7+8
Cung Viễn Chủy ngồi trên xe ngựa, cách xa Cung Thượng Giác 800 trượng, trong đầu toàn là hình ảnh lung tung lộn xộn.
Vừa rồi ca ca thay cát phục cho cậu, không để cậu tự động tay động chân. Bàn tay xương khớp rõ ràng cách một lớp áo trong hơi mỏng, hết lướt qua lại dừng lại trên vai lưng eo bụng cậu, cái cảm giác trong cương có nhu này tựa như chữ của Vương Hi Chi, mỗi nét đều như mang gió, làm lòng người run rẩy.
Cung Viễn Chủy lén nhìn cát phục trên người mình, bộ y phục đỏ rực bắt mắt, tươi đẹp tới khiến người thẹn thùng.
Cung Thượng Giác có tướng mạo lạnh lùng, tính cách cũng lãnh đạm, ngày thường đều chỉ mặc một sắc đen huyền, chỉ có đủ loại chỉ vàng chỉ bạc phức tạp thể hiện sự cao quý mà không phô trương của cung chủ Giác Cung.
Cung Viễn Chủy được hắn nuôi nấng dìu dắt lớn lên, tuy rằng từ nhỏ được sống trong cẩm y ngọc thực, được điểm trang lung linh đáng yêu như một tiểu kim đồng, nhưng Cung Thượng Giác vốn không thích màu tươi sáng đương nhiên sẽ không mua cho cậu quần áo xanh đỏ lòe loẹt. Nhưng mà coi như Cung lão nhị cũng có chút lương tâm, ngoài màu đen ra còn chuẩn bị cho nhóc con không ít quần áo xanh thẫm hoặc trắng, mới không để cậu còn nhỏ đã chỉ mặc một thân đen xì.
Cung Viễn Chủy chưa từng mặc xiêm y màu đỏ tươi, Cung Thượng Giác lại đặt may bộ cát phục này cho sinh nhật mười tám tuổi của cậu. Nói thẳng ra thì hơi ngại nhưng, bộ quần áo này thực sự rất giống hỉ phục tân nương mặc. Lúc Cung Viễn Chủy thì thầm lầm bầm lời này, Kim Phục và Kim Giản gật mạnh đầu trong lòng, cảm thấy đã tìm được người nói hộ lòng họ.
"Sao thế này? Em thẹn thùng hử?” Cung Thượng Giác mỉm cười nhìn đệ đệ không tự nhiên rúc vào một góc xe ngựa. “Lễ thành niên năm mười tám, ai cũng phải mặc cát phục mà.” Nói rồi hắn nhịn không được mà duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt tựa tuyết ngọc của đệ đệ, chạm chạm làn da nõn nà mềm mại: "Viễn Chủy mặc màu đỏ đẹp quá.”
"Ta nhớ rõ đại lễ thành niên năm đó ca ca cũng không mặc y phục đỏ tươi mà.” Cung Viễn Chủy đỏ mặt, nhỏ giọng nghi ngờ.
“Ca ca da không đủ trắng, mặc màu đen đẹp, mặc màu đỏ tươi ngược lại xấu lắm.” Cung Thượng Giác cười cười lừa gạt nhóc con: "Chẳng lẽ không phải ca ca mặc màu đen đẹp nhất sao?”
“Ca ca mặc gì cũng đẹp!” Cung Viễn Chủy không nghe nổi người khác chê bai ca ca mình dù chỉ một chút, dù cho người đó có là chính hắn. Nhưng nghĩ ngợi một hồi, cậu vẫn tiếp tục nghi ngờ:
"Nhưng đại lễ năm mười tám, Cung Tử Vũ cũng không mặc cát phục đỏ mà?”
"Cung Tử Vũ không phải mặc màu đỏ xấu, mà cơ bản là trông xấu, mặc xanh đỏ lòe loẹt chỉ khiến càng xấu thêm mà thôi.” Cung Thượng Giác chèn lời thật lòng vào câu bâng quơ.
Nghe câu này, Cung Viễn Chủy quên luôn nỗi ngại ngùng, cũng đã quên ân tình lần trước Cung Tử Vũ dẫn hắn xuống núi, Cung Tử Thương dạy mình làm sao để ngủ ca ca mình. Cậu phấn khởi lên trong thoáng chốc: "Không sai không sai, Cung Tử Thương là heo, Cung Tử Vũ là bò, đúng là xấu thật.”
"Đương nhiên rồi, so với em thì đời này cũng chẳng có mấy người không xấu xí.” Cung Thượng Giác nhìn đệ đệ kiều diễm trong bộ xiêm y đỏ rực, trong mắt là nồng nàn ôn nhu vui vẻ.
Kim Giản và Kim Phục ở ngoài xe ngựa:.....đại tiểu thư nói hai huynh đệ Giác Chủy là mặt cá chết cùng mắt cá chết, Chủy công tử nói tỷ đệ Thương Vũ là heo bò, Chấp Nhẫn nói chủ tử là động vật máu lạnh, chủ tử bảo Chấp Nhẫn là đồ không có não, quả nhiên là người một nhà, không ai là không độc miệng… Cũng buồn cười ghê, nhưng chúng ta lại không dám cười, nỗi đau nhịn cười này có ai thấu hiểu…
Kim Phục thì nghĩ nhiều hơn một chút, hắn cảm thấy chủ tử có khi đã lén trộm cuốn bách khoa toàn thư lời âu yếm trong phòng Chủy công tử rồi.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Vạn Hoa Lâu, Kim Phục phóng vèo vào, ho khụ khụ vài tiếng rồi đưa mắt ra hiệu khắp nơi. Ngay lập tức, ca cơ vũ nữ trong lâu liền khinh ca mạn vũ, nhóm "khách làng chơi” đang ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi trong đại sảnh trong nháy mắt mặt đầy biểu cảm, hành động phóng đãng, bàn này vung quyền bàn kia uống rượu, còn có người ngắm vũ nữ vừa chảy nước miếng vừa gọi mỹ nhân.
Kim Phục nhìn vị huynh đệ thị vệ kia:...Cũng không cần nghiêm túc tới vậy đâu ba, nước miếng chảy ra ghê quá…
Mà tiểu độc oa thiên chân được Cung Thượng Giác dắt vào Vạn Hoa Lâu không phát hiện ra chút bất thường nào, rất vui vẻ nói một câu:
"Ấy, vẫn là tỷ tỷ này, hôm nay vẫn xướng bài này kìa!”
“Ồ? Viễn Chủy từng nghe qua bài này sao?” Cung Thượng Giác nhịn không được cười khẽ, xấu tính mà cố tình trêu nhóc: "Chẳng lẽ Cung Tử Vũ đã lén dắt đệ tới Vạn Hoa Lâu tìm tiểu quan rồi?”
“Không! Không không không! Ta nghe Tử Vũ ca ca nói, nói vị ca cơ này hát tới mê mẩn lòng người ba ngày thôi.” Cung Viễn Chủy giật mình vội vàng lấp liếm: "Ta còn chưa thành niên mà, sao có thể từng tới Vạn Hoa Lâu chứ, nếu không phải hôm nay ca ca đưa ta đi ăn sinh nhật, ta nào có cơ hội xuống núi bao giờ.” Rồi cậu vội vàng kéo tay Cung Thượng Giác: "Ca, đi thôi, chúng ta lên lầu đi, đại sảnh đông đúc ồn ào quá.”
Tú nương đã sớm được Kim Giản chuẩn bị tâm lý sẵn vừa thấy hai huynh đệ này đã nhận ra, lòng bừng tỉnh hiểu ra chuyện. Không trách vì sao lần trước vị lớn này cứ như đại sát thần, hóa ra là sợ tiểu kiều hoa nhà mình học hư. Tú nương nhiệt tình phe phẩy quạt, giả vờ chưa từng thấy bọn họ:
"Nếu hai vị khách quý muốn yên tĩnh, xin mời lên phòng chữ Thiên ở cuối hành lang lầu sáu ạ.”
Cung Viễn Chủy nơm nớp sợ tú nương nhận ra mình, thấy nàng có vẻ không có ấn tượng thì thở phào nhẹ nhõm, được Cung Thượng Giác ôm lấy, đi theo tú nương vào nhã gian lầu sáu.
"Ấy, chỗ này…” Cung Viễn Chủy đang định hỏi, sao cùng là nhã gian trên tầng cao nhất, gian phòng này lại hoa lệ tinh xảo hơn gian lần trước nhiều tới vậy. Giường gỗ hoa lê, chăn gấm đỏ thẫm, đệm bọc lụa, lư hương bạch ngọc, trên bàn bày đầy đồ ăn điểm tâm rực rỡ muôn màu. Nhã gian này cũng sắp phú quý như Cung Môn rồi.
"Hửm? Chỗ này làm sao cơ?” Cung Thượng Giác cởi áo ngoài ngồi xuống đệm, mở miệng trêu chọc đệ đệ ngốc nhà mình.
“Không không không, không sao cả, chỉ là ta thấy nhã gian này sa hoa ghê, đầy đủ mọi thứ.” Cung Viễn Chủy thầm thấy may mắn mình không buột miệng nói ra, vội vàng che miệng lại, ngồi xuống theo hắn. Rồi cậu lại sợ ca ca hoài nghi, vội vàng nói bù vào: “Lần đầu ta tới, có hơi kinh ngạc, ca ca huynh cũng biết mà, ta chưa trải.” Lòng nhóc độc oa có hơi thấy tội nghiệp cho Cung Tử Vũ, làm Chấp Nhẫn còn nghèo tới vậy, căn nhã gian lần trước hắn thuê cơ bản là không thể so với gian này.
"Hôm nay là sinh nhật mười tám của em, em muốn ăn gì chơi gì thì cứ quyết định, ca ca sẽ ăn sẽ chơi cùng em.” Cung Thượng Giác cầm một miếng bánh hạch đào lên đút cho Cung Viễn Chủy, lại chan cho em một chén huyết yến hầm táo đỏ. Hắn bình thản lừa nhóc con: "Là sáng nay Cung Tử Vũ nghe ta nói muốn cùng em đến Vạn Hoa Lâu, cố ý đặt trước, sai người sửa soạn nhã gian này. Hắn nói là mời em nghe hát, nên đã chuẩn bị hết rồi.”
A… Tử Vũ ca ca cũng tốt ghê á… Cung Viễn Chủy nhai bánh hạch đào thơm ngon, quyết định lại tạm thời tặng hai chữ ca ca cho Cung Tử Vũ.
“Ca ca, ta muốn nghe khúc dưới lầu kia, không muốn nghe bài khác, ta còn muốn…” Nhóc độc dược có hơi thấp thỏm, vùi đầu uống canh, ấp a ấp úng: “Còn muốn uống hoa tửu…”
Bỗng mu bàn tay Cung Viễn Chủy âm ấm, cậu ngẩng đầu, thấy ca ca mỉm cười dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt ve tay mình, đôi mắt chan chứa ôn nhu cùng những tình cảm phức tạp quay cuồng mà cậu nhìn không hiểu.
"Viễn Chủy muốn làm gì, muốn cái gì cũng được, ca ca đều cho em.”
Giọng hát ca cơ dưới lầu vẫn triền miên lâm li như cũ, nàng một lần lại một lần xướng lên khúc ca làm lòng người nhộn nhạo kia ——
Hắn là một kẻ trộm trái tim
Con mắt đuôi mày hắn quấy lòng ta nhộn nhạo
Đường xa xôi, đêm lặng lẽ, chờ ánh trăng chiếu tỏ
Người trong lòng cùng ta qua đêm đẹp…
Đằng sau cánh cửa đang khép, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp nơi. Cung Viễn Chủy kiềm lại trái tim đang đập thình thịch của mình, cầm bầu rượu lên rót cho Cung Thượng Giác, không dấu vết mà thả bột phấn trong tay vào ly rượu trước mặt hắn. Cậu còn đang muốn rót cho bản thân một ly, bầu rượu lại bị đè lại.
Cung Viễn Chủy trơ mắt nhìn Cung Thượng Giác uống cạn rượu trong ly rồi vươn người lại gần mình. Cảm xúc ấm áp cùng dòng rượu lạnh lẽo như nổ tung trong môi lưỡi, rõ ràng thời gian bữa tối còn chưa tới, rõ ràng trăng còn chưa lên, rõ ràng chỉ mới uống một ngụm rượu, Cung Viễn Chủy lại cảm thấy bản thân đã sắp say tí bỉ.
Cung Thượng Giác hôn lên đôi mắt vừa kinh ngạc lại vừa mê mang của Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai ửng hồng của người trong lòng, mắt ngập ý cười:
“Viễn Chủy, để ca ca tới dạy em… uống hoa tửu.”
Cửa sổ khắc hoa bị chưởng phong mang nội lực đánh khép lại, cát phục đỏ tươi được cởi ra, thân thể như bạch ngọc của thiếu niên bị đẩy nhẹ nhàng xuống chăn gấm đỏ thẫm.
Cung Viễn Chủy chìm trong cơn say lúc ấm lúc lạnh, nghe được giọng nói ôn nhu mê đắm của Cung Thượng Giác: “Bị chi đồng đồng, túc dạ tại công, thập bát cát phục, dữ hôn đồng gia, ca ca vì nuôi em lớn lên, chờ em lớn lên, đã đợi rất lâu, rất lâu…”
Cửa sổ nhã gian phòng chữ Thiên vừa hạ xuống, Kim Phục Kim Giản lập tức ra hiệu cắt cổ, trong nháy mắt cả Vạn Hoa Lâu vườn không nhà trống, chỉ còn lại ca cơ vẫn đang triền miên ca lên giữa đại đường ——
Đường xa xôi, đêm lặng lẽ, chờ ánh trăng chiếu tỏ
Người trong lòng cùng ta qua đêm đẹp…
Cung Viễn Chủy nằm trên cát phục trải trên giường, bên dưới là chăn gấm đỏ thẫm thêu hoa văn cát tường bằng tơ vàng. Cơ thể tựa tuyết ngọc của y càng nổi bật hơn trong vô số vết hồng đậm đậm nhạt nhạt, lại càng thêm mê người hơn.
Cung Thượng Giác trước giờ lạnh lẽo đạm mạc, chút ôn nhu ít ỏi còn sót lại đều trao cho Cung Viễn Chủy. Nhóc con từ nắm tuyết nhỏ nay đã trưởng thành thành thiếu niên băng thanh tuyết ngọc, vẫn luôn thiên chân tốt đẹp như vậy, Cung Thượng Giác nâng trong tay sợ ngã, ngậm trọng miệng sợ tan, hắn đã chờ rất lâu, thực sự không thể chần chờ thêm chút nào nữa. Tình cảm cùng dục vọng mãnh liệt mang làn gió bên hồ nước nóng đêm qua phất qua, dừng lại trên đôi môi căng mọng của Cung Viễn Chủy…
[...] đầu óc cậu trống rỗng, không biết bản thân muốn nói gì hỏi gì, chỉ có thể mơ mơ màng màng gọi: “Ca ca… Ca ca…”
[...]
Hắn đã chờ rất lâu mới chờ được đệ đệ lớn, trong mắt trong lòng Viễn Chủy đều chỉ có hắn, mà thân thể mẫn cảm mỹ lệ này, cũng chỉ thuộc về hắn.
[...]
Bóng ánh nến hắt lên tường cứ nhấp nhô phập phồng, hai thân hình xinh đẹp dây dưa không thôi trên chăn gấm, dây đàn mang tên đạo đức luân thường vang lên làn điệu hương diễm, từ đâu vang lên giọng hát triền miên của ca cơ ——
Hắn là một kẻ trộm trái tim
Con mắt đuôi mày hắn quấy lòng ta nhộn nhạo
Đường xa xôi, đêm lặng lẽ, chờ ánh trăng chiếu tỏ
Người trong lòng cùng ta qua đêm đẹp…
Trong tiếng nức nở của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác [...]
Hắn đã đợi 6 năm, đem nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện, hai người bọn họ hai thành một, linh hồn và thể xác nối liền.
Lời ca cơ xướng gọi cả ánh trăng tới muộn dâng lên ngoài cửa sổ, gió đêm ôn nhu, giọng ca nàng như hạt châu rơi trên mâm ngọc ——
Ta lần này dốc hết tâm nguyện, si tâm càng cháy bỏng
Khoác bộ tăng bào
Che mặt nở một nụ cười
Cổng địa ngục, đường núi thiêng
Nghe người qua lại gào khóc
Tình yêu là thứ tiêu dao nhất thế gian này…
___
Ca đệ lên giường òi đó, chỉ là mấy đoạn xe chạy bon bon thì chị tác giả chỉ up trong gr kín, tui thì bị sợ người lạ không vác mặt đi xin được…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip