Chương 27
Dư Già tự nhận bản thân khá mẫn cảm, mặc dù hiện tại hết thảy đều là suy đoán, hắn vẫn là nghĩ đến án mất tích gần đây đè nặng trên vai Lê Sân đầu tiên.
Vụ án làm Lê Sân bối rối thật lâu, hắn đương nhiên rõ ràng.
Tiếng bước chân ngoài cửa ngừng lại, Dư Già vội vàng ngừng suy nghĩ, chắp tay sau lưng dựa vào ván giường.
Cửa bị người mở ra, chiếu sáng không gian giam cầm.
Dư Già híp mắt, nỗ lực thích ứng với ánh sáng đã lâu không thấy này.
Tầm mắt tuy mơ hồ nhưng hắn vẫn là thấy rõ người tới. Cô bé cõng ánh sáng, dáng người nhỏ gầy, trong tay cầm một cái giỏ tre.
Dây không phải bà cụ kia, mà là bé gái thoạt nhìn chỉ có 13-14 tuổi.
Cô bé yên lặng đi tới trước mặt Dư Già, từ trong rổ lấy ra một chén rau xanh và hai cái bánh bao, để rất xa ở góc giường.
Dư Già gọi lại cô bé:
"Không cởi trói cho tôi thì tôi phải ăn như thế nào."
Cô bé liếc mắt nhìn hắn, cũng không trả lời mà là quay lưng đi rồi.
Phút cuối cùng dùng xích sắt khóa cửa lại.
Dư Già nhíu mày.
Thật ra vừa rồi hắn hoàn toàn có thể khống chế cô bé gầy nhom này. Nhưng hắn cũng chưa hiểu rõ tình huống bên ngoài, không dám dễ dàng rút dây động rừng.
Hắn nhấp môi, nhìn bánh bao và rau xanh mà cười khổ.
Lê Sân một chân đá bay ghế dựa.
Cô chưa bao giờ thất thố như vậy, nhưng tâm lý thật sự là nén giận.
Tối ngày hôm qua về nhà trước, Dư Già không ở, cô còn tưởng rằng trên đường kẹt xe.
Kết quả lại chậm chạp không trở về, gửi tin tức không trả lời, gọi điện thoại thì lúc đầu là không ai nghe, sau lại dứt khoát tắt máy.
Trong lòng Lê Sân lúc ấy liền lộp bộp một tiếng.
Cô vội vàng chạy tới trung tâm mua sắm, tìm được xe của Dư Già ở hầm gửi xe. Xe ở, người lại không thấy.
Triệu tập người tìm khắp trung tâm thương mại cũng không phát hiện tung tích của Dư Già.
Lê Sân mở lịch sử trò chuyện, lại căn cứ thời gian đó mà đi tra video theo dõi. Hình ảnh trong video biểu hiện đã Dư Già mua đồ vật ra tới, nhưng khi muốn lên xe dường như là bị người gọi lại, chần chờ trong chốc lát đi qua.
Nhưng bực bội chính là vị trí kia rõ ràng đã được tỉ mỉ chọn lựa qua, là điểm mù của máy quay.
Lê Sân cũng không muốn liên hệ sự mất tích của Dư Già với vụ án kia, bởi vì những người mất tích đó sống chết không rõ, cô có thể bình tĩnh điều tra bọn họ, nhưng Dư Già thì khác.
Cũng may quan hệ của bọn họ còn chưa được công khai, nếu không Vương cục đại khái sẽ loại cô khỏi vụ án này.
Quan tâm quá sẽ bị loạn.
Cô có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh ở trước mặt những người khác, nhưng mỗi khi ở một mình thì cứ nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện này cô đã thông báo cho cha mẹ Dư, đối phương cũng tỏ vẻ sẽ toàn lực phối hợp.
Mẹ Dư gọi điện thoại riêng cho Lê Sân, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, nhưng Lê Sân lại nghe ra tới giọng mũi nức nở khóc của bà.
Mặc kệ nói như thế nào, Dư Già cũng là con trai út bà vô cùng yêu thương.
Sự nghiệp của ba mẹ Dư đích xác rất lớn, tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh. Lúc trước Lê Sân có liên tưởng tới nhưng không xác định được.
Hiện tại xem như kiến thức tới rồi.
Lê Sân giao nhiệm vụ cho cấp dưới, còn cô lại cẩn thận nghiên cứu những video ghi hình đó. Dư Già không phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện của người khác, người bình thường kêu bất động hắn.
Hoặc là người quen.
Cô nhìn chằm chằm tấm lưng còng của bà cụ trong hình ảnh tính tiền, giữa mày nhíu chặt.
Lý trí nói cho cô suy đoán này quá mức buồn cười, nhưng cô không muốn buông tha một chút manh mối nào. Từ đầu tới đuôi, Dư Già chỉ cùng bà cụ này nói hai câu.
"Lê tỷ, không quá khả năng đi?"
Diệp Hinh đứng một bên phân tích với cô, "Lúc sau người ta cũng đi ra ngoài."
Chính xác, bà cụ kia là quang minh chính đại từ cửa siêu thị đi ra, không có khả năng có liên quan tới Dư Già ở tầng hầm gửi xe.
Nhưng mà
"Từ khi bà ấy tính tiền xong cho đến khi ra cửa, có mười phút thời gian."
Siêu thị ở lầu một, quầy thu ngân cách cửa rất gần, mười phút kia bà ấy đã làm gì?
Mặc dù Diệp Hinh cảm thấy lý do này của Lê Sân quá gượng ép, rốt cuộc cũng không có quy định rằng bà cụ không thể đi dạo một vòng ở bên trong.
Nhưng cô nàng theo thói quen, dựa vào ý của Lê Sân mà làm. Sau khi ra khỏi văn phòng của Lê Sân, Diệp Hinh trở về vị trí của mình.
Trần Khánh An và Võ Kha lại đây hỏi cô nàng:
"Lê tỷ giống như có chút kỳ quái, đột nhiên liều mạng như vậy?" Trần Khánh An nói.
Võ Kha nhìn văn phòng, nói ra suy đoán của mình:
"Có thể là thật ra quan hệ giữa Lê tỷ và pháp y Dư khá tốt, như dạng thoạt nhìn cãi nhau ầm ĩ nhưng trên thực tế là bạn bè tốt."
Trần Khánh An vội phủ quyết: "Khả năng cảm thấy hung thủ này dám nhảy trên đầu trên cổ mình nên bùng nổ đi?"
Diệp Hinh không nói chuyện, nâng má trầm tư. Trực giác của phụ nữ nói cho cô nàng, Lê tỷ tuyệt đối không chỉ đơn giản là phẫn nộ.
Cô nàng ở bên Lê Sân lâu như vậy, chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy của cô. Tuy nhiên hiện tại hết thảy đều không rõ ràng, nhanh chóng tìm được hung thủ mới là lẽ phải.
Lê Sân người này, ở sự tình nào đó cố chấp đến đáng sợ.
Giống như cô cảm thấy bà lão này có hiềm nghi, liền trực tiếp muốn lấy video theo dõi lại đây, một ngày một ngày xem.
Việc này thực phí thời gian, nhưng so với chờ đợi không hề ý nghĩa chờ đợi cô tình nguyện mệt một chút.
Thức đêm xem video theo dõi không phải không có thu hoạch, cô phát giác bà lão cách mỗi năm ngày liền sẽ tới siêu thị một chuyến.
Tính thời gian, bà ta và Dư Già gặp gỡ cũng một hai lần như vậy.
Một lần trong đó là lúc bọn họ về nhà gặp cha, nhưng hình ảnh thấy không rõ gương mặt của bà cụ.
Muốn tìm bà cụ cũng không dễ dàng. Nhưng bà sẽ dùng thẻ hội viên để giảm giá, siêu thị nhất định có thông tin về bà.
Nhân viên thu ngân cũng nhất định thấy rõ diện mạo bà.
Tự tìm thông tin từ siêu thị khẳng định là không hiện thực, bởi trước khi xác nhận được là đối phương có hiềm nghi, bọn họ cũng không thể tùy ý tiết lộ tin tức của khách hàng.
Cho nên vẫn là thông qua ba mẹ Dư, phí chút công sức lấy được.
Bà lão họ Dư, sau khi điều tra, hiện tại bà sống một mình với cháu gái.
Chồng bà qua đời vào hai năm trước, con trai duy nhất nghiện đánh bạc, một tháng trước bị người đánh trọng thương, nằm trên giường không mấy ngày liền qua đời. Cuối cùng cũng không tra được hung thủ, cứ như vậy mà kéo dài.
Nghe nói từ đó về sau tinh thần của bà lão liền có chút tinh thần hoảng hốt, không thích ra ngoài. Nhưng cũng có cháu gái chăm sóc, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đồ. Đứa nhỏ này là con trai bà sinh ở bên ngoài, mẹ ruột là ai cũng không biết.
Lê Sân lấy được địa chỉ nhà bà, sau khi quan sát hai ngày, canh thời gian ở dưới lầu "ngẫu nhiên gặp được" bà một lần.
Bà lão cười ha hả, rất hay nói, thoạt nhìn căn bản không phải người có vấn đề về tinh thần.
Điều này cũng làm đám người Diệp Hinh đánh mất hoài nghi đối với bà, nhưng Lê Sân không cảm thấy như vậy.
Trong quá trình nói chuyện với bà lão, cô vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt và động tác rất nhỏ của bà.
Tư duy của bà có đôi khi sẽ xuất hiện hỗn loạn, ánh mắt ngẫu nhiên sẽ tan rã, nhưng sẽ không lệch quá nhiều.
Mà Lê Sân chưa từng gặp qua cháu gái nhỏ kia của bà.
Cô không để sơ sẩy mặt khác manh mối, nhưng cũng không chịu từ bỏ bà lão bên này. Dưới áp lực nặng nề từ nhiều bên, cô gầy ốm phi thường mau. Có thể nói, hiện tại là trình độ thần kinh đều căng thẳng.
Mỗi ngày đều ngủ không quá bốn tiếng, cường độ cao đến mức làm Diệp Hinh đều lo lắng sốt ruột, hận không thể hạ thuốc ngủ trong bình nước của cô.
Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ. Lê Sân gấp gáp ở nơi này, Dư Già là không rõ ràng lắm.
Ở chỗ này bị giam cầm mấy ngày, hắn đã cơ bản hiểu rõ tình cảnh của mình.
Cô bé kia sẽ phụ trách đưa cơm cho bọn hắn, còn những việc như đi vệ sinh, tông cửa nói một tiếng thì cô sẽ lấy cái bô tới.
Trừ những việc này ra, cứ cách hai ngày thì bà lão gầy ốm kia sẽ tiến vào phòng, không gì làm khác, chỉ là lấy nước gội đầu lau mình cho bọn hắn.
Loại biểu tình quá mức từ ái này của bà lão làm người sởn tóc gáy.
Nhưng là bà tùy thân mang theo một cây dao, một khi phản kháng thì bà sẽ dùng dao hung hăng đâm vào đùi bọn họ.
Lúc trước Dư Già cũng chỉ là biểu hiện ra thoáng kháng cự, bà lão liền dùng dao cắt qua cánh tay hắn.
Sau đó cô bé kia mang theo băng gạc và povidone băng bó cho hắn.
Hiện tại Dư Già không phải không thể tự mình rời đi, nhưng nếu đã biết xung quanh còn có những người khác bị giam cầm thì hắn phải nghĩ cách thông báo tin tức cho Lê Sân.
Hắn muốn biết rõ ràng, đến tột cùng có bao nhiêu người bị nhốt ở chỗ này.
-----------
Lê Sân cầm lấy ảnh chụp quan sát thật kỹ.
Đây là hình ảnh lúc còn sống của con trai bà lão, thoạt nhìn khi chụp vẫn là người đàn ông tuấn lãng tươi sáng như ánh mặt trời, cũng không biết vì sao lúc sau lại nghiện đánh bạc.
Diệp Hinh nhìn nhìn, nhăn mày: "Kỳ quái," Cô nàng lẩm bẩm một câu, "Giống như hơi quen mắt?"
Diệp Hinh nói trong vô thức làm hai mắt Lê Sân phút chốc sáng ngời: "Cô cũng cảm thấy quen mắt?"
Ngay từ đầu cô đã cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng trong nhất thời nói không rõ.
Diệp Hinh gật đầu, lại tập trung tinh thần quan sát trong chốc lát: "Khá giống với một người mất tích."
Cô nàng nói, kéo ngăn kéo lấy tư liệu về những người mất tích ra.
Lê Sân đặt ảnh chụp của những người mất tích, bao gồm Dư Già, bên cạnh ảnh con trai của bà cụ.
Quả nhiên.
Đôi mắt giống, cái mũi giống, miệng giống, dáng mặt giống. Mà chỗ giống nhau duy nhất với Dư Già, chính là một nốt ruồi đen nhỏ nhỏ ở chỗ xương quai xanh.
"!"
Lê Sân chụp cái bàn. Này mẹ nó là tìm thế thân à?!
Diệp Hinh thực mau nghĩ đến, lập tức cũng biểu tình nghiêm trọng gọi những người khác tới.
Bọn họ tính toán tạm thời không thể rút dây động rừng, nếu không thì rất có khả năng là bà lão sẽ gây án.
Trước khi xác định được địa điểm giam cầm người bị hại, không thể dễ dàng hành động.
Ai cũng không biết bà lão điên cuồng sẽ làm ra chuyện gì. Lê Sân lại không cam lòng đến mấy thì cũng hiểu rõ đây là lựa chọn tốt nhất.
Đáng tiếc trận hành động này, thực mau đã bị một khối thi thể đánh vỡ.
Đó là thi thể của người mất tích đầu tiên, bị người phát hiện ở vùng ngoại ô, đã hư thối hơn phân nửa.
Giống như là một ngọn lửa vô danh đã hoàn toàn đốt cháy thùng xăng dầu Lê Sân, cô thiếu chút nữa cầm súng vọt vào nhà của bà già chết dẫm.
May là bị những người khác ngăn cản. Kết quả kiểm thi cũng làm người líu lưỡi, người đàn ông kia là sống sờ sờ đói chết.
Nếu bà lão này không cung cấp thực phẩm cho người mất tích thì bọn họ căn bản không chiu được bao lâu. Bây giờ càng kéo dài thêm một ngày, càng có khả năng chết thêm một người.
Lê Sân nhịn không được, trực tiếp xin trát bắt giam.
Cùng lúc đó, Dư Già rốt cuộc cạy được miệng cô bé, từ miệng cô biết được tình cảnh của những người khác.
Lúc trước là có năm người, nhưng người đầu tiên bởi vì chịu đựng không được những ngày như vậy và bà lão biến thái nên đã tuyệt thực vài ngày, chết đói chính mình. Sau đó Dư Già tới, coi như là bổ sung vào chỗ trống.
Thủ đoạn trói người của các nàng thật ra rất đơn giản thô bạo. Dù sao cũng là đàn ông tuổi trẻ lực tráng, đều sẽ có chút lòng thương hại đối với người già và bé gái.
Tuy rằng cũng có người không để ý tới, nhưng đại đa số người đều sẽ lại đây hỗ trợ, sau đó bị người mê choáng đi.
Dư Già cũng chưa từng nghĩ đến, không biết khi nào, lương thiện thế nhưng đã trở thành nhược điểm có thể bị lợi dụng.
Cô bé rốt cuộc còn nhỏ tuổi, sau khi đã chết người liền lo lắng hãi hùng, hàng đêm ác mộng.
Dư Già đúng là nhìn ra điểm này mới đến tâm sự mỗi lần cô bé tới đưa cơm. Bề ngoài hắn dịu dàng, khí chất cũng sạch sẽ, đồng thời học qua tâm lý học.
Làm cô bé dỡ xuống phòng bị không đơn giản, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip