Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

📱[Phòng Livestream Khủng Bố]. 23

Edit: dổ-kun (truyện hoàn toàn thuộc về tác giả, tui chỉ là người edit phi lợi nhuận, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Nguyễn Thanh nghe được lời Cố Chiếu Tây lập tức xịt keo, cậu quan sát trận đánh tàn bạo giữa đôi bên, khoé mắt đỏ hoe đầy nôn nóng, gấp đến độ nước mắt sắp sửa chảy ra.

Nhưng cậu không còn phản kháng hay tính xông ra nữa.

Vì đúng như lời Cố Chiếu Tây nói, cậu ngăn không lại Kỷ Ngôn, khả năng cao kéo chân anh Ôn Lễ nữa.

Cố Chiếu Tây nhận thấy thiếu niên đã bình tĩnh hơn, y nớ lỏng tay che miệng cậu.

Lông mi của thiếu niên khẽ run, nơi mí mắt tạo thành bóng râm che khuất tựa như đang đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng cậu vẫn nhượng bộ, khẽ hỏi bằng chất giọng đáng thương: "......Anh muốn bao nhiêu tiền?"

Cố Chiếu Tây không nhịn được mà cười trước câu nói ngây ngô của thiếu niên: "Tiền? Tôi không giống em, thứ tôi dư giả nhất chính là tiền."

Nguyễn Thanh cắn môi dưới: "......Vậy anh muốn gì?"

Cố Chiếu Tây ôm chặt lấy thiếu niên, tư thái cường ngạnh giam cầm thiếu niên trong ngực y.

Y cao hơn cậu nhiều, dùng ngón cái cùng ngón trỏ nâng cằm thiếu niên lên và nhìn với góc độ từ trên cao xuống: "Giao bản thân cho tôi thì sao nhỉ?"

Giọng nói Cố Chiếu Tây trầm thấp gợi cảm, tuy nghe như một nghi vấn, song lại không mang chút thương lượng nào.

Chỉ đơn giản báo cho thiếu niên vậy thôi.

Nguyễn Thanh trố mắt, sau khi nghĩ đến cái gì đó, ngước mắt nhìn Cố Chiếu Tây bằng sự bất ngờ và khó tin, cậu lắp bắp hỏi: "Tôi...... Tôi phải lên tầng ba quán bar.....làm việc?"

(ai quên thì quán bar Phong Nhã có tầng ba chuyên dịch vụ nhà thổ)

Dù trên bề mặt là 'làm việc', song ai từng đặt chân tới tầng ba Phong Nhã đều hiểu điều đó mang nghĩa gì, dù sao thì tầng ba của quán Phong Nhã đúng là một nơi phong hoa tuyết nguyệt.

"Tất nhiên là không rồi, tôi sao có thể bằng lòng làm vậy được chứ?" Cố Chiếu Tây cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp mê người: "Tôi chỉ muốn em thuộc về mình tôi thôi."

Nếu là trước đây, chắc hẳn thiếu niên vẫn đinh ninh rằng y định chiêu mộ cậu dưới tướng mình, nhưng sau những chuyện phát sinh trong hai ngày nay, thiếu niên mới dần hiểu được ý nghĩa thực sự trong câu nói đó.

Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên dần trắng bệch, theo bản năng mím chặt đôi môi hồng nhạt, nghiêng đầu tránh né tay của Cố Chiếu Tây. Gương mặt tái nhợt hiện ra vẻ mong manh và bất lực, thiếu niên do dự trước lời mời gọi của Cố Chiếu Tây.

Cố Chiếu Tây không bất ngờ trước dáng vẻ chật vật của thiếu niên, y cụp mắt ngắm nhìn người trong ngực mình.

Thiếu niên vô cùng tinh tế xinh đẹp, đẹp đến mức khó nhận ra đây là người thật, và giọt lệ chí nơi khóe mắt càng thêm phần diễm lệ, nhưng dáng vẻ bất lực ấy lại tạo cho cậu một cảm giác mong manh.

Khiến người không nhịn được mà thương tiếc cậu hơn, muốn vì cậu xây một toà lâu đài, dâng tặng tất thảy đến cho cậu, không để cậu chịu bất kì tủi thân nào.

Hoặc là......bắt nạt cậu nhiều hơn, nhốt cậu trong toà lâu đài để cậu không thể nhìn ai ngoại trừ y ra, làm cậu khóc thút thít, làm cậu rơi lệ, làm cậu giãy giụa dưới thân y.

Cố Chiếu Tây dừng tầm mắt tại khoé mắt ửng đỏ trong vài giây, liếc nhẹ sang hai người đang nhập tâm đánh, vô cùng tốt bụng nhắc nhở: "Nhanh quyết định đi nào, bằng không tôi sợ rằng anh Ôn Lễ của em khó mà kiên trì được."

Lúc này Nguyễn Thanh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nôn nóng hướng mắt về phía hai người.

Có vẻ như Ôn Lễ đã sớm phát hiện con dao trên tay Kỷ Ngôn, khác với vừa nãy lao vào đánh chính diện với gã, anh chuyển sang thế phòng ngự công kích từ Kỷ Ngôn.

Nhưng dù Ôn Lễ có nhanh đến mấy, trên người khó tránh khỏi dao cứa vài chỗ.

Tuy nhiên chỉ là vết thương ngoài da, chưa thực sự mang đến nguy hiểm nào, nhưng vì Kỷ Ngôn có dao, Ôn Lễ đang ở trong thế bất lợi.

Nguyễn Thanh trở nên hoảng hốt, trong một giây cậu nhín thấy ánh bạc trong tay Kỷ Ngôn, theo bản năng hô to: "Anh Ôn Lễ! Cẩn thận!!!"

Giọng nói của thiếu niên khiến Ôn Lễ khựng lại, may thay anh phản ứng kịp thời, lập tức nghiêng mặt tránh đòn của Kỷ Ngôn.

Tuy nhiên vì anh dừng trong phút chốc nên né chậm hơn dự kiến, khuôn mặt nháy mắt bị Kỷ Ngôn rạch một đường, song không quá nghiêm trọng.

Nhưng Kỷ Ngôn không hề cho Ôn Lễ cơ hội thở, gã xuống tay tàn nhẫn vô cùng.

Nguyễn Thanh ngày càng lo lắng, cậu phản kháng trước suy nghĩ muốn xông lên ngăn Kỷ Ngôn lại.

Tiếc rằng Cố Chiếu Tây chưa buông tay ra như đang chờ đợi câu trả lời từ cậu. Mà dù có thoát khỏi Cố Chiếu Tây đi chăng nữa thì cậu khó ngăn cản được Kỷ Ngôn.

Kỷ Ngôn như một tên điên thiếu đạo đức trầm trọng, cậu chẳng dám cược gã sẽ buông tha không giết cậu.

Nguyễn Thanh chỉ biết đáng thương nhìn Cố Chiếu Tây với khoé mắt ửng đỏ, cậu cắn răng nhượng bộ: "......Làm ơn, xin anh giúp anh Ôn Lễ."

"Được thôi." Cố Chiếu Tây cong môi, đôi mắt hiện lên một tia đen tối không rõ, y mỉm cười tươi rói: "Nhớ phải trả đủ thù lao đấy nhé."

Cố Chiếu Tây thả lỏng thiếu niên ra và thong thả bước tới, gia nhập trận đánh hợp tác cùng Ôn Lễ để đối phó Kỷ Ngôn.

Cục diện lập tức thay đổi trong chớp mắt.

Tuy tay Kỷ Ngôn đang cầm dao, nhưng thân thủ của Cố Chiếu Tây không kém gì họ, cộng thêm phối hợp từ Ôn Lễ, hai người càng nắm chắc phần thắng hơn.

Động tác cả ba nhanh như chớp, trận đánh hỗn loạn diễn ra khiến người ngoài khó bắt kịp chuyển động.

Nhưng nhìn chung thì Kỷ Ngôn đang bị đàn áp.

Nguyễn Thanh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, lúc này rút điện thoại nhấn gọi cảnh sát, gọi xong liền nôn nóng đợi cảnh sát tới.

Nhưng tại góc độ không ai thấy được, Cố Chiếu Tây liếc nhìn Kỷ Ngôn, mà động tác Kỷ Ngôn hơi chậm lại, sắc mặt không đổi liếc Cố Chiếu Tây, cả hai mơ hồ trao đổi ánh mắt.

Giống như đã đạt được thoả thuận nào đó.

Ba người nhập tâm vào trận đánh, không một ai để ý đến Nguyễn Thanh.

Cũng không chút bận tâm tới bóng người đang tiến lại gần thiếu niên thiếu phòng bị.

Nhưng người xem Phòng livestream Khủng Bố phát hiện ra, điên cuồng gửi bình luận lên màn hình.

【 Đám ngốc này! Đừng đánh nữa! Tiếp nữa là vợ mất tiêu luôn giờ!! Mau mau cứu vợ tôi đi trời!!! 】

【 Tôi lạy mấy người ngừng tay! Lập tức quay lại nhìn Thanh Thanh giùm cái! Em ấy sắp bị bắt mất rồi kìa! 】

【 Đừng hét vô ích nữa, giờ họ chỉ chuyên tâm làm gỏi tên choá kia thôi, còn thấy mô tê gì nữa đâu. 】

Tất cả người xem liên tiếp nhập bình luận, song mấy người đánh đấm quá nhập tâm chẳng để ý mấy, chỉ mỗi Ôn Lễ hơi liếc qua xem tình hình thiếu niên, ngay sau đó buộc phải tránh đi đòn công kích của Kỷ Ngôn, chưa kịp nhìn cậu.

"Ưmmm......!"Thiếu niên đang chăm chú quan sát ba người, mất khả năng tự vệ bị tên lạ mặt bịt kín miệng.

Thiếu niên trố to mắt, liều mạng phản kháng và kêu cứu, nhưng sức lực quá yếu khiến cậu khó thoát khỏi giam cầm, khóe mắt rưng rưng bị kéo vào góc tối.

.

.

.

bé Thanh bị ảnh hưởng bởi 3 thứ:
- thể chất
- thiết lập (bao gồm tư duy và hành xử của nguyên chủ, chồng chéo nhau)
- bùa ngải của họ Ôn (họ Ôn đứng đó là khờ ngang, vì yêu nên đần)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip