Truyen2U.Vip - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 145: Gái ế thất hôn ⑦

Vì vậy bầu không khí cứ thế lâm vào quỷ dị, một mình Cảnh mẫu lúng túng, Tư Thiều tâm sự nặng nề, Mạnh Bách Trân không cam lòng, một mình Cảnh Minh cười hềnh hệch, còn có Đào Nhiên ngồi xem náo nhiệt. Mọi người mỗi người một tâm tư, ở trong bầu không khí như thế ăn xong điểm tâm.

Tư Thiều là người đầu tiên muốn cáo từ, Cảnh Minh rất sảng khoái nói: "Tôi đưa cô đi."

Tư Thiều cự tuyệt nói: "Không cần."

"Không sao." Mạnh Bách Trân còn có lời muốn hỏi Tư Thiều, nàng nói: "Để cho tôi và Cảnh Minh đưa cô đi."

Tư Thiều: "Thật không cần."

Đào Nhiên nói: "Nếu không thì..."

Tư Thiều cho rằng Đào Nhiên muốn đưa nàng, sợ hết hồn nói: "Thật không cần đưa, tôi tự lái xe tới."

"Tôi biết." Đào Nhiên nói: "Tôi nói là chi bằng chị thuận tiện đưa tôi đến trường học, tôi còn chưa có bằng lái."

Tư Thiều ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên lập tức ngữ khí u oán nói: "Chị sẽ không phải là không muốn đưa tôi đi chứ?"

"Làm gì có..." Tư Thiều nói: "Vậy thì đi thôi."

Bốn người cùng đi ra cửa, thời điểm đi ra sân Cảnh Minh nói: "Đệ, hay là để anh đưa ngươi đi, chớ phiền toái người ta."

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Tư Thiều nói: "Phiền toái chị sao?"

Tư Thiều: "Không phiền toái không phiền toái."

"Ca." Đào Nhiên nói: "Nàng nói không phiền toái."

Cảnh Minh: "..." Ngươi hỏi như vậy, cho dù nàng cảm thấy phiền toái cũng ngại nói nha.

Tư Thiều chở Đào Nhiên, điều duy nhất làm nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm chính là Đào Nhiên không ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Nàng nói: "Cậu học trường nào?"

Đào Nhiên ở phía sau sâu xa nói: "Ngay cả trường học của tôi chị cũng không biết sao?"

"..." Không biết, tôi có tội...

Đào Nhiên nói tên trường, lúc sau hai người nhất thời không có lời nào để nói, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Tư Thiều bị không khí này kích thích, lái xe thật nhanh, cuối cùng ở ven đường bị cảnh sát giao thông cản lại.

Tư Thiều buồn bực quay kiếng xe xuống nói: "Nói đi, anh muốn thế nào?"

Cảnh sát giao thông bị nàng chọc cho tức cười, "Cô phạm luật giao thông còn hỏi tôi muốn thế nào?"

Tư Thiều ở trước mặt Đào Nhiên mất thể diện đã rất khó chịu, nàng hiện tại không muốn ở chỗ này phí miệng lưỡi. Đào Nhiên vốn dĩ ngồi đằng sau lướt weibo, hiện tại xảy ra loại chuyện này, hắn liếc nhìn tin tức trên điện thoại di động, mở to đôi mắt u mê thuần khiết nhìn về phía cảnh sát giao thông, "Cảnh sát thúc thúc, thật xin lỗi, bởi vì tỷ tỷ sốt ruột đưa con đến trường thi, cho nên phải chạy nhanh."

Tư Thiều: "..."

Cảnh sát giao thông và Đào Nhiên nhìn nhau một cái, cảm thấy mặt hắn so với đứa em trai mặt tàn nhang nhà mình còn non hơn nhiều, nói: "Hóa ra là thí sinh à, sao không đi sớm, cứ đến lúc không còn kịp rồi mới đuổi thời gian, các ngươi làm gia trưởng kiểu gì vậy yo."

Tư Thiều: "..."

"Đi nhanh đi đi nhanh đi, đừng chậm trễ thi cử."

Tư Thiều đạp ga đi, Đào Nhiên ở phía sau cười nói: "Thế nào, tôi thông minh không?"

Trong đầu Tư Thiều nghĩ đều là Đào Nhiên giả trang học sinh trung học không có chút cảm giác không đúng nào, mà mình đã là một nhân sĩ xã hội, lần đầu tiên cảm thấy vấn đề chênh lệch tuổi giữa hai người. Tư Thiều tâm tắc không muốn nói chuyện, chỉ nghĩ nhanh chóng trở lại nhà mình hung hăng làm bảo dưỡng.

Đến trường học, Tư Thiều nói: "Cần tôi đưa cậu đến ký túc không?"

"Được a."

Lái xe đến ký túc xá, Đào Nhiên xuống xe, lúc này ba người bạn cùng phòng mỗi người tay bưng hộp cơm đi đến cầu thang ký túc. Đào Nhiên thầm nghĩ không tốt, nếu bị Tư Thiều nhìn thấy cách thức mình cùng các bạn cùng phòng sống với nhau, đoán chừng hình ảnh tiểu thiếu niên thuần khiết đáng yêu của mình liền phải sụp đổ.

Hắn nói với Tư Thiều: "Chị đi nhanh đi, đi nhanh đi."

Tư Thiều trong lòng chợt đau, đến trường học đều là địa phương của người trẻ tuổi, cho nên liền muốn đuổi mình đi sao? Quả nhiên quyết định cách xa hắn của mình là đúng, hai bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới.

"Yo, Tiểu Ngọc Ngọc ngươi đã về rồi?"

Cùng với một tiếng kêu khoa trương, bả vai Đào Nhiên bị một bàn tay đáp lên, không cần phải nói hắn cũng biết là ai, nhất định là tên bạn cùng phòng Trương mồm to. Tư Thiều kỳ quái nhìn bọn họ, bạn học kia vừa rồi kêu Cảnh Dự là Tiểu Ngọc ngọc?

Trương mồm to một tay bưng mì xào, một tay khoác lên bả vai Đào Nhiên, nhìn thấy Tư Thiều tức thì kinh sợ đến tận trời, "Đây là bạn gái của tiểu tử ngươi?"

Tư Thiều vừa nghĩ nhìn mình và hắn rất xứng đôi sao? Vừa chuẩn bị giải thích, liền thấy Đào Nhiên đỏ mặt nói: "Biết rồi sao các ngươi còn không lên đi, ta muốn cùng nàng nói chuyện riêng."

"Oh ~ "

"Tiểu tử ngươi có dị tính liền mất nhân tính a!" (có dị tính: ý là có bạn khác giới/bạn trai/bạn gái)

"Thấy sắc quên hữu a ngươi!"

Ba người vừa trêu ghẹo vừa lên lầu, Tư Thiều nói: "Sao cậu không nói rõ ràng, còn để cho bọn họ nói cậu như vậy."

Đào Nhiên thì nghĩ là Tư Thiều đã giải trừ hôn ước Cảnh Minh, về sau đoán chừng không có cơ hội gặp mặt, hắn nói: "Tôi ở trường học rất nhàm chán, chị có muốn thường xuyên đến xem tôi không?"

Xem thì thôi đi, còn thường xuyên?

Tư Thiều nói: "Được rồi, tôi bây giờ đã không có quan hệ gì với Cảnh gia, cậu ở trường học kết giao thêm mấy người bạn thì sẽ không nhàm chán nữa. Tôi... Tôi đi đây."

Nhìn bóng lưng Tư Thiều, Đào Nhiên trầm mặc một chút, bỗng nhiên hắn đuổi theo, "Chị chờ một chút."

Tư Thiều quay đầu, "Làm gì?"

Đào Nhiên tiến tới bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng mà vì chị tôi vẫn phải nói. Chị đến tiệm thuốc mua chút thuốc đi, nếu không xảy ra ngoài ý muốn, chị cũng chỉ có thể gả cho tôi thôi yo."

Tư Thiều: "..."

Đào Nhiên lên lầu, trong ký túc đầy mùi vị mì xào. Mấy người bạn cùng phòng vây lại nói: "Tiểu tử ngươi nhận thức được cô nàng như vậy ở đâu? Nhìn có vẻ lớn hơn ngươi aiz, nàng lái xe, đã tốt nghiệp sao?"

Đào Nhiên gật đầu: "Ừ."

Mấy người càng hưng phấn hơn, bọn họ nói: "Ta đã nói mà, nữ sinh trong trường truy ngươi nhiều như vậy ngươi cũng không liếc mắt nhìn nhiều một cái, hóa ra là trong nhà có một đại tỷ tỷ nha."

"Ta khổ não a." Đào Nhiên nói: "Nàng còn chưa đáp ứng ta, hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy ta là đứa trẻ."

"Con bà nó, hóa ra là như vậy?" Trương mồm to nói: "Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm yêu đương của ta, ta rút ra được một điều luật sắt, không có nam nhân nào không thích tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, không có nữ nhân nào không thích tiểu chó săn trẻ tuổi đẹp trai thể lực tốt, nàng cự tuyệt ngươi thì chính là ngươi làm còn không đủ."

Đào Nhiên cảm thấy có chút đạo lý, hắn nói: "Nói tiếp đi, tiếp theo ta nên làm gì?"

"Còn cần phải nói sao?" Tên ở giường phía dưới giường Đào Nhiên nói: "Đương nhiên là chinh phục nàng, dùng mị lực nam nhân."

"Ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ." Trương mồm to nói: "Nàng không phải cảm thấy ngươi là đứa trẻ sao, vậy ngươi liền làm chút chuyện đứa trẻ hay làm ấy, ví dụ như bị bệnh cần người chăm sóc a, không uống nổi thuốc miệng đối miệng cái gì đó."

Đào Nhiên vụt một cái đứng lên, mọi người sợ hết hồn, "Ngươi muốn làm gì?"

Đào Nhiên nói: "Ta đi tắm nước lạnh cái."

Bây giờ là mùa hè, tiểu tử trẻ tuổi tắm nước lạnh quả thực không tính là gì, Đào Nhiên tắm xong một chút cảm giác cũng không có. Trương mồm to quyết định thật nhanh, đem máy điều hòa chỉnh đến nhiệt độ thấp nhất, sau đó tự bọc mình trong chăn nói với Đào Nhiên: "Bắt đầu từ bây giờ ngươi để trần không đắp chăn đi ngủ đi."

Chiêu này thực sự quá ác, một đêm trôi qua cảm giác đầu tiên của Đào Nhiên chính là cổ họng muốn nứt, hắn từ trên giường ngồi dậy, người anh em giường dưới nói: "Thế nào rồi? Bị bệnh chưa? Ta muốn tắt điều hòa, ta lạnh quá."

Đào Nhiên từ giường trên cúi đầu nhìn giường dưới, nói: "Là có chút khó chịu."

Sau đó hắn cảm giác lỗ mũi chợt nhột, thứ gì đó từ trong lỗ mũi rớt xuống. Giường dưới đang ngước đầu nhìn hắn, đón cái chính diện, bị bắn tung tóe mặt máu.

"Má ơi! Cảnh Dự bắn máu mũi vào mặt ta!"

Trương mồm to hưng phấn xông lại nói: "Tới tới tới, đừng vội lau, ta chụp cho ngươi một tấm."

Đào Nhiên nói: "Ta có cần bôi máu lên mặt không?"

"Vậy ngươi mau bôi đi."

Vì vậy Đào Nhiên liền dùng máu mũi bôi lên mặt mình, Trương mồm to chụp hình, nói: "Không cần ngay đầu tiên đã gửi hình qua cho nàng, như vậy quá lộ liễu, ngươi phải tuần tự tiến dần."

Đào Nhiên nằm ở trên giường, cũng không sửa sang lại mình, tận lực giữ bộ dáng tiều tụy.

Hắn gửi tin cho Tư Thiều, "Đang làm gì đó?"

Một lát sau Tư Thiều trả lời: "Ăn sáng."

Sau đó Đào Nhiên không nhắn tiếp nữa, qua một hồi Tư Thiều lại nói: "Cậu ăn sáng chưa?"

Đào Nhiên khẽ mỉm cười, lòng nói chính là chờ những lời này của cô, hắn trả lời: "A, chưa, không có khẩu vị."

Tư Thiều: "Sao đang êm đẹp lại không có khẩu vị."

Đào Nhiên tựa như vô tình nói: "Không có gì, sáng sớm chảy chút máu mũi, không có tinh thần."

Bên kia Tư Thiều lập tức liền luống cuống, "Ngày hôm qua còn khỏe mạnh, hôm nay liền bị bệnh? Cậu đi bệnh viện chưa?"

"Chưa, không muốn đi."

"Cậu sao có thể không muốn đi, thật không quan tâm thân thể chút nào, cậu bao lớn rồi nha..."

Tư Thiều đùng đùng gửi một đống tin nhắn tới, cuối cùng nàng nói: "Cậu chờ đó, tôi đến tìm cậu."

"Hm?" Đào Nhiên không nhịn được nghĩ, dễ dàng như vậy sao? Ta còn chưa gửi hình.

Thấy Đào Nhiên để điện thoại di động xuống, mấy tên bạn cùng phòng nói: "Thế nào?"

"Nàng nói nàng lập tức tới ngay."

"Ha ha ha ha..." Trương mồm to ngửa mặt lên trời cười lớn nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ta quả nhiên là một Gia Cát Lượng a."

Đào Nhiên cũng rất vui vẻ, Tư Thiều rõ ràng ngoài miệng nói không muốn gặp mặt cái gì đó, vừa nghe mình bị bệnh liền lập tức chạy tới, thân thể rõ ràng đều rất thành thật mà.

Rất nhiều ký túc xá đại học đều có một quy tắc kỳ quái, nam sinh không được phép vào ký túc xá nữ, mà nữ sinh vào ký túc xá nam chính là thông suốt không trở ngại. Tư Thiều đuổi nhanh đuổi chậm chạy tới ký túc xá của Đào Nhiên, mở cửa một cái liền nói: "Cảnh Dự thế nào rồi?"

Mở cửa chính là Trương mồm to, hắn đau xót nhìn Tư Thiều, sau đó khẽ lắc đầu. Tư Thiều bị hắn làm sợ hết hồn hết vía, ngươi lắc đầu làm gì? Hắn chỉ là chảy máu mũi, lại không phải là chảy nước ối.

Tư Thiều đi vào, bước tới dưới giường Đào Nhiên, giường tầng trên có chút cao, nàng không nhìn thấy tình huống Đào Nhiên. Liền ở bên dưới nói: "Cậu thế nào rồi? Để tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Đào Nhiên từ giường trên lò đầu ra ngoài, hơi thở mong manh nói: "Tôi còn tốt..."

"A!" Tư Thiều bị sợ hết hồn, "Trên mặt cậu..." Tư Thiều đưa tay che miệng lại, sắp bị sợ phát khóc, sao trên mặt toàn là máu? Đây là chảy máu mũi sao? Đây là phun máu mũi thì có?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip