Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

📱[Phòng Livestream Khủng Bố]. 22

Edit: dổ-kun (truyện hoàn toàn thuộc về tác giả, tui chỉ là người edit phi lợi nhuận, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Nghe lời vừa thoát khỏi miệng Kỷ Ngôn, mắt Ôn Lễ tối sầm, vì anh cũng biết trên nguời thiếu niên xác thực là có nốt ruồi.

Tuy nói là nốt ruồi, nhưng nó lại giống hoa văn hơn.

Ôn Lễ nhìn thấy khẩn cầu yếu ớt trong mắt thiếu niên, trên mặt vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, đưa tay lau đi từng giọt lệ sắp sửa lăn xuống: "Tôi tin A Thanh khong phải loại người như vậy."

Anh nhẹ giọng trấn an thiếu niên: "Mà A Thanh là con trai, không mặc áo cũng không sao hết, nó chẳng chứng minh được gì cả."

Bất an và lo lắng được dịu xuống bởi lời nói, cậu thẹn thùng nhấp môi, dáng vẻ ý lại đứng cạnh Ôn Lễ, đáy mắt toàn niềm vui và tình yêu say đắm.

Tình yêu của thiếu niên chân thành nhưng nóng bỏng vô cùng, rõ ràng bên cậu còn hai người khác, song Nguyễn Thanh chỉ để Ôn Lễ vào mắt, coi Ôn Lễ là cả thế giới của cậu

Còn Ôn Lễ đang xoa đầu thiếu niên một cách dịu dàng, hình ảnh ấm áp và tốt đẹp không thôi.

Tốt đến mức khiến người khác muốn đạp đổ nó.

Dưới đáy mắt Kỷ Ngôn ánh lên một tia lệ khí, nhưng lập tức biến mất trong giây lát, gã khổ sở nhìn Nguyễn Thanh: "Vợ à, em thực sự bất công với tôi đến vậy à?"

"Tôi, tôi vốn đâu quen gì anh." Nguyễn Thanh hung hăng trừng mắt với Kỷ Ngôn.

Nhưng vì đuôi mắt đỏ như hoạ với khuôn mặt hồng hào, cộng dáng người tinh tế đơn bạc không hề mang lại uy hiếp nào, mà càng tăng thêm phần mê người hơn.

Thiếu niên trừng xong thì phát hiện Kỷ Ngôn đang ngắm mình, giây lát hơi sợ hãi lùi về sau Ôn Lễ. Tay còn nhẹ nhàng kéo góc áo anh, giống như làm vậy mới khiến cậu an tâm.

"Không quen?" Kỷ Ngôn nhướng mày, hai tay đút trong túi, khí thế áp bách chậm rãi tiến đến, cuối cùng đứng trước mặt ba người: "Vậy muốn kiểm tra thử camera tối qua đi? Xem có biết mặt nhau không nhé?"

Nói xong Kỷ Ngôn nghiêng đầu sang Cố Chiếu Tây vẫn luôn im lặng: "Kiểm tra được không? Hử, ông chủ Cố?"

"Tất nhiên được chứ." Cố Chiếu Tây mỉm cười ôn tồn: "Khách hàng là thượng đế, sao tôi có thể từ chối được."

Nguyễn Thanh nghe vậy liền hoảng lên, nắm chặt góc áo của Ôn Lễ, đốt ngón tay rõ ràng bị cậu siết trắng bệch, khiến áo Ôn Lễ bị cậu nắm đến nhăn nhúm.

Rõ ràng nhìn rất chột dạ.

Ôn Lễ ngó sang sắc mặt khẩn trương của thiếu niên, ánh mắt sâu không thấy đáy. Giây tiếp theo tầm nhìn của anh lại đặt trên người Kỷ Ngôn, mở miệng bằng chất giọng lịch sự nhưng xa cách: "Rồi sao nhỉ? Cũng chỉ chứng tỏ mình quen A Thanh mà thôi? Có lẽ A Thanh chẳng qua tuổi trẻ nông nổi, anh đã bị đá sang một bên còn tìm thêm phiền làm gì, khiến cả hai đau khổ hơn à?"

Ôn Lễ trước giờ vẫn dịu dàng như vậy, ngay cả nói cũng nhẹ nhàng, song ngữ khí lúc này lại sắc bén vô cùng.

"Tình yêu không từ một phía là thành, nếu anh và A Thanh đã chia tay rồi thì sao không buông tha đi, để lại chút tình cảm cho đôi bên."

Kỷ Ngôn đớ mặt, tiếp đó gã u ám nhìn Ôn Lễ, ngữ khí vô cùng châm chọc: "Sao hả? Đã phận tiểu tam còn tỏ ra thanh cao? Dám hợp tình hợp lý khuyên nhủ người ta chia tay nữa chứ?"

Ôn Lễ: "???" Tiểu tam gì chứ?

Ai cơ?

Anh ấy hả??

Kẻ thứ ba???

Cố Chiếu Tây đứng cạnh, hóng hớt chưa xen vào, tầm mắt ngẫu nhiên liếc qua thiếu niên.

Lúc này thiếu niên hơi ngốc ngốc như chưa kịp phản ứng, trông khá đáng yêu.

Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng, tiếp tục lên tiếng, "Nói ích kỷ thì tôi đây sao bằng anh được, ăn mặc lịch sự mà tùy tiện qua lại với người đã có chồng, thiếu đạo đức vậy không sợ sét đánh à?"

Nụ cười trên môi Ôn Lễ nhạt dần: "Vị tiên sinh này, điều thứ nhất tôi không phải tiểu tam, xin anh để ý câu từ. Điều thứ hai là đã bị vứt sang một bên hãy tự tìm nguyên nhân, đừng hành động như oán phụ trút hết lỗi sai lên đầu người khác."

Ôn Lễ nhàn nhạt nhìn Kỷ Ngôn, ngữ khí mang theo vẻ cao thượng và khinh thường: "Dù sao thì tôi mà là A Thanh, tôi sẽ không chọn anh."

Kỷ Ngôn lọt tai lời Ôn Lễ nói lập tức cười lớn, gã lười nói thêm, trực tiếp vùng một quyền vào mặt Ôn Lễ.

Nguyễn Thanh trố mắt nhìn, hoảng loạn tính kéo Ôn Lễ.

Tuy nhiên, có lẽ cậu đã quá xem nhẹ Ôn Lễ, bộ dạng của anh trông dịu dàng vô hại, song lại nhanh chóng né đòn, mắt thấy Kỷ Ngôn vùng thêm một đấm nữa, anh dìu Nguyễn Thanh tránh khỏi đòn đánh.

Tất cả động tác đều như nước chảy mây trôi, vô cùng lưu loát, chứng tỏ thân thủ không tệ.

Kỷ Ngôn để ý đòn chưa trúng người, lập tức giơ nắm đấm.

Ôn Lễ như bị chọc giận, không hề trốn tránh mà lao vào tiếp chiêu.

Thân thủ của Ôn Lễ đúng thật không tệ, tiếp chiêu Kỷ Ngôn cũng chưa hề rơi vào thế bị động.

Nguyễn Thanh nôn nóng chứng kiến hai người chiến đấu, thậm chí còn tính xông lên cản họ lại, nhưng họ đấu đá quá dữ dội, căn bản khó tìm được điểm mù xông vào.

WC nằm ở góc khuất, thường ngày ít người lại gần, nên không ai biết được trong WC đang có tranh chấp.

Cố Chiếu Tây mất hứng xem trận giao đấu, y ưu nhã bước tới trước Nguyễn Thanh: "Em đang lo cho bác sĩ Ôn à?"

Nguyễn Thanh vốn không bận tâm đến y, còn nhích khỏi phạm vi gần y, thể hiện rõ mình ghét người này, sau đó tiếp tục lo lắng quan sát trận đấu.

Cố Chiếu Tây không mảy may quan tâm tới thái độ của thiếu niên. Dù sao thì y cũng hơi quá phận với cậu mới nãy, nếu cậu niềm nở thì mới có vấn đề.

Cố Chiếu Tây liếc qua, tốt bụng nhắc nhở: "Bác sĩ Ôn sẽ thua."

Nguyễn Thanh vẫn chăm chú quan sát, không bận tâm đến Cố Chiếu Tây như cũ, vì bản thân cậu cũng chưa nhận ra Ôn Lễ đang ở thế bất lợi.

Cố Chiếu Tây bỗng ôm vai thiếu niên từ phía sau, tư thế thân mật dán vào nhau, như thể y đã ôm chặt lấy cậu vào lòng ngực.

Chẳng đợi thiếu niên phản kháng, Cố Chiếu Tây đưa tay nâng cằm thiếu niên lên: "Nhìn thật kỹ ngón tay của Kỷ tiên sinh nào, gã đang giấu lưỡi dao, tên đó tính giết anh Ôn Lễ yêu dấu của em đấy."

Hai người họ ra đòn hoàn toàn khác với những người thường ấu trĩ và hời hợt, động tác của cả hai tựa như vận động viên chuyên nghiệp. Tốc độ nhanh chóng khó nhìn ra được lưu quang, nhưng dựa vào ánh sáng mơ hồ thấy được thứ gì đó loé lên từ giữa ngón tay của Kỷ Ngôn.

Nguyễn Thanh trố to mắt, đồng tử hơi co vào, khi cậu nôn nóng định lên tiếng nhắc Ôn Lễ thì Cố Chiếu Tây bịt miệng Nguyễn Thanh: "Đừng kêu, nếu khiến bác sĩ Ôn phân tâm, anh ta sẽ chết nhanh hơn."

Lo lắng và vội vàng loé trong đôi mắt của Nguyễn Thanh, cậu muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Chiếu Tây, và đồng thời cũng muốn xông đến ngăn Kỷ Ngôn.

"Em không thể làm gì được, giờ em ra đó chỉ tăng thêm phiền toái mà thôi." Cố Chiếu Tây không có ý định buông thiếu niên ra. Y vẫn che miệng thiếu niên, thậm chí còn vươn tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh, giọng nói thêm vài phần ái muội khó hiểu: "Nhưng nếu em nguyện làm tôi vừa lòng, tôi có thể giúp em cứu bác sĩ Ôn."

.

.

.

Mê cái cách họ Cố đa cấp vì người thưn🥰

cmt của một bn:

Plan A: quân tử động khẩu không động thủ.

Plan B: Khi ngôn từ bất lực, thì bạo lực lên ngôi

cười chết mất XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip