Chương 25: Tiệc mừng
Chương 25: Tiệc mừng
Triển Thanh Việt không ngờ cứ như vậy liền chọc Ninh Thu Thu xù lông.
Anh thấy, nếu định nói dối, trừ phi là ngươi có cách để đảm bảo lời nói dối của mình sẽ không bị nhìn thấu, còn nếu đã không chắc chắn có thể lừa người khác, ngay từ đầu nên làm tốt công tác chuẩn bị bị người khác vạch trần. Thẹn quá hoá giận như Ninh Thu Thu bây giờ, ngược lại có chút nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh thầm nghĩ, nếu như lúc này nói "chúng ta căn bản cũng không có kết hôn", đối phương sẽ phản ứng như thế nào. Nhất định sẽ không thua kém vũ khí hạt nhân lợi hại nhất...
Anh hiện tại bán thân bất toại, vẫn là không nên liều mình trải nghiệm cảm giác vi diệu này, vì thế Triển Thanh Việt thuận theo vuốt lông: "Xin lỗi, là tôi không đúng."
Ninh Thu Thu là thật sự tức giận, một chút cũng không ăn bộ dạng này: "Xin lỗi cũng vô dụng, hiểu rõ không nói rõ (1) anh hiểu không, Triển tiên sinh!"
(1) Khán phá bất thuyết phá (看破不说破): Đôi khi chúng ta biết điều này sai nhưng vì đối tượng hoặc thời điểm mà không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ rất dễ làm cho mọi người tổn thương, khó xử. Mình đã cố dịch sát nghĩa nhưng thấy không hài lòng lắm, có ai biết câu nào trong tiếng Việt có nghĩa tương tự không? ;-;
Nhìn khí thế mạnh mẽ này của Ninh Thu Thu, Triển Thanh Việt nhướn mày: "An Hòa, không cần tôi giúp?"
"Không cần!" - Ninh Thu Thu nổi giận - "Cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì không thiếu. Bằng điều kiện của tôi, tìm một người có thể cứu nhà chúng tôi mà gả đến còn không dễ dàng sao?"
"..."
Triển Thanh Việt bị chẹn họng, lại nghe được Ninh Thu Thu nói: "Anh cái người này tâm cơ quá nặng, quá phúc hắc, chơi với người khác giống như mèo vờn chuột, nhất định không có bạn!"
Triển Thanh Việt: "..."
Lời nói này làm Triển Thanh Việt tự nhìn lại mình. Sức khỏe của ba anh không tốt, chú bác đối với công ty Triển gia như hổ rình mồi. Triển Thanh Việt từ rất sớm đã bắt đầu được bồi dưỡng làm người thừa kế, cho nên dù tuổi còn trẻ nhưng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, đương nhiên am hiểu quy tắc sinh tồn, càng biết rõ ấn người phải triệt để ấn chết.
Bây giờ không cẩn thận liền đem cái thói quen này dùng trên người Ninh Thu Thu, hình như quả thực rất không thích hợp.
Dù sao đối phương thân phận khác biệt, lại còn là một cô gái, phương thức đối đãi cũng phải khác. Dùng bộ dạng này đối với cô, cô khẳng định không xuống đài được.
Thế là Triển Thanh Việt nói: "Vậy tôi, đổi."
Ninh Thu Thu tỏ vẻ "tôi nhìn xem anh làm sao đổi".
"Việc này, tôi không đề cập nữa." - Triển Thanh Việt ném ra ngoài một viên táo ngọt.
"..." - Có thể...
"Về sau, tùy cô, dưỡng bùa." - Trí thông minh Triển Thanh Việt đã online.
Trước đó Ninh Thu Thu nói với anh, cô vẽ bùa chỉ cần thả ở bên cạnh anh mấy ngày liền có thể nhiễm linh khí, đã làm Triển Thanh Việt sinh ra nghi ngờ. Về sau Ninh Thu Thu thuần thục đem bùa nhét xung quanh giường, động tĩnh này vào thời điểm anh có ý thức khi hôn mê đã xuất hiện qua mấy lần, kết hợp với vừa rồi Ninh Thu Thu nói cái gì mà khí tức dương cương, Triển Thanh Việt cấp tốc đạt được một cái kết luận: Ninh Thu Thu vẽ những lá bùa kia, sợ là thật sự phải thả ở bên cạnh anh mấy ngày mới có tác dụng.
Mặc dù hết thảy chuyện này đều rất không thể tưởng tượng nổi, thậm chí vượt quá trí tưởng tượng của người bình thường, thế nhưng anh đều đã tự mình thử nghiệm tác dụng của chúng, vậy dĩ nhiên là có đạo lý.
Cho nên, dù hiện tại Ninh Thu Thu có nói mình là một yêu quái hay nữ quỷ gì đó, anh đại khái cũng sẽ không kinh ngạc.
Ninh Thu Thu sở dĩ nguyện ý gả cho anh, cái gì mà vì sự nghiệp trong nhà đều là lời nói nhảm. Dù sao như Ninh Thu Thu nói, với điều kiện của cô, muốn gả cho một người có thể giúp đỡ Ninh gia là dễ như trở bàn tay. Đối phương dù có kém thế nào đi nữa, so với người thực vật vẫn tốt hơn.
Cho nên Ninh Thu Thu gả cho anh, đoán chừng cũng là cùng thể chất này của anh có liên quan.
Triển Thanh Việt nâng mắt nhìn Ninh Thu Thu, ánh mắt sáng rực của cô sau khi nghe được câu nói kia đã chứng minh suy đoán của anh. Quả nhiên...
Nhưng dù sao đối phương cũng không hại anh. Loại chuyện "dưỡng bùa" không thể tưởng tượng nổi này, trước mắt dưỡng bên người anh lâu như vậy cũng không có xuất hiện tình huống hút tinh khí gì, vậy thì tùy cô đi.
Triển Thanh Việt hạ quyết tâm, ngoài miệng càng như bôi mật: "Thu Thu, không tức giận,."
Ninh Thu Thu: "!!!"
Làm sao đột nhiên lại nói tiếng người!!!
"Ngoan." - Hỏa lực của quân địch lại lần nữa tăng mạnh.
Ninh Thu Thu lập tức bị cái từ này dỗ đến mềm nhũn. Cô giữ lại một tia ngạo kiều cuối cùng, nói: "Vậy anh phải cam đoan."
"Tôi cam đoan, nhất ngôn cửu đỉnh."
Ninh Thu Thu chiếm được chỗ tốt, trong lòng cực kì đắc ý, ngoài mặt vẫn làm như tâm không cam tình không nguyện đặt túi xuống: "Xét thấy anh có lòng thành như thế, tha thứ cho anh một lần."
Triển Thanh Việt cười một tiếng: "Đa tạ Triển phu nhân, đại nhân đại lượng (2)."
(2) Đại nhân (hữu) đại lượng (大人有大量): Một câu tục ngữ, chỉ người có lòng bao dung, vị tha.
Ninh Thu Thu: "..."
Hừ... Biết cô thích mấy lời dễ nghe nên mới cố ý nói vậy đi!
Lần "mâu thuẫn" đầu tiên giữa hai người nhờ song phương cùng nhau nhượng bộ mà ngừng chiến. Sau đó, chính Ninh Thu Thu nhớ lại cũng cảm thấy hành vi của mình quá ngây thơ, giống như một đứa bé ba tuổi cố tình gây sự, mấu chốt là Triển Thanh Việt vậy mà cũng nguyện ý ồn ào theo cô.
Cô còn nghĩ rằng lúc cô đòi ly hôn, Triển Thanh Việt sẽ không chút do dự đồng ý, thậm chí còn nhẹ nhàng bồi thêm một câu "Chúng ta kết hôn khi nào?" để kết thúc mối quan hệ này.
Thật ra anh đã định nói thế =))))))
Dù sao nếu Triển Thanh Việt không thích, nhìn bộ dạng tuyệt tình của anh đối với Giả Tình liền biết, anh sẽ không miễn cưỡng chính mình.
Thế nhưng anh không những không do dự đồng ý, mà còn nhượng bộ để dỗ dành cô, đây có phải là đại biểu...
Tuy nhiên, cô hình như cũng không cảm nhận được tình yêu gì từ đối phương.
Cũng có thể là Triển Thanh Việt "tham luyến" bùa của cô, dù sao anh hiện tại vẫn còn bán thân bất toại. Bác sĩ nói để hồi phục hoàn toàn, nhanh nhất cũng phải mất nửa năm, thậm chí còn hơn, nếu có thể đi đường tắt, Triển Thanh Việt đương nhiên lựa chọn nằm ít đi một ngày.
Nhưng mà không quan hệ, Ninh Thu Thu nắm tay, sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm anh yêu tôi đến chết đi sống lại.
Hừ, đàn ông!
...
Bởi vì phải ở lại G thị một thời gian, vậy nên trước đó Triển Thanh Việt nói muốn về nhà vài ngày. Mặc dù thân thể đã nằm ở nhà một năm, nhưng trong trí nhớ của anh đã rất lâu chưa trở về nhà.
Trên người Triển Thanh Việt hiện tại không cần cắm bất kỳ ống dẫn thiết bị gì, về nhà cũng không phiền phức, cho nên ý nghĩ này rất dễ dàng được thỏa mãn.
Triển Thanh Việt tại bệnh viện khiêm tốn tỉnh lại, ngoại trừ những người thân cận nhất, "người không phận sự" một người cũng không biết, chủ yếu là sợ khách tới thăm quá nhiều, ảnh hưởng đến Triển Thanh Việt nghỉ ngơi.
Nhưng lần này anh xuất viện lại gióng trống khua chiêng, ngay đêm hôm đó mời một đám thân thích tới nhà ăn cơm.
Trong mấy vị thân thích này, họ ngoại tương đối ít. Dù sao phía bên mẹ của Triển Thanh Việt từ lâu đã không còn lui tới, cơ bản mời cũng đều là anh em chú bác Triển gia, từ anh em ruột cùng anh em họ của Triển lão gia đến đời con cháu phía sau, tổng lại tất cả cuối cùng cũng chỉ có sáu chi (3).
(3) Chi (房): Một nhánh trong gia tộc. Cổ đại thường dịch là phòng, kiểu như đại phòng, nhị phòng, tam phòng, còn hiện đại gọi là chi, như chi thứ nhất, chi thứ hai. Mình cũng thống nhất luôn Triển gia ở đây sẽ chỉ một nhà Triển Thanh Việt từ Triển lão gia trở xuống nhé, những vị khác cũng họ Triển nhưng không tính vào Triển gia đâu =)))))
Mà trong số đó, ngoại trừ hai chi có quan hệ tốt với bọn họ, những chi khác từng cái đều không phải là đèn cạn dầu.
Bất kể là ba Triển lúc trước qua đời, hay là lúc Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, bọn họ đều gây cho Triển gia không ít áp lực, may mắn là Triển gia, bất kể là lão đại Triển Thanh Việt ổn trọng, hay là lão nhị Triển Thanh Viễn bừa bãi, cũng đều không chịu thua kém. Vì thế mà một gia nghiệp lớn như Triển gia mới không bị người ngoài nhảy vào chia một chén canh.
Con trai đầu của em trai Triển lão gia - Triển Minh Lãng - cùng cháu trai cả của anh họ Triển lão gia - Triển Thanh Phong - là hai người đến đầu tiên, chạm mặt nhau ở ngoài cửa lớn.
Sau khi khách sáo chào hỏi một phen, Triển Minh Lãng nói: "Tại sao nhà bọn họ đột nhiên mời khách? Sinh nhật lão đầu tử còn chưa tới, lại muốn làm một bữa Hồng Môn Yến (4)?"
(4) Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài , thủ đô của Triều đại , là âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Về sau, trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Triển Thanh Phong hừ nhẹ một tiếng: "Ai biết được. Nhà bọn họ không phải từ trước đến nay đều xem thường những người 'nghèo túng' như chúng ta sao, nói không chừng là sắp phá sản, muốn tìm chúng ta lĩnh giáo một chút đạo lý sinh tồn đây."
Triển Minh Lãng nói: "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhà bọn họ cho dù nghèo túng cũng vẫn còn uy phong."
"Chú hai, lời này chú nói sai. Đừng nhìn bọn họ hiện tại uy phong, thật ra bên trong đã sớm thối rữa rồi. Chỉ cần Triển Thanh Việt một ngày không tỉnh, tên phá gia chi tử Triển Thanh Viễn kia sớm muộn gì cũng sẽ khiến nhà bọn họ táng gia bại sản."
Hình tượng nhị thế tổ của Triển Thanh Viễn ăn sâu vào lòng người, lại thêm hắn "đăng cơ" chỉ mới hai năm, trước phải giải quyết người ngoài, không còn quá nhiều tinh lực để chỉnh người trong nhà, cho nên chỉ có thể cho bọn họ vài giáo huấn nhỏ để bọn họ không dám thò tay, làm cho mọi người đều cảm thấy Triển Thanh Viễn không trụ được.
Triển Minh Lãng nghe vậy cười nói: "Nhà bọn họ lợi hại thì thế nào, một người bệnh chết một người tàn, âu cũng là ông trời muốn diệt, thật thê thảm."
Hai người đem cả nhà Triển Thanh Việt ra chế nhạo một phen, mãi đến khi tâm tình vui vẻ thỏa mãn hơn chút liền gõ cửa đi vào. Vừa nhìn thấy trong phòng khách, Triển Thanh Việt đường đường chính chính ngồi trên xe lăn, bọn hắn thiếu chút nữa bị dọa chết ngất.
Cmn ← đây là tiếng lòng đầu tiên của hai người.
Nhất định là cách vào cửa của bọn hắn không đúng.
"Thanh Thanh Thanh Thanh... Thanh Việt?" - Triển Minh Lãng thậm chí còn giơ tay dụi mắt mình - "Cháu... làm sao tỉnh?"
Triển Thanh Việt ngước mắt: "Ý tứ của chú hai là, cháu không thể tỉnh?"
—— lần trước Ninh Thu Thu cho anh uống nước bùa, hiệu quả rõ ràng, Triển Thanh Việt nói chuyện đã lưu loát hơn rất nhiều, chỉ cần không phải nói câu dài sẽ không xuất hiện kiểu ngừng nghỉ dở chừng.
Cho nên anh tận lực nói càng ít, thì càng lộ ra bộ dạng cao lãnh kiệm lời.
"Không phải không phải, ý tứ của ta không phải như vậy!" - Triển Minh Lãng cuống quýt biện giải - "Chú hai không phải thấy cháu đã tỉnh nên kích động sao!"
"Đúng vậy anh cả, anh đã tỉnh, cũng không có thông báo cho mọi người một tiếng. Vừa rồi đột nhiên nhìn thấy anh, em thật sự còn tưởng mình bị hoa mắt." - Triển Thanh Phong nói.
"À, quên." - Triển Thanh Việt vẻ mặt vô tội.
"..." - Đây là cái lý do quỷ gì.
Nhưng chú cháu hai người cũng không dám tỏ vẻ gì.
Triển Thanh Việt nhấc cằm: "Ngồi."
Hai người trao đổi ánh mắt, đều từ bên trong ánh mắt đối phương nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện, nhưng bây giờ tới cũng đã tới, muốn chạy cũng không kịp.
Kế sau Triển Minh Lãng và Triển Thanh Phong, những người khác cũng lần lượt đến đông đủ, nhìn thấy Triển Thanh Việt đều là một bộ vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Triển Thanh Việt mặc dù hôn mê hai năm nhưng dư uy vẫn còn, những người từng bị anh thu thập đều nhớ kỹ vị 'ngoài mặt đứng đắn dễ chung đụng, bên trong phúc hắc thích mang thù' này.
Ninh Thu Thu vây xem một vòng vẻ mặt của mọi người, trong lòng vô cùng được an ủi. Hóa ra không phải mình cô sợ Triển Thanh Việt, mà tất cả mọi người đối với anh đều có bóng ma tâm lý, xem ra đều là những người từng bị hố qua.
"Có phải cảm thấy anh cả của em rất uy phong không." - Lâm Tịch Điềm cùng Ninh Thu Thu ở trên lầu hai nhìn xuống đám người dưới lầu, nhỏ giọng hỏi cô.
Ninh Thu Thu mặt không biểu tình: "Uy phong chết rồi."
"Chị nhìn giống như có thành kiến đối với anh cả em." - Lâm Tịch Điềm nhìn biểu tình trên mặt Ninh Thu Thu - "Chị sẽ không... bị anh cả chỉnh qua đi."
"Làm sao có thể!" - Ninh Thu Thu đánh chết cũng không thừa nhận cô mỗi ngày đều bị anh hố - "Anh ấy lừa chị làm gì."
"Vậy cũng đúng" - Lâm Tịch Điềm gật gật đầu - "Anh cả ngoại trừ mấy anh chị em trong nhà, sẽ không gài bẫy con gái, nhất là cô gái xinh đẹp như chị."
"..." - Lời này đả thương thật sâu vào nội tâm yếu ớt của Ninh Thu Thu. Cô lệ rơi đầy mặt, là do dung mạo cô rất giống chị em của anh, hay là dung mạo cô rất giống nữ hán tử (5) vậy.
(5) Nữ hán tử (女汉子): Nữ là con gái, hán tử là đàn ông, đây một cụm từ được cư dân mạng TQ sáng tạo ra, ám chỉ những người con gái mạnh mẽ, tự lập không thua kém đàn ông.
Triển Thanh Việt sẽ không một mực coi cô là em gái đi... Phim truyền hình 8 giờ tối cũng không cẩu huyết như thế...
Nhưng mà sợ càng cẩu huyết hơn là, Triển Thanh Việt một mực coi cô là anh em.
Mỗi lần gặp mặt chính là đập bả vai một cái, hô: "Người anh em, lâu ngày thế nào."
"..." - Ninh Thu Thu lạnh run một trận.
Giả Tình cùng với ba cô ta cũng vừa đến, Lâm Tịch Điềm liền bị Giả Tình gọi đi.
Giả Tình biết Triển Thanh Việt tỉnh lại, cũng có nghĩa là cả Giả gia đã biết. Giả gia đã đưa quà đến, cho nên hôm nay nếu không mời, lần sau lại phải mời riêng một lần nữa, vậy thì dứt khoát mời chung một lần cho khỏe.
Dùng lời Triển Thanh Việt tới nói, càng náo nhiệt càng tốt, anh đã lâu không được thể nghiệm náo nhiệt.
Lời này lúc đó còn lừa Ninh Thu Thu dâng lên vài phần cảm giác đồng tình, hiện tại nhìn thế cục này thì xem ra, náo nhiệt trong mắt anh không phải là loại náo nhiệt cô nghĩ đến.
Thật sự là cẩu nam nhân!
Ba mẹ Ninh Thu Thu đương nhiên cũng được mời. Lúc Ninh phu nhân lên xe đã gọi báo cho Ninh Thu Thu, nên cô ước chừng thời gian đi ngoài cửa chờ bọn họ.
"Ninh Thu Thu." - Ninh Thu Thu đang cúi đầu vừa chơi điện thoại vừa đợi người liền nghe được một giọng nam mang theo mấy phần phô trương gọi tên cô.
Cô ngẩng đầu nhìn người tới một chút, la người nguyên chủ có quen biết, một trong số em họ của Triển Thanh Việt, Triển Thanh Trạch.
Triển Thanh Trạch ít tuổi, vẫn còn đang đi học, lúc này đại khái là đang trong thời kỳ phản nghịch, quần áo không mặc cho tử tế, áo sơ mi đen lại rất có cá tính để hở ba cúc trên cùng, làm lộ ra một mảng ngực lớn.
Đối phương một tay cắm ở trong túi quần, dùng phương thức tự cho là rất chảnh rất khốc đi đến trước mặt Ninh Thu Thu, nói: "Đã lâu không gặp nha Tiểu Thu Thu, em thế mà cũng tới. Làm sao, còn đối với anh tư nhớ mãi không quên sao? Nhưng mà anh nghe nói anh tư đã có bạn gái rồi."
Trong một đám anh em họ Triển, Triển Thanh Viễn đứng thứ tư, cho nên những người nhỏ hơn đều gọi hắn một tiếng anh tư.
"..." - Ninh Thu Thu không hiểu tất cả mọi người đều thích gọi cô Tiểu Thu Thu là cái bệnh gì. Đối mặt với tên đàn ông giống như khổng tước này, vẻ mặt cô hờ hững - "Mắt nếu không cần dùng thì có thể quyên tặng cho người khác."
Triển Thanh Trạch sửng sốt một chút mới phản ứng được đối phương đang nói hắn mắt mù, cười khẽ: "Ai da, là anh nhìn lầm, em mới không phải nhớ mãi không quên. Vậy em bây giờ là trong lòng không có ai? Không bằng đi theo anh đi, hửm?"
Đối phương khẽ cúi đầu, cái trán cơ hồ chạm trán cô, giọng tận lực hạ thấp nghe có chút khàn khàn mà gợi cảm, rất có cảm giác tổng giám đốc bá đạo đùa giỡn con mồi nhỏ trong truyền thuyết.
Ninh Thu Thu: "..."
Cầm phải kịch bản con mồi, Ninh Thu Thu nhịn không được bật cười: "Theo anh có chỗ gì tốt?"
"Những gì Triển Thanh Viễn bên kia không cho được, anh đều có thể cho em, bao gồm cả..." - Đối phương đưa tay muốn nắm cằm Ninh Thu Thu, bị cô lui lại một bước tránh thoát. Triển Thanh Trạch cũng không quan tâm, tay làm ra một nụ hôn gió thổi về phía cô, tiếp đó lại vứt tới một ánh mắt tà mị, nói - "Thân thể."
Ninh Thu Thu sắp bị hắn nổ chết.
Tuổi còn nhỏ không chăm chỉ đọc sách, học ở đâu nhiều câu cợt nhả như vậy, trách không được trong tiểu thuyết ngay cả pháo hôi cũng không được làm.
Ngay lúc cô đang muốn nói chuyện, Tinh Tinh không biết từ nơi hẻo lánh nào chui ra: "Ninh tiểu thư, hóa ra cô ở chỗ này a, tôi tìm cô thật lâu!"
Ninh Thu Thu thở dài một hơi: "Làm sao vậy, Tinh Tinh?"
"Tôi bấm ngón tay tính toán, biết cô hôm nay là vận hoa đào nát, cho nên muốn ngăn chặn cô cùng hết thảy những giống đực khác tiếp xúc, bao gồm cả con mèo đực của lão quản gia!"
Triển Thanh Trạch bị đánh đồng với mèo đực: "???"
Ninh Thu Thu bị Tinh Tinh làm tức cười, nhưng dù sao Tinh Tinh có ý tốt, cô cũng liền thuận theo ý tứ của cô ấy rời đi, lưu lại Triển Thanh Trạch ngơ ngác đứng đó.
Hắn đương nhiên không biết, trong cửa có một cái kinh hỉ lớn đang chờ hắn.
Rời khỏi tầm mắt của Triển Thanh Trạch, Tinh Tinh trưng ra vẻ mặt cầu khen ngợi: "Ninh tiểu thư, tôi có phải rất cơ trí hay không."
"Đặc biệt cơ trí" - Ninh Thu Thu không tiếc lời khen - "Cho cô thêm tiền thưởng."
"Đừng đừng đừng đừng đừng!" - Tinh Tinh nghe được hai chữ tiền thưởng, liền run lẩy bẩy nhớ tới lần Triển Thanh Việt hỏi cô là người của ai. Chuyện này nếu đứng sai hàng liền nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng không muốn tiếp tục bị điểm danh - "Không thể cầm ngoài số tiền lương đã quy định! Sẽ bị khai trừ."
"Là vậy sao." - Ninh Thu Thu ngược lại không nghĩ nhiều. Chế độ quản lý người hầu của Triển gia quả thực tương đối nghiêm khắc, ngoại trừ Tinh Tinh, miệng những người khác đều rất nặng - "Vậy tôi trước đó... Không có hại cô đi?"
"Không có, đều bị trừ sạch." - Tinh Tinh khóc không ra tiếng.
Ninh Thu Thu: "..."
Tiền là tự tay cô cho, cũng là tự tay cô trừ...
Được rồi, lần sau liền mua một bộ đồ trang điểm cho cô ấy vậy, cái này cũng không thể tính là tiền lương ngoài quy định được.
Ba mẹ Ninh trên đường bị kẹt xe, không nhanh đến như vậy, Ninh Thu Thu liền cùng Tinh Tinh vào nhà trước. Các cô không đi đại sảnh, mà là từ cửa hông nhỏ thiên sảnh đi vào, lại ngoài ý muốn phát hiện thiên sảnh có người.
Là một người phụ nữ dắt theo một đứa bé, bên cạnh còn có quản gia. Lão quản gia nhìn cái xương giống như vật trang trí trong tay đứa bé, vẻ mặt khó xử: "Tiểu thiếu gia, vật này thật sự không thể chơi, rất dễ làm rơi vỡ, ta đổi cho cháu cái khác chơi vui hơn có được không?"
Đứa bé hất mặt quát: "Không được!"
Người phụ nữ kia cũng giúp đứa trẻ nhà mình: "Chẳng phải một cái xương gãy hay sao, nhà chúng ta cũng có một cây, chơi hỏng liền bồi thường cho ngươi thôi, đừng bày cái sắc mặt hẹp hòi này cho chúng ta xem, làm Triển gia mất mặt."
Quản gia nói: "Nhưng cái này là đại thiếu gia đặc biệt đặt làm, không giống."
"..." - Người phụ nữ kia nghe thấy ba chữ đại thiếu gia, rõ ràng dừng một chút, sau đó lại cậy mạnh - "Có cái gì không giống? Tôi cũng đi đặt làm một cái, chẳng lẽ sẽ cho ra một cái nhẹ hơn cái này sao?"
"Sẽ không." – Cửa chính thiên sảnh đột nhiên truyền đến thanh âm Triển Thanh Việt, dọa mấy người đang nháo trong sảnh cùng Ninh Thu Thu và Tinh Tinh đứng xem náo nhiệt giật nảy mình. Nhìn ra cửa, thấy Trần Nghị đẩy Triển Thanh Việt sắc mặt hơi có vẻ mỏi mệt tiến vào.
Anh nhìn lướt qua người đứng trong sảnh, ánh mắt đến trên người Ninh Thu Thu dừng lại thêm một giây, sau đó nhìn về phía người phụ nữ kia - "Chẳng những sẽ không, mà trong tiệm còn từng hứa hẹn chất lượng đảm bảo, hỏng một đền mười. Đến lúc đó, thím đi bắt đền giúp cháu là được."
"..."
Hỏng một đền mười, người dám phúc hắc thêm một chút xem?
Cửa tiệm chắc chắn sẽ không có lời đảm bảo này, lời này của Triển Thanh Việt ý muốn nói, ngươi nếu làm hỏng một cái của ta, vậy liền đến tiệm làm mười cái theo yêu cầu trả lại cho ta.
Người phụ nữ kia nhanh tay giật lấy đồ trong tay đứa bé, đưa cho quản gia. Đền một cây đơn thuần chỉ là tranh khẩu khí, bà ta cũng không ưa nhìn một quản gia bày ra dáng vẻ đó. Nhưng mà đền 10 cái... vẫn là thôi đi.
Đứa trẻ đoán chừng là bị chiều chuộng từ nhỏ, bỗng nhiên bị cướp mất đồ chơi, không để ý gì khóc ầm lên. Người phụ nữ dỗ vài câu không được, nhìn thấy Triển Thanh Việt bắt đầu vuốt vuốt lông mày tựa hồ không chịu nổi, liền tranh thủ thời gian ôm đứa bé rời khỏi thiên sảnh.
Bọn họ đi ra ngoài làm thiên sảnh huyên náo đột nhiên an tĩnh lại, quản gia cùng Tinh Tinh, Trần Nghị thức thời lui ra, để lại một mình Ninh Thu Thu cùng Triển Thanh Việt.
Ninh Thu Thu: "???"
Các ngươi đừng bỏ ta lại mặc kệ a!
"Thu Thu." - Triển Thanh Việt nói.
"Làm, làm gì?" - Ninh Thu Thu đột nhiên cảm thấy bộ dáng làm càn của mình ở trước mặt anh trước đây thật to gan...
Triển Thanh Việt nhìn cô một cái, nói: "Tình thế bắt buộc, tôi cũng là bất đắc dĩ."
"Không có! Tôi cảm thấy bộ dáng của anh rất đẹp trai!" - Ninh Thu Thu vuốt mông ngựa.
"Ừm, tôi biết."
"???" - Anh làm sao biết?
"Tôi mệt mỏi." - Triển Thanh Việt nói, đôi mắt cụp xuống, một bộ dáng mỹ nam ốm yếu, hoàn toàn không còn khí thế nói nói cười cười trước mặt người khác kia.
Hừ, ai bảo anh dáng dấp đẹp mắt chứ! Ninh Thu Thu nhận mệnh bước qua, đẩy anh đi nghỉ ngơi.
Ba mẹ Ninh Thu Thu đến không lâu, bữa tiệc cũng bắt đầu.
Triển lão gia không thích bàn ăn cơm hình chữ nhật kiểu Tây, cho nên Triển gia vẫn luôn dùng bàn tròn, lúc này trên bàn tròn dọn ra một bàn thức ăn cho 20 đầu người, mọi người chen chúc ngồi xuống, đầy ắp một bàn.
Chỗ ngồi hẳn là dựa theo bối phận để sắp xếp. Nói chung Ninh Thu Thu cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ngồi bên trái cô là Ôn Linh, bên phải cô là Triển Thanh Việt.
Bữa cơm này, rất nhiều người hình như không có khẩu vị, nhất là mấy người mang cả nhà đến ăn chực, lúc này đều hận mình không thể không xuất hiện tại bàn ăn.
Triển lão gia tâm tình tốt nhất, vui tươi hớn hở chào hỏi mọi người: "Đều là người một nhà, cũng không cần nói lời gì khách sáo, mọi người đừng khách khí."
Tâm tình tốt thứ hai đương nhiên phải kể tới ba Ninh mẹ Ninh. Ba Ninh còn tốt, còn biết trường hợp, Ôn Linh ngồi bên cạnh tâm tình đều đã muốn bay lên. Ninh Thu Thu thấy dáng vẻ bà hăng hái muốn nói chuyện, liền lần nữa dán một tấm bùa cấm ngôn ở sau lưng bà.
"..." - Ninh phu nhân tức giận.
"Mẹ" - Ninh Thu Thu gắp một miếng thịt gà vào trong bát bà, nhỏ giọng nói - "Ít nói chuyện, ăn nhiều cơm, đây không phải tiệc nhà chúng ta."
Ninh phu nhân há to miệng, bà muốn nói cũng không nói được ra tiếng.
Ninh Thu Thu nín cười đem bùa thu lại, nhìn Ninh phu nhân buồn bực đâm thịt gà trong bát mình, lắc đầu. Vị đại nhân nhà mình vẫn rất đáng yêu a.
"Thu Thu." - Ninh Thu Thu vừa thu phục được mẹ mình, lại nghe được Triển Thanh Việt gọi cô.
"Ừm?" - Ninh Thu Thu phát hiện Triển Thanh Việt vừa gọi cô một tiếng, một bàn ánh mắt đều tập trung trên người cô.
"..." - Dù là đã quen bị các loại ánh mắt nhìn vào, giờ phút này cô cũng cảm thấy áp lực như núi.
Triển Thanh Việt: "Tôm viên."
Ninh Thu Thu ngây ra một lúc mới phản ứng được đối phương là muốn cô gắp tôm viên cho anh. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ninh Thu Thu kiên trì đưa tay gắp một miếng tôm viên bỏ vào bát anh.
"Cám ơn." - Triển Thanh Việt nói, chậm rãi gắp tôm viên lên ăn. Tay anh hiện tại đã có thể cử động, tự mình ăn đã không thành vấn đề, chỉ là động tác rất chậm chạp.
Mặc dù trong mắt của mọi người xung quanh, càng nhiều hơn chính là... ưu nhã?!
Trong lúc nhất thời, thần sắc mọi người đều khác nhau. Bọn họ đoán không ra Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu có quan hệ gì, hành động này của anh là muốn nói cho bọn họ biết cái gì, đặc biệt là người vừa mới đùa giỡn Ninh Thu Thu một phen - Triển Thanh Trạch – biểu tình lúc này càng giống như ăn phải phân.
Ngược lại người hẳn là phải phản ứng lớn nhất - Giả Tình - ngoài ý muốn lại tỏ vẻ bình tĩnh, giống như không liên quan gì đến cô ta.
Đầu sỏ gây chuyện còn hướng mọi người cười nhạt một tiếng, nói: "Ăn."
"Ăn ăn ăn" - Mọi người vội vàng phụ họa - "Để chút nữa liền nguội mất."
Ninh Thu Thu nín cười. Người của những đại gia tộc này, đặt ở bên ngoài đều rất có thể diện, tùy tiện chọn một người cũng là tổng giám đốc hoặc đại thiếu gia, vậy mà hiện tại lại thu mình ngồi chung một bàn, cũng quá buồn cười.
Chỉ có điều cái này cũng nói rõ, trong đại gia tộc loại này chính là có tiền vi tôn. Trong nhiều chi như vậy, chi của Triển lão gia phát triển tốt nhất, quả cầu tuyết lăn được to nhất. Nếu không thì dù thủ đoạn của Triển Thanh Việt có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng tạo ra lực uy hiếp lớn như vậy.
Triển Thanh Việt vẫn còn chưa xong, anh lại hướng đến Triển Thanh Trạch nói: "Thanh Trạch, ăn tôm viên đi."
"..." - Triển Thanh Trạch hận không thể xuyên về lúc vừa mới đùa giỡn Ninh Thu Thu cho mình một bạt tai - "Không không không, em không ăn tôm, không ăn, ăn nhiều dễ bị mù mắt."
...
Bữa tiệc này đã định trước không phải là một bữa ăn vui vẻ. Sau khi cơm nước xong, mọi người đến cả trà sau bữa ăn cũng không uống, lòng bàn chân giống như bôi dầu chạy biến, chỉ còn hai chi cùng Triển gia bọn họ quan hệ không tệ lưu lại bồi Triển lão gia nói chuyện phiếm.
Triển Thanh Viễn mang theo Quý Vi Lương trở về vui vui vẻ vẻ xem một tuồng kịch, từ đầu tới cuối đều không nói gì. Những lão già này rất xấu, thừa dịp Triển Thanh Việt ngã xuống đã gây cho hắn không ít phiền toái, hắn càng mừng rỡ nhìn Triển Thanh Việt dọa bọn họ chạy mất dép.
Vì trong bữa tiệc uống vài chén rượu, lúc Triển Thanh Viễn lên xe trở về có chút choáng đầu, liền nói với Quý Vi Lương rằng mình muốn ngủ một hồi, đến nơi gọi hắn.
Quý Vi Lương gật đầu, đem gối ôm và chăn nhỏ ra đắp cho hắn, lúc kéo chăn đến ngực bị Triển Thanh Viễn bắt được tay, để bên miệng hôn một cái.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Triển Thanh Viễn liền nhắm mắt ngủ.
Một lát sau, Triển Thanh Viễn ngủ say, xoay người, điện thoại di động trong túi rơi ra trượt xuống gầm xe. Quý Vi Lương cúi người nhặt lên cho hắn, vừa vặn màn hình sáng lên, có tin nhắn Wechat.
Quý Vi Lương vô tình nhìn lướt qua, thấy tin nhắn, huyết sắc trên mặt lập tức rút xuống.
[Chú Giả: Thanh Việt tỉnh lại, cháu cũng phải suy tính một chút đi. Hắn thu thập xong người ngoài liền đến phiên người bên cạnh sớm thôi.]
[Chú Giả: Nói thật, chú rất thưởng thức cháu, mà con gái chú cũng thích cháu. Nhà chúng ta môn đăng hộ đối, mạnh mẽ liên thủ, so với việc cháu cưới một tiểu minh tinh không có lai lịch gì tốt hơn nhiều.]
-------------
Hôm nay tình cờ phát hiện một nhà cũng dịch truyện này, và có vẻ còn dịch trước mình mấy chục ngày, đã dịch đến chương 28 rồi, lượt xem và bình chọn cũng cao hơn rất nhiều ;-;
Khi dịch truyện mình đã thử tìm truyện trên mạng, không thấy bản edit nào mới làm, vậy mà giờ lại trùng với người ta :((((( Giờ mình phân vân quá, có nên tiếp tục edit không nhỉ :((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip