Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Hiểu lầm

Editor + Beta-er: ToruD

Nghiêm Thanh vốn đang đợi ở ngoài điện, nghe nói Hình Thần Mục tìm mình thì nhanh chóng đi vào rồi hành lễ.

Hình Thần Mục cũng không nói vòng vèo với ông, trực tiếp hỏi: "Trẫm nghe nói hôm nay Ninh thượng cung cố ý tìm ngươi nói chuyện phiếm, nói chuyện gì thế?"

Nghiêm Thanh không ngờ Hình Thần Mục lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, nghẹn hồi lâu mới quỳ xuống đất đáp: "Hồi Thánh thượng, Ninh thượng cung là, là hỏi nô tài có muốn đối thực* không."

* 對食 - Đối thực: nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.

Bên trong thâm cung, chuyện thái giám cung nữ kết đôi làm đối thực cũng là chuyện thường tình.

Xét trên lập trường của Hình Thần Mục, hắn không cổ vũ, tất nhiên cũng sẽ không trách phạt, chỉ là nghe thế thì ngẩn người: "Ninh thượng cung muốn thay ngươi mai mối?"

"Vâng... Nô tài, nô tài cũng là nhất thời hồ đồ, không dám cự tuyệt ý tốt của Ninh thượng cung, mong Thánh thượng thứ tội." [email protected]

"Chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn lao." Hình Thần Mục cười cười, "Nghiêm Thanh, nếu trẫm nhớ không lầm, năm nay ngươi cũng đã ba mươi rồi đúng không? Nếu không nhập cung thì đã sớm thành gia lập nghiệp, ngươi hầu hạ trẫm đã nhiều năm, vậy mà trẫm lại lơ là chuyện này."

"Nô tài chỉ cần ở bên cạnh Thánh thượng là đủ, một lòng muốn hầu hạ Thánh thượng thật tốt. Chuyện hôm nay... Chuyện này thật sự là do nô tài nhất thời hồ đồ thôi ạ."

Nghiêm Thanh tuy là hoạn quan nhưng lớn lên thượng tính đoan chính, lại là Đại nội tổng quản, quanh năm cũng chỉ hầu hạ Thánh thượng. Trong cung có không ít cung nữ tìm tới ông muốn đối thực, chỉ là trước giờ ông thực sự chưa từng nghĩ tới phương diện này.

Hôm nay Ninh Khiết tới tìm ông cũng vì chuyện này, ông cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi lại khó tránh khỏi có chút dao động. Chưa nói tới chuyện cung nữ mà Ninh Khiết giới thiệu cho ông có dáng vẻ cũng như tính cách thế nào nhưng ông cũng phải nể mặt Ninh Khiết.

Ông chỉ ôm tâm tình muốn nhìn qua cung nữ Tiểu Oánh kia một chút mà thôi. Cùng lắm hai người chỉ mới nói qua mấy câu, không ngờ tin tức đã nhanh chóng tới tai Hình Thần Mục. Lúc này ông mới thấy hối hận chết đi được.

"Ngươi đừng sốt ruột, trẫm không phải tìm ngươi tới hỏi tội, ngươi đứng lên trước đi." Hình Thần Mục không nói rõ chuyện năm đó Ninh Viễn mưu nghịch cho Nghiêm Thanh biết, chỉ là muốn kiểm tra mục đích nhập cung của Ninh Khiết mà thôi, lại nói, "Ninh Khiết nhập cung tất nhiên là muốn tiến vào hậu cung của trẫm nhưng e rằng không chỉ mỗi thế. Xem ra vị cung nữ kia do Ninh Viễn phái nhập cung trước. Nếu bọn họ tới tìm ngươi, ngươi cứ coi như đang thay trẫm làm việc, thuận thế nhận phần tình này của Ninh thượng cung đi."

"Chuyện này... Nô tài biết rồi ạ. Nếu các nàng hỏi chuyện Thánh thượng, nô tài có nên nói cho các nàng biết không ạ?" Ninh Viễn phái người tiếp cận Nghiêm Thanh tất nhiên là vì muốn thám thính chuyện liên quan tới Hình Thần Mục, ông có hơi mờ mịt không biết nên ứng đối như thế nào.

"Nếu hỏi chuyện ngươi thì ngươi cứ trả lời đúng sự thật là được. Nhưng phải bẩm báo toàn bộ các nàng hỏi cái gì, ngươi trả lời ra sao với trẫm."

Nghiêm Thanh khom người hành lễ: "Vâng, nô tài đã hiểu. Ngày mai nô tài sẽ đi tìm Ninh thượng cung."

"Cũng không cần gấp như thế. Hiện giờ các nàng đang muốn mượn sức ngươi, ngươi cứ kéo dài mấy ngày đi, tiếp xúc với cung nữ kia nhiều một chút. Đợi thời cơ thích hợp thì nói rõ với Ninh thượng cung." Nghiêm Thanh vốn không quá hứng thú với việc này, đột nhiên thay đổi thái độ thì lại rất khả nghi, Ninh Khiết sẽ có thể nhìn ra.

"Nô tài tuân mệnh."

Hình Thần Mục nghĩ nghĩ lại nói: "Còn chuyện đối thực, đợi lần sau có cơ hội, trẫm sẽ tự mình thay ngươi lựa chọn một người thích hợp."

Nghiêm Thanh hoảng sợ, còn chưa từng nghe vị Hoàng thượng nào lại tự mình thay thái giám đối thực chọn người cả: "Nô tài, nô tài không dám làm phiền Thánh thượng."

"Việc này sau này lại bàn, hôm nay không cần hầu hạ trẫm nữa, lui xuống rồi ngẫm nghĩ thật kĩ nên ứng đối thế nào với Ninh thượng cung đi."

Sau khi Nghiêm Thanh rời khỏi Thừa Ương điện, Trác Ảnh dự định cho vài ảnh vệ đang đứng bên ngoài đi vào thì Hình Thần Mục lại cản y, hỏi: "Hôm nay Trác khanh làm sao thế? Có tâm sự sao?"

Trác Ảnh sửng sốt, lập tức nói: "Thuộc hạ không có."

"Nếu trẫm hỏi ngươi, ngươi không trả lời sẽ phạm tội khi quân." Hình Thần Mục nâng mắt cười khẽ một tiếng, "Từ lúc rời khỏi Chính Tuyền cung, trẫm đã thấy cảm xúc của ngươi không đúng rồi. Làm sao, giờ có tâm sự cũng không muốn nói với trẫm hửm?"

"Thuộc hạ không dám." [email protected]

Trác Ảnh dự định tìm một lí do nào đó lấy lệ cho qua, lại nghĩ tới chính mình đã từng hứa sẽ không nói dối Hình Thần Mục. Từ lúc hiểu rõ được tâm tư của bản thân đối với hình Thần Mục, lại luôn vì tư tâm của bản thân mà nói dối thì thật sự không nên chút nào.

Nghĩ xong, y lập tức lại quỳ xuống: "Thuộc hạ đáng chết."

"Sao lại đáng chết?" Hình Thần Mục thở dài, nâng người đứng lên, "Bất luận ngươi muốn cái gì làm cái gì, trẫm cũng không cảm thấy ngươi đáng chết chút nào cả. Nhưng cái tật xấu hở chút lại quỳ xuống này của ngươi, trẫm thấy rất khó chịu, cũng nên sửa đi."

"Vâng..."

"Tốt lắm. Nói đi, lúc ở Chính Tuyền cung làm sao? Có ai làm cho ngươi không thoải mái?" Hình Thần Mục đoán lung ta lung tung. Lúc nói chuyện phiếm với Thái hậu, hắn không phải không chú ý đến Trác Ảnh, biết rõ y không tiếp xúc với người ngoài nào cả. Lại nói, Trác Ảnh vốn là người của hắn, trong cung có ai dám khiến Trác Ảnh không thoải mái sao.

Trác Ảnh cúi đầu, sắc mặt sau lớp mặt nạ tái nhợt. Qua một lúc sau y mới buông khớp hàm cắn chặt vào nhau ra, nói: "Thuộc hạ có chuyện không rõ lắm, muốn hỏi Thánh thượng nhưng tự biết làm thế là phạm thượng cho nên không dám mở miệng."

Hình Thần Mục có hơi kinh ngạc: "Ngươi muốn biết chuyện gì trẫm cũng đều sẽ nói cho ngươi nghe, ngươi hỏi gì cũng được."

Những năm này Hình Thần Mục đối xử với Trác Ảnh vô cùng tốt, Trác Ảnh hiểu rất rõ. Gần đây y càng lúc càng phạm phải nhiều sai lầm nhưng lại cảm thấy Thánh thượng quá mức dung túng y.

Mặc dù đã biết sẽ không bị trách phạt, y vẫn do dự mãi mới có thể hỏi ra miệng: "Cái người mà lúc trước Thánh thượng bảo vừa ý... Có phải là Lưu thượng cung không ạ?"

"Lưu thượng cung?" Hình Thần Mục suy nghĩ một lát mới hiểu Trác Ảnh đang nói tới ai, "Người ngươi nói là vị nữ quan từng hầu hạ ở Hiên Minh điện ấy à?"

Trác Ảnh không trả lời, chỉ gật đầu thật nhẹ.

Hình Thần Mục thấy thế lập tức hiểu vì sao Trác Ảnh lại khác thường, rõ ràng là y đang hiểu lầm!

Nhưng mà nghĩ lại, với tính cách trầm ổn của Trác Ảnh, lúc này lại không thể giấu nổi cảm xúc để hắn có thể nhìn ra, chứng minh y vô cùng để ý tới hắn, cũng vì chuyện hiểu lầm này mà cảm thấy thương tâm khổ sở.

"Không phải, không phải nàng." Hình Thần Mục hơi đau lòng đứng lên. Phần tình cảm này của hắn, giờ chưa phải là lúc thổ lộ rõ với Trác Ảnh, chỉ có thể giải thích, "Lưu thượng cung nhập cung cũng sắp năm năm rồi, trẫm đã sớm chuẩn bị để nàng xuất cung kết hôn. Hiện giờ cùng lắm chỉ có Công Tôn gia và Ninh gia buộc trẫm phải sắp xếp ở đây. Hôm nay trẫm cũng mới biết Chưởng sự Nhũ mẫu điều nàng sang chỗ Thái hậu." [email protected]

Vậy là không phải Lưu thượng cung... Trác Ảnh nghe xong im lặng gật đầu, tâm tình cũng không hẳn là tốt lắm, không phải nàng thì cũng sẽ là người khác mà thôi. Hình Thần Mục đã bắt tay vào xử lí chuyện phân tranh trong triều, chắc là hậu vị sẽ không còn trống bao lâu nữa.

Nhưng chuyện này cũng không tới phiên một Thống lĩnh Ảnh vệ như y xen vào, y chỉ có thể chậm rãi cong người nói: "Thuộc hạ hiểu rõ."

"Ngươi có gì không hiểu cứ hỏi trẫm, muốn biết cái gì thì hỏi cái đó. Chỉ có chuyện chọn người làm hoàng hậu tương lai, hiện giờ trẫm không thể nói rõ với ngươi. Nhưng trẫm cam đoan, người này nhất định sẽ khiến ngươi bằng lòng chấp nhận và cho phép."

"Thánh thượng cứ nói đùa, ngài lập ai lên hậu vị cũng không tới lượt thuộc hạ can thiệp, sao có thể nói tán thành hay tiếp nhận được ạ." Giọng điệu Trác Ảnh bình tĩnh, nói xong hơi hạ mắt, trong lòng im lặng nghĩ, bất luận Thánh thượng vừa ý người nào, chỉ với tâm tư này của y thì chỉ sợ đều không thể chấp nhận nổi.

Chẳng sợ hai người có thân phận khác nhau một trời một vực, cũng chẳng sợ cả hai đều là nam tử, không cần biết rõ đúng sai thế nào, một khi động tâm thì không thể khống chế được.

Nửa đêm mộng đến, chung quy cũng chỉ là ảo tưởng không thực tế, sau khi đã thanh tỉnh lại rơi vào vòng xoáy ưu tư. Trác Ảnh cảm thấy bản thân đang rơi vào một vũng bùn, càng giãy dụa lại càng bị lún sâu.

Hình Thần Mục nhíu mày, Trác Ảnh biểu hiện rất bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được nội tâm đối phương vừa bàng hoàng lại vừa bất đắc dĩ, không nhịn được giơ tay muốn xoa hai má tái nhợt của y. Cũng may vẫn còn sót lại tia lý trí, bàn tay sắp chạm vào mặt nạ bạc kia cuối cùng chuyển hướng khoát lên đầu vai y: "Trác Ảnh, có nhiều chuyện, chưa xảy ra thì chẳng có ai khẳng định nó sẽ phát triển thành dạng gì đúng không? Hoàng hậu tương lai của trẫm, ngươi đừng nghĩ thêm nữa, đợi tới khi thời cơ chín muồi, tự nhiên ngươi sẽ biết thôi."

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu rõ."

Trác Ảnh ngoài miệng nói vậy, Hình Thần Mục cũng không còn cách nào khác. Nghĩ nghĩ một chút lại không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Lần trước trẫm hỏi ngươi muốn được ban cái gì, ngươi lại chỉ muốn tăng số hộ vệ bên cạnh trẫm. Cái này vốn là chức trách vì an nguy của trẫm, không thể xem như là thưởng được."

"Trẫm có khối ngọc bội, đã theo trẫm rất nhiều năm rồi. Không bằng tặng cho ngươi, coi như bồi thường việc đã tháo mặt nạ của ngươi trước mặt Vương huynh." Hình Thần Mục nói xong thì tự mình tháo ngọc bội ra, đưa tới trước mặt Trác Ảnh.

Hoàn chương 11.

❃ Đôi lời của editor:

Hi mọi người,

Đột nhiên beta tới chương này để update tớ lại nghĩ tới một số chuyện. Đọc tới đây hẳn sẽ nhiều bạn lấn cấn là anh Thượng thể hiện rõ thế mà bạn Ảnh không nhận ra tình cảm của anh Thượng tí nào sao. Vậy nên mới sản sinh ra những dòng này, để tránh các bạn có cái nhìn không toàn diện về bạn Ảnh. Thật ra thì mình chỉ trích dẫn lại toàn bộ lời lí giải của tác giả thôi, bởi lời tác giả cũng là ý tớ muốn nói:

"Thật ra thì nó liên quan tới hoàn cảnh lúc nhỏ của bạn Ảnh, bạn Ảnh vốn là cô nhi vậy nên bạn ý thiếu đi sự giáo dục từ gia đình. Nếu như được sống trong một gia đình đầy đủ hạnh phúc, bạn Ảnh sẽ nhận thức được cha mẹ yêu nhau như thế nào, có thể hiểu đại khái tình yêu nam nữ ra làm sao.

Bạn Ảnh được tiền Thống lĩnh Ảnh vệ nuôi lớn trong cung (không tiểu thuyết, không trò chuyện bát quái,...). Bạn ý cũng chẳng tiếp xúc với hậu cung phi tử, cùng lắm là thấy mỗi chuyện của Tiên hoàng. Nhưng mà trong mắt bạn Ảnh, Tiên hoàng là người đa tình lại rất vô tình, khiến cho bạn ý không nghĩ tới Thánh thượng sẽ có kiểu suy nghĩ kia á (đoạn này tớ không hiểu lắm tại sao tác giả từ Tiên hoàng liên hệ sang anh Thượng nhưng mà theo tớ nghĩ ý tác giả là, bạn Ảnh chả biết gì là yêu hết á, bản chỉ biết mình rung động bởi vì nó là sự thay đổi từ trong chính bản thân bạn ý, còn anh Thượng đối với bản như thế thì bản nghĩ là bình thường á).

Thống lĩnh Ảnh vệ đời trước chỉ dạy cho bạn ý loại tình cảm quân thần nên ngay từ đầu bạn ý chỉ trung thành với anh Thượng. Hồi trước dù bạn Ảnh thấy anh Thượng đối với bạn không giống với người khác cũng chỉ nghĩ là do anh Thượng tín nhiệm bạn ý quá ý chứ hổng dám nghĩ tới vì anh Thượng có ý với mình đâu. Để mà tự hiểu được tình cảm của bạn ý với anh Thượng thì cũng đủ khiến bản xoắn não lắm luôn rồi, cho nên để bản hiểu được anh Thượng thích bạn thì khó lắm ý, phải từ từ mới hiểu được."

Hi vọng qua những lời tác giả giải thích mọi người sẽ có cái nhìn rõ hơn với sự ngờ nghệch trong tình yêu của bạn Ảnh nhenn~ (>ω^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip