Chương 18
Sau khi kết thúc án tử, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nguyên nhân của vụ án sẽ có bộ môn tương quan tiếp nhận. Bận rộn lâu như vậy, mọi người đều không thể nghỉ ngơi, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc hoàn chỉnh.
Vốn là người năng động ,Trần Khánh An đề nghị thừa dịp ngày mai nghỉ thì mọi người cùng đi ra ngoài thả lỏng một chút.
Lê Sân nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
Trần Khánh An đề nghị mời tất cả mọi người, trong đó đương nhiên bao gồm Dư Già. Lê Sân cũng không muốn phản đối, rốt cuộc hắn trợ giúp mình rất nhiều, theo lý thường hẳn là.
Võ Kha đi gọi Dư Già, đoàn người thay đổi quần áo, mênh mông cuồn cuộn xuất phát.
Có xe phụ trách chở người, cũng may không quá đông, phân chia một chút là có thể ngồi xuống.
Lê Sân chú ý tới xe của Dư Già lại thay đổi một chiếc. Lúc này thật ra là nhãn hiệu bình thường, vừa lúc tương xứng với nghề nghiệp hiện tại của hắn, sẽ không làm người cảm thấy kỳ quái.
Nếu không phải không thể hiểu được mà trải qua trận say rượu kia, cô cũng sẽ không biết thứ này giấu diếm kỹ như vậy.
Cô nghĩ đến quang cảnh khi hai người ở chung, liền không tự giác tươi cười. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, cô mới kinh ngạc phát hiện ra mấy người trên xe đều nhìn chằm chằm mình.
Lê Sân xấu hổ khụ một tiếng.
Võ Kha ngồi ở ghế phụ, Diệp Hinh và Trần Khánh An cùng một người cảnh sát khác ngồi ở ghế sau.
Trần Khánh An xưa nay cợt nhả, Lê Sân cũng là tính tình dễ dàng thân cận, nên cậu ta vui đùa nói với cô:
"Lê tỷ nghĩ tới chuyện tốt gì mà cười thành như vậy?"
Diệp Hinh cũng che miệng cười, phụ họa cậu:
"Tôi chưa từng thấy Lê tỷ cười ngọt như vậy."
Võ Kha tuy rằng không nói chuyện nhưng biểu tình trên mặt cùng hai người kia đều như một khuôn mẫu khắc ra.
Lê Sân trừng mắt nhìn bọn họ một: "Phá án xong còn không vui hả?"
Ba người thè lưỡi, không nói giỡn với cô nữa.
Thật ra Diệp Hinh cứ cảm thấy bộ dáng mới vừa rồi của Lê Sân cực kỳ giống khi cô yêu đương lúc trước. Nhưng rốt cuộc chuyện Tôn Viễn Hải mới xảy ra không bao lâu, cô nàng không muốn nhắc tới làm ảnh hưởng tâm tình của Lê Sân.
Xe vững vàng chạy tới điểm đến. Lê Sân tới trước, những người khác cũng lục tục tới rồi.
Lúc sắp xếp chỗ ngồi, đại khái là sợ Dư Già và Lê Sân cãi nhau nên nhóm cảnh sát tự giác ngăn cách hai người, lại không biết vì sao mà xui xẻo làm Lê Sân và Dư Già ngồi đối diện nhau.
Nhưng Dư Già căn bản không nhìn cô dù chỉ một lần, chỉ cười nói chuyện với cảnh sát hai bên.
Dung mạo hắn xuất chúng, thay đổi thường phục càng thêm đẹp. Nữ cảnh sát tuổi trẻ cố tình ghé vào bên người hắn, nói nói cười cười rất náo nhiệt.
Lê Sân uống nước, bình tĩnh dời mắt.
Trêu hoa ghẹo nguyệt, a.
Đương nhiên cô cũng không phát hiện, vào lúc cô dời tầm mắt, Dư Già lại nhìn về phía cô.
Vừa lúc bỏ lỡ.
Hắn hạ cơ mặt, tươi cười bên môi có vẻ có vài phần cứng đờ.
Trở mặt vô tình, chậc.
Vì thế một hồi giận dỗi không thể hiểu được liền bắt đầu.
Người lái xe tự nhiên không thể uống rượu, những người còn lại nhưng thật ra vô cùng vui vẻ. Rượu quá ba tuần, lão Hà lớn tuổi nhất trong đội lại đứng lên.
Nói là lão Hà thật ra cũng chỉ hơn 30 tuổi. Vợ hắn ngoài ý muốn qua đời vào 5 năm trước, chỉ để lại con trai mới 6 tuổi, lão Hà vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con lớn đến bây giờ.
Không phải không có người khuyên hắn tái hôn, nhưng lão Hà sợ con chịu ấm ức nên từ chối.
Mà giờ phút này hắn lại mặt mày hồng hào, gõ gõ chén rượu bảo mọi người an tĩnh.
Ngay sau đó tuyên bố một tin tức lớn.
Hắn muốn tái hôn!
Nghe câu nói như vậy, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nể tình mà hoan hô. Bọn họ là thiệt tình chúc phúc lão Hà, rốt cuộc hắn một người chính trực tráng niên, thật sự có chút cô đơn.
Lê Sân cũng cười vỗ tay.
Trần Khánh An không chịu buông tha hắn, nhân cơn say mà bắt lão Hà kể quá trình quen biết với chị dâu mới.
"Ai da, này, này có cái gì để kể đâu," Lão Hà sờ đầu mình, lộ ra tươi cười ngốc hề hề, "Chính là hai người chắp vá qua thôi."
Lời tuy như thế, nhưng ngọt ngào trên mặt hắn là giấu không được.
Những người còn lại đi theo Trần Khánh An ồn ào, một hai phải làm lão Hà kể rõ ràng, bằng không hôm nay không cho hắn về.
Lão Hà đối diện với đàn khỉ con trẻ tuổi này cũng chỉ có thể giơ tay thỏa hiệp:
"Được rồi được rồi, tôi kể, tôi kể được chưa?"
Mọi người lập tức im lặng, ngay cả Lê Sân đều tò mò dò đầu ra, muốn nghe "câu chuyện tình yêu của lão Hà".
"Thật ra chúng tôi là hàng xóm," Lão Hà có chút ngượng ngùng, "Lúc trước con còn nhỏ, không nghe lời, cứ làm phiền người ta. Lúc ấy tôi rất bận, tính tình cũng kém, còn cãi nhau với cô ấy vài lần."
Trần Khánh An kêu một tiếng kỳ quái:
"Hoan hỉ oan gia cuối cùng thành thân thuộc nha ~"
Lời này nói xong, ngực Lê Sân hơi nhảy, theo bản năng muốn nhìn Dư Già.
Nhưng cô cố kiềm nén lại.
Lão Hà tiếp tục nói: "Làm gì khoa trương đến vậy. Thật ra cũng là cãi nhau vài câu, nhưng cô ấy là người mạnh miệng mềm lòng. Có rất nhiều ngày tôi không ở, đều là cô ấy giúp tôi chăm sóc con."
"Lâu ngày rồi, tôi liền cảm thấy rất có lỗi nên mời cô ấy ăn cơm vài lần, sau đó thì..."
Nói tới đây, mặt lão Hà hoàn toàn đỏ bừng
"Sau đó bắt về nhà luôn có phải không?"
Trần Khánh An dùng bình rượu làm microphone, làm bộ làm tịch đặt trên miệng lão Hà, bị hắn cười đẩy ra:
"Đừng chọc tôi, lúc này không phải cảm thấy không tồi sao, cô ấy cũng không trẻ, bảo sống một mình không thú vị. Nói nữa, con tôi cũng rất thích cô ấy."
Trần Khánh An nghe vậy xoay chuyển tròng mắt, cười hì hì nói: "Anh cũng rất thích đúng không?"
Lão Hà cười hắc hắc, không trả lời, xem như cam chịu.
Ngay sau đó, hắn cảm khái:
"Lúc trước vợ mất, cảm thấy bản thân cũng sống không nổi nữa. Kết quả đâu, cũng không phải là cứ sống tiếp sao. Tôi xem như hiểu rõ, cả đời chúng ta chỉ có như vậy, nên phải quý trọng người trước mắt. Nếu không, đã bỏ lỡ thì già rồi cũng chỉ có thể hối hận."
Lê Sân nghe ngơ ngẩn.
Bỗng nhiên cảm thấy được có người đang gắt gao nhìn mình, cô phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Dư Già.
Cách một cái bàn, đèn trên đỉnh đầu làm mắt cô mông lung, thấy không rõ thâm ý trong mắt hắn, chỉ là lòng ngực hơi nhảy lên theo bản năng.
Tầm mắt vừa chạm nhau, hai người thực nhanh dời mắt đi.
Bữa cơm cứ như vậy mà ăn xong. Mọi người đang ngồi ăn thoạt nhìn đều vô cùng vui vẻ, nhưng cảm xúc nội tâm lại không hề giống nhau.
Cơm nước xong, Trần Khánh An đề nghị đi ca hát.
Khó được tụ tập như vậy một lần, Lê Sân đương nhiên là chiều theo bọn họ. Trừ lão Hà phải về nhà, những người khác không thiếu một ai mà xuất phát.
Vào phòng riêng, bọn họ lại kêu rượu.
Lê Sân khuyên hai câu, thấy khuyên không được cũng không nhiều lời nữa, nội tâm đã chuẩn bị tốt việc đưa bọn họ về nhà.
Chỉ uống rượu thôi thì cũng không thú vị. Mới đầu mấy người đàn ông còn chơi xúc xắc một lát, nhưng nhóm nữ cảnh sát không chơi, bọn họ cũng không muốn làm người ngồi không, liền chọn trò nói thật hay mạo hiểm đơn giản nhất.
Lê Sân tuy rằng không muốn tham gia nhưng không thể thoát khỏi sự "bức bách" của đám người Diệp Hinh, chỉ có thể gia nhập vào.
Quy tắc chính là ném xúc xắc, sáu điểm thì an toàn thông qua, còn lại thì số lẻ là nói thật, số chẵn là mạo hiểm, trả lời không được hoặc làm không được thì uống rượu.
Phương hướng là từ Trần Khánh An bắt đầu, nhưng vận khí của tên nhóc này rất tốt, mới mở màn đã an toàn ném sáu nút thông qua.
Tiếp theo một nữ cảnh sát trong đội, tuổi tác thanh xuân tươi tắn, năm nay mới vừa tốt nghiệp, xem như lại đây thực tập.
Cô nàng ném số ba, phải trả lời thật lòng.
Trần Khánh An đã tải xong app, để cô nàng rút câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip