Chương 15: Đưa cơm đến công ty
Dưới khoái cảm sôi trào mãnh liệt như sóng, bụng dưới đau nhức không đáng kể, Giang Ninh ánh mắt mê ly, triệt để đắm chìm trong trong bể dục nam nhân mang cho cậu.
"Thật thoải mái a a! Ưm a! Thật lợi hại -- Muốn đến a a a a a!" Dưới sự thao làm mãnh liệt như máy đóng cọc, Giang Ninh hoàn toàn buông ra,, thét lên rên rỉ, thể trắng như tuyết dưới từng đợt cao trào không ngừng run lên.
Bùi Quân Trạch sớm đã đỏ mắt, giống như một con thú đang động dục, đặt bạn tình dưới thân điên cuồng giao phối, quả trứng trĩu nặng đập vào đáy chậu, phát ra tiếng vang ba ba ba dâm mỹ không dứt trong phòng.
Dưới loại giao hợp lâu dài như vậy, bị căng cực lớn, miệng hoa huyệt cực mỏng hiện ra đỏ thắm, chảy ra dâm thủy biến thành bọt trắng khi trứng không ngừng đập vào, chồng chất nơi giao hợp của hai người.
Giang Ninh thật sự là không chịu nổi, hốc mắt đỏ bừng, thanh âm trở nên khàn khàn, nói không nên lời, toàn thân cực kỳ yếu đuối. Chỉ khi nam nhân cọ đến điểm mẫn cảm hoặc là thân thể bị cưỡng chế đạt đến cao trào, mới cơ thể run rẩy một cách tượng trưng.
Bàn tay đặt trên bụng có thể cảm nhận rõ ràng côn thịt của nam nhân nhô lên trong cơ thể, Giang Ninh miệng mở rộng cũng đã nói không ra lời, chỉ có thể im ắng khẽ trương khẽ hợp, Bùi Quân Trạch có thể nhìn ra đây là đang nói "Chịu không nổi".
Chung quy là mềm lòng, sau khi trừu sáp mấy chục, tinh dịch nóng hổi màu trắng sữa mạnh mẽ rót vào tử cung non nớt.
"Ưm......" Giang Ninh bị bỏng đến lẩm bẩm một tiếng, híp mắt, cảm thấy bụng dưới một trận ấm áp còn thật thoải mái.
Bùi Quân Trạch rút ra âm hành đã xuất tinh nhưng vẫn đứng thẳng, phía trên dính đầy hỗn hợp hoa dịch màu trắng, còn đang nhỏ giọt xuống, nhỏ lên trên giường, không bị vật gì cản trở, tinh dịch và chất lỏng trong suốt sền sệt trong tử cung chậm chạp không ngừng chảy ra khỏi hoa huyệt, ga giường bị của dịch thể hai người làm cho lộn xộn không chịu nổi, triệt để không thể nhận ra.
Ôm Giang Ninh vào phòng tắm làm vệ sinh đơn giản, Bùi Quân Trạch dùng ngón tay thon dài thò vào hoa huyệt, dẫn chất lỏng bên trong chảy ra, đến khi chảy ra toàn bộ, lúc này mới rút tay ra.
Giang Ninh cả người bất lực tựa ở trên người nam nhân, toàn bộ nhờ vào cánh tay rắn chắc khỏe mạnh vòng quanh eo, không đến mức xụi xuống trên sàn nhà phòng tắm, bị ngón tay cọ đến chỗ mẫn cảm lúc, cũng chỉ là dùng xoang mũi lẩm bẩm xuất khí âm, cuống họng khàn khàn nói không ra lời.
Sau khi tắm rửa ngắn gọn, Bùi Quân Trạch mặc quần áo cho Giang Ning, thân dưới mặc quần đùi rộng rãi, mình cũng thay một thân quần áo đơn giản ở nhà, ôm Giang Ninh toàn thân bủn rủn xuống lầu ăn bữa tối.
Người hầu đi ngang qua đều đã quen với việc này không còn cảm thấy kinh ngạc, nghe Bùi Quân Trạch thuận miệng phân phó đổi ga giường ở phòng ngủ chính, cũng là mặt không đổi sắc gật đầu xác nhận.
Đi vào phòng ăn, Trần thúc ở bên cạnh bàn ăn cười híp mắt kéo ghế ra, sau khi trông thấy Bùi Quân Trạch động tác nhu hòa đặt Giang Ninh trên ghế, lại thuần thục kéo ghế bên cạnh ra, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu người hầu có thể dọn đồ ăn lên.
Lúc đồ ăn được bưng lên đủ, bởi vì Bùi quân Trạch Không thích có người đứng ở bên cạnh nhìn mình ăn cơm, sau khi bưng thức ăn lên người hầu liền lui ra, Trần thúc mắt nhìn một màn Bùi Quân Trạch gắp thức ăn cho Giang Ning, cảm khái rời khỏi phòng ăn.
Vốn cho là Bùi thiếu gia là phụng Bùi phu nhân mới cưới Giang tiên sinh, không nói đối xử lạnh nhạt, ở trong lòng Trần thúc, tương kính như tân đã là kết cục tốt nhất cho cặp vợ chồng sắp đặt này, không nghĩ đến chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đã có thể ân ái đến như thế, Trần thúc cảm khái, Bùi phu nhân nhìn người thật sự là Hỏa Nhãn Kim Tinh a.
-
Ở nhà chờ như vậy, Bùi Quân Trạch vẫn phải về công ty đi làm. Bận rộn một trận, tăng ca đến hơn chín giờ mười giờ là chuyện bình thường.
Trong khoảng thời gian này Giang Ninh vừa vẽ vừa nhận bản thảo, thỉnh thoảng vẽ một vài bức tranh và đăng lên, với phong cách vẽ đẹp và sự tỉ mỉ đến từng chi tiết, bây giờ cũng là họa sĩ có chút danh tiếng trên VB.
Số tiền trong ví dần dần tăng lên, Giang Ninh không còn tấp nập nhận đơn, chọn đơn mình thích hoặc là cảm thấy hứng thú. Mặc dù có Diệp Hiên cùng chơi game, nhưng chơi mãi cũng sẽ cảm thấy không thú vị, Giang Ninh đợi ở trong biệt thự có chút nhàm chán.
Đang ngồi tiêu thực, nhìn thấy Trần thúc cầm hộp giữ ấm đã sắp xếp gọn, bộ dáng chuẩn bị muốn đi ra ngoài, Giang Ninh ghé vào trên ghế, chớp chớp mắt, hỏi: "Trần thúc, ngài đi đâu vậy?"
Giang Ninh dáng dấp đẹp mắt, tính cách lại ngoan, Trần thúc rất thích cậu, nghe Giang Ninh đặt câu hỏi, ngẩng đầu cười trả lời: "Đưa canh cho Bùi thiếu gia, gần đây hắn quá cực khổ, cần phải bồi bổ."
Quả thực, Bùi Quân Trạch mỗi ngày chín giờ sáng đến công ty, hơn chín giờ mười giờ đêm trở về, có đôi khi còn phải bận rộn trong thư phòng, quả thực rất vất vả.
"Trần thúc, cháu giúp thúc đưa đi đi!" Đôi mắt màu hổ phách của Giang Ninh có chút tỏa sáng, háo hức nhìn Trần thúc.
Luôn đợi trong biệt thự, buồn bực đến hoảng, muốn thay đổi phong cảnh. Vừa vặn cũng có thể thuận tiện xoát một chút độ thiện cảm của Bùi Quân Trạch. Đến lúc đó chờ kịch bản triển khai, hi vọng Bùi Quân Trạch có thể xem xét tình cảm của hai người không tệ, cho mình thuận lợi rời khỏi Bùi gia.
Đã có người nguyện ý thay mình đi một chuyến, Trần thúc tự nhiên sẽ không cự tuyệt: "Được, vậy làm phiền ngài."
"Không có gì, không có gì."
Lên lầu thay quần áo, đeo khẩu trang, Giang Ninh lấy đồ rồi lên xe, tài xế là Bùi Quân Trạch phân công cho cậu. Chỉ là Giang Ninh rất ít khi đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu cậu nhìn thấy tài xế, nam nhân trung niên, tướng mạo bình thường chất phác.
Giang Ninh mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Làm phiền đến công ty."
"Không sao đâu, đây là việc tôi phải làm, phu nhân." Tài xế thô thanh thô khí cười nói, một bên khởi động ô tô.
Giang Ninh bị xưng hô phu nhân làm cho sửng sốt, lúng túng nói: "Chú gọi Tiểu Giang là được rồi......"
Trước đó trong biệt thự Trần thúc đều gọi Giang Ninh là phu nhân, sau một lần lại một lần uốn nắn, mới đổi thành xưng hô Tiểu Giang thiếu gia.
Mặc dù Giang Ninh tự nhận là mình không gọi được thiếu gia, nhưng so với phu nhân thực sự là tốt hơn nhiều!
"Được, Tiểu Giang thiếu gia." Tài xế rất biết nhìn, thuận thế đổi giọng.
Giang Ninh sẽ rất ít chủ động và không quen đáp lời người khác, trên đường cũng không nói lời gì nữa, quay đầu nhìn phong cảnh không ngừng biến hóa ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng lại trước cửa một tòa nhà lớn. Cậu đi vào tòa nhà, nhìn nhân viên đang bận rộn, cũng không biết có thể trực tiếp đi lên hay không, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, đột nhiên hối hận thay thế Trần thúc đưa bữa ăn cho Bùi Quân Trạch.
Bởi vì lúc trước Bùi Quân Trạch đã đưa Giang Ninh công ty, dù cho có đeo khẩu trang, tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân vẫn có thể nhận ra khuôn mặt tinh xảo của cậu.
Có lẽ là nhìn ra Giang Ninh luống cuống, nàng đi đến trước mặt Giang Ninh, mỉm cười hỏi: "Xin chào, là Giang Ninh tiên sinh phải không?"
Giang Ninh không ngờ sẽ có người nói chuyện với mình, còn bị nhận ra, sửng sốt một giây, chần chờ gật đầu nói: "Là tôi."
Nụ cười của nhân viên lễ tân càng thêm xán lạn, cười nói: "Ngài chờ một chút."
Sau khi nói chuyện điện thoại với trợ lý Lương, nhân viên lễ tân dẫn Giang Ninh đến khu nghỉ ngơi bên cạnh, cười giải thích nói: "Ngài nghỉ ngơi trước một chút, trợ lý Lương đã phái người đến đón ngài."
Giang Ninh xiết chặt túi trong tay, lễ phép gật đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền."
"Không phiền, không phiền." Nhân viên lễ tân vội vàng xua xua tay. Mặc dù rất hiếu kì người yêu của Bùi tổng, nhưng bây giờ còn đang trong thời gian làm việc, nàng không thể không trở lại cương vị.
Người xuống chính là một nam sinh trẻ tuổi tướng mạo thanh tú, mặc trang phục màu đen, nhìn giống như là vừa tốt nghiệp đại học, nhìn thấy Giang Ninh, trực tiếp đi thẳng về phía cậu.
"Xin chào, Giang thiếu gia, là trợ lý Lương phái tôi đến đón ngài." Nam sinh trẻ tuổi trên mặt mang theo nụ cười, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Giang Ninh.
Giang Ninh từ trên sô pha đứng lên, luôn cảm thấy nam sinh này có chút kỳ quái, bất quá lại không nói ra được loại cảm giác này, chỉ có thể gật đầu, nói: '"Xin chào, làm phiền rồi."
Mắt liếc công bài trước ngực nam sinh, bên trên là ảnh chụp, chức vị và trên.
Phương Hồi, tổ thư ký.
Hai người bước vào thang máy dưới sự theo dõi sát sao của tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân. Chờ cửa thang máy đóng lại, hai mắt của nhân viên lễ tân tỏa sáng, quay đầu quan sát bốn phía, sau đó cúi đầu lấy điện thoại dưới gầm bàn ra, tốc độ tay cực nhanh đánh chữ trên màn hình điện thoại.
【Tin nóng hổi! Người yêu của Bùi tổng đến công ty! Người siêu đẹp trai, giọng nói cũng rất êm tai ôn nhu, mang theo túi giữ ấm, nhìn ra chính là cơm trưa tình yêu, quá ngọt ngào!!!】
【Oa! Ghen tị Bùi tổng, cẩu độc thân như tôi chỉ có thể đến nhà ăn của công ty ăn bữa ăn công việc.】
【Ô ô ô tôi đang chạy hạng mục ở bên ngoài, lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy người yêu của Bùi tổng......】
-
Bầu không khí trong thang máy yên tĩnh không một người nói chuyện, đây lại hợp ý cậu, Giang Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nghịch điện thoại.
Phương Hồi đứng ở một bên nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Giang Ninh, nhịn một chút, vẫn là kìm nén không được mở miệng hỏi: "Giang thiếu gia, ngàu tìm Bùi Tổng có chuyện quan trọng gì sao?"
Giang Ninh mê mang nhìn về phía Giang Ninh, hơi nghi hoặc, nhưng vẫn chi tiết nói: "Quản gia cảm thấy gần đây hắn quá mệt mỏi, nấu một chút canh, tôi chỉ hỗ trợ đưa đến, không có việc gì."
"Như vậy a......" Đáy mắt Phương Hồi xẹt qua một tia ánh sáng, lơ đãng nói: "Bùi tổng gần đây xác thực rất mệt mỏi, ban đêm thường xuyên tăng ca, tôi lần nào cũng có thể cùng Bùi tổng tan làm."
"A." Giang Ninh nhỏ giọng nói: "Xác thực rất mệt mỏi."
Nghĩ đến Bùi Quân Trạch bề bộn nhiều việc công việc kiếm tiền, mình thì ở nhà cá ướp muối, Giang Ninh ở trong lòng áy náy ba giây.
Phương Hồi: "......" Giật giật khóe miệng, không lên tiếng nữa.
Thang máy đến tầng cao nhất, Giang Ninh đi ra thang máy, vô thức nhấc chân đi đến văn phòng của Bùi Quân Trạch.
"Giang thiếu gia, phòng tiếp khách không ở nơi đó." Phương Hồi bước nhanh đi đến trước mặt Giang Ninh, trên mặt cười nói: "Bùi tổng không thích người khác vào văn phòng của hắn, tôi dẫn ngài đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi một chút."
Nói xong, cậu ta vươn tay ra hiệu Giang Ninh đi theo mình.
A? Không vui sao?
Giang Ninh nghĩ đến lần trước Bùi Quân Trạch trực tiếp dẫn cậu vào văn phòng, hình như cũng không có nghe Bùi Quân Trạch nói gì. Có thể là công ty có quy định mà cậu không biết.
Không muốn làm khó nhân viên, Giang Ninh gật đầu: "Được."
Vừa định quay người đi về hướng Phương Hồi chỉ dẫn, liền nghe được cách đó không xa truyền đến giọng nói trầm thấp ưu nhã: "Chờ một chút."
Giang Ninh và Phương Hồi đồng thời quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Nam nhân thân hình cao lớn, âu phục màu đen nổi bật dáng người hoàn mỹ, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong quần tây đen, nện bước đi về phía bọn họ. Đằng sau còn đi theo mấy nam nhân mặc âu phục, trợ lý Lương cũng ở trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip