📱[Phòng Livestream Khủng Bố]. 2
Edit: dổ-kun
.
.
.
Thiếu niên trong màn hình phản ứng rất chậm, nhìn sơ qua có điểm ngốc ngốc.
Sau hai đợt đập cửa vang lên thì cậu mới rề rà xuống ghế, động tác trông hơi vô lực.
Thiếu niên mang bộ dạng của tuổi mười sáu mười bảy, trên người mặc chiếc áo vàng nhăn nhúm. Vì thiếu niên quá mức mảnh khảnh, nên khi cậu chạm chân xuống đất thì chiếc áo thùng thình liền che khuất quần đùi xám xịt, càng tô thêm vẻ tinh tế nhỏ gầy.
Giống như một cánh tay cũng có thể dễ dàng nâng cậu lên.
Mà lúc này thiếu niên khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cửa một cách chăm chú, khiến mái tóc che hết trán dần tản ra, mới cho người xem thấy rõ toàn bộ khuôn mặt của cậu.
Diện mạo của thiếu niên tinh xảo tuyệt mỹ, đuôi mắt phượng hơi nhếch lên, mặt mày như được ông trời tỉ mỉ khắc hoạ từng tấc da thịt. Dung nhan thanh lãnh như tiên nhưng phía dưới mắt trái lại nhỏ xuống giọt lệ chí tăng thêm vài phần kiều diễm, nhìn sơ qua quả thực xinh đẹp lạ thường.
Tựa như đoá bỉ ngạn trên đường tử vong, khiến nhân tâm cam nguyện rơi vào vực sâu.
Thiếu niên đứng lên thì bước về hướng cánh cửa, biểu hiện như định mở cửa.
Nhưng cậu vừa nhấc chân, vì mải nhìn thẳng nên lập tức đập chân vào ghế dựa bên cạnh.
Cái ghế không phải loại sô pha mềm mại mà là dạng ghế gỗ với góc cạnh bén nhọn.
Sau cuộc va chạm thì người thiếu niên liền kêu rên một tiếng, con ngươi xinh đẹp nháy mắt trở nên mù mịt, khóe mắt hơi phiếm hồng, cậu đau điếng che lại đầu gối, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi ngồi xổm.
Trông thật đáng thương.
Người thiếu niên cố gắng nén nước mắt, nói không với việc cho phép nó chảy xuống, càng khiến người xem đau lòng thay cậu.
......Cũng xuất hiện những tồn tại với tâm tư thầm kín không thể nói cho ai biết, muốn làm thiếu niên khóc thảm hại hơn.
Nguyễn Thanh cố nén sinh lí khó hiểu của cơ thể này, trong đầu lạnh lùng mở miệng,【 Sao tôi lại thế này? 】
Thân thể cậu đúng là yếu thật đó, nhưng đâu đến nổi đụng cái là khóc vậy đâu chứ. Tùy tiện bị thương cũng không cản nổi nước mắt rưng rưng.
Hệ thống trả lời rất ngắn gọn,【 Thiết lập nhân vật. 】
Lúc này Nguyễn Thanh mới nhớ ra mình phải sắm vai NPC, mà NPC của phó bản này lại là kiểu người âm trầm mau khóc.
Yếu ớt đến mức không thể chịu một tia ủy khuất, càng khỏi phải bàn đến chuyện va phải bàn gỗ như này.
Nguyễn Thanh mím đôi môi mỏng hồng nhạt, chậm rãi cuộn ống quần rộng thùng thình lên.
Cẳng chân trắng nõn tinh tế như ngọc, nơi ánh sáng chiếu tới càng nổi bật sự tinh xảo ấy. Đầu gối mượt mà xuất hiện vết đỏ, vừa bị va chạm nên chưa hẳn là nghiêm trọng lắm, thậm chí còn chưa trầy da.
Nhưng vết đỏ chói hiện hữu trên làn da trắng sứ trong suốt trông hết sức đáng sợ, nói không chừng một lát nữa sẽ chuyển màu xanh tím.
Hàng lông mi thật dài của Nguyễn Thanh hơi run, hai mắt phiếm hồng bắt đầu rưng rưng nước.
Đáng ghét, đau đớn kích thích khiến cậu khó khăn trong việc khống chế nước mắt.
Nguyễn Thanh cắn chặt môi dưới, nửa ngày run rẩy thổi đầu gối, vừa thổi vừa nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mềm mại mang theo tia khóc nức nở cùng ủy khuất.
"Không đau, không đau."
Như đang nói cậu cô đơn hiu quạnh, nên mới tự mình xoa dịu nổi đau.
Trên thực tế Nguyễn Thanh không phải đang an ủi bản thân, cậu chỉ đang dỗ dành khối thân thể mà mình đang ơt trong thôi.
Thiết lập của NPC này là bản thân ủy khuất thì tự an ủi, nếu không sẽ khó ngăn được rơi lệ. Nguyễn Thanh dỗ dành một hồi, cảm xúc đúng tốt hơn nhiều.
Ít nhất nước mắt ngừng chảy rồi.
Đàn ông thà đổ máu chứ không đổ lệ.
Nếu không phải chưa đủ thực lực để phá đảo cái game này thì có lẽ Nguyễn Thanh đã liều mạng tới cùng.
Về phần người xem trong phòng Livestream thấy cảnh này, khung chat lại một lần nữa cứng đờ.
【 Ôi phải làm sao, phải làm sao? Em hết chịu nổi rồi cả nhà ơi, cậu ấy dễ thương quá, sao lại có người đáng yêu đến vậy chứ. 】
【 Tui cũng......Tui thậm chí còn gật gù với những lời chê người khác xấu của cậu ấy. So với cậu ấy mà xem, không phải như hoa nhài bên bãi c**? 】
【 Nhưng đáng yêu cũng không được chửi người khác nhá! Mấy người bị cậu ta chửi khổ biết bao nhiêu, giờ cậu ta xin lỗi thì tôi mới tha thứ! 】
【 Bình tĩnh đi mấy má! Không ai đủ tư cách thay nạn nhân nghe lời xin lỗi hết cả, cẩn thận nghĩ xem nếu cậu ấy mắng mấy người thì các chế còn thấy cậu ta dễ thương hả? 】
【 Đúng, cẩn thận ngẫm xem nếu cậu ta giẫm lên người rồi chê mị xí như lợn.... Hửm? Hửmm?? Hửmmm??? Cái áo kia trông có vẻ hơi rộng nhỉ, nếu giẫm lên mị, liệu đôi mắt này sẽ bắt gặp được cái gì đó chăng? 】
【 ??!! Nếu bồ nói như vậy, xin lỗi nhé, tui hơi cứng rồi. 】
【......Mấy lầu trên đừng bổ não nữa được không mịe nó. Chỉ đáng yêu thôi cũng vô dụng, dễ chết nhất game. 】
【 Huhuhu, đừng nói vậy chứ! 】
Dường như không được đáp lại, âm thanh gõ cửa càng lớn thêm vài phần, thậm chí còn kèm theo tiếng đá cửa.
Cũng may phòng tuy nát nhưng cửa lại thuộc dạng sắt thép chống trộm, không dễ bị người đá văng ra.
Người ngoài cửa tạm thời không vào được.
Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi.
Nếu một cái cửa sắt có thể ngăn được hung thủ thì phó bản này sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Một thiết lập khác của NPC là có chứng sợ xã giao, về cơ bản không ra ngoài thì cửa luôn khoá trái.
Nhưng bởi vì hôm nay là ngày người dì dưới nhà làm màn thầu, cho nên cánh cửa vốn khoá chặt mọi khi nay có chút lỏng lẻo.
Đã bị Phòng Livestream lựa chọn mà chẳng khóa trái cửa thì tuyệt đối không phải việc làm khôn ngoan.
Nguyễn Thanh đứng dậy, thong thả tới gần cạnh cửa, không phải cậu đang rề rà câu thời gian, mà vì thân thể này đã sớm cạn kiệt sức lực.
Đến khi cậu chuẩn bị khoá trái cửa, khoá cửa cạch một tiếng, then tay bỗng nhiên chuyển động.
Biến cố này khiến Nguyễn Thanh hơi trố mắt.
Người ngoài cửa có chìa khoá phòng cậu!
Không khóa trái được!
Nguyễn Thanh ý thức xong điểm này liền lập tức muốn lùi lại.
Nhưng mà động tác người ngoài cửa càng lúc càng mau, bên kia cánh cửa trực tiếp đá một cú.
Khi cửa bị hất văng, Nguyễn Thanh đứng sau cửa tiếp nhận lực đạo hung hăng, mông lập tức chạm đất.
"Ưm......" Đau đớn so với việc vừa đụng trúng ghế còn mãnh liệt gấp bội, cảm giác đó truyền vào đại não Nguyễn Thanh, nước mắt không thể khống chế trực tiếp rơi lệ.
Thân thể này đúng là tự kéo chính mình xuống bùn mà.
Không phải do Nguyễn Thanh phản ứng chậm, mà khối thân thể mảnh mai này như chưa từng nghe tới câu 'tập thể dục', lại còn lâm vào cảnh đói khát lâu ngày, nên trong nháy mắt né tránh là một khái niệm xa vời.
Sau cánh cửa đá vang rốt cuộc cũng lộ rõ kẻ đã gõ cửa
Là một tên nam nhân tuấn mỹ khoác trên người bộ đồ đen tuyền.
Người đàn ông ném túi trong tay xuống bên cạnh người ngã dưới đất, hắn trên cao nhìn xuống, "Đã chết? Còn chưa chết à? Đúng là khiến người buồn nôn, lúc trước tao không nên để cho một đứa như mày thuê phòng, suốt ngày chẳng khác gì con chuột cống ru rú......"
Hắn khinh bỉ thốt ra nửa câu thì bỗng chốc im bặt giọng.
Thân thể thiếu niên dưới mặt đất run lên nhè nhẹ, chiếc áo rộng thùng thình vì té ngã nên lộ ra một phần da thịt trắng nõn cùng vòng eo thon đủ để một tay ôm trọn.
Tên đàn ông khựng lại khi thấy cảnh này, nuốt từng chữ khinh miệt vào nơi cổ họng, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Thị lực mắt hắn vốn 10/10, tuy khoảng cách giữa họ có thể không gần nhưng chi tiết khoé mắt đỏ lên vì đau đớn của người thiếu niên đập thẳng vào mắt gã, con ngươi ướt đẫm nước mắt, hàng lông mi cong vút dính những giọt lệ rung rinh tựa cánh chim.
Khi đôi mắt đầy sương mù liếc qua, là có thể câu dẫn người.
Tầm mắt hắn không tự chủ được rơi lên đuôi mắt đỏ ửng của cậu, lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Thật xinh đẹp......
Nguyễn Thanh không rảnh hơi lo nghĩ chuyện khác, cơn đau đớn từ ngã dập mông trực tiếp kích thích đuôi mắt phủ đầy giọt lệ, đại não gần như ngừng suy nghĩ.
Cậu cuộn tròn trên mặt đất, vô ý thức hừ nhẹ vài tiếng mới nán lại đau đớn, bởi lúc này cậu chợt nhớ đến tình cảnh hiện tại.
Nguyễn Thanh vội vàng ngẩng đầu về phía cánh cửa, mắt đối mắt với đồng tử đen đặc không rõ của tên nam nhân trước mặt.
.
.
.
Mấy mẹ khung chat dí dỏm ghê :))) tui theo văn phong bình luận trẩu trẩu cho vui hohoho
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip