Quyển 2 - Chương 19: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (11)
Edit & Beta: Hoàng Gia Gia
Bản dịch có sự tham khảo từ _lilyiu04_
"Người nào ở bên trong?! Còn không mau mau ra đây!" Quốc Công phu nhân ở bên ngoài lớn tiếng gầm lên. Mộ Cẩn Du mắt điếc tai ngơ, thẳng lưng chạy nước rút không ngừng, bây giờ hắn chỉ thầm nghĩ làm nữ nhân dưới thân sướng đến chết.
Quốc Công phu nhân hô mấy tiếng ở bên ngoài cũng không thấy ai đáp lại, trái lại những âm thanh khó nghe càng ngày càng vang dội. Nàng làm bộ tức giận dẫn người đi thẳng vào trong sơn động. Các vị phu nhân bên ngoài đi vào theo, các nàng cũng muốn biết người phương nào mà dám lớn mật làm bậy như thế.
Mộ Cẩn Du ôm thân thể mỹ nhân đang cắn môi ngăn tiếng rên rỉ dời qua hướng nàng vào trong, cho nên các vị phu nhân chỉ có thể nhìn thấy một nam tử thân hình cao to đang đè lên người một nữ tử đĩnh động vòng eo. Nhìn từ phía sau y phục nam nhân rất chỉnh tề, không để lộ chút gì, mà thân thể nữ nhân được nam nhân che chở, chỉ chừa một đôi chân ngọc còn mang tất trần truồng quấn lấy eo nam nhân.
Nhìn thân hình cùng màu sắc kiểu dáng bộ la sam của nam nhân kia, còn không phải là lãng tử đại danh đỉnh đỉnh của phủ Quốc Công Mộ Cẩn Du ư.... Các vị phu nhân chỉ có thể cảm thấy đích trưởng tử của phủ Quốc Công này quả nhiên danh bất hư truyền, cả gan làm loạn như thế, coi khinh lễ giáo, làm sao kham nổi chức vị thừa kế của Quốc Công gia.
Quốc Công phu nhân quét mắt nhìn vẻ mặt các vị phu nhân, trong lòng cực kỳ thoả mãn. Chẳng qua là khi ánh mắt của nàng dừng lại ở trên mặt công chúa Tây Lương cũng theo bọn họ tới đây, vẻ mặt của Ngụy Mẫn làm nàng kinh hãi.
Ngay từ lúc tiến vào động trong núi giả Ngụy Mẫn đã ngửi thấy một luồng hương thơm ngọt ngào, nàng sống trong cung Tây Lương sao không nhận ra loại thuốc này cho được. Hiển nhiên là Du lang bị người hạ dược, mới không kềm chế được tình dục mà làm ra chuyện đáng gièm pha cỡ này. Chỉ là người hạ dược này... Nàng như có điều suy nghĩ lại đối mặt với ánh mắt đảo qua kia của Quốc Công phu nhân, ngay tức khắc nhận ra nét mặt lão bà kia đang biến đổi.
Ừm, thì ra là thế....
Nghĩ tới tình cảnh người trong lòng mình khi ở trong nhà lại gian nan như vậy, nàng không khỏi khổ sở đau lòng. Đến mức ngay lúc này nhìn thấy người trong lòng mình đang thương yêu một nữ tử khác cũng không nghĩ gì, chỉ nghĩ đợi sau khi nàng gả vào liền đuổi đi là được, mắt không thấy tâm không phiền.
Gần đây Ngụy Mẫn lấy không biết bao nhiêu lý do tên tuổi gửi thiệp mời cho Mộ Cẩn Du, mời hắn tới cung điện nàng đang ở tạm gặp gỡ đôi chút để bồi dưỡng tình cảm. Tuy rằng cho tới bây giờ Mộ Cẩn Du đều luôn từ chối, nhưng thái độ của hắn từ mặc kệ của lúc ban đầu đến thỉnh thoảng sẽ gửi qua một phong thư cảm tạ như bây giờ đã lộ vẻ thay đổi, khiến cho nàng có thêm vô hạn chờ mong cùng trông đợi.
Nàng tin tưởng, Mộ Cẩn Du đồng ý cưới nàng chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.
Mà sự thực không khác với những gì nàng đoán, trong lòng Mộ Cẩn Du cũng biết tấm chân tình của công chúa, vả lại nàng nhiệt tình như vậy, hắn không thể phụ lòng tốt của người khác, nếu không thánh thượng há có thể buông tha cho, vì vậy hắn muốn trước khi buông lời đồng ý với công chúa liền để cho Cố Minh Nguyệt mau chóng hoài thai hài tử, như thế cho dù công chúa có vào cửa, cũng không tiện tùy ý xử trí nàng.
Coi như Mộ Cẩn Du thừa nhận mình thích và để ý tới Cố Minh Nguyệt, cũng không có ý định vì nàng mà vứt bỏ hết thảy dự định.
Cho nên, thật ra hắn đã hạ quyết tâm muốn lấy công chúa, định bụng chờ sau khi Cố Minh Nguyệt được chẩn đoán chính xác đã mang thai liền dâng thư trần biểu tỏ ý muốn thành thân cùng công chúa. Đây là nguyên nhân khiến gần đây Cố Minh Nguyệt có cảm giác không ổn.
Ở trong nguyên tác, lúc này Mộ Cẩn Du đã vui vẻ đáp ứng lấy công chúa, chỉ vì công chúa gấp không chờ nổi muốn bày tỏ nỗi lòng với tình lang, nên sau khi Mộ Cẩn Du rời khỏi yến hội liền theo sát phía sau, chuyện về sau làm ra cũng không khác những gì Cố Minh Nguyệt vừa làm là mấy. Bởi vì Cố Minh Nguyệt xuyên vào thân thể Nhược Lan, khiến cho Mộ Cẩn Du vì thế mà khuynh tâm yêu mến, cho nên cốt truyện bị thay đổi. Công chúa và Mộ Cẩn Du không thể tình đầu ý hợp, trên hoa dưới trăng ở hội săn bắn, sau đó hai người cũng sẽ không theo như nguyên tác hoàn thành từng bước tiến hành cốt truyện sau này.
Mắt thấy Mộ Cẩn Du không có ý dừng lại, các phu nhân chỉ có thể khinh miệt lúng túng mà rút khỏi động, dẫn cô nương nhà mình rời khỏi nơi kinh khủng này.
Thân ở ngoài động chỉ có Quốc Công phu nhân cùng Ngụy Mẫn vẫn không rời đi. Bị các vị phu nhân bỏ lại phía sau Quốc Công phu nhân cũng không tức giận, chỉ là trên mặt nàng mang theo vẻ xấu hổ áy náy nói: "Công chúa điện hạ, Du Ca nhi làm ra hành động như vậy, thực sự khiến người ta xấu hổ khó xử, không biết..."
Ngụy Mẫn không để bụng nói: "Trong lòng bổn cung rất rõ ràng, sẽ không để ý những thứ này." Dứt lời ánh mắt tựa như có ý tứ liếc mắt nhìn nàng ta.
Sắc mặt Quốc Công phu nhân thoáng chốc thay đổi, nhưng thân phận công chúa cao quý, thái độ lại như thường, nàng cũng không tiện nói thêm gì cả, chỉ đành phải ngượng ngùng rời đi.
Vì vậy bên ngoài núi giả chỉ còn một người là Ngụy Mẫn, nàng phải đợi Mộ Cẩn Du đi ra, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nữ tử kia có dáng dấp ra sao. Nàng sớm đã nghe nói Vô Song công tử có một mỹ tỳ tuyệt sắc, cả ngày bị hắn giấu trong nhà cao cửa rộng, ngay cả Quốc Công gia cũng không thể gặp được. Đây cũng là một cơ hội tốt để thăm dò hư thực.
Cố Minh Nguyệt ở trong sơn động giả bị nam nhân đâm vào sắp ngất đi, nhưng nàng nhất định phải giữ thần trí minh mẫn. Có thể thần trí Mộ Cẩn Du hỗn độn không nghe rõ lời đối thoại của công chúa và Quốc Công phu nhân, nhưng nàng nghe được rõ rõ ràng ràng. Nữ chủ Ngụy Mẫn này cực kỳ thông minh, càng khó hơn chính là nàng chân thành yêu thương say đắm Mộ Cẩn Du, bởi vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Đối với người mất mẹ từ nhỏ như Mộ Cẩn Du, liên tiếp bị kế mẫu đầu độc mà còn là một nam nhân có nội tâm cô độc, chân tình là thứ có khả năng làm rung động nội tâm của hắn nhất. Cố Minh Nguyệt dùng chân tình thành công chiếm được một phần tình cảm của Mộ Cẩn Du, bởi vì nàng biết muốn lừa gạt người khác, trước hết phải lừa được chính mình. Nhưng tình cảm công chúa dành cho hắn còn sâu hơn, yêu bằng cả trái tim không pha trộn bất cứ nhân tố nào khác, tình yêu trường cửu chỉ sợ Mộ Cẩn Du trước kia sẽ bị phần chân tình này đắm chìm. Nên biết không nam nhân nào có thể từ chối một nữ tử xinh đẹp lại một lòng say mê yêu thích mình, huống chi đây còn là công chúa thân phận cao quý, Cố Minh Nguyệt lúc này hoàn toàn không sánh được.
Nhưng Cố Minh Nguyệt vẫn chưa thua, nàng vẫn còn một đòn sát thủ chưa từng sử dụng. Nếu đến tận lúc đó nam nhân vẫn giữ nguyên ý nghĩ không muốn thay đổi, vậy Cố Minh Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài chấp nhận số phận rằng nhiệm vụ đã thất bại.
Sau khi chạy nước rút trên người nàng một hồi nam nhân gầm nhẹ thư sướng, vẻ mặt mới có chút thanh minh, nghĩ tới vừa mới nãy mọi thứ đều bị các vị phu nhân vây xem hết, trên mặt có vẻ xấu hổ khó thấy.
Bị người truyền lời phóng đãng là một chuyện, còn bị họ tận mắt nhìn thấy mình phóng túng... Đó là hai chuyện không thể so sánh.
Ngụy Mẫn đợi ở bên ngoài ước chừng nửa canh giờ, Mộ Cẩn Du mới thoả mãn mà ôm Cố Minh Nguyệt đi ra khỏi sơn động. Nàng nhìn kỹ một cái, mỹ nhân dựa vào trong ngực nam nhân mặt phấn má hương, nhu tình xước thái, nhược cốt tiêm hình mị thái tẫn sinh*, hiển nhiên là vừa được người ta hung hăng thương yêu một phen, vô cùng chói mắt!
*nhu tình xước thái, nhược cốt tiêm hình mị thái tẫn sinh: yểu điệu thùy mị, xương cốt cả người mềm nhũn thân hình nhỏ nhắn dáng vẻ quyến rũ tới tận cùng.
Thứ cung nhân dùng để vui đùa thấp hèn này, dáng dấp lại câu hồn gây chú ý như vậy, lại còn leo lên cơ thể người trong lòng nàng, quả là làm cho người ta không thể nào chịu đựng được.
Tôn ti khác biệt, Cố Minh Nguyệt cũng không dám núp ở trong ngực Mộ Cẩn Du. Mắt thấy Ngụy Mẫn tức giận quá mức, mục đích của nàng cũng đạt tới, liền tránh ra khỏi vòng ngực của nam nhân, tiến lên hai bước theo đúng quy củ hành lễ với công chúa, thái độ kính cẩn nói: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Trong lòng Ngụy Mẫn tự biết trước mắt không phải thời điểm làm khó nàng ta, dáng vẻ cao ngạo gật đầu ra hiệu Cố Minh Nguyệt có thể đứng dậy. Nàng nhẫn nhịn, bởi thế ánh mắt cũng không lưu ý dừng lại quá nhiều trên người thị thiếp, mà chuyển sang nhìn Mộ Cẩn Du đẹp đến sặc sỡ loá mắt kia, si ngốc quan sát mi mắt hắn. Khi nhìn đến tóc mai hơi loạn của hắn, trong lòng bị nhéo đau đớn, thế này hiển nhiên là do mới vừa hoan ái xong nên không được gọn gàng.
Nàng giả vờ lơ đãng đi tới bên người Cố Minh Nguyệt, hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Đây... Không phải mùi vị của ngọc lộ trướng trung hương sao?" Tiếp đó ánh mắt chứa đầy vẻ lo âu quay sang nhìn Mộ Cẩn Du mở miệng: "Mộ công tử, vừa mới phải chăng..." trên mặt lộ rõ vẻ đồng tình.
Hiển nhiên Mộ Cẩn Du không nghĩ tới Ngụy Mẫn cũng biết được bí dược này, nhưng nàng xuất thân là hoàng thất Tây Lương vậy có biết nó cũng không kỳ quái, lại nói tiếp mê dược này không phải được truyền tới từ Tây Lương sao.
Bởi vì mùi hương truyền ra từ trên người Cố Minh Nguyệt, Ngụy Mẫn bèn nhân đó mà chắc chắn rằng Cố Minh Nguyệt là đồng lõa của người bỏ thuốc, còn nữa người trong kinh đều nghe nói mỹ nhân Quốc Công phu nhân tặng qua rất được Mộ Cẩn Du yêu thích, thầm nghĩ đương nhiên là lần này nhất định là nàng cố ý quyến rũ Mộ Cẩn Du gây ra chuyện xấu xa trước mặt mọi người, cố tình cho người ta nhìn thấy. Vì vậy thật tâm thật ý nói: "Mộ công tử, ta biết chàng khó xử, chắc hẳn tâm ý của ta chàng cũng nhất thanh nhị sở, nếu lần này chàng muốn trừng trị người hạ dược, ta nhất định có thể..." Lời còn chưa nói hết, liền bị nam tử trước mặt nàng đánh gãy.
"Ý tốt của Công chúa điện hạ Mộ mỗ xin nhận, chỉ là đây là việc trong nhà của tại hạ, ta tự có cách xử lí, mong điện hạ thứ lỗi." Mộ Cẩn Du thầm hiểu trong lòng ắt hẳn Tây Lương công chúa hiểu lầm, nhưng ánh mắt quan sát Cố Minh Nguyệt của nàng làm lòng hắn hoảng sợ. Ánh mắt kia giống như đao thép muốn róc xương người khác, nếu nó là thực, chắc chắn có thể dùng nó thiên đao vạn quả mỹ nhân của hắn.
Cố Minh Nguyệt nghe vậy liền rõ ràng công chúa dường như đã hiểu lầm, chẳng qua nàng cũng không có lý do gì mà đi giải thích cho tình địch nghe. Để cho nàng tiếp tục hiểu lầm cũng tốt, nếu người trong lòng bị đối xử bất công sau đó lại đi che chở cho kẻ bị hiềm nghi là đồng lõa, mà kẻ có lòng dạ hung ác này còn được người mình thương cưng chiều mang theo bên cạnh, nghĩ xem có nữ nhân nào mà không ôm hận.
Cố Minh Nguyệt chính là muốn làm cho nàng căm hận, khiến cho nàng đố kị, nàng mới bị oán niệm là mất chừng mực, nói ra hoặc làm ra vài chuyện chỉ có những người khi đầu óc không tỉnh táo mới nói như những lời khó nghe, hay làm chuyện hồ đồ.
Ngụy Mẫn hiển nhiên không nghĩ tới lòng tốt của mình lại bị nam nhân cự tuyệt, trong lòng nàng khổ sở, càng nhìn Cố Minh Nguyệt càng thấy không vừa mắt. Nàng không rõ vì sao người thương của mình lại muốn bao che tiện nhân này, công chúa chỉ thấy được nửa đoạn sau câu chuyện nào có thể đoán được thật ra người ban đầu có thể phải phô diễn cảnh này trước mặt mọi người lại chính là chất nữ của Quốc Công phu nhân. Đối với nữ nhi gia mà nói danh tiếng là thứ quan trọng nhất, Mộ Cẩn Du không tiện giải thích, chỉ vì như thế ắt sẽ dính dáng tới Liễu Y Y vô tội. Hắn biết biểu muội không có quan hệ huyết thống này là người tốt, hành sự tự nhiên sẽ cố kỵ. Mà Cố Minh Nguyệt lại là nữ nhân chính đáng đường hoàng của Mộ Cẩn Du, lần này thực sự đã giúp mình, vì vậy khi nàng bị người khác nghi ngờ trong lòng Mộ Cẩn Du liền thấy khó chịu, làm sao có thể không nói giúp nàng.
Cố Minh Nguyệt nghe vậy lập tức nắm lấy thời cơ ném ra một làn thu ba chan chứa tình cảm, lại nhận lấy ánh mắt trấn an của Mộ Cẩn Du, Ngụy Mẫn nhìn vào trở nên giận dữ!
"Mộ công tử, chàng hãy nghe ta nói, tiện nhân kia rõ ràng là..." Giọng nói của nàng mang theo sự oán hận không rõ, dùng từ cũng bắt đầu không thích hợp, ánh mắt như từng mảnh từng mảnh phi đao bắn về phía Minh Nguyệt, những lời này còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người ta cắt đứt.
"Công chúa điện hạ ngay thẳng giúp người, trong lòng Mộ mỗ vô cùng cảm kích, nhưng chuyện trong nhà ta chưa tới phiên một người ngoài nói vào. Công chúa đã ở đây quá lâu rồi, kính xin trở lại bữa tiệc, thân thể Mộ mỗ có chút bất tiện, đi trước một bước." Mộ Cẩn Du không thể nghe người khác gọi Cố Minh Nguyệt là tiện nhân, người tự cho là thông minh lúc nào cũng không khiến người khác ưa thích nổi, nói xong cũng không nhìn Ngụy Mẫn, kéo Cố Minh Nguyệt trở về Tư Phương viện.
Tây Lương công chúa chưa từng bị người khác coi nhẹ như vậy, lời trong lời ngoài của người mình yêu đều nhắc nhở mình chỉ là người ngoài, có thể thấy được trong mắt hắn nàng không sánh bằng Cố Minh Nguyệt, lòng đố kị thoáng chốc như bị đổ thêm một thùng dầu, thế lửa cuồn cuộn ngất trời, khó có thể đàn áp tiêu diệt.
Vì vậy nàng không khống chế được mà thốt ra: "Mộ Cẩn Du, ngươi đứng lại! Trong lòng ngươi cũng biết ta nhất định sẽ bước vào cửa nhà ngươi, tương lai sau này của chúng ta còn dài..." Giọng nói của nàng mang chút ý khóc, nhưng lòng lại điên cuồng đưa tay nhắm thẳng vào Cố Minh Nguyệt, "Một ngày nào đó ngươi sẽ thấy chỗ tốt của ta, nàng chẳng qua chỉ là một kẻ ti tiện, ngươi bảo vệ nàng như vậy, quả thực đáng giận, sẽ có một ngày ngươi sẽ vì ta mà vứt bỏ nàng ta như chiếc giày rách!"
Ngụy Mẫn thực sự là bị tức giận tới nỗi đầu óc mê muội, đánh bậy đánh bạ trong lòng nghĩ gì thì nói nấy, lời nói kiêu căng quá đáng, nghĩ tới bản thân mình mỗi ngày ân cần mời mọc, từ ngữ trong thư đầy vẻ lấy lòng, vậy mà hắn không có chút động lòng sao.
Mộ Cẩn Du dừng bước xoay người lại nhíu mày, đối với tâm ý của Ngụy Mẫn hắn có chút cảm động, chẳng qua chỉ là thương hại nàng một lòng si mê, cũng không có tình cảm nam nữ. Quả thật hắn biết tương lai không xa, chính mình phải đem kiệu lớn tám người khiêng mặt mày rạng rỡ rước công chúa về làm chính phu nhân, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa bước vào cửa, lại mơ hồ coi Cố Minh Nguyệt như cái đinh trong mắt. Đột nhiên Mộ Cẩn Du có phần do dự với công chúa, thầm nghĩ không bằng hắn kết hôn với một nữ tử tính tình mềm mại rộng lượng, như vậy thiếp thất mà hắn thương yêu cũng sẽ được bố trí ổn thoả thích đáng.
Huống chi, hắn ghét bị người khác thúc ép, vô hình trung công chúa gây cho hắn không ít loại áp lực. Chỉ vì thân phận công chúa cao quý, đồng thời còn gánh vác trọng trách giữ quan hệ thông gia của hai nước, nàng thích liền muốn gả, mình chỉ có thể vùng vẫy một chút sau đó nhất định phải cưới nàng, cảm giác này thật làm người ta phiền não.
"Những gì công chúa nói đều là chuyện trong tương lai, mà tương lai lại là chuyện hư vô khó định luận...... Giờ đây công chúa thanh thanh bạch bạch, ngôn hành nên tự trọng."
Nói như vậy với một nữ tử xuất giá thì có chút nghiêm trọng, mặc dù dân phong Tây Lương cởi mở dũng mãnh, đa số nam nữ có thể tự do hôn phối, nhưng bị người trong lòng chỉ trích không tự trọng rõ ràng như vậy, cuối cùng Ngụy Mẫn không chịu nổi, cố nén nước mắt xoay người nhanh chóng rời đi.
Công chúa này, thông tuệ có thừa, khôn khéo lại chưa đủ, phỏng đoán tâm tư nam nhân càng không tốt. Nhưng nàng có một thứ Cố Minh Nguyệt cần nhất, cũng là ưu thế lớn nhất, đó là huyết thống cùng thân phận cao quý.
Cố Minh Nguyệt đang cảm khái may mắn công chúa quyền cao khí thịnh đồng thời làm việc lại dễ kích động, lại vì bản thân có một phần lo lắng, buộc lòng phải gửi toàn bộ hy vọng vào một trận đánh cuộc cuối cùng. Lúc này nàng không biết sự tình sẽ tiến hành trơn tru thuận lợi, thậm chí còn có những điều bất ngờ, trực tiếp giúp cho bản thân nàng đứng ở thế bất khả chiến bại.
Tác giả nói:
Gần đây đang giả thiết nam chính trong nhiệm vụ kế tiếp,
Mọi người xem xem văn án, yêu thích kiểu người nào nhất thì để lại tin nhắn cho tôi biết,
Thứ nhất có thể cung cấp thêm cho tôi chút linh cảm, mà mọi người thích nhìn cũng thoải mái ~~~~
Cầu xin xử nam thông minh sao,
Tôi chỉ muốn nói sẽ có xử nam,
Thịt tươi cũng có,
Chỉ cần mọi người nhắn lại ~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip