Chương 20: Xưởng Đào Tạo Ngôi Sao AV (4)
Nghe thấy thông báo, Kỷ Nịnh nhìn về phía đồng hồ treo tường, hiện tại đã là 5 giờ 45 phút.
Tống Nguy Dương còn đang chôn đầu giữa hai chân Kỷ Nịnh cũng biết không kịp nữa rồi. Mày đẹp khẽ nhíu lại, cậu ta mới chỉ bắt đầu thôi mà, gà con còn đang cứng ngắc kia kìa.
Tống Nguy Dương nhặt quần lót vương vãi trên giường với vẻ mặt ỉu xìu, đỡ chân dài trắng nõn của Kỷ Nịnh lên giúp cô mặc lại quần lót.
Kỷ Nịnh thấy bộ dáng hầm hầm nhưng vẫn ra sức hầu hạ mình của cậu, nhịn không được cười thành tiếng.
Tống Nguy Dương ngước mắt lên nhìn Kỷ Nịnh, ngón tay nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn chân cô.
Cơn nhột đến bất ngờ khiến Kỷ Nịnh giật mình, cô cười tới mức nghiêng ngả. Cũng may Tống Nguy Dương không hề có ý định trêu chọc lâu, gãi xong thì mặc quần lót cho cô.
Kỷ Nịnh cũng cài lại áo ngực, mặc quần áo lên, sửa lại mái tóc rối bời.
Hai người sóng vai nhau đi ra cửa, đúng lúc có hai người cũng bước ra từ cánh cửa màu hồng nhạt kế bên. Là người chơi nam số 8 và người chơi nữ số 3 đã lập đội cùng nhau.
Số 8 có lẽ vẫn còn bất mãn vì không được lập đội cùng Kỷ Nịnh, khi hai bên gặp nhau, hắn thở hồng hộc, không thèm liếc nhìn bọn họ dù chỉ một chút mà ôm eo số 3 đi thẳng.
Kỷ Nịnh và Tống Nguy Dương nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.
Chỉ cần có cạnh tranh, giữa những người chơi sẽ không bao giờ có chuyện tồn tại tình bạn chân thành. Tống Nguy Dương đã thấy nhiều rồi, cũng không để tâm đến chuyện này.
Cậu nắm tay Kỷ Nịnh, nhỏ giọng an ủi cô: "Chúng ta không nên tức giận, chỉ cần lấy hạng nhất là được."
"Được!" Thật ra Kỷ Nịnh cũng không để ý lắm, chỉ là tâm trạng vốn đang khá tốt lại bị số 8 kia phá hỏng.
Từ phòng ngủ đi xuống cầu thang đến tầng một, sau đó tiến thẳng về phía trước là đến "nhà ăn". Cửa sổ lò hơi được lắp trên nền xi măng, trong sân đặt mấy chục bộ bàn ghế.
Có lẽ để các thí sinh bảo trì vóc dáng, trên mâm đồ ăn ngoại trừ bông cải xanh thì chỉ có trứng gà, còn lại đều là cháo trắng, đơn giản tới mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc lấy cơm, Kỷ Nịnh nghe Tống Nguy Dương ở bên cạnh hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay sang cười ngại ngùng với cô.
Đàn ông đều là động vật ăn thịt, thiếu niên trẻ tuổi sức ăn lại mạnh, bắt Tống Nguy Dương ăn chay, điều này còn đáng sợ hơn cả chơi game kinh dị.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, Kỷ Nịnh lột vỏ một nửa quả trứng luộc của mình đưa cho Tống Nguy Dương: "Cậu ăn quả trứng này đi."
Tống Nguy Dương đang đờ đẫn ăn bông cải xanh như đang gặm vỏ cây, thấy Kỷ Nịnh đưa cho quả trứng gà trắng nõn, cậu vội xua tay từ chối: "Đồ ăn ít như vậy, chị cứ ăn đi, đừng có cho em."
"Cậu ăn đi, cậu mà không có sức, chúng ta làm sao lấy được hạng nhất đây?" Kỷ Nịnh bắt lấy tay Tống Nguy Dương, nhét trứng gà vào tay cậu ta. Sau đó cô gắp một bông cải xanh từ đĩa của cậu ta sang đĩa của mình: "Một đổi một, huề rồi nhé."
Đôi mắt luôn mang theo ý cười của Tống Nguy Dương khẽ khựng lại trong chớp mắt, không biết nên làm gì với quả trứng gà trên tay mình.
Cậu nhìn Kỷ Nịnh đang cúi đầu để lộ xương quai hàm xinh đẹp, đôi mắt sáng trong dần trở nên đục ngầu.
Kỷ Nịnh không hề biết hành động tuỳ ý này của mình có tác động lớn đến Tống Nguy Dương như thế nào, cô đang quan sát xung quanh, xem xét tình hình lập đội của những người chơi khác.
Bởi vì Tống Nguy Dương là người đầu tiên được lựa chọn đồng đội, tiếp đó cô lại theo cậu ta vào phòng, thành ra cũng không hề hay biết những chuyện xảy ra sau đó.
Lúc này mười hai người chơi đều có mặt ở đây, ngoại trừ số 3 và số 8 bọn họ gặp được khi nãy, những đội khác lần lượt là số 1 và số 2, số 4 và số 5, số 9 và số 11, cuối cùng là số 10 và số 12.
Trừ một đôi trông có vẻ còn lạ lẫm với nhau ra, năm đôi khác, kể cả đôi của Kỷ Nịnh và Tống Nguy Dương đều đã quen thuộc với đối phương.
Khi Kỷ Nịnh đánh giá những người khác, bọn họ cũng đang đánh giá cô.
Đặc biệt là người chơi nữ số 3 đang lập đội cùng số 8.
Vẻ ngoài của cô ta cực kỳ quyến rũ, dáng người lồi lõm lả lướt, là một người đẹp gợi cảm, ngồi cạnh số 8 trông rất xứng đôi.
Theo như hệ thống thông báo, mặc dù hai đội đứng đầu đều có thể qua cửa nhưng điểm tích lũy nhận được giữa đội hạng nhất và đội hạng hai lại chênh nhau tới 70 điểm, hơn nữa hai người kia lại không yếu, nam thích Kỷ Nịnh, nữ lại thích Tống Nguy Dương, vậy nên trận đấu còn chưa bắt đầu mà sóng ngầm đã không ngừng cuộn trào.
Tống Nguy Dương không thèm để ý đến những ánh mắt này, sau khi ăn xong bữa tối và súc miệng, cậu ta nằm bò bên cạnh chống đầu nhìn Kỷ Nịnh.
Khi chơi trò ma sói, cậu nhìn Kỷ Nịnh là để tìm hiểu, còn lúc này cậu lại nhìn mãi mà không chán, càng nhìn càng thấy thích.
Kỷ Nịnh bị nhìn tới nỗi ngại không ăn nổi, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Tống Nguy Dương nhướng mày cười: "Em đã nghĩ ra chiến lược cho chúng ta rồi."
Sau khi bữa tối kết thúc, tên áo đen lập tức dẫn mười hai thí sinh đến nơi quay chụp - một cái rạp gắn đèn được dựng lên bằng những tấm kim loại, ở giữa rạp có đặt giường, sô pha và thảm lót.
"Mọi người hãy rút thăm để quyết định thứ tự quay chụp, ảnh bìa sẽ được lần lượt đưa cho giám khảo chấm điểm, cặp nào thấp điểm nhất sẽ bị loại bỏ." Tên áo đen lớn tiếng giải thích quy tắc của vòng chụp ảnh bìa đầu tiên này.
Chuông báo động trong lòng những người chơi nhanh chóng vang lên.
Quy tắc như vậy khiến thứ tự bốc thăm trở nên vô cùng quan trọng, càng về sau thì càng bất lợi. Nhất là chuyện sáng tạo tư thế quay chụp, nếu trước đó đã có người sử dụng qua, người phía sau lại dùng tư thế tương tự, giám khảo khó tránh khỏi việc so sánh, người sau chắc chắn sẽ không được điểm cao.
Kỷ Nịnh còn đang lo lắng thì thấy Tống Nguy Dương kéo tay mình: "Chị cứ để em rút cho, đỡ cho chị cảm thấy áp lực. Nhưng mà vận may của em không tốt lắm đâu."
Kỳ thật Kỷ Nịnh cũng rất xui xẻo, vậy nên cô không dám đi rút thăm, sợ rút phải vị trí thứ sáu. Tống Nguy Dương ra mặt khiến cô cũng bớt áp lực hơn nhiều.
"Được, cậu cứ rút đi. Nhưng cũng đừng áp lực quá, xếp thứ mấy cũng được."
Tiếp đó, tên áo đen bê một cái hộp nhỏ màu đen đi tới, bên trong là những quả cầu chứa số thứ tự. Sáu thí sinh lần lượt tiến lên, mỗi người bốc một quả cầu, lúc trở về bên cạnh đồng đội mới mở nó ra.
Tống Nguy Dương mở quả cầu, kéo tờ giấy ra nhìn trước: "À hửm."
Nghe giọng điệu này chắc có vẻ không phải chuyện gì tốt, thế nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn bình thản như cũ.
Tiếp đó, Tống Nguy Dương đưa miếng giấy cho Kỷ Nịnh xem, trên đó là số "5" vô cùng bắt mắt.
Bình luận chạy trên màn hình phát sóng trực tiếp:
"Ha ha ha ha, Tống Nguy Dương xui thật đó."
"Đã yếu mà cứ thích ra gió, để Kỷ Nịnh rút là ngon rồi."
"Xếp gần chót, đội của bọn họ đang nằm trong vùng nguy hiểm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip