4
Giang Hoài phản ứng lại nói: "Là anh kêu người tới đón."
Lục Vô Túy cởi áo vest, lộ ra áo sơ mi trắng như tuyết bên trong, thản nhiên nói: "À, tôi nhớ rồi."
Hắn phát hiện, phản ứng của Giang Hoài thực sự chậm hơn rất nhiều so với người bình thường.
Không thành vấn đề, dù sao người ta cũng đã đến dưới mí mắt của hắn, hắn không tin một người có thể diễn liên tiếp trong một hai ngày, nhưng có thể diễn đến mấy tháng sao?
Nếu thực sự có thể diễn trong nhiều tháng, xem như cậu ta lợi hại.
Chờ thêm mấy tháng nữa, thủ tục kết hôn và ly hôn của hai người hẳn là đã xong xuôi, người này cũng không thể làm phiền hắn nữa.
Hiện tại hắn cũng không muốn người này làm phiền đến mình.
"Quản gia có nói cho cậu biết, sống trong nhà này có cần phải chú ý cái gì không?" Lục Vô Túy mặt không chút thay đổi nói.
Giang Hoài sững người một chút, quản gia nhìn Lục Vô Túy có chút kinh ngạc.
Một lúc sau, khi Lục Vô Túy càng ngày càng mất kiên nhẫn.
"Rất đơn giản" Lục Vô Túy ngồi ở trên sô pha nhấp một ngụm trà ngon đã pha từ lâu "Trong nhà này, cậu không được vào phòng của tôi, không được đụng vào đồ của tôi, còn có đừng làm ồn quá ... "
Giang Hoài do dự mà gật đầu.
Vì sống trong nhà người khác nên cậu phải vâng lời chủ nhà.
Sau khi nghe Lục Vô Túy dặn dò một loạt chuyện, cậu đột nhiên ngắt lời hắn: "Vậy anh cũng không được vào phòng của tôi."
Lục Vô Túy dừng lại.
Vật nhỏ này thật nhiều thủ đoạn.
Hắn phỏng chừng, trước khi Giang Hoài này đến ở đây, gia đình đã dạy cho cậu ta một khóa học về cách thu hút đàn ông.
Thật tiếc khi hắn không ăn kiểu này.
Lục Vô Túy cười lạnh nói: "Cậu cho rằng tôi quan tâm phòng của cậu sao?"
Giang Hoài khi nghe hắn nói lời này, cũng không có chút nào không vui, nghiêm túc lắc đầu: "Không phải như vậy."
Lục Vô Túy: "......"
Hắn khó có được nghẹn một hồi "Cậu biết là tốt rồi."
Sau khi Giang Hoài chắc chắn rằng hắn thực sự sẽ không vào phòng mình, mới dần dần vui vẻ.
Một lát sau, cậu lại nói: "Kia, tôi có thể thảo luận vài điều với anh được không?"
Nghe cậu nói như vậy, không hiểu sao Lục Vô Túy lại cho rằng cậu khá khách sáo.
Khi nhìn vào đôi mắt trong sáng và sạch sẽ của Giang Hoài, hắn nuốt những lời vừa chuẩn bị ra khỏi miệng, không chút để ý nói: "Ừ, cậu nói."
Tốt nhất không nên giở trò với hắn.
Ví dụ, nghĩ ra một số mánh khóe khác để dụ dỗ hắn hoặc điều gì đó.
"Quản gia và những người khác không cần vào, được không?" Giang Hoài nói "Tôi sẽ tự mình dọn dẹp phòng, vậy là được rồi."
Này một đợt đảo khách thành chủ, làm Lục Vô Túy sững sờ trong giây lát.
Sau khi hắn liên tục khẳng định Giang Hoài không phải đang nói đùa, mới cau mày quan sát cậu một lúc.
"Tùy cậu"
Sau một lúc lâu, hắn nhàn nhạt nói.
Chỉ cần cậu không làm phiền hắn, mọi thứ đều ổn.
Chờ về sau ngày còn dài, cậu ta tốt nhất là đừng lộ ra dấu vết để mình bắt được.
Buổi tối khi Lục Vô Túy đang ăn cơm, Giang Hoài trực tiếp lên lầu, cậu cũng không có ý định ở bên cạnh cùng hắn ăn cơm.
Lục Vô Túy cảm thấy không thể giải thích được, bữa ăn này có chút vô vị.
Luôn cảm thấy rằng kẻ ngốc nhỏ này đang che giấu một mánh khóe lớn.
Quản gia ở bên cạnh, đang kiểm điểm lại những sai lầm của mình trong công việc hôm nay, "Lục tiên sinh, thực xin lỗi, bởi vì trong nhà chưa từng có ai khác đến ở, những quy tắc đó..."
"Là điều kiện tôi lâm thời bổ sung, anh đương nhiên sẽ không biết" Lục Vô Túy để đũa xuống "Anh bố trí phòng của cậu ấy ở đâu?"
Nghe vậy, quản gia càng thêm căng thẳng "Bởi vì cậu ấy là vị hôn phu của ngài... nên sắp xếp cậu ấy ở phòng ngủ phụ phía tây."
Lục Vô Túy: "......"
Với vẻ mặt kinh sợ của quản gia, Lục Vô Túy dừng một chút rồi lại tiếp tục ăn.
Mồ hôi túa ra trên mặt người quản gia.
Trước anh ta, đã có ba quản gia bị Lục Vô Túy cho nghỉ việc rồi, đối với việc liên quan đến bát cơm sau này, có thể không căng thẳng được không?
Tuy nhiên, Lục Vô Túy nói "ừm", "Vậy là được rồi, anh có thể tan làm.''
Quản gia như trút được gánh nặng.
"Chờ đã" Lục Vô Túy nhớ tới một chuyện "Ngày mai nhớ chuẩn bị xe, tôi đưa cậu ấy trở về nhà chính Lục gia."
Những người nhà họ Lục kia sợ rằng giờ phút này vẫn luôn nhớ đến Giang Hoài, làm sao có thể để bọn họ thất vọng?
Người quản gia đáp lại và lặng lẽ lui ra.
Nhưng đồng thời, quản gia cũng nhớ tới một vấn đề chết người.
Tình trạng mất ngủ vào ban đêm của Lục Vô Túy rất nghiêm trọng.
Ước chừng hiện tại thiếu gia nhỏ cũng chưa biết.
Vào ban đêm, xin đừng, ngàn vạn lần đừng làm ồn.
*
Giang Hoài, người hoàn toàn không biết gì, đang thu dọn bản vẽ của mình.
Cậu tương đối may mắn, ngày đó Giang Dục vào phòng, không phát hiện dụng cụ vẽ tranh, bằng không khẳng định là lại mượn cơ hội phá nó.
Tỷ như nói, rõ ràng chỉ là sinh viên trường nghệ thuật hạng hai, vẽ cái gì linh ta linh tinh ?
Rõ ràng bản thân Giang Dục cũng không chắc mình sẽ trúng tuyển vào một trường đại học tốt, nhưng khi đối mặt với Giang Hoài, chính là muốn đâm vài nhát vào người ta.
Giang Hoài thường trả lời cậu ta như vậy.
Lúc đó, khuôn mặt của Giang Dục sẽ giống như một quả bóng đỏ đang phồng lên, loại sẽ phát nổ nếu chọc vào.
Giang Hoài chưa bao giờ cảm thấy trường nghệ thuật có gì không ổn, nhưng trong mắt Giang Dục, vào trường nghệ thuật giống như đồ không có thuốc chữa.
Người ta ước tính rằng trong giới của họ, người đi học ở các trường nổi tiếng và du học ở các trường nghệ thuật không chỉ không phổ biến, mà còn rất thấp.
Điện thoại di động của Giang Hoài nhận được một tin nhắn văn bản.
Đó là người bạn tốt của cậu, Chu Tiểu Ngải gửi tin nhắn.
[Wtf!! Giang Hoài! Tác phẩm của cậu đã được chọn bởi Phòng trưng bày Mộc Hệ. Thấy tin nhắn thì mau chạy đi kiểm tra hộp thư đi! ]
Phản ứng của Giang Hoài với các con chữ nhanh hơn nhiều so với phản ứng với giọng nói của con người.
Cậu vội vàng mở hộp thư, khi nhìn thấy thư mời từ Phòng trưng bày Mộc Hệ, vui mừng ra mặt.
Ngày thường Giang Hoài rất là ít cười.
Chỉ khi ở trước mặt bạn bè, tâm trạng mới có thể tăng vọt một ít.
Giang Hoài đã chụp ảnh màn hình và gửi cho Chu Tiểu Ngải.
Chu Tiểu Ngải rất vui mừng cho cậu nên đã gửi cho một đống biểu tượng cảm xúc với hoa, Giang Hoài cũng nhìn biểu tượng cảm xúc đó cười ngây ngô.
Cậu nhớ ra điều gì đó và nói với Chu Tiểu Ngải :["Chờ đã, tớ có một vài bức vẽ mới cho cậu xem." ]
Nhưng cậu không thể tìm thấy USB của mình.
Những bức tranh mới đều nằm trong đó.
Giang Hoài sẽ không ném đồ lung tung, cậu tìm ở ngăn bên hông balo cũng không thấy, cũng không biết rớt ở chỗ nào.
Trong ấn tượng của cậu, dường như mình đã đặt balo xuống một lần khi chờ quản gia sắp xếp phòng cho mình.
Giang Hoài đứng dậy mở cửa.
Ban ngày thì không cảm nhận được, nhưng đến đêm chỉ còn lại ánh đèn ngoài hành lang, cậu mới nhận ra căn biệt thự này quạnh quẽ đến mức nào.
Đèn trong hành lang màu vàng ấm áp, Giang Hoài đi tới đi lui trong hành lang, ánh mắt dán chặt xuống sàn.
USB quả nhiên ở chỗ này.
Ban ngày không nhìn kỹ, giờ lại gần hoa văn trên đó lập tức thu hút cậu.
Giang gia cũng có không ít bình hoa.
Nhưng không có cái nào đẹp bằng kiểu dáng của chiếc bình này.
Giang Hoài vươn tay ra, vừa định cảm thụ dọc theo đường nét của bình hoa - cửa phòng phía sau đột nhiên bị mở ra.
Trong một môi trường yên tĩnh, sự xuất hiện đột ngột của các âm thanh khác rất là đáng sợ.
Cậu lập tức bị hoảng sợ, quay người lại, bởi vì dựa vào cái bình sau lưng quá gần, trực tiếp làm cái bình ngã!
Lập tức, giọng nói nguy hiểm của Lục Vô Túy vang lên "Cậu đang làm gì?"
Giang Hoài lùi lại nửa bước, vô tội nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Vip