Chương 5 Trắng, đỏ và đen
Tại một khu chung cư cao cấp, bên trong một cái siêu thị nhỏ đang diễn ra một tình huống rất căng thẳng. Đối tượng gây ra chuyện này là một người nam thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, anh ta vì quá bực bội với nhân viên thu ngân nên đã rút dao đe dọa khách hàng khác.
Người khách bị đe dọa lúc này là Đào Hoa Quân, cô đang nhìn vào lưỡi dao sáng bóng hướng về phía cổ mình. Ai đó hỏi cô có hối hận gì không thì cô chắc chắn sẽ nói là không. Bản thân cô chỉ tự hỏi vì sao anh chàng lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ này.
Tuy nhiên với tình trạng bị kích động này, Đào Hoa Quân cũng không chắc việc mình khuyên nhủ anh ta sẽ có kết quả tốt. Chuyện tốt nhất bây giờ cô nên làm là im lặng, chờ cho cảnh sát nghe được cuộc hội thoại vừa nãy và mau chóng đến. Nhưng hiện thực thì lại không để cho mọi chuyện được suôn sẻ, có người lại gấp không chờ được và động tay động chân.
- T- tôi sẽ trả lại số tiền lẻ mà anh muốn. L-làm ơn đừng làm hại cô ấy.
Người nữ thu ngân lần nữa lên tiếng, cô chìa bàn tay đang cầm số tiền lẻ mà lúc này người thanh niên cằn nhằn mình. Nhưng có vẻ như cô không nhận ra rằng bản thân đang chọc tức anh ta. Nhìn những đồng tiền lẻ, anh chàng sôi máu lên và cánh tay đang vòng qua cổ Đào Hoa Quân thít chặt lại.
Đường thở bị chặn lại khiến cô thở một cách khó khăn, vì lượng oxy vận chuyển lên não ngày một giảm Đào Hoa Quân theo bản năng ghì lấy tay của tên cầm dao. Người thanh niên sau khi cảm thấy bị coi thường đã kéo cô đến trước mặt quầy thu ngân, sau đó dùng dao cứa mạnh vào phần cổ tay đang để ngửa của người thu ngân.
Máu từ nơi đó phun ra, bắn lên mặt của Đào Hoa Quân. Mặc dù cô lúc này đang cố bận bịu với việc nới lỏng cánh tay rắn chắc của người thanh niên, nhưng vẫn cảm thận được có thứ gì đó nóng ấm bắn lên mặt mình. Sau đó, tiếng hét thất thanh đến chói tai của người thu ngân phát ra khiến cô liền biết thứ kia là gì.
Trong lúc la hét, người thu ngân cuống cuồng vứt đống tiền lẻ đi và tìm cách ngăn máu chảy từ hai cổ tay của mình. Lúc này Đào Hoa Quân đã không chịu nổi tiếng hét của người thu nhân kia mà phải mở mắt nhìn. Một màu đỏ thẫm nhuộm khắp quầy tính tiền, cảnh tượng kinh khủng đến mức cô không dám thở.
Tên cứa dao vào cổ tay người thu ngân xong hình như cảm thấy rất là thoả mãn, một nụ cười bất bình thường hiện hữu trên gương mặt anh ta.
- Đúng vậy, kêu gào nữa đi, tao càng thấy vui.
Nói tới đây, tên này nhớ ra rằng bản thân đang ghìm cổ một người và đó chính là Đào Hoa Quân. Cô lúc này vẫn đang cố sức dùng hai tay gỡ tay trái kẻ điên sau lưng mình ra, nhưng do sức lực quá yếu nên chắc mảy may nhúc nhích. Tuy nhiên, khi cánh tay nới lỏng chẳng được bao lâu thì cô cảm thấy gáy mình chợt lạnh.
- Muốn thoát hả, mày nghĩ là mày thoát khỏi tay tao được sao?
Tim Đào Hoa Quân đập thình thịch khi âm thanh của người thanh niên phía sau vang lên bên phía tai phải của cô. Bản năng trong cô cảnh báo dữ dội, cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toả ra từ câu hỏi kia. Hắn ta muốn đâm mình, cô sợ hãi mà nghĩ.
Lưỡi dao dính máu tươi của người thu ngân dần tiến lại gần cho đến khi cô cảm nhận được sự lành lạnh dinh dính từ nó. Tên điên ấy bây giờ đang áp con dao lên má Đào Hoa Quân và cười một cách xấu xa. Đây là những gì Phương Oanh cảm thấy khi gần kề cái chết sao, cô lại nghĩ đến người hàng xóm thân quen của mình.
Lưỡi dao rọc giấy cũng không hề dừng lại lâu trên mặt cô, tên điên này dần dần di chuyển nó xuống phía cổ của Đào Hoa Quân. Bây giờ, trái tim cô đập loạn cả lên, nhịp thở cũng nhanh hơn bao giờ hết. Không, đừng làm thế, cô sợ hãi khi nghĩ đến cảnh con dao cứa vào động mạch cổ của mình.
- Cảm nhận được chứ, cái cảm giác gần kề với cái chết ấy?
Giọng nói trầm thấp đầy tính đe dọa kia làm tim cô đau nhói lên, Đào Hoa Quân nghẹn ngào rên rỉ. Cô không chịu nổi và bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nhưng cô ráng kiềm chế không cho mình khóc, vì nếu cô tỏ ra càng yếu thế thì tên kia sẽ càng muốn giết cô lẹ hơn.
- Đ-đừng làm t-thế.
- Cái gì? Mày nói lại coi.
Nghe thấy cô cất lời trong tình cảnh bất lợi này, hắn ngạc nhiên hỏi và kề sát tai vào để nghe rõ hơn.
- Anh d-dừng l-lại đi.
- Dừng lại, đến lúc này thì tao dừng lại kiểu gì? Mày đâu có biết tao đã phải chịu những sức ép gì từ cái xã hội thối nát này? Tao thật sự bị ép đến điên rồi!
Nghe tiếng gào thét của hắn vang lên, Đào Hoa Quân nhíu mày chịu đựng. Tai phải cô lúc này vì nghe âm lượng lớn mà có chút ù. Nhưng vì tên cầm dao đang kể lể về những uất ức của bản thân, cô vội vàng nói lời trấn an hắn.
- Đừng nghĩ t-thế, a- anh không có điên.
- Thế mày nhìn con thu ngân kìa, nó đang sắp lịm đi vì mất máu đấy.
Hắn bóp chặt lấy cằm cô hướng đến chỗ mà người thu ngân đang ngồi, mặt cô ấy tái đi vì mất máu, còn hai mắt thì nhắm hờ. Đào Hoa Quân cứng người vì nhìn người thu ngân bây giờ giống hệt như Phương Oanh lúc chết vậy. Môi cô run rẩy, không nói được thêm lời nào nữa. Làm sao bây giờ, cô tuyệt vọng nghĩ.
Cổ cô chợt đau nhói, hắn ta đang từ từ đưa lưỡi dao phá hủy làn da mỏng manh. Không, cô nhắm mắt cầu nguyện.
Cạch.
Âm thanh của thứ gì đó rơi xuống sàn nhà vang lên, cô ngã vào lồng ngực cứng rắn của một người đàn ông. Đào Hoa Quân vì quá căng thẳng mà ngất đi trước khi biết chuyện gì đã xảy ra.
***
Xung quanh toàn là một màu trắng. Ở nơi gần như không có thứ gì này xuất hiện một cô gái mặc váy dài màu trắng, cô đang ngồi đưa mắt nhìn xuống phía dưới sàn. Nền sàn thông qua ánh nhìn của cô, nó trở thành một tấm gương phản chiếu hình ảnh hiện tại của cô. Trên cổ cô có một cái đường vẽ màu đỏ giống như một chiếc vòng cổ choker vậy.
Cô gái đưa tay sờ lên đường vẽ thì đầu ngón tay cô giờ đây cũng nhuốm một màu đỏ. Trong lúc đang vô thức nhìn ngắm những vệt màu đỏ trên tay mình, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày đen của nam. Cô muốn ngước mặt nhìn lên xem là ai, nhưng dù muốn thế nào cũng không thể tự ý mình cử động thân thể như lúc nãy.
Người phía trước cô gập đầu gối xuống, trong tư thế nửa quỳ mà chìa bàn tay phải màu đen ra chạm lên đường vẽ màu đỏ trên cổ cô. Bàn tay màu đen của người kia khi chạm vào cô, trái tim cô dường như đập nhanh hơn. Từ đây, một cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp người cô. Người này là ai, cô hiếu kỳ tự hỏi mình.
- Sao lại bị thương thế này?
Âm thanh lạnh băng kia không hiểu sao khi nói ra câu này lại mang đến một tia ấm áp đến lạ. Cô mở miệng muốn trả lời, nhưng cũng không nhớ ra vì sao mình lại có vệt đỏ trên cổ mình. Thế nên cô không thể nói được lời nào với người nam trước mặt mình. Trong lòng bỗng dâng trào rất nhiều cảm xúc, có vui, có buồn, có đau thương, có tuyệt vọng. Những cảm xúc này làm bản thân cô khó chịu, nhịp thở dần trở nên hỗn loạn.
Đào Hoa Quân mở mắt, cô nhìn thấy một cái trần nhà trắng toát y hệt như trong giấc mơ của mình. Người kia là ai, sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình, cô vô thức nghĩ. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy mình đang nằm trên một cái giường bệnh và được rèm che lại. Cô nhớ lại tình huống trước khi bản thân ngất đi, sau đó sờ lên cổ và thấy rằng có một miếng băng gạc được cố định ở vết thương.
- Ra vậy, lý do mình mơ như thế kia là vì sợ hãi quá mà thôi.
Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn không thể lý giải được hình ảnh người đàn ông màu đen ấy là thể hiện cho điều gì. Tuy rằng anh ta đã hỏi han mình, nhưng sau đó một mớ cảm xúc không biết từ đâu xuất hiện làm Đào Hoa Quân khó chịu mà tỉnh giấc. Vết cắt ở cổ chợt nhói lên, cô nhíu mày chịu đựng.
Bản thân Đào Hoa Quân muốn nằm thêm một lát để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng bỗng nhớ tới việc ở lâu trong bệnh viện sẽ rất tốn tiền nên thu thập đồ đạc và chuẩn bị rời giường. Cô không muốn việc mình thức dậy bị cảnh sát phát hiện nên càng nhanh tay nhanh chân hơn. Khi tìm giày mang vào, cô thấy có một cái túi bóng chứa đầy đồ ăn mà cô chọn trước đó trong siêu thị đặt cạnh bên giường.
Nhưng cô chỉ nhìn lướt qua mà không hề lấy. Mặc dù biết người để ở đây có ý tốt, nhưng túi đồ này không phải do cô trả tiền. Đào Hoa Quân không muốn nợ gì từ người khác, cô vì vậy mà để nó ở yên đó rồi kéo rèm đi ra ngoài. Vì đây là khu vực dành cho người bệnh nghỉ ngơi sau khi cấp cứu khẩn cấp nên rất yên tĩnh và cô cũng không thấy người cảnh sát nào quanh đây.
Sau khi hỏi han người phụ trách ở khu này, cô được biết là có người đã trả tiền cho mình thì bất ngờ. Lúc này, cô nói muốn trả tiền khám bệnh thay cho người đó thì người phụ trách nơi này nhìn bằng một ánh mắt kỳ lạ. Nhưng vì tiền khám đã trả rồi cũng đã cầm biên lai, người phụ trách không biết giải quyết ra sao.
- Nếu chị đã muốn trả tiền khám thay người kia, tôi trước hết cần báo cho quản lý để giải quyết. Tôi không thể tự ý quyết định được. Không biết chị thấy như vậy có được không?
Nghe người phụ trách nói như vậy, Đào Hoa Quân trở nên đắn đo vì nếu cô ở đây quá lâu thì có thể cảnh sát sẽ đến. Cô mặc dù không phải nghi phạm hay tội phạm, nhưng đến sở cảnh sát để lấy lời khai lần nữa thì cô không muốn. Mặc cho bản thân không hề dễ chịu, cô cuối cùng lắc đầu bảo thôi và xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Một lúc sau, Phúc Khởi Trình quay lại với hai cốc cà phê trên tay. Anh đang đắn đo không biết cô có uống cà phê không thì nhìn thấy giường bệnh đã trống không. Túi đồ ăn mà anh mua cho cô cũng không bị lấy đi, nó vẫn ở nguyên tại chỗ cũ và không bị xê dịch lấy một ly nào. Anh đặt cốc cà phê sữa xuống bàn con cạnh giường sau đó lấy điện thoại ra báo cáo với người phụ trách vụ án rằng nạn nhân của vụ nổi loạn ở siêu thị đã biến mất.
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh không biết Đào Hoa Quân nghĩ gì khi dám trốn khỏi bệnh viện trước khi được lấy lời khai.
- Cho dù không phải là thủ phạm, nhưng cô ít nhất nên biết rằng mình có trách nhiệm hợp tác với cảnh sát sau vụ việc xảy ra chứ.
Thật thiếu suy nghĩ, anh thở dài khi nghĩ đến hành động mà cô làm.
Lúc này, Đào Hoa Quân đã ngồi ngay ngắn trên xe buýt rồi. Cô muốn nhanh chóng trở về căn hộ của Cao Diễm Hương trước khi cô nàng biết có chuyện gì xảy ra với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip