Chương 66: Nơi này là nương gia của muội mà!
Thẩm Nghiên Tịch còn đang hưởng ứng vở kịch hay, cả khuôn mặt rạng rỡ tươi rói cảm thấy hôm nay ra đường thật may mắn, đột nhiên lại thấy nàng ta bước về phía mình với một vẻ mặt hoàn toàn là có quen biết.
Nàng cũng đứng yên tại chỗ quan sát, thuận tiện đào bới trong ký ức tìm xem trước đây có phải đã từng gặp qua người này hay không?
Có điều, nhắc đến cái tên Lâm Thành Nghĩa này thì nàng từng được nghe danh.
Thế tử phủ Anh quốc công, năm nay vừa được hai mươi mốt, năm ngoái mới thành hôn, người được cưới về chính là Lý Viện, nhi nữ độc nhất của viễn chinh Đại tướng quân.
Nghe nói hôn sự của hai người là do trưởng bối đời trước truyền xuống, bởi vì lão gia hai nhà lúc còn trẻ đã là hảo bằng hữu, mong muốn sau này cùng kết thông gia, lại không ngờ chỉ sinh hạ được độc nhất một nhi tử, bây giờ chính là Anh quốc công và Viễn chinh Đại tướng quân, thế nhưng hai vị lão gia vẫn chưa nguôi hy vọng, một lần nữa ước định, muốn đem chất tôn chất nữ hợp đôi, thế nên mới ra được hôn ước của Lâm Thành Nghĩa và Lý Viện.
Theo lời đồn, Thế tử nhà Anh quốc công, Lâm Thành Nghĩa này không học vấn, không nghề nghiệp, cũng là một thành phần bất hảo không chịu nổi, ngày ngày lưu luyến nơi bướm hoa, là một trong hai hoàn khố của kinh thành, ngày ngày dính chung với Lục hoàng tử Trữ vương, Quân Trạch, thế nên được người đời gọi là Hắc Bạch song sát.
Cái hay là dù biết như vậy, Lý gia lão Tướng quân vẫn đồng ý đem chất nữ duy nhất của mình gả cho một tên hoàn khố... Đúng là không tưởng tượng nổi!
Có người nói do lão Tướng quân đây coi trọng lời hứa, có người thì nói tiểu thư của Lý gia này lớn lên trong quân doanh, cũng không được lòng lão tướng quân cho lắm.
Có điều, nghe nói trong phủ Anh quốc công, bất luận là lão quốc công hay lão phu nhân, cho đến Anh quốc công và phu nhân đều vô cùng sủng ái nhi tức này, từ khi nàng được gả đến kinh thành, địa vị ân sủng của thế tử Lâm Thành Nghĩa trong nhà đã bị đẩy xuống hàng thứ hai.
Tính ra tính cách, việc làm và cử chỉ của Lý Viện đều không giống với khuê tú trong chốn kinh thành, về điểm này ngay lần đầu vừa gặp này Thẩm Nghiên Tịch đã được mở rộng tầm mắt.
Có thể bức phu quân nhà mình từ trong thanh lâu không mảnh vải che thân chạy ra, lại nhấc roi không chút e ngại đuổi đánh phu quân đang trần truồng chạy khắp đầu đường xó chợ, lớn tiếng kêu gào uy hiếp đòi bỏ chồng... một nữ tử như vậy, đừng nói là khuê tú trong danh môn, đến cả những nữ nhân nổi tiếng chua ngoa khắp phố huyện thời này cũng không làm được.
Hơn nữa, cô nương này... à có lẽ nên gọi là 'Thiếu phu nhân' thì đúng hơn, thật thú vị!
"Có phải Thẩm Nhị tiểu thư không? Không ngờ có thể gặp được ngươi trên đường. Quả đáng kinh ngạc! Không phải ngươi phải ở nhà dưỡng bệnh hay sao? Xem bộ dạng bây giờ cũng không khác người bình thường, bệnh đã khỏi hẳn rồi chăng?"
Lý Viện tiến thẳng trước mặt nàng với đôi mắt sáng trong linh động, vừa mở miệng đã táp thẳng một chuỗi câu hỏi về phía Thẩm Nghiên Tịch, tuy có chút vô lễ nhưng trong ánh mắt nàng ta, Thẩm Nghiên Tịch lại không hề thấy một chút bất thiện hay khinh mạn, dường như chỉ đơn thuần là hiếu kỳ và kinh ngạc nên mới trực tiếp hỏi thẳng không chút e dè.
Tính cách cương trực như vậy, đám danh môn thục nữ tuyệt đối không có, đối với họ hễ nói một câu ra khỏi miệng thì chỉ hận sao không thể uốn éo chiếc lưỡi hết mức có thể, có muốn chửi người cũng phải nghĩ ra cách nói thật uyển chuyển êm tai để lấy lòng người nghe.
Ánh mắt Thẩm Nghiên Tịch lúc mờ lúc sáng, chỉ mỉm cười gật đầu, "Ta thấy trong người khó chịu nên muốn đi dạo một chút, không ngờ may mắn được chứng kiến tư thế oai hùng của Thế tử phu nhân đây."
Nàng ta nhướng cao mày, nhất thời cũng không hiểu lời này đang khen hay ám chỉ mắng mỏ mình, nhưng với bản tính dứt khoát nên nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, bĩu môi xuýt xoa:
"Hừ, đây chỉ là chút ít trừng phạt thôi! Lần sau nếu để ta biết được hắn không an phận, còn tiếp tục chạy đến nơi bướm hoa nhất định ta sẽ thiến ngay tại chỗ!"
'Khục'!
Thẩm Nghiên Tịch bật cười, một gã hoàn khố phong lưu bao đời lại thú phải một nương tử hung hãn, Ừm... còn là nữ tử mà trưởng bối đều sủng ái, thật không biết là may mắn hay bất hạnh nữa đây.
Lý Viện kinh ngạc nhìn nàng, nói:
"Lúc ngươi cười, ta thấy rất đẹp mắt, cũng đâu khó coi như lời người ta thường nói."
"Ực?"
Nàng ta lại bĩu môi, rì rầm nói: "Xem ra ngươi còn may mắn hơn ta, mặc dù Thất điện hạ thú ngươi về có thể vì một số nguyên nhân nào đó, nhưng bất luận thế nào, về sau ngài nhất định sẽ không ăn chơi đàng điếm bên ngoài, có thể bớt nhiều ưu tư."
Nói đến đây, miệng nàng ta mở rộng muốn nói gì đó rồi lại thôi, ánh mắt đột nhiên trở nên suy tư phức tạp.
Với bộ dạng này, Thẩm Nghiên Tịch cũng không khỏi kinh ngạc, hỏi:
"Thế tử phu nhân rất thân thiết với Thất điện hạ sao?"
"Cũng xem như có quen có biết!"
Ngừng tạm, nàng ta mở miệng bồi thêm một câu, "Với một người như vậy, ai cũng thân không nổi!"
Thẩm Nghiên Tịch hiểu rõ gật đầu, đối với mối quan hệ giữa Lý Viện và Quân Thương, nàng không có cảm tưởng gì đặc biệt.
Lý Viện nhìn nàng một lúc thật lâu mới nói: "Thật ra ngài cũng không phải người rất tệ! Dù sao ngươi cũng phải gả cho hắn, chi bằng cứ thử chu đáo quan tâm, khơi gợi sự ấm áp từ trong lòng ngài. Nếu làm được như vậy thì nhất định sẽ là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này."
Nghe một câu này, Thẩm Nghiên Tịch càng kinh ngạc nhìn nàng ta, người có thể nói ra một lời như vậy về đối phương thì tuyệt đối không phải chỉ quen biết thường tình, có cũng như không.
Có điều, khi đối mặt với sự quan sát đầy kinh ngạc của nàng, Lý Viện chỉ hừ lạnh liếc mắt một cái, tức giận nói:
"Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Cô nãi nãi ta sớm đã lập thất, chẳng lẽ ngươi còn lo lắng ta sẽ tranh đoạt phu quân với mình hay sao? Ta chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở đôi ba câu thôi, đã được lợi mà còn muốn khoe mẽ sao!"
Nói xong, tay còn nhấc cao dây roi, dường như chỉ cần Thẩm Nghiên Tịch không biết cảm kích sẽ lập tức giương thẳng một roi mà tới.
Hoa Hoa đứng sau trợn to hai mắt, Thế tử phu nhân phủ Anh quốc công này quả to gan, dám dùng thái độ này nói chuyện với tiểu thư, lại... còn dùng roi uy hiếp! Đúng là... bái phục!
Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch giật giật, đột nhiên đưa ngón tay chỉ qua một ngõ hẻm cách mười thước xa đằng kia, "Nếu Thiếu phu nhân còn muốn tìm Lâm thế tử, ta thấy hình như có một người rất giống hắn vừa chạy vào đó."
Lý Viện lập tức nhảy dựng lên, xoay người đuổi thẳng về bên đó, vẫn không quên quay lại nói Thẩm Nghiên Tịch một câu, "Sao không nói sớm? Nếu vì ngươi mà tên hỗn đản kia chạy xổng, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi tính sổ!"
Nói xong đã không thấy người rồi.
Cái này mới gọi là chiếm được lợi ích mà còn khoe mẽ, có đúng không?
Hoa Hoa lập tức tỏ vẻ bội phục vạn phần, há to mồm, trợn mắt lên, chỉ về hướng Lý Viện vừa chạy qua, ấp úng nói:
"Tiểu thư có lòng tốt chỉ đường mà nàng ta lại như vậy. Thật quá đáng quá đi!"
Thẩm Nghiên Tịch mỉm cười, "Vị Thế tử phu nhân của phủ Anh quốc công này sinh trưởng ở chốn biên quan, còn là viên ngọc quý duy nhất trong tay Lý gia, trên có tổ phụ tổ mẫu, dưới có huynh trưởng, ai nấy đều sủng ái yêu thương, lại thêm thói quen trong chốn quân doanh của lão Đại tướng quân, tính tình hiển nhiên sẽ không như các khuê tú danh môn chốn kinh thành này. Mà nhìn biểu hiện của nàng ta, cũng là một người cương trực khẳng khái, không có mưu mô chước quỷ, không cần thiết phải đi so đo cử chỉ làm gì."
Hương Hương đứng một bên cười khẽ, "Ngược lại muội thấy chủ tử có vẻ rất thích vị Thế tử phu nhân này."
"Ồ, cũng bình thường thôi."
Đã được xem một màn kịch đặc sắc nên tâm trạng Thẩm Nghiên Tịch tốt lên rất nhiều, e là bây giờ dù người nhà Thẩm gia đang ở trước mặt nàng, nàng cũng cảm thấy thuận mắt hơn xưa.
Náo nhiệt đã kết thúc, cũng phải sớm rời khỏi đây, khóe mặt thoáng nhìn sang ngõ hẻm mà Lâm Thành Nghĩa vừa chạy vào, đột nhiên thấy một cái đầu dè dặt thò ra.
Tóc đen được giắt một chiếc mũ quan tím hoa lệ, một thân gấm hoa trắng như tuyết, giẫm trên một đôi ủng trắng thêu kim văn sang trọng, khuôn mặt trắng sáng tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt đào hoa chuyển động liên tục, rất mau mắn đã nắm bắt được tình huống bên ngoài.
Ngoại trừ trên mặt đất một vẻ hỗn loạn và đám người bát nháo kia cũng không có gì khác bất thường, hắn lập tức vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, tiện tay hất thẳng một bao tải đen lên vai, rút từ tay áo ra một chiếc quạt xếp bằng ngọc, phong lưu hào hoa bước ra ngoài.
Thẩm Nghiên Tịch vô tình được chứng kiến cảnh tượng này, nếu không phải cảm thấy khuôn mặt trắng sáng này có chút quen mắt, thiếu chút nữa sẽ cho rằng đây chính là một tên trộm vừa chôm được hàng.
Hôm trước trong hoàng cung, ở ngự hoa viên, Kỳ thưởng thi Hội đó, người này không phải cũng ngồi ở vị trí Hoàng tử sao? Hơn nữa, vị trí đó còn trước Quân Thương một chút.
Tất cả Hoàng tử của đương kim Hoàng thượng, trừ Đại hoàng tử Quân Mạch và Thái tử Quân Ngự ra, Tam hoàng tử chết yểu, Tứ hoàng tử cũng không ở kinh thành, Ngũ hoàng tử cũng là anh niên yểu mệnh, trên Quân Thương, duy chỉ có một Lục hoàng tử mà thôi.
Người qua lại mật thiết với Thế tử phủ Anh quốc công, cũng được xưng là nhị hại chốn kinh thành, Hắc Bạch song sát, Trữ vương điện hạ.
Giờ phút này, hắn chui ra từ lầu xanh lén lén lút lút như vậy không biết có liên quan đến việc náo loạn của thế tử Anh quốc công khi nãy hay không?
Trữ vương Quân Trạch lộ diện trên đường, cảm thấy mọi người không còn chú ý nữa, tâm tình tự nhiên sẽ thả lỏng, sau đó mới để tâm quan sát người đi đường một chút, rốt cục phát hiện chủ tớ Thẩm Nghiên Tịch ba người đang đứng bên đường tò mò quan sát mình.
Bước chân hắn dừng lại, nhãn châu xoay động một chút thấy không còn bóng dáng 'con cọp cái' gần đó liền yên tâm to gan tiến đến, tủm tỉm cười với nàng:
"Ô, đây không phải là Thất đệ muội sao, vừa ra cửa dạo phố ư? Gặp gỡ cũng không bằng trùng hợp, chi bằng để bản vương làm chủ thỉnh đệ muội qua trà lâu uống một tách trà, cũng tiện nghỉ chân một lát?"
Thẩm Nghiên Tịch ủy khuất hành lễ, rồi nói: "Đa tạ hảo ý của Lục điện hạ, thần nữ chỉ xin nhận. Chỉ là vừa gặp mặt Anh quốc công thế tử và phu nhân xong, quay đầu lại liền thấy Lục điện hạ, đích thực là rất trùng hợp. Hôm nay ra cửa, không ngờ liên tục được gặp quý nhân!"
Quân Trạch vừa nghe nhắc đến Lý Viện, lập tức rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn quanh, từ vẻ mặt đến giọng nói đều vô cùng căng thẳng, cuống quýt hỏi:
"Đệ muội đã gặp cọp cái Lý Viện rồi sao? Nàng ta hiện đang ở đâu, ở đâu vậy?"
"Đã đuổi theo Lâm thế tử rồi."
"Hô..."
Quân Trạch lại thở phào một hơi, vuốt vuốt ngực, u oán nhìn nàng, "Sao đệ muội nói năng không rõ ràng gì cả? Hại bản vương sợ hết hồn."
"..."
Quân Trạch không để tâm vẻ mặt nói không nên lời của nàng, hắn chỉ sợ hãi vuốt ve trái tim nhỏ bé yếu mềm, "Đúng là nữ nhân không khác gì cọp cái, phu nhân vẫn là người đáng sợ nhất! Thật đáng thương cho tiểu Nghĩa Nghĩa nhà ta."
Thẩm Nghiên Tịch lại bịt mũi tắc họng, đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ một chút, chẳng lẽ tiểu thư Lý gia lúc dạy dỗ phu quân nhà mình còn thuận tiện 'dạy dỗ' cả Lục điện hạ hay sao? Bằng không sao đường đường là một Thân vương điện hạ lại co rúm sợ hãi đến vậy? Vẻ mặt như thật sự vừa bị tàn phá đến rách nát một phen.
Lục điện hạ cảm thán xong, mặt mày trở nên hớn hở, dí sát vào Thẩm Nghiên Tịch, mong đợi hỏi, "Đệ muội a, không biết tiếp theo đệ muội còn định đi đâu? Có thuận đường đến Kỳ vương phủ thăm thú một chuyến không?"
"Không hứng!"
"Ây da, có thật không? Thật sự không định đi sao? Sao không tới nhìn xem trạch viện mà mấy mươi năm về sau mình sẽ sống ư? Cũng không có gì đâu, bản vương đã nói rồi, tiểu Thất có chút lạnh lùng là thật, cũng không có nhân tính lắm, nhưng nói thế nào đi nữa, hôm qua hắn đã đích thân đến phủ Tể tướng dạm hỏi chờ ngày được đón dâu về, bây giờ cho dù đệ muội có làm ra chuyện gì khiến hắn mất hứng đi nữa, hắn cũng sẽ không dám làm gì đệ muội đâu. Đi đi mà, bản vương khuất tôn giáng quý, đích thân cùng đệ muội đi một chuyến thì sao nào?"
Hắn càng tiến càng gần, cơ hồ sắp chạm vào người nàng khiến nàng vô thức lùi nhanh về sau né tránh, nghi hoặc muốn nhìn thấu sự nhiệt tình của hắn, không biết hắn vì mưu cầu danh lợi nên cố gắng dụ nàng đến phủ Kỳ vương, hay là còn âm mưu gì khác không.
Quân Trạch vẫn nhìn nàng, nói:
"Đệ muội sao vậy? Chẳng lẽ bản vương là mãnh thú hay nước lũ hung tàn? Khiến đệ muội phải phòng bị bản cung như vậy."
"Xin Lục điện hạ tự trọng, đừng đến gần thần nữ, nếu lỡ để xảy ra lời đồn không hay gì, đối với Lục điện hạ đây hoặc thần nữ cũng đều không phải chuyện tốt."
"Sao? Lời đồn nào còn có thể vượt trội hơn việc hai vị đích tiểu thư phủ Tĩnh Bình Hầu thông gian bị bắt tại trận? Hoặc là còn nổi trội hơn việc Thất điện hạ đích thân tới phủ 'lập sính', mong muốn đón Thẩm Nhị tiểu thư? Nếu không, bây giờ người ta làm gì còn tâm tư đi chú ý chút chuyện vặt vãnh này?"
Khóe miệng Thẩm Nghiên Tịch giật giật, thiếu chút nữa sẽ bật cười, nhìn vẻ mặt rất 'vô tội vạ' của Trữ vương điện hạ này có chỗ nào giống một quý tử chốn hoàng thất chứ.
Có điều, có phải hắn đã quên nàng chính là vị Thẩm Nhị tiểu thư nổi danh trong lời mình vừa nói sao? Chẳng lẽ không cảm thấy hiện tại chính nàng mới là trung tâm của mọi lời đồn đãi ư?
Mặc dù ban đầu cảm thấy trên đường cũng không ai biết mình, song trước mắt đã có một người vừa vặn nhân ra nàng, vài khắc trước còn có Thế tử phu nhân phủ Anh quốc công cất công đến nói chuyện phiếm với Thẩm Nghiên Tịch nàng nữa.
Làm người quả nhiên không nên quá lười biếng, ra đường mà không dịch dung một chút thật không tiện. Thì ra hiện giờ khuôn mặt này không còn thần bí như một tháng trước lúc vừa đặt chân đến kinh thành.
Quân Trạch cảm thấy vẻ mặt của cô nương này quá thú vị, Thẩm gia Nhị tiểu thư này đã từng có rất nhiều lời đồn không hay, cho dù bỗng nhiên được nổi tiếng ở Kỳ thưởng Thi Hội cũng không hẳn là chuyện tốt lành gì, nhưng lúc ấy hắn còn thờ ơ lạnh nhạt, song bây giờ lại phát hiện ra nhiều mảng thú vị như vậy... cũng thật là khiến người ta phải chú ý. Hiện tại bắt gặp biểu cảm của nàng như vậy, một chút cũng không giống một nữ tử nhu nhược yếu ớt, một nửa ngón nghệ cũng không thông!
Hắn lập tức ép sát vào nàng, cười hì hì trông rất gian:
"Đệ muội quá cẩn trọng rồi, bản vương đâu phải ai cũng nhận, chẳng lẽ bản vương dám vô lễ với đệ muội hay sao? Nếu không, đệ muội và... Ực... không không, thôi đệ muội cứ đi với bản vương đến phủ Kỳ vương một chuyến, tuy nói là hôn kỳ chưa được định ra nhưng trễ lắm cũng chỉ trong vòng một hai tháng là sẽ có tin vui thôi. Đệ muội sớm đến tìm hiểu nơi ăn chốn ở sau này của mình là một điều vô cùng cần thiết!"
Vừa nói hắn vừa dùng sức gật đầu bày tỏ ý kiến của mình thực sự chính xác, tuyệt đối không hề có ý giấu giếm hay lừa gạt!
Thẩm Nghiên Tịch nhăn mày trợn to hai mắt, tức giận nói: "Lục điện hạ đã muốn đến Kỳ vương phủ xin cứ tự mình đi là được, thần nữ xin phép."
Sau đó nàng dứt khoát xoay người rời đi, đột nhiên sau lưng lại chìa ra một cái tay, Trữ vương điện hạ thê thảm nói:
"Đừng mà! Xin đệ muội hãy đi với ta một chuyến... à hay là... đệ muội thay ta đi cũng được!"
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngài muốn làm gì?"
"Hắc hắc!"
Hắn cười gian như một tên trộm, buông ngay bao tải xách trên vai đưa đến trước mặt nàng, nói: "Chỉ cần đưa bao đồ này tới đó là được."
"Đây là gì?"
"Y phục của Lâm Thành Nghĩa!"
"..."
Nói đùa à? Nhờ nàng mang cái đống y phục của một người đàn ông khác đến phủ của hôn phu? Cho dù nàng là một người rất không hiểu quy tắc cũng biết được đây là một chuyện cực kỳ không ổn, nào có như lời hắn nói, 'một việc nhẹ nhàng không chút gánh nặng'.
Dưới ánh nhìn đầy âm trầm của nàng, Quân Trạch vô thức rụt cổ lại, thầm nhủ 'nữ nhân ai cũng như ai, quả đúng là một con cọp cái'!
Lại mà xem, ai cũng nói Thẩm gia Nhị tiểu thư nhát gan nhu nhược, nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ này... không không, phải nói là cực kỳ đáng sợ mới đúng!
Hắn lập tức rụt tay về, nhỏ tiếng nói: "Chẳng lẽ phải đích thân bản vương mang về phủ Anh Quốc công cho hắn sao? Đây là điều vô cùng đáng sợ đó, cả đời này bản vương không bao giờ muốn gặp lại con cọp cái Lý Viện đó. Đệ muội chưa thấy thôi, vừa nãy bản vương còn rất hưng phấn thưởng thức rượu ngon, đột nhiên cô nương ta xông vào, không nói không rằng lập tức vung roi quất thẳng xuống, nào bàn nào ghế, nào tủ nào giường trong nháy mắt đều bị đập tan nát. Như vậy còn chưa đủ, nàng ta nhào lên đá ngã Lâm Thành Nghĩa, cởi phăng hết y phục của hắn! Hừ, bản vương thân là nam nhi mà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chứ nào dám tiến lên giúp đỡ người huynh đệ này, đến bây giờ bên tai còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của hắn đó!"
Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt hắn hoảng sợ và cơ thể liên tục co giật. Quả nhiên, Lục điện hạ đã chịu một cú sốc rất lớn.
Thẩm Nghiên Tịch cũng bị lời nói của hắn làm cho ngẩn ngơ, vô thức hỏi:
"Ấy, không phải do bị bắt gian tại trận nên Lâm thế tử vội vàng bỏ trốn, đến cả y phục cũng không kịp mặc vào sao?"
Lục điện hạ liếc nàng, cả giận nói: "Cái gì mà bắt gian tại trận! Bản vương chỉ đến nghe khúc với Lâm Thành Nghĩa thôi, làm gì có gian để bắt? Một cô nương chưa gả như đệ muội mà nghĩ mấy chuyện không trong sáng này không được đâu!"
Thẩm Nghiên Tịch không còn tâm trạng so đo với giọng điệu của hắn, ánh mắt khinh khỉnh phê bình hắn, trước mắt đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh khốn khiếp của đám cẩu nam nữ, trong đầu như có thiên lôi giáng liên tục.
Đây là chân tướng sao? Đúng là trước đây nàng đã đánh giá thấp Lý Viện rồi, phải nói là quá thấp, thấp đến độ dường như chính nàng mới là 'ếch ngồi đáy giếng!
Có điều... "Vì sao phải mang y phục này đến phủ Kỳ vương vậy?"
"Thì để tiểu Thất trả lại cho mụ la sát Lý Viện chứ sao. Không phải đây chính là giải pháp tốt nhất sao?"
Nếu chỉ có mỗi y phục cũng không nói, nhưng trong đó còn có một số tín vật rất quan trọng, và các vật phẩm tùy thân của Lâm Thành Nghĩa nữa, sao có thể để mặc nó ở trong thanh lâu không quan không quản được.
Mụ la sát Lý Viện này quả đáng sợ, nhưng khẳng định nàng ta không dám khóc lóc om sòm trước mặt tiểu Thất đâu.
Thẩm Nghiên Tịch nhướn mày, gật đầu nói: "Nếu như thế, thần nữ xin không quấy rầy thời gian trân quý của Lục điện hạ nữa. Cáo từ!"
Xoay người, nàng nhanh chóng rời đi không để Quân Trạch kịp kéo mình lại.
Trữ vương điện hạ chỉ biết sững sờ đứng đó nhìn bóng lưng nàng xoay người rời đi, ngẩn ngơ mãi một hồi chưa hoàn hồn lại được.
Khoan khoan... Chẳng lẽ hắn tốn nhiều nước miếng như vậy đến cuối cùng vẫn công cốc? Tại sao lại như vậy a? Sao cứ bắt hắn phải đích thân dâng xác đến phủ Kỳ vương chứ?
Không đúng! So với con cọp cái Lý Viện đó, tiểu Thất còn đáng sợ hơn rất nhiều lần!
Trữ vương điện hạ phân vân, rốt cục không biết nên đem những thứ này về phủ Anh Quốc công hay mang thẳng đến Kỳ vương phủ, hoặc là... cứ trực tiếp quẳng những thứ này ở trước cổng nhà phủ Anh quốc công là xong việc?
Ở bên kia, Lý Viện mãi đuổi theo Lâm Thành Nghĩa nhưng vẫn không bắt được người. Thật không biết tên hỗn đản mang một thân trần truồng còn có thể trốn được đi đâu!
Tìm thì không thấy người, Lý Viện tức giận quất vài roi trên nền đất để phát tiết nỗi giận trong lòng, sau đó lập tức nghiêng đầu hướng thẳng qua phủ Kỳ vương.
Thị vệ trước cổng Kỳ vương phủ không thấy Lý Vệ, sắc mặt ai nấy đều trở nên cổ quái, như cười mà lại cười không nổi, khóc cũng không biết vì sao mà khóc, nhưng không một ai dám ngăn nàng lại, cứ để mặc nàng thẳng một đường tiến vào Vương phủ.
Vừa vào Vương phủ, nàng nhanh chân tìm đến thư phòng của Quân Thương, cánh cửa bị đẩy mạnh, nàng giận đùng đùng hô: "Muội về rồi!"
Quân Thương còn đang cúi đầu viết gì đó, đầu cũng không thèm ngẩng lên, dường như vẫn chưa nghe được gì, nói đúng hơn là cứ xem như không nghe không thấy cho xong chuyện.
Lý Viện không cam tâm, trực tiếp chọn một chiếc ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tay vuốt vuốt roi da rồi thu gọn lại, mím môi nhíu mày đầy oán hận.
Thư phòng lúc này yên lặng đến đáng sợ, Quân Thương cúi đầu viết chữ tựa như trong phòng không còn ai khác, Lý Viện ngưng mày suy tư, Ảnh Cửu theo hầu cũng chỉ dám nhìn Lý Viện một lần rồi lui ra chứ không dám tiến vào, sau đó tiếp tục đi làm phận sự mà mình nên làm.
Sự tĩnh mịch này chỉ duy trì tầm một chung trà, Lý Viện ngẩn đầu nhìn cái người vẫn đang tiếp tục viết viết vẽ vẽ, từ khuôn mặt đến thần thái hay động tác đều không chuyển biến... nhịn không nổi nữa, đập mạnh xuống bàn, "Rốt cục huynh đã viết xong chưa?"
Quân Thương vẫn không có ý định dừng lại, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ mở miệng nói một cách rất đáng tiếc, "Muội đã đến nhầm chỗ."
Sao?"
"Đây không phải gia của muội."
"Đây là nhà mẹ đẻ, là nơi muội xuất giá!" Nàng trừng mắt hạnh nói một giọng 'cây ngay không sợ chết đứng', "Muội bị bắt nạt đương nhiên phải về nhà nương mình chứ!"
Bút lông trong tay Quân Thương hơi ngừng lại, rốt cục đã chịu ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Huynh không nhớ đã từng có nhi nữ lớn đến vậy."
Khóe miệng Lý Viện rụt rụt, rất muốn quất thẳng một roi tới, nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Quân Thương, nàng vẫn kìm lòng nhịn xuống, quệt mồm không thèm nói lời nào.
Từ nhỏ nàng cũng chưa từng dám khóc lóc om sòm trước mặt người này, vô luận là ở tình huống nào, chỉ cần bị hắn liếc mắt nhìn một cái là nàng cảm thấy cả người lạnh buốt, lửa lòng có lớn hơn đi nữa cũng có thể bị đóng băng trong nháy mắt, ngăn không được lồng ngực phát nghẹn quá độ thành nội thương.
"Huynh đã hứa với phụ thân là sẽ chăm lo cho muội."
Đôi mắt nàng lanh lợi xoay chuyển, nói thầm, "Rốt cục đến bao giờ huynh mới thực sự thực hiện lời hứa đó chứ? Mỗi lần muội bị ủy khuất đến tìm huynh, huynh đều tiện tay đuổi về nhanh nhanh, chứ chưa từng chính thức đứng ra giúp muội giải quyết chuyện gì."
Thần sắc Quân Thương vẫn không thay đổi, chậm rãi buông bút, lạnh nhạt nhìn nàng, giọng nói bình tĩnh đến độ không dấy lên được một gợn sóng, hỏi: "Lần này đã xảy ra chuyện gì?"
"Tên hỗn đản Lâm Thành Nghĩa lại chạy đến thanh lâu uống rượu hoa, bị muội đến bắt quả tang!"
"Xem ra muội đã tự mình xử lý vấn đề rồi còn gì?"
"Ai nói? Muội còn chưa kịp dạy dỗ hắn một trận thì hắn đã ba chân bốn cẳng chạy trốn, nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng! Tên hỗn đản đó căn bản một chút cũng không đáng để muội quan tâm, cả ngày hết ra ngoài quậy phá xong, tối về nhà thì say xỉn bét nhè, ăn ngon ngủ yên, cũng chưa một lần quan tâm hỏi han đến muội. Cuộc sống như vậy, muội không muốn tiếp tục nữa!"
Quân Thương khẽ nhíu mày nhìn nàng giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi, lát sau bình tĩnh gật đầu, "Huynh biết rồi, lát nữa huynh sẽ đến phủ Anh quốc công thương nghị chuyện ly hôn vậy."
Lý Viện lòng đầy phẫn hận, còn đang háo hức chờ Quân Thương ra mặt thay nàng đi dạy dỗ tên hỗn đản Lâm Thành Nghĩa một phen, ai ngờ hắn lại phán một câu như vậy, trong một khắc nàng cũng ngẩn ra, hai mắt trợn to nhìn hắn, "Huynh.... Huynh... huynh... vừa nói cái gì?"
Tiếng thét chói tai này khiến màng nhĩ hắn cũng chấn động, hắn nhíu mày, "Không phải muội nói không còn muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa sao?"
Nếu đã không muốn tiếp tục, chi bằng hắn giúp nàng ly hôn khôi phục tấm thân tự do, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Nha đầu này cũng xem như cùng hắn trưởng thành, mặc dù hiềm khích nàng rất phiền phức nhưng cũng không đến mức chán ghét, chủ yếu cha nàng vẫn là có ơn với hắn, cũng như một nửa sư phụ của hắn, trên chiến trường đã không ít lần được hắn ta cứu mạng.
Hắn vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, hiển nhiên sẽ đặc biệt chiếu cố nữ nhi của Đại tướng quân. Trưởng bối của Lý gia hiện ở quan ngoại, để Kỳ vương phủ trở thành nhà mẹ đẻ, một nơi để xuất giá cũng không đến nỗi tệ, chỉ là nữ tử này cũng quá biết làm loạn!
Lý Viện bị lời của hắn làm cho nghẹn họng, hai mắt mở to một lát sau mới nói ra được thành lời, "Ai nói muội muốn ly hôn?"
"Vậy muội muốn thế nào?"
"Muội..."
Lý Viện một lần nữa nín họng, nhìn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt đó giờ không gì thay đổi của Quân Thương, nhếch khóe miệng nhưng mãi không nói được thành lời.
Phụ thân à, sao người nỡ giao nhi nữ yêu quý của mình cho một người như vậy chiếu cố chứ?
Lý Viện cố gắng hòa hoãn uất khí trong tim, nghĩ đến gì đó, nhãn châu đột nhiên xoay động, "À đúng rồi, hôm nay trên đường muội tình cờ gặp được Vương phi tương lai của huynh đấy. Cũng không tệ, mặc dù mặt mũi hơi kém một chút, nhưng không đến nỗi như lời đồn, thuận đường muội còn khuyên nhủ nàng vài câu, nói là về sau nàng nên tốt với huynh một chút, huynh nhất định sẽ không giống tên hỗn đản Lâm Thành Nghĩa đó cả ngày chỉ biết ra ngoài ăn chơi."
Khuôn mặt nàng hiện rõ một bộ dạng 'huynh xem xem, muội đối với huynh tốt lắm phải không, còn không mau khen muội.', nhưng mãi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh táp thẳng vào mặt. Sắc mặt Quân Thương trở nên âm trầm, đôi mắt rét lạnh như muốn đông cứng người khác ngay tức khắc.
Lý Viện im bặt, cảm thấy có một nỗi sợ không giải thích được, nhưng cũng không biết trong lời nói của mình đã vô tình chọc phải hắn ở đâu, cho nên...
Từ thái độ đến sắc mặt nàng đều biến đổi, cười nói hòa hoãn, "Muội vẫn nên đi tìm tên hỗn đản Lâm Thành Nghĩa thì hơn. Không ở đây làm phiền huynh nữa!" Vừa nói xong đã xoay người chuồn thật nhanh.
Quân Thương lạnh mắt nhìn Lý Viện chạy trối chết, ánh mắt từ từ dâng lên chút khí giận, một khắc sau cũng không kiềm lòng được, đứng lên ra khỏi thư phòng, phi thẳng về phía phủ Tể tướng mà tới.
Lý Viện này rõ lắm chuyện, sao dám đường đột ăn nói với Tịch Nhi như thế? Không biết nha đầu đó có hiểu lầm hay không? Nếu hắn dám không nghe lời như vậy, dựa theo tính cách của nàng nhất định sẽ hành hạ hắn đến sống dở chết dở thì có.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến phủ Tể tướng, nhưng người còn chưa kịp vào đến Phù Hương viện đã nghe tiếng người oang oang trong đó. Hắn dừng bước chân, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
"Nhị tỷ tỷ thật không biết điều, tổ mẫu cũng chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ, sợ chỗ này không đủ an toàn nên mới chủ động đề xuất mang tất cả sính lễ đến phòng ngân khố. Tỷ không biết cảm kích đã đành, sao còn nói bóng nói gió mắng tổ mẫu là kẻ gian tham của? Đừng nói thân tiểu bối không nên bất kính với trưởng bối bề trên, tổ mẫu bị ốm bấy lâu tỷ vẫn chưa từng đến thăm. Chuyện đến nước này thì thật không phải!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip