Chương 42
Edit: Mều
Giang Đường lạnh nhạt nhìn cô giáo trẻ trước mắt.
Cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, trong lòng ai nghĩ gì, ai muốn làm gì, cô vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Cô hiểu rõ sức hút của Lâm Tùy Châu đối với cô gái trẻ, càng hiểu những suy tính trong lòng Lưu Thu Nguyệt hơn. Chẳng qua cô ta chỉ muốn leo cành cao, một bước lên mây.
Vèo một tiếng, Giang Đường ném túi xách cầm trên tay lên ghế sofa: "Cô không cẩn thận à?"
Khí thế vô cùng bức bách khi cô tức giận khiến Lưu Thu Nguyệt bất an co rụt vai. Ở trước mặt Giang Đường, cô ta bị lấn lướt chẳng khác gì một nha hoàn xách giày.
"Tôi thực sự không cẩn thận..." Lưu Thu Nguyệt nhỏ giọng, nói: "Nước trà làm ướt quần áo của tôi nên tôi mới thay bộ đồ khác. Sau đó bị trượt chân, may thay anh Lâm đỡ được tôi."
Lâm Tùy Châu: ???
Cảm nhận được Giang Đường di chuyển tầm mắt, ánh mắt Lâm Tùy Châu ngây thơ: "Tôi không có, tay của tôi luôn để trong túi."
Giang Đường nhíu mày, dửng dưng như không: "Chắc tôi quan tâm anh có hay không có!"
Lâm Tùy Châu: "..."
"Được rồi, xem như tôi hiểu lầm cô." Giang Đường ỷ vào chiều cao, quét mắt trên cao nhìn xuống Lưu Thu Nguyệt: "Thế nhưng cô giáo Lưu vẫn nên chú ý! Nếu cô không cẩn thận ở nhà người khác, mà người kia là chính nhân quân tử thì may mắn rồi. Còn lỡ không phải, cô gặp chuyện chẳng lành thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Lời nhắc nhở "thiện chí" này khiến mang tai Lưu Thu Nguyệt nóng bừng. Cô ta gật đầu liên tục rồi cầm đồ đạc rời khỏi Lâm gia giống như gà trống thua cuộc.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Giang Đường hừ lạnh, đi đến trước mặt Thiển Thiển và khom lưng xoa đầu nhỏ của con bé: "Còn đau bụng không?"
Thiển Thiển ngoan ngoãn lắc đầu: "Hết đau rồi ạ!"
"Vậy thì tốt, nếu không còn việc gì mẹ về trước..."
"Ui da!" Vừa dứt lời, đột nhiên Thiển Thiển ôm đầu ngã vào ghế sofa: "Thiển Thiển đau bụng, mẹ phải ở lại mới có thể khỏe hơn!"
"..."
"......"
"Con đang ôm đầu đấy!"
Một giây sau.
Thiển Thiển ôm bụng, kêu lên lần nữa: "Ui da, Thiển Thiển đau bụng, mẹ phải ở lại mới có thể khỏe hơn!"
Rõ ràng là đứa nhóc vô lại.
Lâm Tùy Châu nén cười nhìn Giang Đường: "Vậy cô... ở lại nhé!?"
Cô đánh giá Lâm Tùy Châu, cười lạnh: "Anh trông rất đẹp, suy nghĩ cũng vô cùng đẹp!"
"..."
"Không còn chuyện gì thì tôi về đây! Đúng rồi, cho con gái anh xem phim truyền hình lúc tám giờ ít thôi!"
Sau phim "Cô bé lọ lem của tổng tài bá đạo" là phim "Thiên kim thật giả", cô rất lo lắng Thiển Thiển xem phim truyền hình xong sẽ nghi ngờ rằng bản thân bị nuôi nhầm, sau đó ngàn dặm xa xôi tìm mẹ ruột.
Cô bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng, không chút sắc thái lưu luyến.
Lâm Tùy Châu vẫn ung dung, anh vững tin rằng Giang Đường đang dùng cách lạt mềm buộc chặt. Dù cô căm ghét căn nhà này thế nào chăng nữa thì cũng được điều kiện xung quanh biến thành bà chủ phú quý, mười món tay không dính nước xuân (1) từ lâu. Bây giờ để cô tầm thường trở lại, cô có thể làm quen được sao?
(1) Nước xuân: (阳春水) từ này là 阳春 Dương Xuân. Dương Xuân đề cập đến tháng 3 của mùa xuân, là một phép ẩn dụ cho thời tiết cực lạnh. Nước xuân dùng để chỉ sông hoặc nước dưới thời tiết băng giá. Tóm lại, mười ngón tay không dính nước xuân ý diễn tả một người không chạm vào nước trong thời tiết lạnh.
Thời gian sẽ giúp cô hiểu rõ cuộc sống nào là tốt nhất, người đàn ông nào là tốt nhất, ai... đáng để yêu nhất.
"Bố ơi, con không thích cô giáo Lưu!"
Giọng nói của con gái giúp Lâm Tùy Châu lấy lại tinh thần. Anh lười biếng cụp mắt, trầm giọng nói: "Con yên tâm, con sẽ không gặp lại cô giáo Lưu đâu!"
Chuyện kể rằng vào một thứ hai nọ, cô giáo Lưu bị nhà trẻ Trường Thanh đuổi vì phạm lỗi vô trách nhiệm với công việc.
Lương Thâm và Lương Thiển vui vẻ đi tới nhà trẻ thì trông thấy sắc mặt Lưu Thu Nguyệt u ám, xách vali chuẩn bị rời khỏi trường học.
Đầu tiên Lương Thâm sửng sốt, sau đó buông tay Thiển Thiển chạy tới: "Cô Lưu, cô phải đi sao?"
Dưới ánh mặt trời, lông mày cậu nhíu chặt, đôi mắt trong trẻo tràn ngập vẻ u sầu.
Lưu Thu Nguyệt bất giác siết chặt tay.
Trường Thanh là nhà trẻ quý tộc, bị nơi này sa thải không phải việc nhỏ. Đến khi người khác nhìn đánh giá trên CV (2) của cô ta chắc hẳn sẽ không muốn nhận, tương lai của cô ta xem như bị phá hủy.
(2) CV là viết tắt của từ Curriculum Vitae. CV thường được gọi là sơ yếu lí lịch, nhưng bản chất CV tóm tắt những thông tin về trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc, các kỹ năng liên quan đến công việc. CV không phải là tờ khai lý lịch tự thuật.
Đôi môi Lưu Thu Nguyệt vẽ ra một nụ cười, khom lưng đặt vali xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lương Thâm, giọng điệu dịu dàng không thay đổi: "Đúng vậy, cô Lưu phải rời khỏi đây. Sau này sẽ có cô giáo mới dạy con, con phải nghe lời đấy, hiểu không?"
Lương Thâm trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên.
Kể từ khi đến nhà trẻ này, cậu thích nhất là cô giáo Lưu, hằng ngày có chuyện gì cậu cũng tâm sự với cô ta. Bây giờ nghe thấy cô ta sắp đi, cậu lập tức khó chịu đỏ cả vành mắt.
"Tại sao cô phải đi?"
Vẻ mặt cô ta bi thương và khó xử: "Hôm trước, cô đến thăm hỏi các gia đình đã xảy ra một chuyện bất ngờ nho nhỏ. Hình như mẹ của con hiểu lầm cô, nhưng đều do cô không cẩn thận..."
Lưu Thu Nguyệt thở dài, ôm vali đứng dậy rời đi.
Lương Thâm vội vàng đuổi theo: "Do mẹ con bảo cô đi sao?!"
Cô ta nhìn cậu, không đáp.
Cánh cổng nhà trẻ chậm rãi khép lại. Lương Thâm siết mạnh lan can, hàm răng cắn chặt.
Chuyện của cô giáo Lưu khiến Lương Thâm cả ngày không nghe giảng bài, ngay đến bữa trưa mà chỉ ăn qua loa vài miếng. Cuối cùng, cũng nhẫn nhịn được đến lúc tan học, tài xế đưa bọn nhóc trở về chung cư Hạnh Phúc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Thâm u ám, cậu chạy nhanh vào chung cư.
"Anh, chờ em với!"
Thiển Thiển một trái một phải cầm cặp sách của cả hai, đuổi theo vào trong với bước chân ngắn ngủn.
Con bé không thể chạy nhanh, thấy Lương Thâm biến mất như cơn gió nên Thiển Thiển thở hồng hộc bước nhanh hơn. Con bé đi gấp gáp, không để ý hòn đá nhỏ dưới chân thế là bị vấp ngã xuống đất.
Cặp sách trên tay đều văng thật xa, đau đớn trên đầu gối và lòng bàn tay truyền đến khiến Thiển Thiển ngây dại trong chốc lát. Không lâu sau, cơn đau không ngừng truyền tới kích thích con bé khóc òa lên.
Nước mắt phủ kín hai mắt như sương mù mông lung, không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Con bé đứng lên không nổi, càng khóc lớn hơn.
Bên tai vang lên tiếng bước chân, Thiển Thiển được một người đỡ dậy khỏi mặt đất.
"Em không sao chứ?"
"Hức hức..." Con bé tiếp tục thút tha thút thít, đáp: "Đau..."
"Đừng khóc, đừng khóc!" Âu Dương luống cuống nhìn xung quanh, cậu tháo chiếc khăn quàng đỏ nhăn nhúm trước ngực, động tác không khéo léo băng bó vết thương trên tay của Thiển Thiển.
Mũi Thiển Thiển ửng đỏ, đôi mắt trong suốt sáng long lanh còn đọng nước mắt.
Dưới ánh mặt trời, con bé đáng yêu như tiểu tinh linh.
Lỗ tai Âu Dương đỏ bừng, giọng nói có hơi cứng nhắc: "Có thể... có thể đứng lên được không?"
Không chờ Thiển Thiển trả lời, Lương Thâm nghe tiếng em gái khóc mà chạy tới bay lên đá văng Âu Dương. Cậu che bên người Lương Thiển như tiểu bá vương, căm tức nhìn Âu Dương: "Tại sao mày bắt nạt em gái tao?!!"
Âu Dương ôm mặt, phun một ngụm máu lên mặt đất.
Khóe miệng bị rách rất đau.
Âu Dương biết mình bị hiểu lầm. Cậu ấy ngước mắt nhìn về phía Lương Thâm, kiên nhẫn giải thích: "Tôi không bắt nạt em gái cậu!"
"Mày làm em ấy bị thương!" Hôm nay Lương Thâm vốn không được vui, hành vi của Âu Dương hoàn toàn chọc cậu tức giận. Chẳng cần quan tâm nhiều, cậu kéo tay áo vọt tới.
Tuy Lương thâm còn nhỏ nhưng vô cùng ngang ngược, Âu Dương cũng không phải hiền lành. Bị gây hấn liên lục khiến cậu ấy một bụng lửa giận. Cậu ấy cũng không quan tâm gì nữa, nắm tay thành đấm rồi vật lộn với Lương Thâm.
Tình cảnh dần mất không chế.
Học sinh tiểu học đánh nhau đến mức nước sôi lửa bỏng thu hút tầm mắt của người qua lại. Một vài người lớn thử đến khuyên can, nhưng hai đứa nhóc đang nổi nóng đều nghe không lọt tai.
Lương Thiển hét lên rằng đầu gối bị rách da, rồi chậm chạp đứng dậy từ mặt đất: "Các anh đừng đánh nữa!"
Giọng con bé như tiếng muỗi kêu, không mảy may có cảm giác của sự tồn tại.
"Đừng đánh nữa..."
"..."
Không một ai nghe.
Đánh qua đánh lại hơn mười phút, Lương Thâm nhỏ hơn một tuổi cuối cùng không thắng nổi Âu Dương. Sau khi bị đè xuống đất, điên cuồng xung đột một trận, cậu yếu thế khóc lớn.
Âu Dương thở hổn hển nắm cổ áo Lương Thâm, lớn tiếng gào thét: "Tôi không đánh em gái cậu...!"
Lương Thâm hung hãn trừng mắt nhìn Âu Dương: "Mày chờ đó! Chờ tao trở về sẽ mách với bố tao!"
"Mách đi! Chắc tôi sợ cậu!"
Âu Dương đang định thả Lương Thâm thì đột nhiên một cánh tay bị chộp lấy. Lương Thâm ngẩng đầu lên, há miệng cắn mạnh vào cổ tay Âu Dương. Trong nháy mắt, tiếng kêu đau điếng vang vọng toàn bộ chung cư.
Thật đúng lúc, Giang Đường và Sơ Nhất đi mua thức ăn về tình cờ trông thấy cảnh tượng này.
Vẻ mặt Giang Đường: WTF?
Chỉ đi mua đồ ăn cũng có thể nhìn thấy con trai đánh nhau với người khác sao??
Hai đứa nhóc này rất giống khỉ con đang đùa giỡn trong thảo cầm viên, để người qua lại xem khỉ diễn trò đánh nhau miễn phí. Cô cố gắng khống chế biểu hiện trên khuôn mặt. Sau khi đặt đồ ăn xuống đất, cô tiến đến tách hai đứa nhỏ ra.
Lương Thâm chưa từ bỏ ý định muốn đạp Âu Dương, Âu Dương không phục muốn cào mặt Lương Thâm.
Cô dùng hết sức lực mới có thể khiến bọn nhỏ không tiếp tục vật lộn. Bây giờ hai đứa đều rất khó coi, mặt Âu Dương sưng phù một bên, trên cổ tay còn có một vòng dấu răng. Lương Thâm nghiêm trọng hơn, vết bùn bẩn dính trên người đen như mực, nút áo sơ mi bị đứt vài cái, trên mặt và trên cổ là một mảng xanh tím.
Đương nhiên, bọn chúng đã chiến đấu rất quyết liệt.
"Đây là con cô sao?" Một ông cụ đang vây xem hỏi.
Giang Đường ngại ngùng nở nụ cười: "Hôm nay con tôi chưa uống thuốc. Ngại quá, dọa mọi người sợ rồi!"
Dứt lời, cô kéo hai đứa đi về phía chung cư. Sau đó, cô không quên căn dặn Sơ Nhất: "Cầm đồ ăn, dẫn theo em gái của con!"
Sơ Nhất ngơ ngác gật đầu.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Về đến cửa nhà, Giang Đường đẩy Lương Thâm vào nhà không mấy dịu dàng, tiếp đó cô dắt Âu Dương vào. Sợ dẫn tới tranh chấp lần nữa, cô để hai đứa duy trì một khoảng cách an toàn.
Hai tay Lương Thâm nắm chặt, tức giận trừng mắt nhìn Âu Dương.
Âu Dương xem thường hừ lạnh, chỉ cúi đầu chỉnh lại quần áo.
Không lâu sau, Sơ Nhất dẫn em gái bước vào.
Ba tên quỷ nhỏ đứng xếp hàng ngay ngắn, trên người cả ba đều bị thương.
Giang Đường cảm thấy hơi đau đầu. Cô kiềm chế tính tình nóng nảy của mình, kiên nhẫn lục lọi tủ thuốc: "Sơ Nhất, giúp mẹ bôi thuốc cho Âu Dương!"
Sơ Nhất rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô.
"Không cần!" Âu Dương liếc Sơ Nhất: "Không cần bôi thuốc!"
Sơ Nhất khẽ nói: "Nếu không bôi thuốc, bà của cậu nhìn thấy sẽ đau lòng đấy!"
Cậu ấy nhướng mày, không phản đối.
"Bạn Âu Dương ngồi xuống ghế sofa đi! Đứng sẽ không tiện bôi thuốc."
Âu Dương ngắm nhìn chiếc ghế sofa sạch sẽ, rồi nhìn quần áo bẩn thỉu của mình. Cậu ấy vô thức lùi về phía sau một bước, sự tự ti và thấp thỏm chợt lóe lên trong mắt. Sơ Nhất mím môi, lấy một cái ghế và kéo Âu Dương ngồi xuống, sau đó, cậu cầm tăm bông, thuốc nước, cẩn thận giúp Âu Dương khử trùng.
Giang Đường xử lí vết thương nhỏ trên cánh tay và đầu gối của Thiển Thiển trước. Khi cô chuẩn bị đưa tay giúp Lương Thâm thì chạm phải ánh mắt uất hận của cậu.
Giang Đường khẽ nhướng mày, cô cảm thấy sự việc có vẻ không đúng.
"Hình như con có điều gì cần nói với mẹ! Nhưng phải bôi thuốc trước, tránh việc con bị uốn ván chết, muốn nói cũng không nói được."
Lương Thâm khẽ cắn môi, miễn cưỡng chìa cánh tay ra.
Không bao lâu, đã giải quyết xong ba đứa nhỏ.
Giang Đường cất hộp thuốc, bình tĩnh nhìn những đứa nhỏ trước mặt, chậm rãi hỏi: "Tại sao đánh nhau?"
Lương Thâm chỉ vào Âu Dương: "Nó bắt nạt Thiển Thiển!"
Âu Dương lườm một cái: "Tôi không có!"
Ánh mắt Giang Đường rơi vào người Lương Thiển đang ngồi giữa: "Nói mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiển Thiển thành thật đáp: "Con té ngã, anh này giúp con..."
Lương Thâm nghe vậy thì chọt mạnh tay vào trán con bé: "Em... em... đồ khuỷu tay hướng ra ngoài (3)!! Anh nhìn thấy nó bắt nạt em!"
(3) Khuỷu tay hướng ra ngoài: có nghĩa là khi ai đó nói chuyện, lý ra bạn phải đứng về phía họ để nói giúp họ, nhưng bạn lại đứng về phía đối thủ của họ.
"Không có..." Thiển Thiển oan ức, viền mắt bắt đầu đỏ hoe.
Âu Dương nhíu mày, kéo Lương Thiển đến và chắn trước người con bé. Cậu ấy rũ mắt lạnh lùng nhìn Lương Thâm: "Cậu là anh trai của em ấy! Tại sao không tin em ấy?"
Lương Thâm bị chất vấn nên quay đầu đi, không đáp.
Ánh mắt Âu Dương chính trực, cậu ấy nhìn về phía Giang Đường: "Dì..."
Giang Đường mỉm cười: "Gọi là chị."
Dì sao? Cô là tiên nữ xinh đẹp tựa nhành hoa, dù đã có con cũng không thể gọi là dì, dù sau này già đi cũng là chị tiên nữ lớn tuổi. Dì gì mà dì!
Hết chương 42
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip