Chương 18: Ghen với mèo con
Giang Ninh cảm thấy hành động của mình có chút không ổn, che giấu cúi đầu trêu đùa mèo con, tự mình nói: "Em có nhà rồi, có vui hay không? Hả?"
"Nhưng --" Bùi Quân Trạch cố ý kéo dài tiếng nói.
Giang Ninh tim nhảy lên, tâm tình cực kỳ khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Quân Trạch, hỏi: "Nhưng gì?"
"Không có gì." Bùi Quân Trạch có chút nhíu mày: "Chỉ muốn em cùng anh chơi vài món đồ chơi thôi."
Giang Ninh sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần trong nháy mắt liền hiểu cái gì, trên mặt một mảnh nóng hổi, gương mặt trắng nõn nổi lên nhàn nhạt mỏng đỏ, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Quân Trạch, hạ giọng nói: "Lưu manh!"
Vứt xuống câu nói này, Giang Ninh liền ôm mèo con đi chọn lựa vật dụng thường ngày.
Bùi Quân Trạch nhìn thấy thiếu niên đỏ bừng lỗ tai, rốt cục nhịn không được cười khẽ một tiếng, nhấc chân đuổi theo.
Khi rời khỏi bệnh viện thú cưng, Bùi Quân Trạch trên tay mang theo một đống nhu yếu phẩm hàng ngày cho mèo con. Giang Ninh ôm mèo con, vốn là muốn hỗ trợ, nhưng nam nhân không đồng ý, cậu chỉ có thể đi theo đằng sau Bùi Quân Trạch, cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Tài xế quay lại nhìn thấy liền nhanh chóng xuống xe, hỗ trợ đặt ở trong cóp xe.
Vốn dĩ chỉ đi đưa đồ ăn, Giang Ninh không nghĩ đến nửa đường thế mà còn có thể nhìn thấy mèo, trên đường trở về vui vẻ không ngừng chơi đùa với mèo con.
Đột nhiên nghĩ đến việc đặt tên cho mèo con, Giang Ninh nhìn về phía Bùi Quân Trạch, có chút xoắn xuýt hỏi: "Anh nghĩ đặt tên cho mèo con như thế nào thì hay?"
"Em có nghĩ đến cái tên không?" Bùi Quân Trạch hỏi lại.
Giang Ninh suy nghĩ, không xác định nói: "Tiểu Hoàng?" Cúi đầu nhìn mèo con, bổ sung: "Em nhìn thấy nó hoa văn màu vàng, mới nghĩ đến cái tên này, nhưng lại cảm thấy quá tùy tiện."
Không có cách nào, cậu thật sự không thể đặt tên.
"......" Bùi Quân Trạch nâng trán, bất đắc dĩ thở dài.
Trầm tư một lát, hắn đưa ra một cái tên: "Vậy em cảm thấy cái tên chanh này thế nào?"
Giang Ninh hai mắt sáng lên, cao hứng nói: "Cái này có thể a!" Vừa vặn trong tên của cậu cũng có một quả chanh, chanh cũng có màu vàng.
Giang Ninh giơ mèo con lên, mặt mày cong cong hỏi: "Gọi em là chanh có được không?"
"Meo ~"
"Chanh chanh!"
"Meo ~"
Giang Ninh vui vẻ hớn hở cười nói: "Xem ra em rất thích cái tên này, vậy quyết định, từ nay về sau em sẽ gọi là chanh!"
Bùi Quân Trạch nghiêng đầu nhìn cảnh này, tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng ánh mắt lại hiếm thấy ôn nhu.
-
Có bạn mới, Giang Ninh ăn cơm cũng không thể nào chuyên tâm, nhanh chóng cơm nước xong xuôi, chơi đùa với chanh trong phòng khách, thậm chí còn chụp một bức ảnh dễ thương của chanh để khoe trên VB.
Chanh V: Tôi cũng có một con mèo! Tên cũng là chanh ~【 Hình ảnh 】
【 A a a ghế sô pha 】
【 Thật nhỏ nha, thật đáng yêu 】
【 Hắc hắc hắc phong cách của chanh phu nhân và mèo giống như 【 Hình ảnh 】】
......
Đến lúc buổi tối trở về phòng ngủ, Giang Ninh thậm chí còn muốn ngủ cùng chanh.
Biết Bùi Quân Trạch không nhất định có thể tiếp nhận, cậu tự giác nghĩ ra một biện pháp tốt, cùng Bùi Quân Trạch vừa mới từ thư phòng đi ra thương lượng nói:
"Nếu không em và chanh ngủ ở phòng bên cạnh, như vậy sẽ không quấy rầy đến anh."
Sắc mặt Bùi Quân Trạch trong nháy mắt đen lại, ôm ra chanh từ trong ngực Giang Ninh, bỏ vào trong ổ mèo ở phòng khách, nắm tay Giang Ninh đi lên lầu, cường ngạnh đạo: "Không được, mèo con phải học cách tự lập."
Chanh: ......"
Giang Ninh lưu luyến không rời quay đầu nhìn chanh, bị Bùi Quân Trạch kéo lên lầu đi ngủ.
-
Về đến phòng, Giang Ninh ánh mắt nhìn thấy vật thể tròn dẹp được nối dây trên tủ đầu giường, cậu dừng lại động tác, trong lòng nhất thời có một loại dự cảm không tốt. Vừa định quay người rời khỏi gian phòng, chỉ nghe thấy tiếng tạch tạch khóa trái cửa sau lưng.
Ngay sau đó, một thân thể cao lớn nóng bỏng dán lên phía sau lưng của cậu, eo bị cánh tay rắn chắc hữu lực vòng lấy, bên tai là hơi thở nóng rực của nam nhân...... Thân thể Giang Ninh theo phản xạ có điều kiện mà run lên, hoa huyệt lại lặng yên chảy ra thanh dịch.
"Lão bà, đã hứa phải chơi cùng anh." Giọng nói của nam nhân trầm thấp êm tai.
Giang Ninh nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Em, em lúc ấy còn, còn chưa đồng ý đâu......"
Bùi Quân Trạch không nhanh không chậm liếm láp lỗ tai mẫn cảm của Giang Ninh, dụ dỗ: "Đừng lo lắng, anh cam đoan tuyệt đối sẽ để bảo bối cảm thấy rất vui vẻ."
Một tay nắm lấy cổ thon dài của Giang Ninh, nâng chiếc cằm mịn màng của cậu nghiêng sang một bên, Bùi Quân Trạch cúi đầu hôn lên môi đỏ ngọt ngào.
Trong căn phòng an tĩnh tiếng hôn chậc chậc dị thường đột ngột, quần áo hai người đều chồng chất bên chân.
Giang Ninh nhắm mắt lại đắm chìm trong nụ hôn nồng nàn kịch liệt. Dục vọng trong cơ thể dễ dàng bị Bùi Quân Trạch điều động, tùy mặc đôi tay của nam nhân du tẩu trên thân thể trần trụi của mình.
Lúc bị ôm lên trên giường, Giang Ninh nhẹ nhàng thở dốc, cũng không có lên tiếng cự tuyệt hành động kế tiếp của nam nhân.
Bắp đùi trắng như tuyết bị bàn tay tách ra, lộ ra âm hộ không còn phấn nộn như ban sơ, mà lộ ra đỏ bừng dâm mỹ. Bùi Quân Trạch nhìn tiểu huyệt bị mình thao quen, ánh mắt trở nên u ám nguy hiểm.
Hai đùi ép vào hai bên cơ thể tạo thành hình chữ M, cúc huyệt màu nhạt đằng sau khẩn trương rụt rụt, hai tiểu huyệt cứ như vậy dửng dưng bại lộ trong không khí. Cũng may Giang Ninh dẻo dai không tệ, cũng không cảm thấy tư thế này không thoải mái.
Mgữ khí của Bùi Quân Trạch nhu hòa mang theo mệnh lệnh: "Ngoan, ôm chân."
Giang Ninh hầu kết nhấp nhô, trong thoáng chốc thân thể vậy mà bởi vì câu nói này sinh ra một tia khoái cảm. Cậu ngoan ngoãn vươn tay vạch lên bắp đùi của mình, ngọc hành đứng thẳng, hoa huyệt ngọ nguậy phun ra một chút hoa dịch.
Bùi Quân Trạch ngồi dậy, không để ý côn thịt cương đến phát tím của mình, vươn tay lấy máy rung trên tủ đầu giường, híp mắt nhìn Giang Ninh, chậm rãi nói: "Máy rung có bảy cấp độ chấn động, còn có chức năng chống nước."
Giang Ninh khẽ cắn môi dưới, ánh mắt nhìn về phía đồ vật trên tay nam nhân.
Máy rung được bật lên, phát ra âm thanh rung động ong ong rất nhỏ, Bùi Quân Trạch dán máy rung đầu vú đang đứng thẳng.
"Ưm --" Giang Ninh ưỡn ngực, đầu vú tê dại làm cậu phát ra tiếng rên rỉ dễ chịu.
Dùng máy rung đùa bỡn núm vú một hồi, Bùi Quân Trạch dời máy rung đi, tăng lên hai cấp độ dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Ninh, âm thanh rung động ong ong càng thêm rõ ràng. Ngón tay thon dài mở ra âm thần, âm đế cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Bùi Quân Trạch tối sầm, hắn ấn máy rung chấn động nhanh chóng vào âm hạch kiều nộn cực kỳ mẫn cảm --
"A a a không muốn!" Âm đế mẫn cảm sao có thể chịu được kích thích cường độ cao như vậy, Giang Ninh thét chói tai vang lên kêu khóc, xoay eo né tránh, nhưng nam nhân cầm máy rung vẫn như cũ một mực dán trên âm hạch.
Huyệt thịt thít chặt co rút, thân thể trắng như tuyết lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được nhiễm lên tình dục mỏng đỏ, âm đế đáng thương đang thừa nhận trách móc nặng nề.
Giang Ninh bị kích thích đến khống chế không nổi giơ lên cằm, cần cổ tạo thành đường cong, phác hoạ độ cong ưu mỹ, dưới khoái cảm cực kỳ bén nhọn, hai nơi đều cao trào hai tay bất lực ôm lấy bắp chân.
Ngọc hành bắn ra chất lỏng trắng sữa tán trên bụng, hoa huyệt không ngừng co vào nhúc nhích, phun ra một cỗ lại cỗ hoa dịch dinh dính lên trên giường, đùi thỉnh thoảng run rẩy mấy lần.
Bùi Quân Trạch hơi di chuyển máy rung xuống, dễ dàng nhét vào trong hoa huyệt mềm nhũn, toàn bộ máy rung vùi vào bên trong huyệt, chỉ để lại một sợi dây nhỏ bên ngoài cơ thể.
"Ưm......" Huyệt thịt bị máy rung chấn động xoa bóp, mặc dù cũng rất kích thích, nhưng lại không khó chịu như âm đế, tiếng khóc nức nở của Giang Ninh dần dần biến thành rên rỉ ngọt ngào.
Bùi Quân Trạch nhìn Giang Ninh thần sắc mê ly, khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cưỡng ép kiềm chế xao động trong cơ thể, ngón tay thon dài mơn trớn cửa huyệt, sau khi dính lên âm dịch trơn trượt, chen vào trong hậu huyệt đóng chặt.
Nếp uốn trên cúc huyệt chậm rãi bị mở ra, sau khi khuếch trương kết thúc, Bùi Quân Trạch hôn nước mắt trên khóe mắt của tiểu thê tử, ngồi dậy, đem âm hành thô to dữ tợn sớm đã không kịp chờ đợi chống lên cửa huyệt hơi hé, quy đầu cực đại chen vào hậu huyệt chặt chẽ nhỏ hẹp, chậm rãi đẩy ra ruột thịt nộn hồng thít chặt.
"Ách --" Giang Ninh mở to hai mắt, lồng ngực chập trùng, cường thế cắm vào mang đến cảm giác chướng bụng cực độ, cậu vô thức thì thào lên tiếng: "Tiến vào...... Ha ha...... Thật lớn......"
Quy đầu cực đại không ngừng phá vỡ ruột thịt thít chặt co rút, chậm chạp mà kiên định cắm đến chỗ sâu nhất, cho đến hai túi hoàn toàn dán vào cửa huyệt, lúc này Bùi Quân Trạch mới ngừng xâm nhập.
"A...... Quá sâu......" Giang Ninh đã hoàn toàn không còn sức lực ôm chân của mình, đùi dang rộng sang hai bên, hai tay bất lực che bụng dưới. Cách bụng hơi mỏng, bụng dưới bị côn thịt to dài trong cơ thể kéo thành một dải dài, lòng bàn tay thậm chí có thể cảm nhận được âm hành đang ngo ngoe muốn nhảy lên.
Bùi Quân Trạch thở ra một hơi, tròng mắt nhìn về phía nơi hai người giao hợp. Ngọc hành của thiếu niên đã cương lên lần nữa, âm đế sưng lên gấp đôi, hoàn toàn không thể trốn trở về âm thần, chỉ có thể đứng thẳng ở trong không khí run run rẩy rẩy.
Huyệt thịt nộn hồng bên trong hoa huyệt dính sát vào nhau, nhìn không thấy phong cảnh bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một sợi dây nhỏ màu đen không có vào trong đó. Máy rung vui sướng chấn động xoa bóp huyệt thịt, ép ra hoa dịch thuận theo khe hở chảy ra khỏi huyệt đạo, làm cho cửa huyệt lầy lội không chịu nổi, thậm chí chảy đến chỗ cúc huyệt bị âm hành thô to kéo căng.
Nếp uốn của hậu huyệt đã hoàn toàn bị chống ra, các cạnh thậm chí trắng bệch gần như trong suốt. Cảnh tượng dâm mỹ xông thẳng đến đại não Bùi Quân Trạch. Ánh mắt của hắn ám trầm, tắt công tắc rung, hai ngón tay thon dài chen vào trong hoa huyệt mềm nát, đẩy máy rung bên trong lên miệng tử cung.
Buổi chiều vừa bị quy đầu cực đại công phá, miệng tử cung trong lúc nhất thời vẫn không thể đóng chặt, Bùi Quân Trạch dùng sức, hai ngón tay đẩy máy rung vào trong tử cung.
"Ưm......" Giang Ninh cau mày, có thể cảm giác được rõ ràng có vật gì tiến vào vào bên trong tử cung mẫn cảm. Cậu bối rối nắm chặt cổ tay nam nhân, cầu khẩn lên tiếng: "Đừng như vậy...... Em thật sự không thể chịu nổi......"
Bùi Quân Trạch rút ngón tay ra khỏi hoa huyệt, nhìn con ngươi màu hổ phách ngấn nước của thiếu niên, ánh mắt u ám, một tay khác sờ lên chốt mở, đột nhiên chuyển đến cấp năm.
"Ha ha a a! Không muốn a a a! Cứu -- A a!" Giang Ninh trợn to hai mắt, nước mắt không cầm được tràn ra, phát ra tiếng rên rỉ thảm liệt. Khoái cảm mãnh liệt chưa từng có cuốn sạch thân thể của cậu, thậm chí còn cảm thấy bản thân sắp chết chìm bên trong khoái cảm vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip