Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56: Một Khắc Nguy Hiểm

Nhờ bình dưỡng khí và máy đẩy bên người, Ly Tâm nặng nhọc leo từ đáy tàu lên thành tàu. Chui vào một góc tối, Ly Tâm há miệng thở hổn hển. Tại sao cô lại bị say sóng? Tại sao lại xảy ra chuyện vô lý như thế này? Ngẩng mặt nhìn lên thành tàu, Ly Tâm cảm thấy toàn thân cô mềm nhũn.

Trước đây, mỗi khi tham gia hành động, Ly Tâm đều đi máy bay, chưa từng đi tàu biển bao giờ. Khi theo Tề Mặc lên chiếc quân hạm, Ly Tâm còn tưởng cô có dịp trải qua thử thách mới lạ. Nào ngờ, sự mới lạ này nằm ngoài sức tưởng tượng của Ly Tâm. Cô bị say sóng liểng xiểng, nhìn từng lớp sóng xô đến, Ly Tâm cảm thấy toàn thân bị một sự hành hạ vô cùng vô tận.

Tuy nhiên, say sóng còn chưa phải là chuyện tồi tệ nhất. Đáng sợ hơn cả là chuyện Ly Tâm có mặt nơi này. Tại sao cô bị đẩy đi do thám trên con tàu của kẻ địch. Cô bị say sóng nên được đưa đến khoang sau nghỉ ngơi. Trong cơn mơ mơ tỉnh tỉnh, Ly Tâm xuống tàu ngầm lúc nào cô không hay biết.

Ly Tâm chỉ nhớ là cô bị người bên cạnh lôi đi lôi lại. Đến lúc đầu óc tỉnh táo một chút, Ly Tâm phát hiện cô đang ở dưới đáy biển. Nhìn đàn cá bơi lội tung tăng quanh mình, Ly Tâm không hề cảm thấy hưng phấn hay thích thú mà chỉ muốn giết người. Cô không biết bơi, ném cô xuống đáy biển rốt cuộc là ý của ai?

Đưa mắt nhìn quanh khoang thuyền tối om, Ly Tâm khôi phục hoàn toàn thần trí. Cô nghiến răng nghiến lợi vung nắm đấm về phía trước. Khi quay về, cô nhất định phải đòi lại công bằng mới được. Bọn họ dám bắt cô đi làm nhiệm vụ trong lúc cô không tỉnh táo.

Ly Tâm tháo bộ đồ dưỡng khí và máy đẩy nặng trịch trên người cất vào một chỗ. Lúc trở về, cô còn cần đến mấy thứ này. Không có nó, chắc chắn cô sẽ làm mồi cho cá. Ly Tâm thậm chí còn tháo cả máy thông tin đeo trên người đem đi giấu. Cô chưa sử dụng thứ đó bao giờ nên không biết đó là bộ phận liên lạc.

"Shit, họ bắt mình đến đây làm gì nhỉ?" Ly Tâm vỗ vỗ đầu, cố chịu từng cơn buồn nôn trong lồng ngực. Cô vừa lẩm bẩm chửi thề vừa lặng lẽ đi lên phía trên con tàu.

Con tàu lớn thật. Ly Tâm lặng lẽ đi băng qua khoang tàu, cô không có cảm giác nào khác ngoài một chữ "Đại" (Lớn). Ly Tâm không rõ nhiệm vụ của mình là gì nên cô đành đi lung tung. Vừa tiến bước, Ly Tâm vừa nhìn xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc. Mặc dù chưa từng đi tàu bao giờ nhưng có thể dễ dàng nhận ra, con tàu này lớn hơn tàu của Tề Mặc gấp mấy lần.

Đi vài vòng, Ly Tâm không gặp một bóng người. Mặc dù vẫn hơi chóng mặt nhưng trí thông minh của cô vẫn còn. Ly Tâm biết Tề Mặc muốn tìm lô vũ khí trên con tàu này. Vì vậy hắn cử cô đến đây chắc chắn không ngoài mục đích bắt cô đi tìm vũ khí, mặc dù Ly Tâm chưa trực tiếp nghe mệnh lệnh từ Tề Mặc.

Đi quanh tầng một rồi lên tầng hai, Ly Tâm không rõ con tàu này bố trí như thế nào, đâu là lối vào và lối ra, đâu là đầu tàu và đuôi tàu. Cô chỉ đi tìm theo trực giác của mình.

"Anh thử nói xem bọn chúng có đến đây tìm không?". Một giọng nói từ khoảng cách không xa vọng đến, Ly Tâm liền dừng bước, nép sang một bên.

"Chắc chắn đến, đối phương không bao giờ chịu thiệt đâu". Một giọng nói đầy âm mũi cất lên.

"Anh nói chí phải. Jiaowen có thể chịu thiệt chứ tên Tề Mặc sẽ không bỏ qua. Cũng tốt, mong chúng đến nhanh lên. Chúng ta sẽ đợi chúng".

"Dùng sinh mạng của tôi để đổi lấy sự vinh hoa phú quý cả đời cho người thân, tôi thấy cũng đáng". Lại là giọng nói đầy âm mũi.

Ly Tâm hơi nhíu mày, đưa tay bóp trán. Nghe người còn lại vỗ tay tán thưởng, Ly Tâm ít nhiều đoán ra sự việc. Hai người đàn ông này chờ đám Tề Mặc đến rồi liều chết cùng họ. Nói như vậy, con tàu này nhất định có gì đó bất ổn.

Sau khi lĩnh ngộ ra, Ly Tâm quyết định đi tìm hai người đàn ông. Xem ra hai người này là kẻ đứng đầu, chắc biết không ít chuyện. So với việc lãng phí thời gian đi tìm lô vũ khí, tìm đến họ có lẽ thu hoạch càng nhiều hơn.

Gặp phải bức tường thép rất lớn, Ly Tâm sờ soạng một hồi cũng không tìm thấy cửa khóa. Nếu có cửa khóa, cô sẽ có bản lĩnh lẻn vào mà không ai biết. Nhưng không có khóa cửa thì cô phải làm thế nào? Ly Tâm không thể lấy thuốc nổ phá tường như Tề Mặc, vì vậy cô đành thở dài đứng nghe tiếng nói chuyện ở vách bên cạnh không ngừng truyền tới.

"Mình không tin mình không làm được". Ly Tâm lẩm bẩm rồi tránh người qua đống chướng ngại vật đi sang bên kia. Chỗ này không thể qua, chắc chắn sẽ có chỗ qua được.

Càng đi vào trong càng tối hơn, may mà Ly Tâm từng được huấn luyện hành động trong bóng tối. Chỉ cần một vệt sáng rất mờ, cô cũng có thể nhìn thấy rõ mọi vật.

Lần mò trong bóng tối hết khoảng thời gian một nén hương, rẽ qua vài ngả, Ly Tâm nhìn thấy trước mặt là một cửa sắt lớn. Trên cửa có khóa mật mã. Ly Tâm nhếch mép nở nụ cười thách thức. Đối với cô, khóa cửa chỉ là trò hề.

Ly Tâm sờ sờ chiếc nhẫn trông rất bình thường cô đeo trên tay. Từ chiếc nhẫn thò ra một sợi dây đặc biệt cực nhỏ vừa mềm mại như tơ, vừa sắc như lưỡi dao. Ly Tâm không nghiên cứu cách giải mật mã mà trực tiếp thò tay vào. Chỉ cần phá hỏng khớp của khóa mật mã, nó lập tức trở thành sắt vụn.

"Đúng là đồ ngốc, dùng khóa mật mã làm gì chứ?", Ly Tâm thốt khe khẽ. Có chiếc khóa nào cô không mở được, càng khóa hiện đại càng dễ mở. Đối với những người như cô, kiểu khóa cổ điển có khi còn phiền phức hơn một chút. Ly Tâm chăm chú nhìn cửa sắt hơi hé mở, cô lách người thật nhanh vào bên trong.

"Mẹ kiếp". Ly Tâm thốt một câu chửi thề khi nhìn thấy đống container xếp ngăn nắp ở bên trong. Cô đã phán đoán sai phương hướng căn phòng có hai người đàn ông kia. Bầu không khí nặng nề bao trùm quanh Ly Tâm. Ly Tâm không biết cấu tạo của con tàu hoàn toàn khác xe ô tô hay máy bay. Ở trên tàu chỉ cần tính toán sai một ly, cô sẽ đi cả ngàn dặm.

Tất cả đều là container xếp thành từng hàng, nhìn không thấy tận cùng.

Ly Tâm bất giác nhíu mày, xem ra đây là lô vũ khí Tề Mặc đang tìm. Nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ban nãy, họ tuyệt đối không phải cố ý nói cho cô nghe, vì vậy trong này nhất định có vấn đề. Ly Tâm di chuyển lại gần mấy đống container. Cô không ngửi thấy mùi kỳ lạ, không có mai phục, cũng không có phát hiện đặc biệt.

Ly Tâm hành nghề ăn trộm, nên trong hoàn cảnh khép kín, các giác quan của cô nhạy bén càng trở nên nhạy bén hơn. Cô có thể nghe thấy tiếng động dù nhỏ nhất. Đây là tố chất một kẻ trộm chuyên nghiệp cần có.

Ly Tâm nhắm mắt rồi lại mở mắt quan sát kỹ lưỡng. Nơi này đúng là không có gì bất thường, cả khoang tàu yên tĩnh đến mức đáng sợ. Ly Tâm sờ tay lên thùng container, dưới bàn tay là cảm giác lạnh lẽo và trơn láng.

Ly Tâm lại điều khiển sợi dây nhỏ trên chiếc nhẫn, đâm vào góc trong của container. Container làm bằng thép bị sợi dây đặc biệt cắt thành một miếng khá lớn, để lộ những thứ ở bên trong.

Bên trong toàn là súng ống mới tinh. Có cây súng đã lắp ráp hoàn chỉnh, có cây tháo rời thành từng bộ phận. Báng súng màu đen tuyền lấp lánh.

Ly Tâm hơi nhăn mặt khi phát hiện không có dấu hiệu bất thường. Vì nơi này hoàn toàn bình thường nên cô càng cảm thấy kỳ lạ khi nhớ lại những lời nói của hai người đàn ông. Ly Tâm tháo chiếc hoa tai phát tín hiệu cúi người dò tìm, đồng thời sờ mó đống vũ khí trong container.

Chiếc hoa tai không hề có phản ứng, container ngoài đống súng ống cũng không có gì đặc biệt. Ly Tâm vừa định từ bỏ cuộc tìm kiếm thì một nút tròn nhỏ như chiếc cúc ở dưới đáy container thu hút sự chú ý của cô.

Vào lúc này, Tề Mặc bước lên con tàu lớn. Hắn nhíu mày nhìn đống trang bị Ly Tâm giấu vào một góc. Tề Mặc đoán Ly Tâm sẽ chẳng làm chuyện gì tử tế. Quả nhiên không sai, cô giấu đồ trong đó có cả máy liên lạc như giấu báu vật. Đúng là ngu xuẩn, lẽ nào việc say sóng ảnh hưởng đến trí thông minh và sự nhạy cảm của cô ta hay sao?

"Tề lão đại". Một người toàn thân trang bị súng ống từ một góc chạy đến.

Tề Mặc đưa mắt qua người đó, cất giọng đầy nộ khí: "Tìm thấy không?"

Người vừa đến cúi đầu: "Thưa Tề lão gia, chúng tôi đang tìm. Phía đuôi tàu không thấy đâu cả, chúng tôi định tiến về phía đầu tàu tìm kiếm. Hai con tàu kia cũng không có tin tức gì cả. Tề lão đại, có tin rồi...". Người đàn ông cung kính trả lời.

Cùng lúc này, từ phía mấy chiếc quân hạm ngụy trang vọng đến tiếng súng nổ. Tiếng Jiaowen thông báo qua hệ thống liên lạc: "Tề, tôi đã cử thuộc hạ lên quân hạm rồi. Trên đó đều là người của Feiyusi".

Tề Mặc nói lạnh lùng: "Xác định lô hàng, không để lại một mống người".

"Tất nhiên". Jiaowen cười khẽ, câu nói không che đậy mùi máu tanh.

Tề Mặc vẫn chưa cắt đứt liên lạc với Jiaowen, trên con tàu hắn đang đứng đột nhiên xuất hiện tiếng súng nổ rát tai. Người đàn ông đứng bên cạnh Tề Mặc liền báo cáo: "Tề lão đại, chúng ta đã nổ súng vào đối phương".

Tề Mặc đảo mắt qua đống trang bị lặn biển do Ly Tâm để lại, thần sắc hắn lộ vẻ tàn khốc chưa từng thấy. Hắn nhả từng chữ một: "Ngoài người đàn bà đó, tôi không muốn nhìn thấy những người khác". Nói xong, Tề Mặc quay người đi về phía đầu tàu.

"Vâng ạ". Người đàn ông bên cạnh lập tức thông báo mệnh lệnh của Tề Mặc qua bộ đàm.

Cuộc đấu súng ngày càng kịch liệt. Trong khi đó ở khoang tàu bên này, Ly Tâm vùi đầu nghiên cứu chiếc cúc nhỏ màu đen. Do nơi cô đứng có hiệu quả cách âm rất tốt nên Ly Tâm không hề nghe thấy tiếng súng nổ ở bên ngoài. Ly Tâm mở thêm mấy container, phát hiện một số cúc đen to nhỏ. Những thứ này giống bộ phận hẹn giờ nhưng hình như không phải, cũng không giống vật phát nổ. Ly Tâm nghĩ nát óc, không hiểu đây là thứ gì.

Ly Tâm đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô càng tiến sâu vào bên trong.

Ly Tâm tiếp tục mở container, bàn tay nhạy cảm của Ly Tâm sờ vào thấy toàn là súng ống, không có thứ nào khác. Đến một container, Ly Tâm đột nhiên sờ phải một cái hộp vuông. Nhìn vào bên trong, Ly Tâm thấy nó được xếp từng khối vuông mà không hề có súng ống. Cô lôi một khối vuông ra ngoài quan sát, rồi đột nhiên có cảm giác bị giật giật. Ly Tâm lập tức ngừng động tác, đây là cảm giác có sự liên kết với nhau. Ly Tâm lại lấy mấy khối vuông ra ngoài, cô phát hiện giữa các khối vuông được nối với nhau bằng một sợi dây mỏng như sợi tơ. Ly Tâm liền nhíu mày quan sát kỹ lưỡng.

Cùng lúc đó, Tề Mặc sải từng bước dài về phòng thuyền trưởng. Tiếng súng nổ trên con tàu lớn ngày một thưa thớt, trong khi cuộc đọ súng trên mấy chiếc quân hạm vẫn hết sức kịch liệt. Có thể thấy, mấy chiếc quân hạm đi theo bảo vệ ba con tàu lớn, còn tàu lớn không có bất cứ sức mạnh đáng kể nào.

Đá chân đẩy cửa phòng thuyền trưởng, Tề Mặc thấy hai người ông đang bị người của hắn khống chế. Tề Mặc liền ngồi vào ghế thuyền trưởng, không hề bận tâm đến ánh mắt phẫn nộ và thâm hiểm của hai người đàn ông. Hắn điều chỉnh hệ thống camera trên cả con tàu.

Thông qua hình ảnh nhảy liên tục trên màn hình, Tề Mặc chứng kiến người của hắn khống chế toàn bộ con tàu. Camera dò tìm mọi ngóc ngách con tàu, nhưng vẫn không thấy bóng Ly Tâm. Tề Mặc càng sa sầm nét mặt.

"Tề Mặc, rốt cuộc anh muốn gì? Dám đến cướp hàng của chúng tôi, mục đích của anh là gì?". Một giọng nói phẫn nộ từ phía sau vọng đến.

Tề Mặc quay sang nhìn hai người đàn ông đang run rẩy. Hắn cất giọng lạnh lẽo: "Tôi đã nói tôi không muốn nhìn thấy người nào khác".

"Vâng, thuộc hạ biết lỗi rồi". Thuộc hạ của Jiaowen liền lôi hai người đàn ông ra ngoài giải quyết bằng hai phát súng nhẹ như tiếng mở nắp chai.

Bùng, mặt biển đột nhiên phát tiếng nổ cực lớn. Tề Mặc đưa mắt nhìn, một chiếc quân hạm giả dạng ở vị trí cách xa con tàu của hắn nhất nổ tung, rồi biến thành biển lửa cháy rừng rực.

Trong khi đó, chiếc chiến hạm của Jiaowen từ từ tiến đến gần.

"Tề, tuyệt quá. Anh hãy cho tôi một chiếc đi". Gương mặt điển trai của Jiaowen xuất hiện trên màn hình của hệ thống liên lạc, ánh mắt anh ta đầy vẻ hưng phấn. Tề Mặc đáp lạnh lùng: "Chỉ có lần này".

Jiaowen cười lớn: "Tề cũng thật là. Tôi đã dám bắn, tất nhiên sẽ không tạo thành sự uy hiếp đối với anh. Phạm vi phát nổ cũng chẳng đến chỗ anh".

Tề Mặc không thay đổi sắc mặt: "Cũng vậy thôi".

Jiaowen nói: "Tề nhỏ mọn thật. Quả ngư lôi này, hiệu quả tốt thật đấy".

Không cần Jiaowen tán thưởng, Tề Mặc cũng biết rõ. Jiaowen vừa bắn ngư lôi, mấy chiếc quân hạm ngụy trang đột nhiên yên tĩnh hẳn. Mặc dù mấy con tàu ngụy trang đều là quân hạm nhưng người trên tàu chỉ là người phụ trách vận chuyển hàng, chưa chắc đã biết sử dụng vũ khí hiện đại.

"Lão đại, những con tàu khác đã bị chúng ta chiếm lĩnh rồi ạ". Hồng Ưng xuất hiện trên màn hình thay thế hình ảnh của Jiaowen.

Tề Mặc gật đầu: "Lục soát toàn bộ". Người của hắn dễ dàng khống chế đối phương ngoài sức tưởng tượng nên mọi việc cần hết sức thận trọng.

"Vâng, tôi rõ rồi ạ". Hồng Ưng đáp lời.

"Lão đại, lão đại nên quay về tàu đi ạ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm Ly Tâm. Dù sao đó cũng không phải là tàu của chúng ta". Lập Hộ đứng đằng sau Hồng Ưng lên tiếng.

Lúc Tề Mặc yêu cầu đám Hồng Ưng quay về đón hắn rồi đưa hắn lên con tàu lớn, bọn họ không thể giấu nổi sự kinh ngạc. Sau đó bọn họ mới biết Ly Tâm bị đẩy lên tàu của đối phương. Khi Hồng Ưng và Lập Hộ ra lệnh người của Jiaowen hành động, bonh họ không thể ngờ Ly Tâm cũng bị đưa đi. Nghe nói Ly Tâm bị say sóng, lại chứng kiến bộ dạng rõ ràng không biết bơi của cô ở dưới đáy biển, bọn họ cảm thấy hết sức lo lắng. Tuy nhiên, việc Tề Mặc đích thân lên tàu tìm kiếm Ly Tâm khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên.

Tề Mặc nói lạnh lùng: "Tôi có tính toán của tôi, các chú cứ làm việc của các chú". Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi tắt liên lạc.

Tề Mặc quan sát bàn điều khiển trong phòng thuyền trưởng, hắn khởi động thiết bị phát thanh trên tàu. Không đợi đèn xanh bật sáng, Tề Mặc lập tức mở miệng: "Mộc Ly Tâm, tôi cho cô một phút xuất hiện ở phòng thuyền trưởng". Giọng nói lạnh lùng và bá đạo của Tề Mặc trong chốc lát lan truyền khắp cả con tàu.

Lúc này, Ly Tâm đang từ từ mở container, bên trong các khối vuông được nối liền với nhau. Cô bất giác rùng mình khi thấy từng tầng từng tầng khối vuông trước mặt. Mặc dù chưa từng sử dụng bao giờ nhưng Ly Tâm biết, đó chính là thuốc nổ, thuốc nổ thuộc tính kim loại.

Quay đầu bắt gặp container khổng lồ ở đằng sau, hai chân Ly Tâm mềm nhũn. Phá hủy con tàu này tuyệt đối không cần nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc chúng có mục đích gì? Thuốc nổ thuộc tính kim loại không cần điểm hỏa cũng có thể phát nổ, uy lực gấp mấy lần thuốc nổ bình thường. Trời ạ, đây là thứ mất mạng như chơi.

Gương mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, giọng nói bá đạo của Tề Mặc vọng đến khiến Ly Tâm toát mồ hôi lạnh. Ly Tâm vội vàng đặt khối vuông trong tay xuống rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Ly Tâm mới chạy hai bước, những cúc tròn đen trong containter đột nhiên phát sáng, bức tường ở phía xa xuất hiện ánh sáng màu xanh lục mờ mờ, chiếu hắt ra cả khoang tàu tối om như có ma quỷ trêu ngươi.

"Gì vậy nhỉ?". Ly Tâm vừa chạy vừa lôi cúc đen ra nhìn. Cô chỉ thấy chiếc cúc không ngừng nhấp nháy trong bóng tối, phát ánh sáng màu xanh lục và tiếng kêu tích tắc. Tiếng động phát ra từ chiếc cúc rất nhỏ nhưng do trong container có rất nhiều cúc. tạo thành tiếng tích tắc rõ ràng, khiến người nghe nổi da gà.

Nghe tiếng động từ chiếc cúc, Ly Tâm đột nhiên dựng tóc gáy. Đây chính là bộ phận hẹn giờ, nhưng ai đã khởi động bộ phận hẹn giờ? Chắc chắn cô không phải là người khởi động, vậy thì ai? Ly Tâm tái mét mặt, lấy hết sức bình sinh lao về phía cửa lớn. Cô vừa chạy vừa nghiến răng, cô tuyệt đối không tha thứ cho người nào dám khởi động mấy thứ nguy hiểm này.

Một tiếng "rầm" vọng tới, Ly Tâm cảm thấy còn đáng sợ hơn động đất. Ly Tâm chạy đến bên cửa, lúc này cửa đã đóng kín mít. Ly Tâm đẩy cửa, cửa không hề nhúc nhích. Cô giơ tay sờ lần, không phát hiện ra một khe hở nhỏ. Tiếng "rầm" vừa nãy chính là tiếng đóng cửa. Chắc chắn ai đó đã dùng điều khiển từ xa, mục đích không phải nhốt người ở bên trong mà để người bên ngoài không thể vào trong.

Ly Tâm hốt hoảng sờ soạng khắp nơi. Lúc này, cánh cửa như một bức tường nhẵn, đừng nói là tìm thấy khóa, đến một vết nứt cũng không có. Tiếng tích tắc tích tắc quái dị ở đằng sau giống như đếm ngược thời gian lấy mạng người. Ly Tâm nóng ruột đấm mạnh vào thành cửa. Cô điều khiển sợi dây trên chiếc nhẫn nhưng không có tác dụng. Cánh cửa được làm bằng sắt đặc biệt rất dày, chiếc nhẫn của cô không thể đâm xuyên thủng.

"Shit! Tên khốn khiếp nào, tên khốn nào nhốt mình trong này?". Ly Tâm vừa chửi rủa vừa sờ soạng một lượt, vẫn không phát hiện ra một kẽ hở.

Mồ hôi từ trán Ly Tâm chảy ròng ròng xuống mặt, cảnh tượng trước mắt cô mờ dần trong chốc lát. Ly Tâm cố gắng kìm chế sự run rẩy, cô nhanh chóng điều chỉnh chiếc hoa tai được chế tạo đặc biệt, xem có thể liên lạc với Tề Mặc ở phòng thuyền trưởng.

"Tề Mặc, Tề Mặc..." Không có tiếng trả lời.

"Tề Mặc...". Ly Tâm vẫn không thể liên lạc với Tề Mặc. Cô biết cơ hội liên lạc là rất nhỏ, vì cô không rõ làn sóng của con tàu này. Cô đành phải dò sóng lung tung, mặc dù cơ hội vô cùng nhỏ nhưng Ly Tâm vẫn không bỏ cuộc. Trong hoàn cảnh này, chỉ Tề Mặc mới có thể cứu cô.

Ly Tâm tháo vỏ ngoài của chiếc cúc nhỏ hẹn giờ trong tay, bên trong có kim chỉ thời gian hẹn giờ trong hai phút. Mặc dù tình thế vô cùng cấp bách nhưng đầu óc Ly Tâm tỉnh táo hơn lúc nào hết. Mặc dù vậy, việc vẫn chưa thể liên lạc với Tề Mặc khiến tim Ly Tâm đập thình thịch trong lồng ngực.

"Ly Tâm?". Chiếc hoa tai của Ly Tâm đột nhiên xuất hiện giọng nói đầy ngờ vực của một người đàn ông.

"Tôi đây, anh là ai?" Nghe thấy tiếng người, Ly Tâm vội vàng hét lớn.

"Bạch Ưng". Người đàn ông bình thản trả lời. Ly Tâm đấm mạnh tay lên cửa sắt. Một chiếc hoa tai của cô nằm trong tay Bạch Ưng, sao cô không nghĩ sớm đến điều này.

"Mau thông báo Tề Mặc đến cứu tôi. Chỗ của tôi toàn là thuốc nổ. Nhanh lên, chậm một chút tất cả mọi người sẽ bị chết đấy".

"Cô đang ở đâu?". Bạch Ưng lên tiếng hỏi.

"Tôi đang ở trong một khoang tàu. Tề Mặc cũng ở trên con tàu này. Nhanh lên, bây giờ chỉ còn lại hơn một phút rưỡi". Ly Tâm nhanh chóng trả lời.

Nghe câu Tề Mặc cũng ở cùng một chỗ với Ly Tâm, Bạch Ưng hốt hoảng cắt đứt liên lạc với Ly Tâm, lập tức nối hệ thống liên lạc với Tề Mặc.

"Lão đại, lão đại". Vừa liên hệ với Lập Hộ, Bạch Ưng vừa tìm đến màn hình có Tề Mặc. Anh ta nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt vô cùng khẩn trương.

Bạch Ưng đột ngột xuất hiện trên màn hình, sắc mặt rất khó coi, Tề Mặc cau mày: "Nói đi". Lập Hộ ở trên con tàu khác thấy Bạch Ưng gọi mình, biết là có chuyện cấp bách nên lập tức nối liên lạc. Trong chốc lát, mấy màn hình nối thông với nhau.

"Ly Tâm vừa liên hệ với tôi, nói cô ấy và lão đại đang cùng ở trên một con tàu. Chỗ cô ấy có thuốc nổ, chỉ một phút hai mươi giây nữa, thuốc nổ sẽ khởi động, uy lực vô cùng lớn". Bạch Ưng báo cáo tình hình một cách giản lược nhất.

Hồng Ưng lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy nói lớn tiếng: "Lão đại, mau rời khỏi nơi đó. Tôi sẽ đi đón lão đại ngay".

Jiaowen hét lớn: "Có thuốc nổ sao? Mấy chiếc quân hạm ngụy trang toàn là tàu cũ. Tề, hãy mau rút lui đi, nhanh lên".

Thần sắc Tề Mặc càng trở nên lạnh lẽo, hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, ra lệnh cho Bạch Ưng: "Mau dò sóng của cô ta".

Sau khi Bạch Ưng cắt đứt liên lạc, Ly Tâm một mặt cố giữ bình tĩnh, mặt khác không ngừng dùng sợi dây trên chiếc nhẫn đâm vào cửa sắt. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng tích tắc tích tắc từ bộ phận hẹn giờ càng trở nên đáng sợ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip

Tags: #nguoc