Chương 94: Trời tối, đến lúc làm đại sự (2)
Edit : banhocminh99 ( Mít )
\ "Một cái vòng tay vàng.\ "
Sau đó, buông vòng tay vàng xuống.
\ "Một miếng ngọc như ý... Nha, cũng không biết mấy thứ này cầm đi bán có đáng tiền hay không, nếu không phải là không đáng giá đến lúc đó há lại không phải thật sự chết đói đầu đường? Cũng sẽ không a, mấy thứ này thoạt nhìn xinh đẹp quá, sẽ phải giá trị không nhỏ. \" Khúc Đàn Nhi vừa ghi lại số, vừa lầm bầm lầu bầu nói .
Trời tối trăng mờ, quả nhiên là thời điểm làm chuyện lớn , chỉ là... Ánh mắt quét mắt bốn phía, trời tối đen, nhưng sao lại làm người ta lòng bàn chân tỏa khí lạnh?
\ "Xem ra, Khúc đại nhân đối với nàng cũng không tệ lắm, cư nhiên cho đồ cưới không có có một vật là vật phẩm kém chất lượng, vàng bạc châu báu đồ trang sức tất cả đều đầy đủ hết. \" đột nhiên, một giọng nói vang lên.
\ "Coi như có thể đi, nhưng mà chỉ là ít một chút, nếu không...... \" Khúc Đàn Nhi không tự chủ nói thêm, chỉ là, lời đến phân nửa, đột nhiên ngừng lại, toàn thân run lên, hoài nghi lỗ tai mình vừa rồi có phải hay không có ảo giác, nếu không......
Chỉ là, đợi đã lâu, phía sau cũng không thấy có người nói chuyện, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào. Sau đó... Chậm rãi quay người lại, giương mắt một cái nữa, muốn nhìn một chút rốt cuộc là người nào đứng ở sau lưng nàng, nhưng xoay người sau, cũng là ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy. Không có ai? Tại sao có thể có người nói chuyện?
\ "Nha, chẳng lẽ là gặp quỷ. \" Khúc Đàn Nhi đáy lòng hơi rét, khẽ nguyền rủa một tiếng.
\ "Nàng không thấy quỷ, nàng thấy là người . \ "
\ "A, quỷ a. \" Khúc Đàn Nhi nhất thời không để ý ,lúc quay người lại , liền thấy trước mắt có một cái bóng, trong chốc lát chấn kinh, sợ đến cả người đều lui về phía sau ngã ngồi xuống.
\ "Bản vương giống quỷ sao? \" Mặc Liên Thành nhẹ nhướng mày, nhàn nhạt nhìn sự kinh sợ của nàng, ánh mắt quay lại nhìn đến cái hố vừa đào có một chiếc rương mở nắp, nhếch miệng lên , ý cười như có như không.
\ "Giống. \" Khúc Đàn Nhi ngay cả không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu đáp.
Tim, đã kìm lại mà vẫn là điên cuồng nhảy không ngừng, mà bây giờ không chỉ là tim đang nhảy, ngay cả mí mắt đều nháy, mắt trái nháy là có điều tốt, mắt phải nháy là tai họa.. Buồn khổ, nàng hiện tại nháy là mắt phải.
Quả nhiên, chỉ cần nam nhân này vừa xuất hiện, nàng liền xảy ra chuyện không tốt.
\ "Ah, như vậy a. \ "
\ "Có việc gì ? \" Khúc Đàn Nhi bĩu môi, từ dưới đất bò ngồi dậy, quét mắt nhìn hắn một cái, nhìn lại lần nữa cái rương trong hố, hoàn hảo đã đóng nắp.
\ "Không có chuyện thì không thể tới sao? \" Mặc Liên Thành nói nhàn nhạt.
\ " Tạ vương gia quan tâm, vương Phi của người hiện tại tốt, thân thể kiện khang, ăn ở thoải mái, tâm tình thư sướng, cho nên, ngài có thể yên tâm a !. \ "
\ "Bản vương có nói là tới thăm nàng sao? \ "
\ "... \" Khúc Đàn Nhi phiền muộn, chỉ thiếu nước trợn trắng mắt lên.
Nàng đã sớm nói, người dọa người là biết hù chết người, mà hắn vừa mới làm nàng sợ, sớm muộn gì cái mạng nhỏ của nàng sẽ bị hắn dọa cho ba hồn bảy vía đều không tìm về được.
Chỉ là...
\ "Những vật này là đồ cưới, ta cũng không có trộm gì đó trong phủ của người . \ "
\ "Ah, phải không ? \ "
\ "Không sai, nếu không tin, người có thể lệnh người ta đi kiểm tra trong Tuyết viện có mất đồ đạc gì hay không , đồ trong phủ của người , ta một cái chưa từng cầm. \" Khúc Đàn Nhi nói chăm chú, nửa phần không có ý đùa giỡn.
\ "Nàng tựa hồ đã quên, nàng là Vương phi của bản vương, tuyết viện cho nàng, liền tùy nàng xử trí, muốn lấy cái gì thì lấy cáu đó.\" Mặc Liên Thành tựa vào gốc cây, tự nhiên mà nói, mà sau khi ánh mắt từ trên cái rương dưới đất thu trở về, liền vẫn nhìn chòng chọc ở trên người nàng, không rời nửa phần.
Mít : Không biết có ai xem Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi nhớ Thất Lục không nhỉ ? ^^
Tại chương này Đàn Nhi thấy Vương gia hét lên " A quỷ a " làm nhớ đến Thất Lục cũng hét như thế khi mở cửa thấy Sơ Hạ :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip