Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Cọ huyệt

Editor: Amel

Hạ Minh Viễn ôm con gái trần truồng trong lòng, tựa như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nóng đến mức trái tim anh phát đau.

Vốn cho rằng cô trở về lần này cả nhà có thể đoàn viên, không ngờ rằng cô trở về tựa như muốn mạng anh.

Cảm nhận được tay con gái còn đặt trên đũng quần mình, Hạ Minh Viễn hít sâu, giọng khàn khàn nói: "Vân Vân, con mặc quần áo hẳn hoi vào đã, rồi hai ta nghiêm túc  nói chuyện."

"Con không mặc." Quần áo Hạ Vân đều cởi hết, cô cũng không màng mặt dày hơn một ít.

"Con..."

Ngừng một lát, anh thấp giọng giải thích: "Ba không biết bà nội sẽ gọi người đến tận cửa tiệm, ba vốn dĩ không định tìm đối tượng."

Nếu thật sự muốn tìm thì đã không chờ tới bây giờ.

"Thật vậy sao?" Hạ Vân nửa tin nửa ngờ.

"Thật... Bây giờ con có thể mặc quần áo vào không?" Ánh mắt anh trước sau vẫn nhìn ra phía xa, không dám cúi đầu liếc nhìn cô một cái.

Náo loạn một trận, Hạ Vân lúc này mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Vừa rồi cô quá kích động, trực tiếp cởi sạch quần áo, bây giờ xong việc rồi cả hai đều thấy ngượng.

Thấy con gái trước sau vẫn chui trong lồng ngực mình không nói không rằng, Hạ Minh Viễn đoán cô chắc hẳn thấy xấu hổ. Anh bất đắc dĩ đẩy nhẹ vai cô, nghẹn giọng nói: "Ba giúp con mặc nhé?"

"Ừm... Được." Hạ Vân ồm ồm trả lời.

Chờ cô đứng yên, Hạ Minh Viễn liền nhặt quần áo cô ném xuống đất lên, trước tiên choàng lên người cô.

Lúc vạt áo kéo xuống cọ vào đầu vú cô một chút, ánh mắt anh không tự chủ được mà nhìn lướt qua núm vú cô. Đầu vú bị bảo bảo hút vừa hồng vừa sưng, non mềm đẹp đẽ giống như anh đào đỏ mỹ vị nhất.

Hạ Minh Viễn chỉ dám liếc một cái liền vội vàng rời mắt.

Ngồi xổm xuống giúp cô mặc quần càng là sự tra tấn đối với Hạ Minh Viễn, bởi vì tầm mắt anh vừa lúc đối diện với nơi riêng tư của con gái, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy âm mao đen như mực nơi đó, hình ảnh như phóng đại, chiếm cứ trước mắt anh.

Hầu kết anh lăn lăn, tay anh cầm quần lót màu hồng nhạt, giọng khàn khàn nói: "Nhấc chân."

Hạ Vân đỏ mặt, xấu hổ nhấc một chân lên, hai chân chậm rãi tách ra, dịch thể dính ướt bắp đùi, theo động tác của chân mà kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.

Bộ dáng sắc tình như vậy hoàn toàn lọt vào mắt Hạ Minh Viễn, khiến cho ánh mắt anh càng thêm tối hơn.

Mặc một chiếc quần lót thôi mà cũng khiến Hạ Vân mềm hết cả chân. Cô đỏ mặt giật lại chiếc quần lót trong tay ba, xoay người trốn vào phòng.

Hạ Minh Viễn dựa vào tường một lúc lâu rồi mới quay về phòng lấy quần áo, vào phòng tắm tắm qua nước lạnh.

Đêm nay, lại là một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Hạ Vân phát hiện thời tiết bên ngoài thay đổi, xuống dưới lầu mới biết được, bão cuồng phong được xác định là sẽ đổ bộ vào thị trấn bọn họ trước tiên, sức gió rất mạnh.

Hạ Minh Viễn sáng sớm hôm nay đã đội mưa lái xe ra chợ mua đồ ăn, mua thịt và rau củ cho vài ngày sau, xong lại qua đón bà lão, sợ bà một mình ở đó không an toàn. Mấy hôm bão, bà lão sẽ ở bên nhà bọn họ, bà có phòng riêng trên tầng ba.

Mua đủ đồ dùng sinh hoạt cần thiết rồi, Hạ Minh Viễn đánh chiếc xe việt dã vào trong cửa tiệm, kho hàng bên kia đã bị chiếc xe thể thao của bạn anh chiếm dụng.

Đóng cửa tiệm thật kĩ rồi, cả nhà ba người đều lên lầu ba, thoải mái dễ chịu mà tránh bão.

Đến chiều, gió bắt đầu thổi lớn. Hàng đại thụ ven đường bị gió vần đến mức nghiêng trái nghiêng phải, cảm giác có thể đổ rạp bất cứ lúc nào. Trời cũng dần đen kịt lại, tầm hơn bốn giờ trời hoàn toàn tối đen.

Cảm giác lúc này như bầu trời sắp sập xuống.

Hạ Vân ôm bảo bảo dựa vào cửa sổ sát mặt đất ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, được một lúc, bà nội tới bế bảo bảo đi, "Bên ngoài đáng sợ lắm, đừng dọa thằng bé sợ."

Hạ Vân dở khóc dở cười, bảo bảo mới hơn hai tháng tuổi, nó nhìn hiểu sao được?

Buổi tối, đột nhiên bị mất điện, cả căn nhà chìm trong bóng tối, Hạ Minh Viễn bật mấy cái đèn khẩn cấp lên.

Cơn bão cuồng phong bên ngoài thổi ầm ầm như quỷ khóc sói gào, kèm theo đó là tiếng sấm nổ vang trời, âm thanh làm cho người ta khiếp sợ.

Dần về đêm, Hạ Minh Viễn nói cửa sau của kho hàng có vẻ như không giữ được, anh đi ra kiểm tra thử.

Hạ Vân và bà nội đều can ngăn anh, "Bây giờ nguy hiểm như thế này con còn ra ngoài làm cái gì hả? Quá nguy hiểm." Bà nội nói.

Hạ Vân cũng sốt ruột nói: "Ba, ba đừng ra."

"Chiếc xe thể thao kia rất đắt tiền, con phải ra kiểm tra mới yên tâm, ra ngoài từ cửa sau đến kho hàng có vài bước chân thôi, mẹ đừng lo."

Nói rồi, anh cầm đèn pin đi ra ngoài. Hạ Vân và bà nội hai người nhìn nhau, đột nhiên, cô đứng dậy nói với bà nội: "Bà trông bảo bảo nhé, con ra giúp ba."

Bà nội bị dọa nhảy dựng, "Quá nguy hiểm, con đừng đi."

Nhưng bà còn chưa nói dứt lời, Hạ Vân đã chạy mất tăm.

Đi ra ngoài từ cửa sau, Hạ Vân bị gió thổi đến mức cảm giác đứng không vững, nhưng nhìn ba đang đứng ở cửa ngoài kho hàng, cô cắn răng chạy đến. 

"Con tới làm gì?" Hạ Minh Viễn tức hộc máu mà mắng cô, đứng có một tí mà quần áo hai người đã bị mưa xối ướt nhẹp.

Hạ Vân cũng không sợ anh mắng, vài bước liền vọt tới bên người anh, "Con tới giúp ba."

Hạ Minh Viễn cũng không rảnh lo mắng cô nữa, nói với cô: "Trước hết con giữ cửa lại, ba dọn đồ tới chặn cửa, không thì nước chảy vào hết."

Kho hàng có không ít đồ vật lớn, Hạ Minh Viễn đẩy từng cái lại chặn cửa, lại tìm thêm mấy thứ chèn bên dưới khe cửa. Bận rộn tới lui một lúc, cuối cùng cũng giữ được cửa kho hàng.

Hai người vừa mệt vừa chật vật, dựa vào cánh cửa thở hổn hển một hồi.

Hạ Vân vừa định ngẩng đầu nói chuyện với ba, đèn pin bỗng tắt ngúm, hai người nhất thời chìm vào bóng tối.

Ngay giây tiếp theo, Hạ Vân đã bị người đàn ông túm lấy, ôm chặt vào lồng ngực.

"Sao con có thể hồ nháo như vậy?" Anh nghẹn giọng nói.

"Ba..." Hạ Vân mềm cả chân, sờ soạng vòng tay lên bờ vai anh.

Cô cảm giác được môi người đàn ông đang chạm lên cổ cô, từng cái từng cái mà hôn xuống. Hô hấp hai người càng lúc càng nặng, nụ hôn của anh cũng dần mất khống chế.

"Ưm... Ba, ba..." Cô khó nhịn gọi anh.

"Đừng lên tiếng." Anh khàn khàn nói.

Hạ Vân cắn môi dưới, thở gấp dồn dập. Cô bị người đàn ông bế lên áp lên tường, hai chân bị tách ra, có thứ cứng rắn chạm vào hạ thể cô, cho dù cách lớp vải dệt vẫn có thể cảm nhận được sự nóng rực và xao động.

Cả người Hạ Vân đều mềm nhũn, đôi tay ôm chặt lấy bờ vai anh, cơ thể cũng theo động tác anh đâm hồn mà chậm rãi đong đưa.

Nơi riêng tư vừa nóng vừa ngứa, bị dương vật người đàn ông hung hăng cọ xát, nháy mắt liền cảm thấy sảng khoái bao trùm...

—————
Editor: Hãy ấn ngôi sao cho tui đi các bạn iu ui 😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip