Chương 55: Con gái của chồng trước (14)
Dương thị là người bướng bỉnh. Từ khi bà dẫn con gái về Đỗ gia, dù khó khăn đến đâu, bà cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện rời đi. Bà đã nhận định điều gì thì dù khổ cực thế nào, cũng sẽ kiên trì vượt qua.
Bà giống như một cây lục bình, không có cảm giác an toàn, luôn muốn tìm một cây đại thụ đáng tin để dựa vào. Trước kia người đó là Hà Đại Xuyên, sau này là Đỗ Mãn Thương, còn bây giờ chính là con gái bà.
Trước đây bà nghĩ rằng phụ nữ dẫn theo con gái sẽ khó sống, không có đàn ông trong nhà sẽ bị lưu manh khi dễ. Nhưng giờ có Phùng An trong nhà, mọi kẻ lưu manh quanh đây đều nể mặt hắn, không những không khi dễ mẹ con họ, mà còn sẵn lòng giúp đỡ khi cần. Cuộc sống hiện tại của bà không khác gì so với thời Hà Đại Xuyên còn sống.
"Ta sẽ không trở lại." Dương thị nói nhỏ nhưng kiên định.
Đỗ thị nhíu mày: "Nhị muội, để ta vào nhà nói chuyện." Bà ta xách đồ, định chen vào cửa, tính ném đồ vào nhà để tạo cớ dây dưa. Chẳng may, gần đây cháu gái của bà ta đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn đến nỗi bà Đỗ cũng không làm gì được.
Dương thị nhớ lại con gái từng nói ghét mợ, dọa sẽ không qua lại với người nhà họ Dương. Bà giơ tay đóng cửa: "Đại Nha không ở nhà, có chuyện gì chờ nó về rồi nói."
Cửa đóng sầm lại với một tiếng "Phanh".
Nhìn ván cửa bị đóng sầm trước mặt, Đỗ thị tức giận đến cắn răng, oán hận nói: "Ngươi té ngã chỉ là đập mông thôi sao? Sao ta lại thấy ngươi ngã đập đầu vậy? Ngươi là mẹ của Đại Nha, sao chuyện của ngươi lại cần nó quyết định?"
Dương thị không để ý tới, mặc cho bà ta gõ cửa, khi cảm thấy khó chịu, bà liền chạy về phòng nằm trên giường.
Đỗ thị gõ cửa nửa ngày, không nghe thấy chút động tĩnh nào từ bên trong. Tường viện xây bằng gạch đất, chỉ có khe cửa để nhìn qua, nhưng không thấy bóng người nào.
Bà ta ngồi ở cổng, có chút ủ rũ. Không phải bà ta muốn đến, mà là không thể không đến.
Bên Đỗ gia loạn thành một nồi cháo.
Sau hôn sự hôm đó, vì bà Đỗ đột nhiên hào phóng mời khách ăn hạt dưa, mọi người xem náo nhiệt xong, hạt dưa cũng ăn hết. Trên mặt đất tràn đầy vỏ hạt dưa, vốn là bùn đất, không dễ quét dọn.
Dương thị đi rồi, Đỗ Vi Nhi chưa bao giờ làm những việc này, chạy đi chơi với Ngô thị. Lâm Phương Phương là tân nương, khách vừa đi, nàng liền vào phòng tân hôn đóng cửa lại. Ngô thị vừa trở về, kéo Đỗ Vũ nói chuyện. Đỗ Mãn Thương hoảng hốt đứng một bên phát ngốc. Bà Đỗ cùng mẹ của Đỗ thị lôi kéo nhau nửa ngày, bị phụ nhân kia tát một cái vào đầu, lúc ấy liền ngơ ngẩn, đầu ong ong, không thể đứng vững. Không nỡ mời đại phu, chỉ đành trở về phòng nằm. Vì thế, cả đống rác rưởi trong viện đều ném cho ông Đỗ.
Đỗ lão đầu làm tới nửa đêm, mới quét dọn sạch sẽ trong ngoài phòng, nhưng trong bếp còn chưa thu dọn.
Đã lâu rồi, đồ ăn và quần áo của mọi người trong nhà đều do bà Đỗ cố làm, bây giờ còn bớt thời giờ chạy đến nhà mẹ đẻ của Đỗ thị làm ầm ĩ, đòi bồi thường một cô con dâu.
Đỗ thị lần này đến vừa đúng lúc, Dương thị vừa mới sảy thai, thân thể bị thương, nhiều người đều biết không thể đụng nước lạnh. Nếu trở về làm việc, chắc chắn sẽ có người nói xấu, vì thế bà ta trấn an bà Đỗ, nói chờ Dương thị nghỉ dưỡng vài ngày rồi sẽ khuyên bà trở về.
Đỗ thị cam đoan trước mặt bà Đỗ, nhất định sẽ đưa con dâu trở về. Trong lòng bà ta thầm nghĩ, cùng lắm thì đem mấy thứ đã nhận trả lại hết cho Dương thị, lại khuyên bảo một phen, hẳn là có thể đưa bà trở về. Nhưng hiện giờ... Đỗ thị nhìn cửa lớn đóng kín, đột nhiên cảm thấy tính bướng bỉnh của Dương thị thật đáng ghét, cũng biết mình khó mà khuyên nổi Dương thị trở về.
Sở Vân Lê và Phùng An trở về, từ xa đã thấy có người ngồi trước cổng lớn. Đến gần phát hiện là Đỗ thị, nàng nhíu mày hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Đỗ thị giật mình, nhìn về phía Phùng An: "Ta muốn khuyên mẹ ngươi về lại Đỗ gia, bên kia mới là nhà của nàng hiện giờ, không có đạo lý lại ở nhà con rể mà sống..."
Sở Vân Lê giơ cái cuốc lên hướng Đỗ thị mà đánh mạnh xuống.
Đỗ thị hét lên một tiếng vội vàng tránh né: "Ngươi muốn làm gì? Giết người sao?"
"Nếu ngươi lại khuyên mẹ ta tái giá, ta cùng lắm đánh đổi cái mạng này, giết ngươi!" Sở Vân Lê động tác không ngừng, ngữ khí cũng tàn nhẫn.
Nàng hành động nhanh nhẹn, mỗi một đòn đều nhắm vào đầu Đỗ thị, nhìn bộ dáng thật sự muốn giết người. Đỗ thị nóng nảy, dù phải đối phó với bên Đỗ gia, cũng không đến mức đánh đổi tính mạng. Vội vàng xách đồ trên mặt đất rồi chạy đi.
Thấy người chạy, Sở Vân Lê thu cái cuốc lại, cười lạnh nói: "Vẫn là sợ chết."
Vừa rồi bộ dáng của nàng quá tàn nhẫn, Phùng An trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, lúc này vội giật lấy cái cuốc trong tay nàng: "Về sau những chuyện này để cho ta làm!"
Nghe vậy, trong lòng Sở Vân Lê phức tạp khó tả, câu này, trước đây hắn cũng đã từng nói.
Dương thị nghe được động tĩnh chạy ra, nhìn thấy cảnh con gái điên cuồng đánh người mà sợ hãi, nhưng sau đó lại cảm thấy bừng tỉnh. Bà nhận ra rằng, trong lòng con gái, mình là người quan trọng đến mức con gái nguyện ý lấy mạng để bảo vệ.
Ở phía bên kia, Đỗ thị chạy ra khỏi thôn Thượng Hà mà vẫn còn sợ hãi. Bà ta thật sự không dám quay lại Hà gia, nhưng không thể về Đỗ gia mà không có kết quả. Vừa đi vừa suy nghĩ, lòng không yên, bà ta vấp ngã một cái. Khi đứng dậy, Đỗ thị nhìn thấy một sân nhỏ cũ nát đối diện, nơi đó có một góa phụ tên Mạn Nương, tiếng tăm không tốt, bị đuổi ra ở rìa thôn.
Đỗ thị vốn định rời đi, nhưng đi vài bước lại chợt nảy ra ý nghĩ, liền chạy quay lại gõ cửa. Dù sao bà Đỗ chỉ yêu cầu tìm một cô con dâu, không nhất thiết phải là Dương thị. Đỗ thị nghĩ, trong tay mình có ít tiền, cùng lắm thì tìm một người khác cũng được.
Từ sau hôm đó, Dương thị quan tâm đến Sở Vân Lê hơn nhiều. Bà tự nguyện ra hậu viện giúp nhổ cỏ, quét dọn nhà cửa, cho gà ăn và làm những việc vặt khác. Tuy ít nói, bà cũng không nhắc đến chuyện của Đỗ gia.
Dù Dương thị không nhắc tới, nhưng Sở Vân Lê vẫn ngầm chú ý. Ngoài việc Đỗ gia hiện giờ do bà Đỗ quản lý và có Ngô thị ở nhà họ, tạm thời không có thêm tin tức gì khác.
Sau nửa tháng uống thuốc, Dương thị đã dần hồi phục. Đến lúc cần lấy thêm thuốc, Sở Vân Lê đương nhiên không cho bà đi, nàng cùng Phùng An sáng sớm tới nhà đại phu.
Nhà đại phu gần Đỗ gia, nhưng Sở Vân Lê không bận tâm vì hiện tại Đỗ gia không còn ảnh hưởng đến nàng. Tuy nhiên khi đi ngang qua Đỗ gia, nàng thấy trong sân nhà họ có chút náo nhiệt, hàng xóm quen thuộc và thân thích đều có mặt. Dù tò mò, Sở Vân Lê cũng không vào xem.
Nhà đại phu khá vắng vẻ. Khi biết nàng đến lấy thuốc, ông nhanh chóng chuẩn bị xong: "Tinh thần mẹ ngươi ổn không?"
Sở Vân Lê gật đầu.
Đại phu thở dài: "Vậy là tốt rồi, hiện giờ Đỗ gia cưới người khác, ta sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, ngươi phải chú ý nhiều."
Cưới người khác? Đỗ gia đang cưới ai?
Trong Đỗ gia, chỉ có ông Đỗ và Đỗ Mãn Thương là nam giới. Ông Đỗ đã lớn tuổi, bà Đỗ vẫn khoẻ mạnh. Đỗ Vũ mới thành thân, không thể nào là hắn. Vậy chỉ còn lại Đỗ Mãn Thương.
Hóa ra Đỗ gia hôm nay náo nhiệt như vậy vì Đỗ Mãn Thương sắp cưới người khác. Ngày thường hắn luôn miệng nói thương yêu Dương thị, nhưng chỉ mới nửa tháng, cô dâu mới đã sắp vào cửa?
Sở Vân Lê sững người một lúc lâu, sau đó tò mò hỏi: "Việc này ta không nghe nói, đại phu biết cưới người nào không?"
Đại phu lắc đầu: "Không biết, chỉ nghe nói là quả phụ ở thôn Thượng Hà."
Thôn Thượng Hà không có quả phụ, nhưng ngoài thôn lại có một người phụ nữ góa chồng hơn bốn mươi tuổi, tên Mạn Nương, danh tiếng không tốt. Ban đầu bà sống trong thôn, nhưng nhiều phụ nữ nói bà cố tình quyến rũ người khác. Sau đó thật sự xảy ra chuyện nên thôn trưởng đã quyết định cho bà dọn ra ngoài sống.
Không lẽ cưới người đó?
Sở Vân Lê và Phùng An liếc nhìn nhau, nghĩ tới những đồ đạc Dương thị để lại, vì vội vàng rời đi mà chưa thu xếp hết. Ít nhất cái chăn nên mang về. Đối với Sở Vân Lê, nàng không cần cái chăn nhưng cũng không thể để Đỗ gia hưởng lợi. Vì vậy sau khi lấy thuốc từ nhà đại phu, nàng quyết định đi tới cửa Đỗ gia.
Nàng muốn lấy lại đồ đạc, thậm chí dù phải đốt làm củi cũng được. Vừa vào đến cổng, sân nhà liền trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, không ai chào hỏi. Bà Đỗ từ bếp đi ra, nhíu mày nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta tới lấy đồ của mẹ ta." Sở Vân Lê nói rồi bước về phía phòng Đỗ Mãn Thương.
"Ta thấy ngươi là cố ý tới gây rối." Đỗ lão bà tử ngăn lại: "Hôm nay là ngày lành của Đỗ gia, ngươi hôm khác lại đến."
Sở Vân Lê giơ giơ gói thuốc: "Ta tới đây không dễ dàng, tiện thể mang về, sẽ nhanh thôi."
Nàng bước vào phòng, nhìn thấy cái chăn thuộc về Dương thị, đã được giặt sạch và đặt trên giường. Đầu giường còn có một cái rương màu đỏ, rõ ràng là chuẩn bị cho cô dâu. Nàng ôm chăn ra ngoài đưa cho Phùng An, rồi quay lại dọn cái rương, cao giọng nói với mọi người trong sân: "Những thứ khác ta không cần, chỉ mang thế này thôi. Từ nay về sau, Đỗ gia ta và mẹ ta sẽ không bao giờ qua lại nữa."
Phùng An cẩn thận nhét chăn vào trong rương rồi nâng lên đi ra cửa. Bà Đỗ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khó coi nhưng không biết phải nói gì để ngăn lại, chỉ buông lời cay độc: "Sau này Đỗ gia chúng ta sẽ không bao giờ cho mẹ con các ngươi vào cửa nữa."
Lời này như thể tự nói với mình để vui vẻ.
Khi bà vừa nói xong, cửa nhà bỗng vang lên tiếng náo nhiệt, hóa ra là Đỗ Mãn Thương dẫn tân nương tử vào cửa. Tân nương tử mặc một bộ y phục đỏ thẫm, thân hình thon thả, tuy khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng vẻ kiều diễm và nụ cười ngượng ngùng trên môi khiến bà trông trẻ hơn vài tuổi.
Lần này lễ cưới có vẻ trang trọng hơn so với khi Dương thị vào cửa. Sở Vân Lê nhìn thấy tân nương tử thì liếc mắt nhìn mấy người đàn ông bên cạnh, bọn họ ngượng ngùng tránh đi. Trong lòng nàng cảm thấy thoải mái, đã có thể dự đoán được cuộc sống sau này của Đỗ gia sẽ ra sao.
Hai người rời khỏi Đỗ gia và trở về nhà. Dương thị nghe nói hôm nay Đỗ gia đón dâu, hoảng hốt một lúc lâu rồi nói: "Như vậy cũng tốt."
Bà kéo Sở Vân Lê vào phòng và thấp giọng nói: "Các con đều đã thành thân, tại sao còn phân phòng ngủ?"
"Con còn nhỏ." Sở Vân Lê không để tâm: "Để sau này rồi tính."
Dương thị thấy nàng tuy đáp lời nhưng thái độ lại lạnh nhạt, rõ ràng không để ý lời của bà. Trong lòng bà cảm thấy mất mát, tình mẹ con rốt cuộc không thể nào trở lại như xưa.
Đỗ gia cưới con dâu, bà Đỗ cho rằng cuộc sống của mình sẽ nhàn nhã hơn, sáng hôm sau bà không dậy sớm làm đồ ăn sáng. Nhưng chờ mãi, bà không thấy con dâu đến gọi dậy ăn cơm, cũng không nghe thấy động tĩnh trong sân. Chịu không nổi, bà đứng dậy phát hiện phòng bếp trống trơn, còn trong phòng của Đỗ Mãn Thương thì vang lên tiếng nam nữ đùa giỡn.
Bà tức giận, mắng to ngay tại chỗ: "Đồ lười biếng, đợi ai làm cho ngươi ăn đây? Thứ không biết tôn ti, không biết hiếu kính người lớn." Mặc bà mắng như thế nào, cửa phòng của Đỗ Vũ và Đỗ Mãn Thương vẫn đóng im ỉm. Khi bà hậm hực làm xong đồ ăn sáng và gọi Đỗ Vũ, lúc đó cửa phòng Đỗ Mãn Thương mới mở ra. Hai vợ chồng tươi cười bước ra, nhìn thấy bà, Đỗ Mãn Thương ngượng ngùng nói: "Mẹ, con dẫn Mạn Nương đi trấn trên mua vài thứ. Chúng con thiếu chăn."
Điều này đúng là cần mua, nhưng Đỗ lão bà tử không vui, lạnh lùng nói: "Ta không có tiền, tự các ngươi lo liệu."
Đỗ Mãn Thương không hài lòng: "Mẹ, con giúp gia đình làm biết bao nhiêu việc, ngày thường chỉ ăn cơm, chẳng lẽ cưới vợ rồi chăn cũng mua không nổi sao?"
Lúc đó Lâm Phương Phương từ trong phòng bước ra, nhìn bàn ăn toàn đồ ăn thừa từ hôm qua, bĩu môi nói: "Bà nội, hôm nay con muốn đi trấn trên, phu nhân cho con vài món đồ."
Nghe vậy, sắc mặt bà Đỗ dịu đi, Lâm Phương Phương thường xuyên mang về thức ăn ngon và nguyên liệu quý, bên kia rất coi trọng nàng ta, không thể chậm trễ: "Vậy ngươi đi sớm về sớm."
Lâm Phương Phương trang điểm một chút, hớn hở ra đi.
Mạn Nương nheo mắt, ý bảo Đỗ Mãn Thương lấy tiền từ mẹ chồng, rồi đi vào nhà xí.
Trên đường trở về, Mạn Nương gặp Ngô thị vừa mới dậy. Không khí giữa hai người không tốt, ai cũng không phục ai. Mạn Nương không biết cố ý hay vô tình, đụng vào vai Ngô thị. Ngay lập tức hai người lôi kéo nhau, đánh đến mức không phân thắng bại.
Khi nghe thấy động tĩnh, bà Đỗ và con trai chạy đến kéo hai người ra. Hai người tóc tai bù xù, trông rất chật vật.
"Không có lý lẽ gì như vậy, Đỗ gia các ngươi lừa gạt người, tìm vợ kế gì chứ, nguyên phối còn đang sống sờ sờ ra đó. Đây là lừa người đến giúp các ngươi làm việc thôi, lão nương không làm nữa!" Mạn Nương nói rồi hướng vào trong phòng: "Hôn sự này hủy đi."
Bà Đỗ đương nhiên không cho bà đi, đứng chặn ở cửa: "Muốn đi cũng được, đem sính lễ trả lại đây."
Mạn Nương cầm lấy cái tay nải, không thèm đáp lời, hung hăng nói: "Nhà các ngươi lừa hôn, khi dễ ta là một phụ nữ. Nếu không cho ta đi, ta sẽ lên trên trấn cáo trạng!"
Điều khiến mọi người sợ nhất chính là quan phủ, nhìn thấy Mạn Nương cứng rắn như vậy, bà Đỗkhông dám mạo hiểm, đành để cho Mạn Nương chạy đi. Đỗ Mãn Thương đuổi theo nhưng không thể kéo bà lại.
Bà Đỗ nhíu mày đứng ở cửa, sau một lúc lâu mới cười lạnh: "Trời ơi, đồ khốn nạn, lại lừa ta một phen, lần này xem ta không xé nát miệng nàng không!"
Bà giọng lớn phân phó: "Mãn Thương, đưa cha ngươi cùng đi đến Dương gia, ta không tin còn không có chỗ không nói lý lẽ! Hôm nay Đỗ Thúy Hoa phải cho ta một lời giải thích, đền bù cho Đỗ gia một con dâu."
Bà Đỗ dẫn theo ông Đỗ và Đỗ Mãn Thương, hùng hổ đi về phía Dương gia. Vừa thấy Đỗ thị, không cần phân trần liền lao tới.
Đỗ thị làm sao chịu thua, cùng bà ta vật lộn ngay tại chỗ, vừa mắng bà Đỗ: "Đồ bà già tham lam, vừa muốn cưới con dâu, vừa muốn giữ nguyên phối. Không phải là muốn gà bay trứng vỡ sao? Liên quan gì tới ta, ngươi lấy một phần sính lễ, đã cưới hai cô con dâu. Con trai ngươi là kẻ không giữ được vợ, làm sao có thể trách bà mối?"
Lời này vừa dứt, Đỗ Mãn Thương không biết nghĩ gì, nắm tay giáng thẳng vào mặt Đỗ thị.
Đỗ thị kêu thảm thiết một tiếng, lăn trên mặt đất, kêu la như thể sắp chết: "Đánh chết người rồi! Mọi người mau tới cứu mạng!" Bà điên cuồng kêu to, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào.
Trước sự quấy rối của một phụ nữ như vậy, bà Đỗ thực sự không biết phải làm sao, ông Đỗ cũng không có cách nào, hai vợ chồng nhìn nhau, không nhận ra rằng Đỗ Mãn Thương đang đỏ bừng mắt.
Đỗ thị nằm trên mặt đất thấy chiêu này hữu hiệu, liền lớn tiếng kêu đau: "Eo ta đau quá, mau mời đại phu..."
Chưa dứt lời, một cơn đau dữ dội truyền đến từ eo, khiến bà không nhịn được mà kêu thảm một tiếng. Bà chỉ cảm thấy nửa người dưới tê dại và đau đớn, hơn nữa bà thực sự không thể đứng dậy.
Tức khắc bà hoảng sợ kêu to lên. Ông Đỗ cũng nhận ra con trai không bình thường, liền kéo cả gia đình vội vàng chạy đi.
Đỗ thị bị thương rất nặng ở eo, sau cơn đau, bà hoàn toàn không cảm nhận được gì từ nửa người dưới, thậm chí bị đá đến mức trở thành người bị liệt. Dương gia rất bức xúc, liền đến Đỗ gia nói lý lẽ, nhưng Đỗ gia nhất quyết không mở cửa, vì vậy họ chạy đi báo quan.
Quan phủ tiếp nhận vụ án, sai nha đến Đỗ gia bắt Đỗ Mãn Thương, nhưng phát hiện người đã sớm chạy mất.
Không chỉ Đỗ Mãn Thương, ngay cả Ngô thị cũng chạy về trấn trên, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Đỗ gia.
Quan phủ không tìm thấy người, vụ án đành phải tạm gác lại. Dương gia không chịu bỏ qua, đòi Đỗ gia bồi thường chi phí chữa bệnh. Sau nhiều lần dây dưa, thể xác và tinh thần vợ chồng già Đỗ gia đều mệt mỏi, đành bồi thường chút tiền. Bà Đỗ vừa lo lắng cho con trai trốn chạy bên ngoài, vừa phải lo việc nhà nặng nhọc, không bao lâu sau bệnh nặng không dậy nổi. Cả việc nhà đổ lên vai Lâm Phương Phương, nàng ta vừa phải chăm sóc trong nhà ngoài ngõ, vừa chăm sóc bà Đỗ nằm trên giường, còn phải làm việc đồng áng. Đỗ Vũ không làm nên chuyện gì, chỉ có thể dựa vào ông Đỗ. Ông Đỗ đành phải làm việc cùng hai người khác.
Dù trong nhà khó khăn như vậy, Đỗ Vi Nhi vẫn thêu thùa, Lâm Phương Phương khó chịu, nhưng người Đỗ gia không ai thấy có gì sai trái.
Nhìn đôi tay dần trở nên thô ráp, không còn là đôi tay trắng nõn mềm mại ngày xưa nữa, Lâm Phương Phương nhận ra rằng gần đây lão gia cũng không tìm đến nàng ta nữa. Không thể chịu nổi cuộc sống ở Đỗ gia, trong một đêm tháng tư, nàng ta cầm đi toàn bộ tài sản tích lũy của Đỗ Vũ rồi bỏ đi không trở lại.
Công việc nhà ở Đỗ gia cuối cùng cũng rơi vào tay Đỗ Vi Nhi. Cô gái này vốn dĩ ngày xưa khinh thường việc nhà, giờ đây mỗi ngày phải quét tước trong ngoài, giặt giũ quần áo cho cả nhà, bao gồm cả bà Đỗ. Đặc biệt là lão thái thái hiện giờ không thể xuống giường, việc giặt giũ càng thêm nặng nề và bẩn thỉu. Đỗ Vi Nhi muốn thoát khỏi cảnh khổ này nhưng bà Đỗ không giúp nàng lo liệu hôn sự. Vì vậy cô nương này đành tự mình lên trấn trên, tìm đến nhà lão gia mà cô đã làm thuê để làm di nương.
Ông Đỗ bị đả kích nặng, cuối cùng cũng ngã bệnh. Đỗ Vũ với chiếc chân què, dù không muốn nhưng vẫn phải xuống đồng làm việc, còn phải vào bếp – nơi mà ngày xưa hắn thân là quân tử tuyệt đối không đặt chân đến. Cả người hắn trở nên tối tăm, trẻ con thấy đều né tránh xa. Không lâu sau, hai vợ chồng già của Đỗ gia đều chết trên giường, còn Đỗ Vũ thì không rõ tung tích.
Dương thị rời khỏi Đỗ gia chưa đầy một năm, Đỗ gia đã rơi vào tình cảnh như vậy. Nghe tin, Sở Vân Lê cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi cách Đỗ gia nuôi dạy con cái đã định sẵn là không thể có kết cục tốt đẹp.
Về phần Đỗ thị, ban đầu Dương gia còn muốn đòi bạc từ Đỗ gia nên đối xử tử tế với bà một thời gian. Nhưng sau khi con trai bà cưới vợ, bà liền bị ghét bỏ, nằm trên giường vừa dơ vừa hôi. Không chỉ con cái, ngay cả chồng bà cũng không muốn lại gần.
Sau đó, cữu cữu của Sở Vân Lê không biết sao lại dây dưa với Mạn Nương – người trước kia đã gả vào Đỗ gia. Ông dứt khoát hưu Đỗ thị rồi tìm người đưa bà về Đỗ gia, sau đó cưới Mạn Nương. Từ đó, ông và Sở Vân Lê không còn liên lạc với nhau nữa.
Khi biết những chuyện này, Dương thị đang ôm tã lót, trêu đùa tôn tử trong lòng ngực. Sau khi nghe xong, bà trầm tư một lúc lâu rồi lại cười vui vẻ với cháu.
Phương pháp ươm giống của Sở Vân Lê đã giúp thu hoạch năm đó tăng hơn một phần ba so với bình thường. Điều này thu hút sự chú ý của huyện lệnh, ông ta đích thân đến tìm hiểu và học hỏi từ nàng. Sau đó phương pháp này được lan truyền rộng rãi không chỉ trong huyện mà còn khắp Dương quốc, giúp nhiều người không còn bị đói và góp phần làm Dương quốc ngày càng thịnh vượng.
Câu chuyện tình yêu thắm thiết giữa nàng và phu quân Phùng An cũng được lan truyền khắp nơi cùng với phương pháp ươm giống của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip