Chương 176: Đệ đệ muốn leo giường ⑱
Trong thời gian này đám người dị năng chính phủ Lý Lập vẫn không buông tha tìm Chân Lăng, Chân Lăng đối với chính phủ mà nói quá quan trọng. Cho dù nàng đã chết, cũng phải xác nhận nàng thật sự đã chết.
Chân Lăng và Tần Khắc ở chỗ này ngây người nửa tháng, thương tổn của Tần Khắc cũng đã khỏi gần hết. Hôm nay từ bên ngoài mang về hai con gà rừng, còn có dầu muối hắn âm thầm trộm được từ trú địa của người dị năng khác. Chân Lăng ở cửa phơi y phục, Tần Khắc trở lại nói: "Buổi tối hầm cháo gà ăn đi, cậu thích không?"
Chân Lăng nhìn thấy muối nước miếng đều muốn chảy xuống, hận không thể ngay tại chỗ nhét vào miệng một ngụm muối. Nàng nói: "Được a, chờ tôi phơi xong y phục rồi đi giúp cậu."
Tần Khắc đem gà ra bờ sông sau núi xử lý, sau khi mổ bụng rửa sạch, hắn nhìn thấy một chùm nấm mọc bên cạnh cây đáng yêu vô cùng. Bởi vì Chân Lăng trước đó luôn nấu nấm chiếu cố mình, dẫn đến Tần Khắc đối với nấm có loại cảm tình đặc biệt.
Ăn toàn cháo gà có chút nhàm chán, gà hầm nấm cũng rất tốt mà. Tần Khắc vặt nấm rửa sạch sẽ, rạo rực trở về làm cho Chân Lăng ăn.
Trong nửa tháng này, biệt thự đã được hai người thu dọn kha khá. Tuy cuộc sống rất gian khổ, nhưng Tần Khắc lại hận không thể luôn luôn tiếp tục như vậy. Bởi vì thiếu chăn, hai người chỉ có thể ngủ chung một giường. Do thời tiết dần dần chuyển lạnh, Chân Lăng buổi tối sẽ vô ý thức chui vào ngực bản thân. Đây là chuyện căn bản không có khả năng phát sinh trước kia, Tần Khắc cảm giác thật giống như đang nằm mơ.
Chân Lăng ở trong rừng cây phát hiện táo chín, nàng hái một ít trở lại, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm cháo gà. Tần Khắc đi ra nói: "Rửa tay đi, có thể dùng bữa rồi."
Một nồi gà hầm nấm nổi mỡ gà lềnh bềnh vàng óng ánh, Chân Lăng không kịp chờ đợi bới cho mình một chén, uống một hớp, quả thực sắp bị vị mặn mặn này làm cho cảm động khóc chảy nước mắt nước mũi. Trước kia dùng bữa còn hay bắt bẻ mùi vị, hiện tại chỉ cần có vị mặn đối với nàng mà nói chính là mỹ vị nhân gian.
Chân Lăng ăn xong một chén mới phát hiện mình hình như trước nay chưa từng ăn qua loại nấm này, nàng nói: "Đây là nấm gì?"
Tần Khắc ăn đầy miệng dầu, không thèm để ý chút nào nói: "Không biết a."
"..." Chân Lăng trầm mặc chốc lát nói: "Lỡ như có độc làm sao bây giờ?"
"Không thể nào, nấm độc không phải luôn rất sặc sỡ sao, tôi thấy nấm này hình dáng có hơi giống như nấm bình thường, chắc không sao."
Chân Lăng cảm thấy nấm này quả thật không giống như có độc, cũng thoáng yên tâm chút. Hai người ăn xong bữa tối, Tần Khắc tung tăng đi rửa chén, Chân Lăng không có chuyện gì làm, liền ngồi ở ngoài cửa chuẩn bị chờ trời tối đi ra ngắm sao.
Tối hôm nay không biết có chuyện gì, sao trên trời lại luôn nhấp nháy, Tần Khắc rửa chén cả nửa ngày không trở lại. Chân Lăng cảm thấy trong lòng một trận phiền não, nhưng lại không cảm giác được tại sao phiền não, tóm lại chính là muốn phát tiết một trận.
Lúc này Tần Khắc trở lại rồi, hắn bưng chén bước chân nặng nề trở lại, Chân Lăng liền nói: "Rơi xuống sông sao? Trễ như vậy mới trở về."
Ngày thường Tần Khắc đối với Chân Lăng đơn giản có thể nói là mặt dày mày dạn không có chút tôn nghiêm nào đáng nói, tối nay không hiểu sao lại bĩu môi nói: "Cậu đây là ý gì, rửa chén không cần rửa sạch sao?"
Chân Lăng: "Tôi thấy cậu chính là cố ý mè nheo, cậu nhân cơ hội ra ngoài tìm huynh đệ của cậu chứ gì?"
Tần Khắc nghe vậy liền mất hứng, "Tôi không có, cho dù là như vậy, tôi cũng có lỗi gì?"
"Được a, cậu thừa nhận rồi." Chân Lăng giận dữ hết sức nói: "Cậu không phải là muốn tiếp tục trở về làm lão đại sao, cậu có nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không? Tôi bị cậu bắt đi lâu như vậy, tôi không biết nhớ nhà sao?"
Tần Khắc lập tức hai mắt liền đỏ, hắn cảm giác trái tim từng trận từng trận đau, "Cậu vẫn luôn cảm thấy là tôi cưỡng bách cậu? Cậu vẫn luôn muốn rời khỏi tôi đúng không?"
Chân Lăng dừng một chút, muốn nói không phải như vậy, nhưng mà trong miệng nói lại là, "Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu vẫn luôn là đang cưỡng bách tôi."
Một cổ tà hỏa vọt tới, cháy sạch lý trí Tần Khắc. Tần Khắc đưa một viên chân tâm đổi lấy lại là phản cảm cùng cừu hận, hắn bực dọc cầm chén ném một cái, bắt lại tay Chân Lăng, nói: "Cưỡng bách cậu? Tôi hôm nay liền để cho cậu biết cái gì gọi là chân chính cưỡng bách."
Nói xong hắn liền lôi kéo Chân Lăng đi vào phòng, Chân Lăng dùng sức giãy giụa, nhưng làm sao có thể chống cự được Tần Khắc? Tần Khắc đem Chân Lăng thả ở trên giường, sau đó đè lên. Hai người ở trên giường đánh lên, cũng không biết là ai hôn môi ai trước, vốn dĩ đánh nhau kịch liệt, thoắt cái lại biến thành cường thế hôn nhau.
Đám người Lý Lập đi tới bờ hồ, nói: "Tìm lâu như vậy, địa phương bọn họ có thể ẩn thân trên căn bản đều đã tìm khắp, khả năng thật sự đều chết hết rồi."
"Không tìm được thi thể, cũng không có tin tức Tần Khắc chết truyền ra, cứ tìm thêm một chút đi."
"Mau nhìn, bờ sông có dấu chân mới."
"Trong biệt thự giữa sườn núi liệu có thể có người không?"
Tần Khắc cùng Chân Lăng sau đợt kích tình ôm nhau cùng một chỗ thở hổn hển, lúc này mới phát giác vừa rồi hai người quả thực có điểm không đúng. Chân Lăng bình tĩnh nói: "Nấm cậu nấu khả năng thật sự có vấn đề."
Tần Khắc đem Chân Lăng toàn thân mồ hôi ướt át ôm vào trong ngực, nói: "Vậy thì thế nào, chúng ta đều đã như vậy."
"Cái này cũng không là gì." Chân Lăng nghĩ vô cùng thoáng nói: "Mọi người đều là người lớn, cũng nên có chút sinh hoạt phương diện này."
Làm đại lão đã nhiều năm Tần Khắc bỗng nhiên có chút xấu hổ, hắn nói: "Vậy... cậu thoải mái không?"
Chân Lăng không nghe rõ, "Cậu nói gì?"
Tần Khắc nói: "Tôi nói cậu cảm thấy thoải mái không?"
Chân Lăng trong nháy mắt có hơi mất tự nhiên, sau đó nói: "Rất tốt, trong số nam nhân châu Á, tình trạng của cậu coi như là không tồi rồi."
Nói chuyện kiểu lão tài xế như vậy làm cho Tần Khắc có chút đen mặt, "Cậu có vẻ như rất am hiểu phương diện này?"
Chân Lăng nghiêm túc nói: "Tôi trước kia chính là chuyên môn nghiên cứu cái này."
Tần Khắc: "..."
Tần Khắc cảm giác trong lòng có chút uể oải, tuy rằng đã sớm mong đợi chuyện này, nhưng mà chân chính làm, lại có vẻ như không quá giống với tưởng tượng của bản thân. Trong lòng hắn có chút lo được lo mất, liền nói: "Tôi đi nấu ít nước cho cậu tắm một chút nhé."
Chân Lăng tuy rằng biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn là không được tự nhiên, vì vậy liền gật đầu.
Tần Khắc cầm thùng ra cửa, một mình đến bờ sông, chuẩn bị múc nước trở lại.
Đám người Lý Lập núp ở gần biệt thự, thấy hắn ra ngoài, mấy người gật đầu một cái. Tần Khắc không chết, vậy thì Chân Lăng rất có thể cũng không chết, huống hồ bên ngoài còn có phơi đồ nữ.
Thừa dịp Tần Khắc ra ngoài, mấy người lặng lẽ vào biệt thự. Chân Lăng nằm ở trên giường, trong đầu loạn một nùi. Lúc này nàng nghe được tiếng mở cửa, Tần Khắc trở về nhanh như vậy sao? Sau đó nàng liền nghe một nam nhân xa lạ nói: "Chân tiến sĩ?"
Chân Lăng sợ hết hồn, lập tức đem chăn mền trên người bịt sít sao, "Ai?"
"Chúng tôi là người chính phủ phái tới." Lý Lập cũng không nghĩ tới hắn tiến vào sẽ thấy loại tình huống này, thân là một nam nhân trưởng thành hắn đương nhiên biết vừa rồi xảy ra cái gì, nhưng hắn vẫn phải nói: "Chúng tôi tới mang cô về nhà, nhân loại cần cô."
Chân Lăng ngây người, luôn luôn nghĩ muốn trở về thì không về được, hiện tại có thể đi về, nàng lại do dự. Chân Lăng nói: "Các người ra ngoài đi, tôi mặc quần áo đã."
Đám người Lý Lập đi ra ngoài, sau đó nói: "Tình huống bây giờ rất không lạc quan, từ sau khi cô đi tiến trình thí nghiệm liền trì hoãn xuống. Tiến sĩ... Cô sẽ theo chúng tôi cùng nhau trở về đúng không?"
Chân Lăng cười khổ nói: "Nếu tôi không muốn trở về các người định làm như thế nào?"
Lý Lập thở dài nói: "Vậy thì chúng tôi cũng chỉ đành cưỡng chế mang cô đi, hết thảy vì tương lai nhân loại, cô biết tôi không phải nói xã giao mà."
Chân Lăng dĩ nhiên là biết, nhiều năm như vậy nàng luôn luôn vì mục tiêu này mà phấn đấu, nàng sẽ vì Tần Khắc mà buông tha sao? Hiển nhiên sẽ không, cho dù nàng đã thật sự yêu Tần Khắc, nhưng nàng vẫn sẽ lựa chọn rời khỏi. Chân Lăng nói: "Muốn đi thì phải nhanh lên một chút, Tần Khắc trở lại rồi sẽ không đi được."
Nàng suy nghĩ một chút vẫn là để lại cho Tần Khắc một câu nói, nàng trở về, bảo Tần Khắc đừng đi tìm nàng, tương lai có lẽ bọn họ sẽ gặp lại.
Ở trên tường viết xong những lời này, nàng liền theo người dị năng chính phủ vội vàng rời khỏi. Lý Lập đi ở cuối cùng, sau khi Chân Lăng ra khỏi cửa, hắn đem chữ viết trên tường hủy diệt. Không thể để cho Tần Khắc biết tung tích Chân Lăng, nếu không ai biết được Tần Khắc sẽ làm ra chuyện gì.
Tần Khắc xách nước trở lại, lập tức liền phát hiện không đúng. Trong phòng giống như có dị năng chập chờn lưu lại, hắn vọt vào phòng Chân Lăng đã không thấy đâu. Trong nháy mắt bị hoảng hốt bao phủ, Tần Khắc lao ra khỏi biệt thự, hướng về màn đêm đen tối hô to: "Chân Lăng!"
Thanh âm truyền ra rất xa, Chân Lăng ngồi trên xe quay đầu, trong lòng một trận giãy giụa kịch liệt. Lý Lập nói: "Tiến sĩ, chỉ cần nghiên cứu thành công, cô có thể cùng Tần Khắc cùng một chỗ."
Chân Lăng nhắm hai mắt lại nói: "Đi thôi."
Xe càng lúc càng xa, lúc này Lý Lập bỗng nhiên nói: "Bọn tôi ở trong trấn nhỏ có một người nằm vùng, được phái đi sau khi tiến sĩ ngài đến trấn nhỏ, là một người trẻ tuổi tên Triều Ca, ngài gặp hắn chưa?"
Chân Lăng có chút bất ngờ, Triều Ca lại là người của chính phủ sao? Tại sao trước nay hắn chưa từng biểu hiện ra?
Triều Ca hắt hơi một cái, Tiền Linh Linh ở trước mặt hắn đỏ mặt nói: "Anh cân nhắc thế nào rồi? Em cảm thấy chúng ta rất thích hợp."
Đào Nhiên cười khổ nhìn nàng, hắn cảm thấy bọn họ một chút cũng không thích hợp. Chính đang dự định mở miệng cự tuyệt, Quỳ Thanh Thanh không biết từ nơi nào nhô ra nói: "Triều Ca trộm lười cái gì đó? Nhanh đi nấu cơm."
Đào Nhiên nói: "Cơm tối không phải đã ăn rồi sao?"
Quỳ Thanh Thanh: "Nhưng mà tôi lại đói, tôi muốn bữa khuya."
Nàng muốn ăn bữa khuya Đào Nhiên dĩ nhiên chỉ có thể làm cho nàng, hắn bất đắc dĩ nói: "Buổi tối chỉ còn canh thịt viên, có ăn hay không?"
"Ăn."
Đào Nhiên đi làm đồ ăn cho Quỳ Thanh Thanh, tại chỗ cũng chỉ còn lại Quỳ Thanh Thanh cùng Tiền Linh Linh hai người. Trực giác của nữ nhân khiến cho Tiền Linh Linh mơ hồ có chút địch ý với Quỳ Thanh Thanh, nàng nói: "Thanh Thanh, tôi cùng Triều Ca cùng một chỗ chị có đồng ý không?"
Quỳ Thanh Thanh có chút không được tự nhiên phiết mặt qua nói: "Các ngươi có cùng nhau hay không liên quan gì ta."
Tiền Linh Linh cười nói: "Cũng chính là nói chị đồng ý rồi?"
Quỳ Thanh Thanh: "Vậy cũng phải để hắn đáp ứng mới được."
Tiền Linh Linh cười nói: "Hắn nhất định sẽ đáp ứng."
Trong lòng Quỳ Thanh Thanh có chút không thoải mái, nàng không thích loại dáng vẻ nhất định có được này của Tiền Linh Linh.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip