Chương 49: Con gái của chồng trước (8)
Sở Vân Lê gật đầu, đứng dậy hướng về phía sân sâu: "Con vẫn ổn, trở về rồi thì công việc không quá nặng, cũng có cơm ăn no. Muốn dậy lúc nào cũng không ai quản. Ban đêm không chịu lạnh, chăn ấm áp, không cần giặt quá nhiều quần áo như vậy nữa."
Dương thị càng thêm bất an, vội vàng đuổi theo Sở Vân Lê vào sân sau: "Con có trách mẹ không?"
Sở Vân Lê không trả lời ngay, xoay người nhìn bà: "Mẹ là mẹ của con, con cũng mong mẹ sống tốt. Nói thật cuộc sống ở Đỗ gia không tốt, nếu có thể con mong mẹ rời đi."
Nếu Dương thị trở về để thuyết phục Sở Vân Lê chấp nhận hôn sự với Đỗ gia, nghe lời này chắc chắn bà hiểu quyết tâm của nàng không muốn vào Đỗ gia.
"Nhưng mẹ đã gả vào rồi." Dương thị nhấn mạnh.
Sở Vân Lê nhướng mày, hỏi lại: "Mẹ tính đó là gả sao? Tự mình mang theo con gái đến, như kẻ đi xin ăn, không có lễ cưới, cũng không có họ hàng thân thích đến chúc mừng. Mẹ nghĩ rằng chỉ vì sống ở đó một năm mà họ sẽ coi mẹ là người trong nhà sao?"
Dương thị sắc mặt trắng bệch: "Trong mắt con, mẹ chỉ là như vậy thôi sao."
"Không phải con nghĩ vậy." Sở Vân Lê không chút khách khí: "Mà người ngoài cũng nghĩ như vậy. Một năm ở Đỗ gia, mẹ con chúng ta ngoài làm việc, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no. Mẹ đã nghỉ ngơi được ngày nào chưa? Khi cha cưới mẹ, có tam môi lục sính, kiệu hoa đưa đón. Hiện giờ Đỗ gia đối xử với mẹ thế nào?"
Dương thị không chịu nổi sự thật này, dựa vào cọc củi bên cạnh, những cọc củi này vẫn là từ thời Hà Đại Xuyên bổ ra, là chặt từ cây đại thụ để dành đốt lửa. Hà Dương thị luôn tiếc rẻ không dám dùng, giờ vẫn còn để lại đây.
Vuốt thanh củi, môi Dương thị mấp máy, mặt tái nhợt giải thích: "Mẹ tái giá sao có thể so sánh với cô nương mới lớn? Hơn nữa, Đỗ thúc đối với ta cũng không tệ, chỉ là bà nội con... Mẹ đã hai đời chồng, bà khắc nghiệt cũng là chuyện thường, chỉ cần chờ ngày tháng lâu rồi bọn họ chấp nhận mẹ là được."
Mặc dù có lý do như vậy nhưng cho dù không có ký ức nguyên thân đời trước thấy được kết cục, Sở Vân Lê vẫn không tin lời của Dương thị. Nàng cầm cuốc đào đất, thuận miệng hỏi: "Ngày tháng lâu rồi sẽ ổn?"
Nàng dùng cuốc chống cằm, không đợi bà trả lời, nhướng mày tiếp tục: "Ngày tháng lâu dần thì gà của Đỗ gia không cần cho ăn, chuồng heo không cần quét dọn? Nhà cửa trong ngoài cũng không cần lau chùi, quần áo không cần giặt, cơm cũng không cần nấu, mọi người trong nhà hít gió tự no à?"
"Con không biết, mẹ một hai nhất định tìm một gia đình để hầu hạ hay là như thế nào?" Dương thị cả người trơ ra, mặt tái nhợt dựa vào đống củi, ánh mắt mờ mịt, không thấy sự sáng suốt.
Sở Vân Lê nhìn thấy vậy, hỏi: "Hôm nay mẹ tới, có phải giống mợ bảo con gả cho Đỗ gia không?"
Dương thị hoàn hồn, trong lúc nhất thời không trả lời xem như ngầm thừa nhận.
"Hay là mẹ đang tìm con giúp mẹ chia sẻ việc? Con sẽ không giúp Đỗ gia làm bất cứ việc gì. Nếu mẹ muốn làm con không ngăn cản, nhưng nếu mẹ muốn khuyên con gả vào cửa Đỗ gia, con sẽ trở mặt đấy!" Sở Vân Lê nghiêm túc và quyết định.
Thật là tình cảm thâm hậu thông cảm cho người một nhà, Sở Vân Lê thực lòng nguyện ý làm chút việc, sẽ không so đo nhiều như vậy. Nhưng Đỗ gia rõ ràng coi mẹ con nàng như lao động miễn phí, còn rẻ hơn đứa ở. Ít nhất đứa ở có thể ăn no và còn có tiền công, còn mẹ con nàng thì ngoài việc bị mắng chửi chịu đói, chẳng được gì khác.
Không biết bao lâu trôi qua, Dương thị đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, xoay người lại, đem đào cỏ rũ bùn đất đào ra đặt sang một bên. Sau khi nhổ hết cỏ, năm sau trong đất sẽ ít cỏ dại hơn: "Để mẹ giúp con."
Sở Vân Lê cũng không từ chối: "Mẹ, thương thế của Đỗ Vũ thế nào rồi?"
Dương thị thở dài: "Đại phu nói, tùy theo số phận, rất có thể sẽ bị què. Nếu nó không khỏi thì không thể tiếp tục học hành, có lẽ có thể lên trấn tìm việc làm ở phòng thu chi."
Bà nhìn Sở Vân Lê: "Đại Nha, đừng trách mẹ. Gả cho một tiên sinh dạy chữ cũng là chuyện tốt, được người tôn trọng. Hôn sự này cũng không tệ." Không đợi Sở Vân Lê phản đối, bà vội nói: "Tất nhiên, nếu con thật sự không muốn, mẹ cũng không ép buộc. Con nói đúng, Đỗ gia thật sự nhiều việc quá."
Sở Vân Lê nhướng mày, tò mò hỏi: "Con đi rồi, liệu bà ấy có giúp mẹ làm việc không?"
Dương thị bật cười: "Bà ấy nấu cơm, mẹ giặt quần áo." Trông có vẻ rất vui mừng.
Bây giờ đang vào đông, ngày càng lạnh hơn, nấu nước ấm còn cần củi, giặt quần áo cũng không dùng nước ấm. Vì thế việc giặt quần áo này thật không phải việc dễ dàng.
Sở Vân Lê nhìn đôi tay sưng đỏ của mẹ, lòng không biết nên nói gì.
"Mẹ có nghĩ đến việc sống riêng không?" Sở Vân Lê hỏi dò.
Dương thị lắc đầu: "Nữ nhân tự mình lập hộ không dễ dàng như vậy."
"Cũng không bằng sống khổ sở, bận từ sáng đến tối vẫn ăn không đủ no." Sở Vân Lê không nhịn được lại nói thêm.
Lần này Dương thị không bị sốc, tiếp tục công việc trong tay: "Nhìn thấy con sống tốt, mẹ cũng yên tâm hơn. Đợi khi hôn sự của Đỗ Vũ định xong, con sẽ không thể trở về Đỗ gia nữa."
Biết Dương thị đang nhắc nhở nàng rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để trở lại Đỗ gia, Sở Vân Lê chỉ mỉm cười: "Mẹ, đừng làm nữa. Trời đã không còn sớm, chúng ta đi nấu cơm ăn."
Mẹ con cùng nhau nấu cơm, hiếm có được những khoảnh khắc nhẹ nhàng và thoải mái. Sở Vân Lê dùng mỡ heo xào cải thìa, thêm một đĩa thịt nạc xào. Khi đã dọn cơm lên, Dương thị có chút không chờ nổi, hai chén cơm xuống bụng rồi bà thở dài: "Sống lâu dài phải biết tính toán, đừng quá lãng phí. Không thể ngày nào cũng ăn như vậy."
Ý bà là Sở Vân Lê vì thấy bà ở đây nên mới làm những món ngon như vậy.
Sở Vân Lê không giải thích: "Mấy ngày nữa con sẽ mua một con lợn con, nuôi một năm, sang năm sẽ có thịt ăn. Con cũng sẽ nuôi vài con gà, không thiếu trứng gà." Ở Đỗ gia làm việc vất vả mà trứng gà thì chẳng bao giờ thấy. Nàng lại nhớ ra điều gì đó, nói: "Con muốn đính hôn, người đó không tệ, cũng sẽ mau chóng thành thân, đến lúc đó con cũng có người giúp đỡ việc đồng áng..."
Nghe đến việc thành thân, Dương thị chỉ cảm thấy đồ ăn mỹ vị trong miệng cũng trở nên nhạt nhẽo, trong lòng đủ loại cảm xúc: "Không hề nhìn kỹ sao? Mẹ nghe nói, hắn là một kẻ lưu manh..."
"Mẹ, hắn thực sự rất tốt." Sở Vân Lê cắt ngang lời bà: "Con sẽ không nhìn lầm. Một năm trước con đã sống khổ, sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó nữa. Nếu hắn thực sự là kẻ vô dụng, con sẽ hòa ly ngay, tuyệt đối không chịu đựng!"
Nàng và Phùng An đương nhiên sẽ không hòa ly, nhưng lời này phần lớn là để Dương thị nghe. Có nhiều điều chưa xảy ra nhưng đã có trong trí nhớ của nguyên thân, sau này Dương thị ở Đỗ gia không chỉ sống khổ sở mà còn rất xấu hổ. Nàng thật lòng hy vọng mẹ có thể dứt ra và rời đi.
Dương thị hơi thở dài: "Con gái tính tình nên hiền hòa tốt hơn, nam nhân mới có thể yêu thích..."
Sở Vân Lê không thích nghe những lời này, nhíu mày nói: "Người yêu thương con dù con có tính tình thế nào cũng sẽ không thay đổi." Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi Phùng An, trong tình cảm nàng không thích nhượng bộ người khác.
Đương nhiên rất nhiều phụ nữ lúc bấy giờ đều có suy nghĩ giống Dương thị, nhưng Sở Vân Lê không phải là Hà Đại Nha thật, nàng không thể chấp nhận việc sống cả đời với oán khí đầy lòng chỉ vì phải làm theo ý muốn của người khác, làm những việc mình không thích nhưng người khác mong nàng làm. Đến cuối cùng, chết đi mà vẫn không hiểu vì sao mình không hạnh phúc.
May mắn thay, nàng biết tự nhận ra oan khuất của mình, nếu không thật sự không có lối thoát.
Dương thị im lặng, mẹ con hai người coi như tan rã trong không vui. Sở Vân Lê cũng không có ý định nhượng bộ với suy nghĩ của Dương thị.
Khi thấy thời tiết dần lạnh, nhiều người tuy còn đang làm đồng, nhưng không còn làm việc từ sớm đến tối, nàng quyết định tìm bà mối đến để cầu hôn. Giống như Phùng An đã nói, thúc thúc và thẩm thẩm của hắn không chỉ không phản đối việc cháu trai đi ở rể mà còn thúc giục hai người mau chóng thành hôn.
Hôn sự của nhà nông không quá cầu kỳ, đặc biệt là hôn sự của họ khác với những nhà khác. Sở Vân Lê quyết định nhanh chóng định ngày cưới trước năm mới, như vậy sau khi thành thân, hai người còn có thể cùng nhau đón Tết.
Cùng lúc đó, ở nhà bên cạnh, hôn sự của Hà Thiêm Hỉ và Liễu Tinh Tinh cũng đã được định đoạt. Hà Dương thị vui mừng khôn xiết, đi đâu cũng hớn hở, không ngừng kể về chuyện con gái cưng của nhà ai đó đòi hỏi phải có nhà mới chịu cưới, còn tự hào rằng con gái của thôn trưởng Liễu thôn nguyện ý gả vào nhà bà mà không cần nhà riêng, nguyện ý sống chung với trưởng bối mới là cô nương tốt thật sự.
Sở Vân Lê không biết liệu cô nương ấy có phải là người tốt thật sự hay không, nhưng việc Hà Thiêm Hỉ thích Liễu Tinh Tinh là điều chắc chắn. Hôn kỳ của họ được định vào năm sau, Hà Thiêm Hỉ mỗi ngày đều chạy đến nhà Liễu Tinh Tinh để giúp đỡ, đi sớm về muộn còn chăm chỉ hơn cả ở nhà mình.
Giống hệt như Phùng An!
Hai người họ còn chưa thành thân, nhưng Phùng An đã dành phần lớn thời gian ở bên này. Sở Vân Lê vui mừng vì có người giúp đỡ, dù sao họ cũng đã đính hôn, người ngoài cũng không còn lời ra tiếng vào.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Sở Vân Lê thấy Phùng An mặc quần áo mỏng manh, liền làm thêm cho hắn hai bộ. Còn về sính lễ, chỉ có chăn và quần áo, đều là để Phùng An tự dùng. Dù sao cũng không trông chờ vào thím của hắn sẽ cho hắn của hồi môn gì.
Đến ngày thành thân, Sở Vân Lê từ sáng sớm đã thay bộ quần áo đỏ thẫm, tự mình đi đến Liễu thôn đón người. Tuy họ không quen biết nhiều người, nhưng việc nữ tử kén rể đã gần mười năm không có nên có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Sở Vân Lê không sợ, để mặc cho mọi người xung quanh nhìn ngó. Thực ra nguồn gốc bi kịch của nguyên thân chính là do nàng bị Dương thị giáo dục quá mức để ý đến ánh mắt người đời.
"Tân nương tử đến đón người, thật hiếm thấy nha." Một giọng nói của cô nương trẻ tuổi quen thuộc vang lên không to không nhỏ.
Sở Vân Lê không cần quay đầu cũng biết, người nói chính là Liễu Tinh Tinh. Cô nương này cũng thật là, dù đã đính hôn nhưng vẫn không buông tha nàng.
Tuy nhiên hôm nay là ngày đại hỉ, Sở Vân Lê không muốn giận, còn quay đầu cười nói: "Nhị tẩu nếu nguyện ý, cũng có thể đến đón nhị ca của ta."
Việc cô nương trêu ghẹo tân hôn tiểu phu thê có phần không biết xấu hổ, nhưng Liễu Tinh Tinh cũng chỉ là đùa vui với người quen không tính là kỳ lạ. Nhưng bị Sở Vân Lê nói trúng, lập tức nhiều người nhìn qua khiến nàng ta đỏ bừng mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip