Chương 1: Xuyên qua
Chương 01: Xuyên qua
"Kít ——"
Theo sau một tiếng thắng xe chói tai, Ninh Thu Thu cảm giác thân thể của mình đột nhiên nghiêng về phía trước, cái trán theo quán tính lao đến đập trúng một vật thể nhỏ phía trên, không đau lắm nhưng vẫn làm cô choáng váng một hồi lâu. Thẳng đến khi có tiếng người nói chuyện, cô mới từ trong choáng váng tỉnh ra.
"Lão Lý, ngươi lái xe thế này là tính mưu sát chúng ta hay sao?" - Một thanh âm bén nhọn của phụ nữ vang lên.
Tiếng áy náy của người lái xe phía trước truyền đến:
"Xin lỗi phu nhân. Đột nhiên một đứa bé chạy ra phía trước xe, tôi chỉ có thể dẫm phanh gấp, phu nhân ngài cùng tiểu thư không sao chứ?"
"Đúng là thằng nhóc đáng chết, dọa chết ta rồi!" - Người phụ nữ vỗ ngực mắng một câu, sau đó nhìn qua Ninh Thu Thu còn cúi đầu, giật mình, cuống quít đưa tay nắm bả vai cô: "Thu Thu, con không sao chứ?"
"Con không sao" - Ninh Thu Thu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phu nhân duyên dáng sang trọng trước mắt một cái – "Không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi" - Người phụ nữ ra hiệu lão Lý tiếp tục lái xe, sau đó đưa tay đem những sợi tóc rơi xuống của cô vén ra sau tai, để lộ ra gương mặt tinh xảo. Bà cười híp mắt nói:
"Thu Thu nhà chúng ta hôm nay xinh đẹp như vậy, nhất định có thể đem Thanh Viễn mê đến thần hồn điên đảo, không thấy nam bắc."
Ninh Thu Thu: ". . ."
Chẳng lẽ cô là hồ ly tinh hay sao, mị lực lớn như thế?
Không đợi cô nói chuyện, bà lại âm dương quái khí nói: "Phải đem những thứ lẳng lơ đó tức chết, xem chúng còn dám không biết xấu hổ mà dán lên người Thanh Viễn hay không."
Ninh Thu Thu trong lúc nhất thời thật không biết nên tiếp lời thế nào. Bởi vì trong nháy mắt phanh gấp đó, cơ thể này đã đổi chủ.
Cô. . . Lại xuyên qua.
Nói "lại" là bởi trước đây, cô đã từng xuyên qua một lần. Từ một công dân tốt của thế kỷ 21, cô xuyên thành một đệ tử tầm thường không chí tiến thủ của một môn phái tu chân. Bởi vì tư chất bình thường, ở đó cô chỉ có thể cần cù chăm chỉ học vẽ bùa 7 năm. Thật vất vả mới ở phương diện này đạt được chút thành tựu, cô lại xuyên qua.
Trong nháy mắt sau khi tiếp thu một lượng tin tức to lớn, cô nhận ra: mình hiện tại đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết. Tiếc nuối nhất chính là, cô không xuyên thành nữ chính, mà xuyên vào một nữ phụ.
Lại nói, nữ phụ này thật biết cách khiến người ta hận đến nghiến răng: cô ta xem như là thanh mai trúc mã cùng nam chính lớn lên, chuyên môn xen ngang tình cảm nam nữ chính, phát huy trọn vẹn nhân vật tiểu thư nhà giàu điêu ngoa, cũng chính là Ninh Thu Thu cô bây giờ. Trong sách, cô vì có thể ở bên nam chính mà không từ thủ đoạn, ỷ vào trong nhà có tiền muốn làm gì thì làm, năm lần bảy lượt làm khó nữ chính. Chờ đến khi Ninh Thu Thu tìm đủ đường chết, đồng thời giúp nam nữ chính thu thập kinh nghiệm đối phó tiểu tam xong, nhà cô liền phá sản, mắc nợ nghìn vạn. Vì trả nợ, cô không thể không gả cho một lão già háo sắc lớn hơn cô mười tuổi, sau khi bị đánh đập hung bạo liền thê thảm mà xuống đài.
Loại tình tiết này nếu đặt ở trong tiểu thuyết thì sảng khoái vô cùng, nhưng bây giờ chính mình xuyên vào nhân vật kia, liền trở nên vi diệu.
Cô hiện tại đang đến tham gia một bữa tiệc ở nhà nam chính, cũng chính là tiệc mừng thọ ông nội Triển Thanh Viễn. Đây cũng là một trong những hành trình dâng hiến kinh nghiệm chiến đấu cho nữ chính, bởi vì tiệc mừng thọ lần này, nam chính mang nữ chính tới. Tâm tư đố kị phát tác làm Ninh Thu Thu tức đến phun máu, thừa dịp không ai chú ý đem nữ chính chặn lại, nói cho cô ta biết mình cùng nam chính đã sớm có hôn ước, trong nhà nam chính cũng sẽ không để loại nữ nhân không môn đăng hộ đối như cô ta vào cửa, để loại vịt con xấu xí không thể thành thiên nga như cô ta sớm biết đường cút đi.
Bởi vì thái độ Ninh Thu Thu quá mức ngang ngược càn rỡ, lại còn vũ nhục đến nhân cách, bị nữ chính đánh một bạt tai tại chỗ.
Đánh xong người, nữ chính mang theo ủy khuất vì không biết nam chính có hôn ước, nghênh ngang mà rời đi, dẫn theo một loạt tình tiết cẩu huyết phía sau: nam chính cùng cô ta ngươi truy ta đuổi, cô nghe ta giải thích, ta không nghe, ta không nghe...
Mà cái gọi là hôn ước, thật ra chỉ là ông nội nam chính cùng ông nội Ninh Thu Thu định ra lúc cả hai còn ở trong bụng, một câu nói đùa làm thông gia từ bé mà thôi...
"Thu Thu, con đang nghe mẹ nói chuyện hay không!" - Thấy cô im lặng không nói tiếng nào, người phụ nữ bên cạnh đề cao giọng nói.
Ninh Thu Thu đang suy nghĩ thất thần thì bị âm thanh bén nhọn này kéo tỉnh. Cô nhìn người phụ nữ có "tướng chua ngoa" điển hình trước mắt, tâm tình phức tạp.
Người phụ nữ trước mắt - Ôn Linh, cũng chính là mẹ ruột Ninh Thu Thu, cùng đông đảo các bà mẹ của nữ phụ đều giống nhau, vừa ác độc lại vừa không có đầu óc, là điển hình của đồng đội ngu như heo...
"Ta..." - Ninh Thu Thu lời đã đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt trở về, đổi thành cách thức nói chuyện của người hiện đại - "Vừa rồi kinh hãi quá độ nên có chút không thoải mái."
Cô cần một chút thời gian để tiêu hóa cái lượng tin tức to lớn này.
Ôn Linh thấy cô sắc mặt cứng ngắc, đau lòng nói - "Vậy con nghỉ ngơi một chút, đến nơi mẹ sẽ gọi."
"Được."
Nhìn người trước mắt một mặt quan tâm, Ninh Thu Thu trong lòng tràn ngập áy náy, nhưng cũng không có cách nào nói cho đối phương biết cái thân thể này đã đổi chủ.
"Thật có lỗi, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt" - Cô yên lặng nghĩ.
Xe rất nhanh liền tới nơi. Bởi vì không phải đại thọ, Triển lão gia lại lớn tuổi, cho nên lần này tiệc mừng thọ tổ chức ngay tại biệt thự Triển gia, khách mời cũng là một vài họ hàng gần, thế giao cùng bạn bè thân quen, bày đơn giản mấy bàn ngược lại trông giống như một bữa tiệc gia đình.
Lúc này nam nữ chính còn chưa có xuất hiện, Ninh Thu Thu theo Ôn Linh đến chúc thọ Triển lão gia xong liền lấy cớ thân thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút. Triển lão gia liền để quản gia an bài cho cô một gian phòng nghỉ ngơi. Tranh thủ lúc Ôn Linh bị những phu nhân kia gọi đi, cô có thể tự ngốc một hồi.
"Ninh tiểu thư thứ lỗi, phòng dành cho khách ở lầu hai đều đầy, để tôi mang tiểu thư đến phòng khách ở lầu ba." - Quản gia lịch sự nói với cô - "Bất quá ở lầu ba làm phiền Ninh tiểu thư nhẹ giọng chút, có người đang nghỉ ngơi."
"Vâng, làm phiền ông." - Ninh Thu Thu gật đầu.
Quản gia đem cô mang tới phòng khách lầu ba xong liền bận rộn chạy đi. Ninh Thu Thu đến ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt ngưng thần, lại cơ hồ phát hiện không cảm giác được linh khí chung quanh.
... Nói cách khác, thế giới này không thể nào tu luyện.
Tại tu chân giới, phàm là người trong thế giới này, ngay cả bác gái bán thức ăn ven đường, đều có thể luyện khí. Lại nói cô là đệ tử tu chân, dù kém thế nào đi nữa, cũng có thể dùng các loại tài nguyên của môn phái để tu luyện, ít nhất cũng không đến nỗi xuất môn liền bị tiểu linh thú bên ngoài cắn chết.
"Gắn cho ta cái thân phận nữ phụ ác độc coi như xong, tốt xấu gì cũng nên cấp cho ta bàn tay vàng chứ" - Ninh Thu Thu có chút ủ rũ nghĩ - "Này liền thật khó chịu a."
Bất quá vẫn may cô còn có một cái tuyệt kỹ — vẽ bùa. Ở tại tu chân giới, bùa chú chẳng những có thể trừ tà trừ ma, mà còn có thể gia tăng tiến độ tu luyện và sức chiến đấu của tu luyện giả. Nó có thể là vũ khí sắc nhọn nhất, cũng có thể là buff tốt nhất. Một cái vẽ phù sư đỉnh cấp, cùng với luyện dược sư, đúc khí sư, đều là đối tượng được được các đại tiên môn tranh giành. Tu Chân giới hàng năm đều vì vô số các kiểu đào chân tường mà đưa tới những sự kiện đẫm máu.
Cũng không biết thuật vẽ bùa của cô ở cái thế giới này có tác dụng hay không. Đáng tiếc trước mắt không có sẵn lá bùa cũng bút lông, bằng không cô đã làm một cái để thử nghiệm rồi. Ở cái thế giới này tu luyện là không có khả năng, cô thật chỉ mong vẽ bùa còn có đất dụng võ. Dù cho uy lực của bùa này giảm nhiều cũng không quan trọng, tại thế giới phàm nhân này, một tấm bùa chỉ cần có bản lãnh bảo vệ người một đời trôi chảy bình an liền đã có thể bán cái giá cao rồi.
Không sai, bán lấy tiền.
Làm một quỷ nghèo 7 năm tại tu chân giới, tiên môn bọn họ thực sự quá nghèo, trên dưới toàn bộ đều là quỷ nghèo đầu thai. Mục đích ban đầu của Ninh Thu Thu lúc học vẽ bùa, kỳ thật chính là để kiếm tiền... Chính là dung tục như thế...
Trước mắt, cô mặc dù là thiên kim nhà giàu đi BMW, thế nhưng chẳng phải không đến nửa năm sau, cả nhà bọn họ liền phá sản hay sao? Từ một thiên kim biến thành nợ nần đầy mình, cô khẳng định không thề nào ủy khuất chính mình gả cho một lão già để trả nợ. Cô đối với buôn bán một chữ cũng không biết, lại càng không có bàn tay vàng để cứu vãn xí nghiệp nhà mình, cho nên cô nhất định phải tính toán tốt đường ra.
Về phần là nữ phụ chuyện này, cô ngay cả nam chính là người hay quỷ còn không biết, đương nhiên càng không có khả năng đi theo kịch bản, vì hắn mà tốn công tìm đường chết, cản trở hắn cùng nữ chính cùng một chỗ a.
Bất quá, cô đã đoạt xá thân xác nguyên chủ, nếu cứ như vậy để bọn họ thuận ở cùng nhau liền có chút không thể nào nói nổi. Hơn nữa, quan hệ của cô cùng nữ chính, cũng không phải chỉ là tình địch đơn giản như vậy. Trước đó, cô cùng nữ chính đồng thời tham gia một tiết mục tuyển chọn, nữ chính ở các phương diện đều thể hiện rất ưu tú nhưng lại bị dồn xuống phía dưới. Về sau nữ chính liên tục điều tra, mới biết được người chen rơi cô ta là Ninh Thu Thu, bởi vì đối phương có tiền, mua được tổ tiết mục, thay thế suất của cô ta.
Nữ chính vô cùng phẫn nộ, nhưng một kẻ thấp cổ bé họng như cô ta không có bất kỳ biện pháp nào cùng Ninh Thu Thu chính diện đối địch. Cô ta lại thăm dò được, Ninh Thu Thu vô cùng yêu thích một người tên gọi Triển Thanh Viễn, là Triển thiếu gia nổi danh lừng lẫy. Vì vậy để trả thù Ninh Thu Thu, nữ chính liền đi quyến rũ nam chính...
Sau đó các tình tiết của tiểu thuyết liền triển khai.
Trước đó khi nữ chính chưa xuất hiện, Triển Thanh Viễn đối đãi với Ninh Thu Thu cũng không tính là quá kém. Hắn chỉ một lòng với sự nghiệp, hai nhà môn đăng hộ đối, hắn lại đối với Ninh Thu Thu cũng không chán ghét, nếu hai nhà thông gia, đối với sự nghiệp của hắn xác thực là trợ giúp rất lớn. Theo như con mắt thương nhân của Triển Thanh Viễn, đoạn hôn nhân này hắn không có lý do gì mà cự tuyệt.
Đó là nếu như tình yêu thực sự của hắn không xuất hiện...
Theo Ninh Thu Thu, chuyện trước đó chủ nhân thân thể này chen rơi danh ngạch của người ta hiển nhiên là không đúng, nhưng nữ chính vì trả thù mà đoạt người cô thích, cũng thật quá ghê tởm.
Không thể tiện nghi cho cô ta dễ dàng như vậy được! Vì vậy vấn đề liền tới: nếu cản trở bọn họ chính là tìm đường chết đồng thời dâng kinh nghiệm, nếu không làm gì lại chẳng khác gì tác thành cho bọn họ đồng thời thật có lỗi với nguyên chủ...
Vậy... Hay là để nam chính hối hận vì không cưới cô đi?!
Đơn giản đem tiểu thuyết xem xét một lần, kết hợp với ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Ninh Thu Thu đã hiểu rõ đại khái thế giới này, đồng thời nhanh chóng thích ứng. Cô quyết định trước liền quan sát một chút, tỷ như có loại giả thiết occ* gì hay không, không đi theo kịch bản sẽ có hay không trừng phạt ngầm, hoặc thuật vẽ bùa của cô ở cái thế giới này có dùng được hay không, rồi mới đi tính toán cụ thể cho tương lai.
*Ooc (Out of character): nhân vật không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.
Vậy liền từ việc không đưa mình lên chịu một bạt tai của nữ chính hôm nay mà bắt đầu đi. Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thu liền xuống giường mang giày, đến trước gương trong chỉnh trang. Chờ cô nhìn thấy đại mỹ nhân trong gương, liền có chút ngoài ý muốn. Cô gái nữ phụ này, có phải đẹp mắt quá không?
Trong tiểu thuyết miêu tả nữ chính là thể loại quyến rũ vô cùng, khác biệt với Ninh Thu Thu thuộc về kiểu ngọt ngào đáng yêu. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu hồng nhạt phối hợp cùng kiểu trang điểm nhẹ nhàng, dưới chân mang giày cao gót thủ công đính đá quý sáng chói, thoạt nhìn vô cùng thanh thuần động lòng người, vô cùng đem lại cảm giác thiếu nữ... Chỉ là mang giày đế bằng hơn 7 năm, cô đã sắp không mang nổi đôi giày cao gót này.
Chỉnh lại thật tốt lớp trang điểm cùng váy áo bị ngồi loạn xong, Ninh Thu Thu chuẩn bị xuống lầu. Bởi vì mang giày cao gót, lên lầu còn tốt, xuống lầu liền thật muốn khóc ra nước mắt. Thế nên, dù chỉ là tầng ba, Ninh Thu Thu vẫn quả quyết xoay người lựa chọn thang máy.
Đi đến cửa thang máy, thang máy vừa vặn đến nơi. Cửa mở ra, khi cô đang định đi vào trong, một người đàn ông đẩy xe lăn từ trong thang máy ra, bởi vì không nghĩ có người, Ninh Thu Thu rõ ràng bị giật mình mà kêu lên.
Người đàn ông đẩy xe lăn tựa hồ cũng không ngờ tới sẽ có người, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống nhìn Ninh Thu Thu một chút, sau đó lễ phép cười với Ninh Thu Thu:
"Dọa cô rồi, Ninh tiểu thư."
"Vô phương." - Ninh Thu Thu nói, trong lúc nhất thời quên không đổi cách thức nói chuyện, bởi lực chú ý của cô đã đặt cả lên xe lăn.
Trên xe lăn có người đang ngồi... Một người đàn ông hai mắt nhắm nghiền.
Ninh Thu Thu nhìn qua người kia, nhan sắc tuyệt đối là cực phẩm, bất quá thân thể anh có vẻ không khỏe mạnh, khuôn mặt gầy gò, làn da tái nhợt. Anh lẳng lặng tựa ở trên xe lăn ngủ, trông qua như một mỹ nam ốm yếu.
Ninh Thu Thu cũng không phải là bị mỹ mạo của đối phương khuynh đảo, mà là dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm vẽ phù sư, cô liếc mắt liền nhìn ra mỹ nhân ốm yếu này, mẹ nó là thể chất "phù đỉnh" hiếm thấy a!
Cái gọi là "phù đỉnh", chính là dùng để dưỡng bùa. Bùa vẽ xong chưa được tính là thành phẩm, mà còn cần tiến hành dưỡng bùa. Ninh Thu Thu trước kia căn bản là tiến hành trong dưỡng phù trận, mượn linh khí đất trời để ôn dưỡng bùa. Cũng có một vài người tàn nhẫn đem phù đánh vào cơ thể người, dùng cách hấp thu nguyên khí để dưỡng. Dưỡng được thành bùa xong, người kia cũng bị hút khô ngỏm củ tỏi.
Nhưng còn có một loại, chính là giống người trước mắt này. Bọn họ chính là cái dưỡng phù trận thiên nhiên, trời sinh cùng bùa thích hợp vô cùng, bản chất thật giống như hình thức cộng sinh của sinh vật, đôi bên cùng có lợi: người nuôi bùa, bùa nuôi người.
Ninh Thu Thu đang còn đối với người ngồi trên xe lăn chảy ba ngàn thước nước miếng, người đàn ông đẩy xe lăn mở miệng nói:
"Ninh tiểu thư, phiền cô nhường đường một chút."
Là cô đang ngăn trước xe lăn người ta.
"À." - Ninh Thu Thu có chút không nỡ tránh để bọn họ đi qua, ánh mắt theo sát bóng lưng hai người rời đi, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Bây giờ cô nhìn vị mỹ nam bị bệnh kia như nhìn một bảo tàng di động, hận không thể đi lên đoạt anh đem về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip