, đừng tán tỉnh nha." Souji nói.
"Ủa, em có hỏi chị Saki rồi hả?" Ian hỏi.
"Đúng vậy." Souji cười ngây thơ.
Hai người cùng ăn bánh với nhau, cùng tâm sự với nhau một cách kín đáo như đôi tình nhân.
"Ngọt ngào hương vị bánh kem. Thuỷ chung hai chữ, bên em một đời." Ian để trán mình chạm vào trán của Souji thủ thỉ.
"Xuỳ, câu này đứa nào mà chả nói thế." Sakuya tọng cả cái bánh kem dâu vào họng.
"Quý tộc sang chảnh lên em." Touma vỗ cái bốp vào lưng Sakuya.
Noel cười đến mức ho sặc sụa, và Touma chỉ nhắc nhở: "Tém tém lại đi ba."
Lũ anh em nhà Kairi cứ sân si nhau suốt buổi không kém gì bốn chàng bên bàn của Right, ai nấy cũng vừa ăn vừa chọc nhau cười vỡ ruột nhưng dường như họ để dành sự chú ý chăm chút cho nhau nhiều hơn. Kairi, Keiichiro và Noel thì cứ quắn quíu nhau không rời và thi thoảng còn chọc ghẹo nhau. Còn Souji và Ian thì dù chỉ còn hai người nhưng vẫn cố gắng dành cho nhau những giây phút hạnh phúc. Họ đang rất vui vẻ vì có thể nắm tay nhau mọi lúc mọi nơi, và sẽ duy trì như vậy suốt đời.
"Anh đã thuộc về em rồi, Souji." Ian thủ thỉ.
"Em cũng đã thuộc về anh, và sẽ mãi là người bạn đời của anh." Souji đáp lại.
"Yêu em nhiều, bé bông." Ian vuốt tóc Souji.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip